Cậu Không Thích Hợp

Chương 14


3 tháng

trướctiếp

 

Trong hành lang âm thanh vọng lại lớn, sợ ầm ĩ đến hàng xóm, Quế Hoan đề nghị mấy người vào nhà làm bài tập.

Nếu chỉ có một mình Liêu Liễm, Quế Hoan có thể để cho cậu vào cửa, nhưng còn có hai người Vương Tam Bính ở đây, vì thế Quế Hoan đề nghị nói: "Liêu Liễm, đến nhà cậu đi, phòng khách nhà tôi quá nhỏ."

Liêu Liễm móc chìa khóa ra, mở cửa nhà, Vương Tam Bính cùng Quang Tử cẩn thận từng li từng tí đi vào, đến cửa liền dừng lại.

Liêu Liễm vào cửa cởi giày trước, lấy ra một đôi dép lê màu vàng nhạt mềm từ trên tủ giày đưa cho Quế Hoan. Quế Hoan đánh giá một cái, thuần da, đối với niên đại này mà nói thì rất khó có được.

Vương Tam Bính và Quang Tử có chút thận trọng nhỏ giọng nói: "Còn dép không?"

Không trách hai người bọn họ nơm nớp lo sợ, vừa bước qua cửa nhà Liêu Liễm đã thấy sàn nhà sáng bóng, giữa phòng khách bày một cái giá mèo cỡ lớn, dây mây mô phỏng giống như đúc, vừa nhìn đã biết là giá cả xa xỉ.

Bên tường đặt một chiếc TV màu nhập khẩu, đối diện là một bộ sô pha bằng da tinh khiết, ở giữa là thảm lông cừu có phong cách nước ngoài.

Vương Tam Bính biết Liêu Liễm có tiền, trong suy nghĩ của cậu ta, một ngày có thể có mười tệ tiền tiêu vặt, chính là người có tiền. Nhưng nhìn trang hoàng và bài trí của nhà Liêu Liễm, lúc này Vương Tam Bính mới ý thức được, nhà Liêu Liễm không phải dạng có tiền bình thường.

Bây giờ ti vi trong nhà Vương Tam Bính vẫn là loại ấn ăng ten, thỉnh thoảng sẽ biến thành bông tuyết. Càng miễn bàn sàn nhà, mặt đất xi măng tinh khiết, bình thường đều mang giày vào nhà.

Liêu Liễm lấy ra bốn cái túi nilon từ trong phòng, ném cho hai người bọn họ nói: "Cởi giày ra, đeo cái này vào chân."

Vương Tam Bính: "Tôi mang vớ, chân trần cũng không sao."

Quang Tử vội vàng nói: "Tôi cũng vậy."

Liêu Liễm: "Tôi chê chân hai cậu có mùi, giẫm lên sàn nhà sẽ có dấu vết."

Hai người Vương Tam Bính: "......"

Đây là lần đầu tiên Quế Hoan tới, cửa của hai phòng đều mở ra, cô đánh giá một chút, bên phải là phòng ngủ, bên trong bày một cái giường lớn, độ rộng có thể chứa được ba người, chỉ là chân giường có chút thấp, bằng một nửa độ cao của giường bình thường.

Bên trái là phòng bếp, diện tích hơi nhỏ, thông với một căn phòng khác, trực tiếp làm thành một phòng khách lớn.

Quế Hoan nghiêng đầu, nói: "Cậu và cậu của cậu ngủ cùng nhau?"

Cho nên giường mới lớn như vậy?

Liêu Liễm kéo bàn trà tới giữa phòng khách, ngồi xếp bằng dưới đất nói: "Không, cậu ấy ngủ ở phòng khách."

"Nằm dưới đất?"

Liêu Liễm: "Cậu ấy đứng ngủ, không cần chăn đệm."

Quế Hoan:...

Không hổ là Liêu gia, mỗi người đều là nhân tài kiệt xuất.

Có người có thể mở mắt ngủ, còn có người đứng ngủ.

"Mèo nhà cậu đâu?"

Liêu Liễm dừng một chút nói: "Đi ra ngoài chơi rồi."

Quế Hoan: ...... Nuôi thả sao?

Trong phòng đã không thông gió một ngày, lúc này có chút oi bức, Vương Tam Bính mập mạp, lúc ở ngoài hành lang đã ra một thân mồ hôi, cậu ta sợ hãi hỏi: "Có thể mở cửa sổ thông gió không? Hơi nóng." - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Liêu Liễm kỳ quái nói: "Nóng sao?"

Hai người Vương Tam Bính gật đầu: "Nóng."

Đâu chỉ là nóng, trong phòng đều vượt qua lồng hấp, nếu đi tắm rửa, trực tiếp có thể chà được một lớp bụi bẩn.

Liêu Liễm: "Không hỏi hai cậu, Quế Hoan, cậu nóng không?"

Quế Hoan hơi kéo khóa đồng phục ra, bên trong là áo tay ngắn màu trắng: "Hơi nóng."

Liêu Liễm đứng dậy, lấy xuống một cái điều khiển từ xa từ trên tường, ấn nút đối với cái hộp hình chữ nhật phía trên TV, đáy hộp hình chữ nhật hơi mở ra, thổi ra từng trận gió mát nhẹ nhàng khoan khoái từ khe hở.

Vương Tam Bính cùng Quang Tử chỉ thấy qua điều hòa ở trong TV, lúc này ánh mắt không chớp mà nhìn chằm chằm, hận không thể đi lên sờ hai cái.

Liêu Liễm đặt cuốn vở bài tập xuống trước mặt Vương Tam Bính, nói: "Tiếp tục viết."

Vừa rồi Quế Hoan đã cảm thấy vở bài tập này quen mắt, nhìn nhiều hai mắt mới nhận ra, đây không phải là vở bài tập của Liêu Liễm sao?

Quế Hoan: "... Cậu bảo cậu ấy làm bài tập giúp cậu?"

Được lắm, trực tiếp mở khóa kỹ năng mới, tìm người khác viết hộ.

Lại nói với trình độ này của Vương Tam Bính, cậu cũng yên tâm để cho cậu ta viết?

Liêu Liễm: "Không được sao?"

Quế Hoan nhìn Vương Tam Bính, chậm rãi nói: "Liêu Liễm, học tập là học cho mình, tri thức ăn vào trong bụng cậu mới tính là của cậu, cậu ấy viết thay cậu, tri thức kia sẽ không thể chạy vào trong đầu cậu."

Vương Tam Bính vừa nghe thì vui vẻ muốn chết, không dám lộ ra bộ dáng muốn cười, chỉ dám len lén nghĩ ở trong lòng: Vẫn là vị lớp trưởng này nói chuyện dễ nghe!

Cậu ta cũng nhìn ra, Liêu Liễm giống như con lừa điên, nhưng mà hình như quan hệ với lớp trưởng này rất tốt, lớp trưởng nói cái gì, cậu đều sẽ nghe hai câu.

Liêu Liễm nhìn Quế Hoan, suy nghĩ một chút, cầm vở bài tập tới.

Trong lòng Vương Tam Bính đang bắn pháo hoa, chỉ thấy Liêu Liễm lại đặt cuốn vở về trước mặt cậu ta, nói: "Tôi đọc cho cậu viết."

Vương Tam Bính:...

Quế Hoan: ...... Cậu là lão lãnh đạo sao? Còn tìm thư ký?

Liêu Liễm cảm thấy biện pháp này rất tốt, gật đầu nói: "Tri thức tiến vào trong đầu tôi, cậu ta thuộc về loại phế vật lợi dụng, rất tốt."

Quế Hoan: "Cậu học được cái từ 'phế vật lợi dụng' này từ đâu?"

Liêu Liễm: "Ông cụ An nói, ông ấy dùng đồ thừa lót đệm, nói cái này gọi là lợi dụng phế vật."

Không thể không nói, năng lực học tập của Liêu Liễm rất mạnh, nhưng chỉ hạn chế những tri thức tà môn không có tác dụng này mà thôi.

Quế Hoan: "Nhà cậu có nước không?"

Liêu Liễm đi vào phòng bếp, chỉ chốc lát đã lấy ra hai chai nước ngọt, mát lạnh.

Quế Hoan: "Có dụng cụ mở nắp không?"

Đã nhiều năm cô không uống loại nước ngọt này, còn rất hoài niệm.

Liêu Liễm kẹp miệng hai chai nước ngọt vào nhau, dùng sức, "Bùm" một tiếng, hai nắp chai liền vỡ tung, không thiên vị, đánh vào trán Vương Tam Bính cùng Quang Tử.

Quế Hoan: Phương thức mở chai này...... Thật là Liêu Liễm.

Liêu Liễm nói với hai người: "Hai người uống nước máy đi, muốn uống nguội thì tự mình đun nước."

Rất nhanh trên chai nước đã kết một tầng bọt nước, Liêu Liễm không thoải mái nhíu mày, hai tay vung qua vung lại.

Quế Hoan lấy ra khăn tay từ trong túi, bây giờ khăn giấy mềm còn chưa phổ biến, Quế Hoan chỉ có thể tìm mấy miếng khăn tay, giặt qua lại rồi dùng. Mùa hè thường dễ đổ mồ hôi, có khăn tay sẽ tiện hơn rất nhiều.

"Đưa tay cho tôi."

Hình như đứa nhỏ Liêu Liễm này đặc biệt ghét nước, ngày hôm qua lúc uống nước đá cũng vậy, uống hai ngụm, lau tay hai cái trên đồng phục học sinh.

Liêu Liễm vươn lòng bàn tay ướt sũng, vóc dáng cậu không cao, tay lại không nhỏ, năm ngón tay thon dài, không kém Quế Hoan bao nhiêu.

Quế Hoan lau sạch hơi nước trong lòng bàn tay giúp cậu, nói: "Cậu chuẩn bị một cái khăn tay, đừng cọ lên đồng phục học sinh nữa, nước trắng thì còn tốt, nhưng nước màu rất khó giặt sạch." ( truyện trên app T𝕪T )

Mẹ Liêu Liễm không ở nhà, người cậu kia lại không đáng tin cậy. Đồng phục học sinh của Liêu Liễm rộng thùng thình, ống quần bị mài rách nhưng không có ai sửa lại.

Liêu Liễm bình tĩnh nhìn chằm chằm khăn tay màu xanh nhạt, tay Quế Hoan rất trắng, móng tay sạch sẽ no đủ, hiện ra màu hồng nhạt khỏe mạnh.

Quế Hoan cố ý nhìn thoáng qua vết thương trên tay mấy ngày trước của Liêu Liễm, lúc này lớp vảy đã bị bong ra, làn da hồng hơn một chút so với những chỗ bên cạnh.

Mới vừa lau sạch sẽ, Liêu Liễm liền giơ tay lên, liếm liếm lòng bàn tay của mình, còn ghé sát vào ngửi ngửi, nói: "Cậu dùng cái này lau mồ hôi?"

Trên khăn tay có mùi nhàn nhạt của Quế Hoan, không hề khó ngửi, căn bản người bình thường không ngửi thấy.

Quế Hoan: "... Cậu đi rửa tay đi."

Liêu Liễm không để ý, lại liếm hai cái nói: "Mùi mồ hôi của cậu, không thối."

Quế Hoan: Tật liếm tay này ... Không phải, là tật gì cũng dùng đầu lưỡi liếm, khi nào mới có thể sửa lại?

"Liêu Liễm, chờ cậu của cậu rảnh, bảo cậu ấy dẫn cậu đi kiểm tra một chút, xem có phải cậu thiếu nguyên tố vi lượng hay không."

Có đứa trẻ thích liếm ngón tay, liếm tảng đá, rất có thể chính là thiếu cái gì đó.

Vương Tam Bính thấy hai người bọn họ uống nước ngọt thì thèm thuồng, nhịn không được, đi vào phòng bếp đun nước, đặt ở dưới điều hòa cho mát.

Mấy người ở trong phòng làm bài tập vô cùng hài hòa, chính xác mà nói là một Gia Cát Lượng, mang theo ba thợ giày.

Liêu Liễm thì không cần phải nói, Quang Tử cùng Vương Tam Bính cũng vậy, xem cái gì cũng không hiểu.

Ba người tám lạng nửa cân, thậm chí Liêu Liễm còn hơn một chút.

Thấy ngay cả đề hóa học đơn giản nhất mà Vương Tam Bính cũng không làm được, Liêu Liễm có chút ghét bỏ nói: "Con người cậu, thật sự là vô dụng."

Vương Tam Bính: ...... Đến mức đó sao?

"Tôi, tôi có sở trường khác."

Liêu Liễm liếc cậu ta một cái, nói: "Nói nghe một chút."

Vương Tam Bính suy nghĩ một chút, vốn dĩ là muốn nói bản thân mình đánh nhau lợi hại, nhưng ở trước mặt Liêu Liễm, cậu ta không nói nên lời … Nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó kinh ngạc phát hiện, vậy mà bản thân mình không có sở trường gì có thể làm cho người ta tin phục!

Liêu Liễm: "Cậu vẫn có sở trường."

Quế Hoan đang làm bài, nghe vậy thì vểnh tai lên, chợt nghe Liêu Liễm nói: "Bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, biết lúc nào thì nên giả bộ đáng thương."

Quế Hoan:...

Biết nhìn thời thế, coi như là ưu điểm đi.

Quang Tử ngược lại cảm thấy lời này của Liêu Liễm không sai, Vương Tam Bính chính là có bản lĩnh liếm chân thối, nếu không làm sao có thể nịnh bợ được anh Nam đây?

Học nửa giờ, độ chuyên chú của Liêu Liễm không đủ, Vương Tam Bính cũng có chút mệt mỏi, cậu ta phải bắt chước chữ viết của Liêu Liễm, quả thực còn khó hơn so với tự làm bài tập của mình!

Quế Hoan cũng nghỉ ngơi một hồi, uống ngụm nước ngọt nói: "Hai cậu chuẩn bị thi vào trung học phổ thông rồi đúng không?"

Vương Tam Bính không có ý kiến gì đối với Quế Hoan, dù sao Quế Hoan đã nói tốt cho cậu ta ở trước mặt mẹ, hơn nữa còn có Liêu Liễm bên cạnh, cậu ta quy củ nói: "Tôi không có ý định thi."

Đời trước Vương Tam Bính chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở, Quế Hoan không cảm thấy ngoài ý muốn một chút nào, mỗi người tự có con đường riêng, cô sẽ không nói thêm gì với lựa chọn của người khác.

Tương lai là chịu khổ hay hưởng phúc, đều là lựa chọn của mình, không thể trách người khác.

Liêu Liễm ở một bên mở miệng nói: "Không được, cậu phải tham gia, còn phải học trung học phổ thông."

Quế Hoan kinh ngạc, không nghĩ tới nha, mỗi ngày Liêu Liễm đều bắt nạt Vương Tam Bính, nhưng ở trên chuyện lớn, còn biết suy nghĩ thay cho cậu ta.

Chắc chắn tốt nghiệp trung học phổ thông sẽ tốt hơn tốt nghiệp trung học cơ sở, dù sao sau này chỗ nào cũng có sinh viên đại học, chỉ tốt nghiệp trung học cơ sở sẽ gặp khó khăn khi tìm việc làm.

Vương Tam Bính cũng sửng sốt, lẩm bẩm nói: "Tôi, tôi học tập không tốt..."

Bỗng nhiên trong lòng cậu ta có chút cảm động, đứa nhỏ Liêu Liễm này có chút súc sinh, vậy mà lại khuyên cậu ta phải học tiếp.

Liêu Liễm bưng nước ngọt lên uống một ngụm, nắm chặt nước trong lòng bàn tay, sau đó đưa lòng bàn tay về phía Quế Hoan: "Cậu lau giúp tôi."

Quế Hoan móc khăn tay ra, vừa mới lau sạch lòng bàn tay, chợt nghe Liêu Liễm nói: "Cậu không học trung học phổ thông, hai ngày nữa sẽ quên sạch chút tri thức trong bụng này, chờ tôi lên cấp ba, làm sao có thể làm bài tập giúp tôi?"

Ở trong mắt Liêu Liễm, Vương Tam Bính chỉ đơn thuần là một cây bút viết thay, nếu cậu ta quên sạch chút tri thức trung học cơ sở này, khẳng định về sau làm bài tập sẽ không thuận tay!

Nếu cậu phải giải thích chút tri thức đó với cậu ta, phải lãng phí bao nhiêu thời gian!

Không học là không được, nhất định Vương Tam Bính phải đi học, còn phải làm bài tập giúp cậu, ít nhất trước khi cậu tốt nghiệp trung học cơ sở, nhất định Vương Tam Bính phải là một học sinh.

Vương Tam Bính: "......"

Liêu Liễm ngẩng cằm, rũ mí mắt, mở miệng nói: "Cậu phải đi học, nếu dám không học, tôi sẽ đi tìm mẹ cậu, nói ngày nào cậu cũng lăn lộn bên ngoài, cướp tiền của người khác, làm xằng làm bậy."

Quế Hoan: "......"

Khó có được, vậy mà không dùng bạo lực uy hiếp.

Hai đương sự cũng sẽ không biết, bởi vì một ý niệm sai lầm của Liêu Liễm, Vương Tam Bính sẽ đi lên một con đường hoàn toàn trái ngược với đời trước.

Quế Hoan không khỏi nghĩ, đối với Vương Tam Bính mà nói, có lẽ cũng không phải là một chuyện xấu.

Tốt nghiệp trung học, dù sao cũng tốt hơn lăn lộn bên ngoài.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp