Cậu Không Thích Hợp

Chương 15


3 tháng

trướctiếp

 

Giữa việc đi học và bị mẹ đánh gãy chân, Vương Tam Bính khuất nhục lựa chọn đi học...

Đời trước Vương Tam Bính năn nỉ ỉ ôi, liên tục cường điệu đầu óc mình ngốc, không theo kịp tiến độ của các bạn học trong lớp, cuối cùng còn nặn ra vài giọt nước mắt, mẹ cậu ta mới đồng ý.

Không học thì không học, tự mình làm chút buôn bán cũng rất tốt, dù sao cũng không phải trong nhà không nuôi nổi cậu ta.

Nhưng đời này có Liêu Liễm làm khó dễ, cho dù Vương Tam Bính muốn tự mình trục xuất, cũng không có cơ hội.

Quang Tử uống một ngụm nước sôi để nguội, nói: "Hay là, tôi cũng đi học?"

Từ tiểu học cậu ta đã học cùng một lớp với Vương Tam Bính, hai người vẫn luôn là đại biểu học sinh kém của lớp, bây giờ Vương Tam Bính muốn đi học, cậu ta cảm thấy mình đi ra ngoài lăn lộn không còn ý nghĩa gì.

Liêu Liễm liếc cậu ta một cái, nói: "Cậu như vậy, còn không đọc nhiều sách, về sau làm sao sống được?"

Quang Tử xoắn tay, có chút ngượng ngùng nói: "Mặc dù tôi không thông minh bằng Tam Bính, nhưng cũng không quá ngốc, chắc chắn có thể tìm được việc."

Liêu Liễm nhướng mày, chỉ vào Vương Tam Bính nói: "Cậu cảm thấy cậu ta thông minh?"

Quang Tử: "Rất thông minh."

Biết nịnh nọt, quan hệ rộng rãi, ở trong học sinh trung học cơ sở của bọn họ, xem như lăn lộn rất tốt.

Liêu Liễm nghiêm túc đánh giá Quang Tử nửa ngày, nói: "Đầu óc cậu còn không bằng cá chép ở Công viên lao động."

Vương Tam Bính: .... Cậu tưởng tôi không tồn tại sao?

Lúc này, ngoài cửa sổ truyền đến từng đợt tiếng rao hàng phát ra từ loa lớn: "Kem đậu đỏ, Kem đậu xanh, Kem sữa, một tệ hai cái, hai tệ năm cái nha!"

Quế Hoan đứng lên, thò đầu nhìn thoáng qua, hỏi: "Các cậu có muốn ăn kem không?"

Không thể để Liêu Liễm tiếp tục trò chuyện, đứa nhỏ này nói chuyện thẳng thắn, Vương Tam Bính bị nói đến nỗi đầu đều rủ xuống ngực, vốn dĩ cậu ta béo, lúc này cúi đầu, hai cằm chen chúc thành ba cái, đều sắp khiến cho bản thân chết đuối......

Quang Tử là người đầu tiên tích cực hưởng ứng: "Ăn!"

Những lời kia của Liêu Liễm làm tổn thương cậu ta, nhưng cậu ta hoàn toàn không để ở trong lòng, dù sao cũng không đánh lại người ta, tức giận cũng là uổng phí, không bằng nghĩ thoáng một chút.

Vương Tam Bính ỉu xìu ngẩng đầu: "Tôi cũng muốn ăn."

Quế Hoan: "Liêu Liễm, cậu ăn không? Tôi xuống lầu mua."

Liêu Liễm gật gật đầu, đạp Vương Tam Bính: "Cậu đi xuống mua năm cái."

Vương Tam Bính xấu hổ phẫn nộ: "... Tại sao không phải Quang Tử đi!"

Liêu Liễm lạnh lùng nói: "Cậu còn nợ tôi mười ba tệ, không phải cậu đi thì ai đi?"

Vương Tam Bính: Mười ba tệ kia, là cậu ta chủ động muốn sao?!

Quế Hoan: "... Hay là cùng đi?"

Cuối cùng bốn người cùng nhau xuống lầu, mỗi vị chọn một cây, Vương Tam Bính lề mề tính tiền, vừa vặn có hai người đi tới bên cạnh.

Bé gái mặc áo trắng giặt đến nỗi có chút ố vàng, nửa người dưới là quần đồng phục học sinh đã được sửa lại, cánh tay trái giấu ở phía sau, tay phải kéo góc quần, trông mong nhìn xe đạp bán kem, mím môi.

Phía sau cô bé là một người phụ nữ vô cùng gầy gò, nhìn tuổi ước chừng hơn ba mươi, người phụ nữ mặc áo sơ mi cài cúc nửa cũ nửa mới, bởi vì dáng người quá mức nhỏ gầy, thoạt nhìn áo sơ mi thật rộng.

Nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ, Quế Hoan liền nhận ra cô ấy là ai.

Người phụ nữ tên là Dương Hồng, cô bé phía trước là con gái của cô ấy, tên là Ngô Mai.

Vương Tam Bính cùng Quang Tử nhìn thoáng qua rồi dời tầm mắt, chỉ có Liêu Liễm không ngừng nhìn chằm chằm vết thương trên mặt Dương Hồng, không biết kiêng dè một chút nào.

Dương Hồng bị cậu nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, đưa tay vuốt xuống mấy sợi tóc vụn từ bên mặt, muốn che một chút. Nhưng căn bản mấy sợi tóc kia không ngăn được vết đen trên mắt và vết đỏ trên sườn mặt của cô ấy.

Ngô Mai ngẩng đầu nhìn mẹ mình, lại nhìn hộp kem, cái gì cũng không nói.

Dương Hồng nhìn ra con gái muốn ăn kem, dừng bước, móc túi, móc ra ba mao tiền, có chút ngượng ngùng hỏi: "Có cái nào rẻ hơn một chút không, tôi muốn mua một cái."

Người bán kem vừa muốn trả lời, cửa sổ tầng hai của tòa nhà phía sau đã bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên để cánh tay trần thò nửa người ra, kéo cao giọng nói: "Còn không mau cút trở về! Muốn để cho tôi đói chết rồi tìm một thằng đàn ông khác sao?!" - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Người đàn ông để đầu đinh, hốc mắt phát xanh, ánh mắt đục ngầu, nói chuyện lè nhè, có lẽ đã uống không ít rượu.

Vừa nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Dương Hồng và con gái đều run run, cả người không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy. Ngô Mai vươn tay trái kéo kéo tay áo mẹ, nhỏ giọng nói: "Con không ăn."

Lúc này Quế Hoan mới nhìn thấy, cánh tay mảnh khảnh của Ngô Mai đều là vết bầm tím, mu bàn tay sưng đỏ, có lẽ là bị thứ gì đó làm bỏng.

Dương Hồng khẽ cắn môi dưới, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, gắt gao ôm con gái, hai người dựa vào nhau đi trở về.

Quế Hoan cầm lấy kem do Vương Tam Bính đưa tới, vừa muốn mở ra, đỉnh đầu chợt lóe, "Ngày một việc thiện" phút chốc phóng lớn, sáng lấp lánh ở trên đầu cô, giống như bảng đèn hộp đêm có phong cách trang hoàng khoa trương vậy.

Quế Hoan nhéo nhéo túi kem, đi nhanh hai bước đuổi theo: "Chờ một chút."

Dương Hồng và con gái nghe được giọng nói, hơi hơi xoay người, Quế Hoan đưa kem tới, cười nói: "Bốn người bọn chị không ăn hết năm cái, em cầm ăn đi." ( truyện trên app T𝕪T )

Ngô Mai không dám nhận, mở to mắt nhìn về phía mẹ mình, Dương Hồng gật gật đầu, muốn lấy tiền từ trong túi ra đưa.

Quế Hoan trực tiếp nhét kem vào tay cô ấy, khoát tay nói: "Không cần, bọn cháu không ăn hết để cũng lãng phí."

Dương Hồng cầm kem có chút luống cuống, trong cửa sổ phía trên lại truyền đến tiếng mắng chửi của người đàn ông, còn khó nghe hơn so với vừa rồi.

Thoạt nhìn Dương Hồng rất không được tự nhiên, ánh mắt hơi né tránh, thấp giọng nói: "Cám ơn."

Đưa mắt nhìn mẹ con hai người tiến vào hành lang, Quế Hoan vừa ngẩng đầu, ngạc nhiên phát hiện, vậy mà thời gian còn sống biến thành mười bốn ngày mười một giờ.

Quế Hoan kinh ngạc, một cây kem ...... Được thêm năm ngày?

Chẳng lẽ, đây là "Ngày một việc thiện" đang ám chỉ gì với cô?

Quế Hoan trầm tư đi trở về, Liêu Liễm cắn kem sữa, đem ba cái còn lại giơ tới trước mắt cô: "Cậu muốn ăn cái nào?"

Quế Hoan chọn một cái vị đậu xanh, đem hai cái còn lại đưa cho Vương Tam Bính và Quang Tử.

Liêu Liễm nâng cằm, nhìn về phía Dương Hồng, hỏi: "Cậu biết bọn họ?"

Quế Hoan: "Cô gái kia tên là Ngô Mai, cũng học Trung học số hai, lớp sáu."

Liêu Liễm quay đầu, nói với Vương Tam Bính: "Vết thương trên người cô ấy, hai người đánh?"

Trong mắt Liêu Liễm, chỉ cần là học sinh Trung học số hai bị bắt nạt, đều không thoát khỏi liên quan đến đám người Vương Tam Bính.

Vương Tam Bính lập tức lắc đầu: "Chúng tôi không đánh con gái."

Quang Tử ở một bên nói: "Ba cô ấy đánh."

Liêu Liễm nhớ lại một chút, nói: "Người thò đầu ra ngoài cửa sổ kia?"

Quang Tử: "Đúng."

Liêu Liễm nhíu mày nói: "Người ...... Ba mẹ đánh con, đều ra tay nặng như vậy?"

Lúc ba Liêu Liễm dạy dỗ cậu, thường xuyên dùng dây mây ngàn năm để đánh, đại khai đại hợp, một bộ muốn đánh chết cậu.

Bởi vì ba cậu rõ ràng, Liêu Liễm da dày thịt béo, khôi phục nhanh, đánh vài cái cũng không khác với gãi ngứa nhiều lắm.

Nhưng con người rất mảnh mai, từ nhỏ ba mẹ Liêu Liễm đã nhắc nhở với cậu, có một lần Liêu Liễm cho rằng, con người giống như búp bê làm bằng tuyết, vỗ một cái sẽ vỡ.

Quang Tử lắc đầu, nói: "Sẽ không, nhà cậu ấy ... Có chút đặc biệt."

Liêu Liễm: "Đặc biệt như thế nào?"

Quế Hoan chen vào nói: "Vào nhà nói đi, bên ngoài nóng."

Chuyện của nhà họ Ngô, hàng xóm xung quanh đều biết. Chồng của Dương Hồng tên là Ngô Thiên Thuận, vốn dĩ làm công nhân khuân vác ở xưởng dệt, năm đó nhà Dương Hồng nghèo, cho nên mới gả cho ông ta.

Ngoại trừ là người thành phố ra, Ngô Thiên Thuận không có một điều kiện nào đáng nói.

Say rượu, đánh bạc, đánh vợ, ngũ độc câu toàn.

*Ngũ độc câu toàn: Năm thói hư tật xấu bao gồm: Uống rượu, đánh nhau, hút thuốc, bài bạc, háo sắc.

Lúc ba mẹ Dương Hồng còn sống, Dương Hồng bị đánh đến sợ, về nhà trốn hai ngày. Cô ấy không có anh chị em, ba mẹ vừa qua đời, hoàn toàn không có chỗ dựa.

Càng ngày Ngô Thiên Thuận càng càn rỡ, đánh chửi là chuyện thường như cơm bữa, sau khi Dương Hồng sinh con gái Ngô Mai, vốn dĩ lại mang thai thêm một đứa, kết quả bị Ngô Thiên Thuận đánh cho sinh non, từ đó về sau không còn mang thai nữa.

Mỗi ngày Ngô Thiên Thuận đều mắng hai mẹ con Dương Hồng là sao chổi, chuyện Ngô Mai lên trung học cơ sở, Ngô Thiên Thuận sống chết không đồng ý, Dương Hồng không có biện pháp, ban ngày bán chút đồ ăn ở chợ, bởi vì không có tiền trả phí bán hàng, cũng chỉ có thể tìm một khoảng đất trống bên cạnh chợ, phơi nắng phơi gió, tích góp chút tiền đóng học phí cho con gái.

Buổi tối đi bày hàng ở vỉa hè, đi sớm về tối, vất vả kiếm chút tiền.

Ngô Thiên Thuận không chỉ uống rượu khi tam làm, lúc đi làm cũng uống rượu, kết quả xảy ra sai lầm khi làm việc, bị đuổi việc. Bây giờ Ngô Thiên Thuận không đi làm nữa, mỗi ngày đều đi đánh bạc, thắng thì uống rượu ở bên ngoài, thua thì về nhà đánh vợ.

Tiền quan tài của ba mẹ đã sớm bị ông ta đánh bài thua sạch, sau khi ba mẹ ông ta hoàn toàn mặc kệ, Ngô Thiên Thuận liền đưa tay đòi tiền Dương Hồng.

Đám người Vương Tam Bính chỉ biết được như vậy, nhưng Quế Hoan biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Ngô Mai học được nửa học kỳ đầu thì không học nữa, Ngô Thiên Thuận say rượu thành tính, tính tình càng thêm nóng nảy, đánh người không biết nặng nhẹ.

Năm Quế Hoan tốt nghiệp trung học cơ sở, chợt nghe nói lỗ tai phải của Ngô Mai bị ba cô ấy đánh điếc, Dương Hồng liều mạng đi can ngăn, bị Ngô Thiên Thuận hất tay đẩy ngã, xương sống thắt lưng đụng vào góc bàn, không bao giờ đứng lên được nữa.

Chờ thời điểm Quế Hoan học đại học được nghỉ đông về nhà, nghe nói Ngô Mai bị ba cô ấy gả cho một người đàn ông trung niên đã có con, đối phương cho ba cô ấy không ít tiền.

Về sau nữa, chính là Ngô Thiên Thuận qua đời, uống rượu nhiều, rơi xuống mương ngã vỡ đầu, chờ lúc phát hiện, cả người đã cứng đờ.

Quế Hoan ăn nốt miếng kem cuối cùng, chậm rãi thở ra một hơi lạnh.

Rõ ràng là mùa hè, cô lại cảm thấy hơi lạnh.

Cô biết tương lai của hai mẹ con này, cũng tận mắt chứng kiến bi kịch của bọn họ.

Bình thường Vương Tam Bính cùng Quang Tử ở trong trường học la lên hét xuống, nhưng nói cho cùng vẫn là hai đứa nhỏ, nói xong chuyện nhà Ngô Mai, hai người đều có chút trầm mặc.

Bọn họ không hiểu, đó là sức nặng của hiện thực.

Không phải loại chuyện nhỏ nhẹ nhàng như thành tích thi kém, hoặc là bị người ta đánh một trận, mà là một loại bi ai dài dằng dặc, dày vò không có điểm cuối.

Toàn bộ quá trình Liêu Liễm đều cau mày, nghe đến cuối cùng, phun ra một câu: "Vì sao hai người bọn họ không làm thịt ông ta?"

Vương Tam Bính trợn mắt há hốc mồm nói: "Giết người, phạm pháp đấy."

Liêu Liễm thấp giọng than thở: "Con người như mấy cậu chính là phiền toái."

Vương Tam Bính: …. Cậu không phải là người sao?!

Điều hòa trong phòng thổi vù vù, Quế Hoan buông que kem, cảm giác mặt phải bị cọ một cái.

Không biết Liêu Liễm đã cọ tới bên trái của cô từ lúc nào, giữa hai người gần như không có khe hở, Liêu Liễm kề sát cô, nhíu chặt sống mũi, hắt xì một cái nho nhỏ.

Quế Hoan: "Cậu lạnh sao?"

Liêu Liễm lắc đầu: "Không lạnh."

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng cậu lại gần hơn, còn như có như không mà cọ cọ.

Quế Hoan: "Tôi hơi lạnh, tắt điều hòa đi."

Liêu Liễm lập tức đứng lên, điều chỉnh điều hòa tăng thêm bốn độ, lông mày giãn ra.

Quế Hoan cười cười, trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác.

Nếu hai mẹ con này có thể trở về cuộc sống bình thường, ít nhất cô có thể tăng thêm mấy tháng tuổi thọ đi?

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp