Cậu Không Thích Hợp

Chương 13


3 tháng

trướctiếp

 

Trong hành lang, Vương Tam Bính cúi đầu, đang thừa nhận hình thức giáo dục "phun" của chủ nhiệm lớp, bên này, Liêu Liễm xuyên qua đám người, đi tới trước mặt Quế Hoan.

Quế Hoan theo bản năng dời đi một bước, hỏi: "Rửa tay chưa?"

Liêu Liễm: "Rửa rồi."

Trước cửa nhà vệ sinh tụ tập một đống học sinh, không tiện tán gẫu đề tài kế tiếp, Quế Hoan cho Liêu Liễm một ánh mắt, ý bảo cậu đi theo mình.

Liêu Liễm tiến lên một bước, nhìn ánh mắt của cô, hỏi: "Trong mắt có cái gì vậy?"

Liêu Liễm vốn trắng nõn, quanh năm ngồi gần cửa sổ, mỗi ngày đều đem mặt phơi nắng, lúc nghỉ trưa chủ nhiệm lớp sẽ kéo rèm cửa sổ lên, Liêu Liễm sẽ chui dưới rèm, đón ánh mặt trời mà ngủ. Không chỉ không rám nắng chút nào mà còn càng ngày càng trắng.

Quế Hoan: "... Cậu đừng nói chuyện, đi theo tôi."

Quế Hoan đi ở phía trước, phía sau có bóng đen nhàn nhạt, Liêu Liễm nhìn bóng đen không ngừng di động kia, theo bản năng muốn giẫm lên.

Chân vừa mới nâng lên, theo Quế Hoan chuyển hướng, bóng dáng của cô kéo dài, mơ hồ hiện ra hình dáng đầu người trong màn sương mỏng màu đen, cô để tóc ngắn ngang vai, thoạt nhìn cái bóng phản chiếu rất giống lỗ cầu lớn hình vòm, lại giống nấm bỏ đi thân cây.

Ý thức được đó là ảnh phản chiếu trên đầu cô, Liêu Liễm chậm nửa nhịp, chậm rãi buông chân xuống. Vòng qua cái bóng của cô, đuổi theo từ bên trái.

Cuối hành lang là phòng học âm nhạc, lúc này bên trong không có ai, Quế Hoan nhìn quanh bốn phía, xác nhận không ai có thể nghe được, nhỏ giọng nói: "Tiền Vương Tam Bính cầm trong tay ... Là tiền mà cậu đã nuốt?"

Liêu Liễm không nghĩ muốn giấu diếm cô, lập tức thừa nhận: "Phải."

Quế Hoan im lặng mấy giây, nghĩ thầm: Cho dù tiền kia không sạch sẽ lắm, nhưng với tính cách của Liêu Liễm, tuyệt đối không có khả năng tặng cho Vương Tam Bính.

Quế Hoan thăm dò hỏi: "Cậu định chờ Vương Tam Bính rửa sạch tiền rồi dùng tiếp?"

Liêu Liễm: "Không phải cậu nói không thể dùng tiền kia được nữa sao? Tôi cho cậu ta, bảo cậu ta đưa tiền mới cho tôi, mười ba tệ, một xu cũng không thể thiếu."

Quế Hoan:...

Quế Hoan nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, thời tiết trong sáng như vậy, trường học đứng đắn như vậy, làm sao ngày nào cũng có thể xảy ra những chuyện lộn xộn này?

Phải nói là vây quanh Liêu Liễm, cuộc sống giống như một vòng luẩn quẩn, đi như thế nào cũng đều có thể đi trên con đường tìm kiếm cái lạ. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Thấy Quế Hoan không nói lời nào, Liêu Liễm nói: "Tôi không cướp của cậu ta, chỉ trao đổi, mười ba đổi mười ba."

Quế Hoan: "... Cậu nói không sai."

Cô còn có thể nói gì nữa? Kết thúc tiết thứ tư, Quế Hoan đi mua cơm cùng mọi người, Liêu Liễm nghe được chuông tan học liền lao ra ngoài, Từ Ba theo sát mà lên, vừa chạy vừa nói chuyện với Liêu Liễm.

Nhìn người quá nhiều, Quế Hoan đứng ở dưới tàng cây hóng mát, nghĩ đợi ít người một chút rồi mới đi qua.

Chỉ chốc lát sau, Liêu Liễm bưng hộp cơm chui ra khỏi đám người.

Người thấp bé nhưng sức lực lại lớn, giống như một viên đạn ở trong đám người, Từ Ba đi theo phía sau cậu, đôi môi bị sưng đến tỏa sáng nói: "Liêu Liễm, về sau tôi sẽ đi mua cơm cùng cậu!"

Hai người mới vừa đi ra khỏi đám người, liền thấy được học sinh lớp chín, vết thương lòng của Vương Tam Bính còn chưa lành, đi đường đều có chút bay bổng.

Bởi vì cái gọi là oan gia ngõ hẹp, vừa nhìn thấy hai mắt Liêu Liễm, Vương Tam Bính bắt đầu chảy mồ hôi lạnh.

Cậu ta thật khổ mà, thật sự là quá khổ!

Ai ngờ Liêu Liễm giống như không nhìn thấy cậu ta, quay đầu rời đi, Từ Ba ở một bên nói: "Cậu cũng sợ lớp trên sao? Tôi cũng sợ, nghe nói bọn họ còn cướp tiền."

Liêu Liễm gật gật đầu, mặt không chút thay đổi nói: "Ừm, tôi cũng sợ."

Vương Tam Bính: "......"

Liêu Liễm lại bỏ thêm một câu: "Tôi gầy yếu như vậy, nếu chọc vào bọn họ, nhất định không có kết quả tốt."

Vương Tam Bính, Quang Tử: .... Có còn biết xấu hổ hay không!

Từ Ba cầm hộp cơm trở về phòng học, Liêu Liễm bưng hai hộp cơm, đi thẳng tới bên cạnh Quế Hoan, nói: "Hôm nay có cá chiên cùng gà miếng, cậu muốn cái nào?"

Quế Hoan nhíu mày, nghĩ thầm kiếp trước phí bịt miệng của người nào đó chỉ có mình cái đầu cá, đời này EQ dần tăng, còn biết để cho cô chọn trước.

Có lẽ là gần đây hai người bọn họ quen biết, Liêu Liễm coi cô là bạn?

Quế Hoan: "Tôi muốn cá rán."

Liêu Liễm dừng một chút, không nói là không cho, chậm nửa nhịp nói: "Được."

Quế Hoan biết cậu thích ăn hải sản, chọn cá là vì muốn đùa với cậu mà thôi, nói tiếp: "Cậu không thích ăn gà miếng?"

Liêu Liễm bưng hộp cơm, nhìn lướt qua hướng học sinh lớp 9 nói: "Tôi có thể đổi với người khác, nhìn qua có vẻ Vương Tam Bính thích ăn thịt gà."

"Tại sao?"

Liêu Liễm cau mày nói: "Nhất định là cậu ta thích ăn, cậu ta có khuôn mặt thích ăn thịt gà."

Quế Hoan: "... Khụ, cái kia, tôi chọn gà miếng, đã lâu không ăn gà."

Chân mày Liêu Liễm lập tức giãn ra, đem hộp cơm gà đưa cho Quế Hoan.

Quế Hoan: "Tôi đưa tiền cho cậu."

Liêu Liễm: "Không cần, cậu dạy tôi học."

Quế Hoan vuốt hộp cơm một chút, sở dĩ cô dạy cậu làm bài tập, là bởi vì ăn bánh của cậu, mà cậu mời cô ăn bánh là bởi vì cô đã làm cho cậu một chén mì sợi.

Hôm nay cô ăn cơm hộp của Liêu Liễm, luôn cảm giác mọi chuyện sẽ không kết thúc như vậy. Quả nhiên, Quế Hoan trở lại trong phòng học, vừa ăn cơm hộp xong, Liêu Liễm đi tới, nói: "Hôm nay cậu có thể dạy tôi học nữa không?"

Quế Hoan:...

Ăn cơm rồi, cô còn có thể nói không sao?

"Tôi muốn quét dọn giúp các bạn trực nhật, sẽ muộn một chút."

Liêu Liễm: "Không có việc gì, tôi cũng có việc."

Quế Hoan tò mò: "Chuyện gì?"

Liêu Liễm: "Ông cụ An dưới lầu nói năm giờ chiều nay nổ kim hoa, tôi cũng đi."

*Nổ kim hoa là một game bài có nguồn gốc từ Trung Quốc. Đây là một trò chơi khá phổ biến ở các sòng bạc Trung Quốc. Trò chơi sử dụng bộ bài tây gồm 52 lá

Quế Hoan: "... Liêu Liễm, chúng ta là học sinh, học tập là chuyện chính."

Liêu Liễm: "Ông cụ An nói, cái này gọi là kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi."

"Cậu có thể lựa chọn phương thức nghỉ ngơi khác, ví dụ như chơi bóng rổ, chơi bóng đá."

Học sinh nên chơi thể thao, mỗi ngày đánh bài là chuyện gì chứ?

Liêu Liễm: "Ông cụ An nói, đánh bài có thể phòng ngừa chứng bệnh suy giảm trí nhớ ở người già, rèn luyện trí tuệ."

Quế Hoan: "......"

Cuối cùng tiếng chuông tan học cũng vang lên, các bạn học lục tục về nhà, người phải trực nhật ở lại tổng vệ sinh.

Vương Tam Bính và Quang Tử được thầy giáo giữ lại, nguyên nhân có ba, một là thường xuyên trốn học, hai là bắt nạt bạn học, ba chính là không hoàn thành tốt bài tập.

Chờ sau khi nghe chủ nhiệm lớp răn dạy đinh tai nhức óc, Vương Tam Bính cùng Quang Tử mỗi người cầm một chồng bài thi đi ra.

Quang Tử không biết trong nhà vệ sinh xảy ra chuyện gì, cậu ta vừa hỏi, Vương Tam Bính lập tức gấp gáp.

Quang Tử gãi gãi đầu nói: "Nếu không chúng ta đi tìm anh Nam, mời anh ấy tới trị thằng nhóc này giúp chúng ta một chút?"

Vương Tam Bính lập tức lắc đầu: "Anh Nam có thể tới được mấy lần, chúng ta lại cách cậu ta rất gần! Quên đi, dù sao chúng ta cũng sắp tốt nghiệp rồi, sẽ không gặp cậu ta nữa."

Quang Tử: "Cậu còn tiếp tục học không?"

"Không học nữa, bằng trung học cơ sở thì bằng trung học cơ sở, anh hùng không hỏi xuất xứ, cậu xem anh Nam, đã khi nào thì nói qua bằng cấp của mình?"

"Vậy những bài thi này thì làm sao bây giờ?"

Vương Tam Bính: "Tìm người viết thay chúng ta đi!"

Không bắt nạt được Liêu Liễm, chẳng lẽ còn không thể hù dọa không được những người khác sao?

Vương Tam Bính nhét bài thi vào trong cặp sách, đi tới cổng trường, nhìn chung quanh, liền thấy được một học sinh tốt của lớp bọn họ.

Hai phút đồng hồ sau, Vương Tam Bính ôm bả vai học sinh tốt đang trên đường về nhà, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hôm nay hai chúng tôi không cần tiền của cậu, cũng không đánh cậu, cậu làm những bài thi này giúp hai chúng tôi, không cần viết chữ quá đẹp, giống chữ của hai chúng tôi là được, thế nào?"

Hạ Nam đẩy mắt kính, giống như chim sẻ nhỏ sợ hãi, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Được." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Vương Tam Bính vui vẻ, đoạt lấy gói mì trong tay Hạ Nam, nhai đến mức kêu lên tiếng vang, rút thẻ bên trong ra nhìn một chút, cười nói: "Ui, thẻ hiếm sao, cái này cho tôi ha, cậu không có ý kiến chứ?"

Hạ Nam mua gần hai mươi túi mì mới trúng được một cái như vậy, không dám giận cũng không dám nói gì, chỉ có thể gật đầu với mức biên độ nhỏ.

Vương Tam Bính vừa lòng vỗ vỗ bả vai cậu ta, càn rỡ cười nói: "Trách không được lão Vương coi trọng cậu như vậy!"

Vương Tam Bính hăng hái bước đi, nghĩ thầm: Nhìn xem! Đây mới là cuộc sống mình nên trải qua! Thật thống khoái!

Liêu Liễm cái gì, tạm biệt! Chỉ cần tránh Liêu Liễm, cuộc sống của mình vẫn rất dễ chịu.

Vương Tam Bính đang đắc ý, một giây sau, mì trong tay đã bị cướp đi.

"Ai?!"

Vương Tam Bính nổi giận đùng đùng quay đầu lại, chỉ thấy Liêu Liễm chậm rãi ngửi ngửi mì gói, mặt không chút thay đổi nói: "Thẻ gì, để tôi xem."

Vương Tam Bính:...

Tại sao, tại sao cậu lại ở đây?!

Thấy Vương Tam Bính bất động, Liêu Liễm không nói nhảm nhiều, trực tiếp đoạt lấy từ trong tay cậu ta, nhìn mặt trái một chút, dưới ánh mắt tràn ngập hy vọng của Hạ Nam, nhét vào trong túi của mình......

Hạ Nam há miệng, cuối cùng cũng không dám nói cái gì.

Liêu Liễm liếc cậu ta một cái, nói: "Đồ của mình thì tự mình giữ, đừng dựa vào người khác."

Đôi khi, cũng không nhất định người chặn đường nhảy ra đều là anh hùng hảo hán, còn có thể là thổ phỉ của thổ phỉ….

Liêu Liễm đá chân Vương Tam Bính, lại cho Quang Tử một thủ thế, nói: "Hai ngươi đi theo tôi."

Hạ Nam uể oải đứng tại chỗ, nhỏ giọng nói: "Còn tôi?"

Liêu Liễm nhíu mày nói: "Cậu muốn đi làm gì, bị bắt nạt đến nghiện rồi sao?"

Chờ Quế Hoan hoàn thành nghiệp lớn quét dọn, lúc về đến nhà, phát hiện cửa nhà cô không tính là rộng rãi, nhưng ba người đang chen chúc trong đó.

Vương Tam Bính ghé vào bậc thang dẫn lên sân thượng, vẻ mặt thống khổ, cúi đầu làm bài tập, trong tay chỉ cầm quyển sách, đang nghe Liêu Liễm học thuộc bài.

Liêu Liễm học thuộc hai đoạn, làm thế nào cũng không nhớ ra câu tiếp theo.

Thấy sắc mặt cậu càng ngày càng đen, Quang Tử gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, không ngừng ám chỉ khẩu hình.

Liêu Liễm giơ tay lên, lạnh lùng nói: "Đừng nhắc nhở tôi, tôi có thể nhớ ra."

Quang Tử chờ rồi lại chờ, ánh mắt Liêu Liễm hướng lên trên, giống như đang nhớ lại.

Không quá ba mươi giây, Liêu Liễm không còn kiên nhẫn, trừng mắt nhìn Quang Tử nói: "Vì sao tôi lại không nhớ được?"

Quang Tử: "... Có thể, còn chưa thuộc lòng, đọc thêm vài lần là được rồi."

Liêu Liễm: "Cậu cũng học thuộc bài này?"

Quang Tử: "... Đã, đã đọc qua."

"Đọc cho tôi nghe."

Quang Tử lắp bắp, còn không trôi chảy bằng Liêu Liễm.

Vương Tam Bính hả hê khi người gặp họa, che miệng len lén cười, ánh mắt Liêu Liễm đảo qua, nói: "Không được dừng tay, chữ viết đừng quá khó coi, dựa theo chữ viết của tôi mà viết, hiểu chưa?"

Quế Hoan đứng ở một bên nhìn một hồi, nhịn không được hỏi: "... Các cậu đang làm gì vậy?"

Liêu Liễm mặt không đỏ tim không đập nói: "Tổ học tập."

Quế Hoan: Cô từng thấy qua học sinh giỏi giúp đỡ học sinh kém, nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua học sinh kém giúp đỡ học sinh kém...

"Nổ kim hoa xong rồi?"

Liêu Liễm: "Ông cụ An đau eo, hôm nay không đánh nữa."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp