Cậu Không Thích Hợp

Chương 16


3 tháng

trướctiếp

 

"Đi đâu?"

Vương Tam Bính vừa vào phòng, mẹ cậu ta đã cầm chày cán bột đi ra từ phòng bếp.

Vương Tam Bính: "Đi làm bài tập."

Từ khi biết con trai cướp tiền, mẹ Vương không cho cậu ta sắc mặt tốt, mấy ngày nay đặc biệt nghiêm nghị, chỉ sợ cậu ta đi ra ngoài gây chuyện thị phi.

Hai tay mẹ Tam Bính chống nạnh, trừng mắt nói: "Vớ vẩn!"

Con trai bà, chẳng lẽ bà không rõ sao?

Vương Tam Bính rất ấm ức, bình thường cậu ta nói dối, mẹ không phát hiện, hôm nay nói thật, ngược lại bị mắng.

Nói xong, móc ra bài thi mà hôm nay thầy giáo đưa, cậu ta và Quang Tử mỗi người làm một nửa, cuối cùng cũng xong, không biết đúng hay không, ít nhất là nhiều chữ.

Vốn dĩ cậu ta không muốn làm, nhưng Liêu Liễm làm xong bài tập, nhướng mày hỏi cậu ta: "Đã làm xong bài tập của cậu chưa?"

Vương Tam Bính: "......"

Liêu Liễm: "Viết nhanh lên, không viết thì làm sao thi vào trung học phổ thông."

Mẹ Tam Bính nhận lấy bài thi nhìn một chút, thật đúng là không nói dối, mấy chữ xấu xí này, chính là bút tích của con trai bà.

"Mày đến nhà ai làm vậy?"

Vương Tam Bính: "Nhà Liêu Liễm."

Tâm tình mẹ Ba Bính vừa mới dịu xuống, trong nháy mắt lại tăng lên, hănhs giọng nói: "Mày lại đi bắt nạt con nhà người ta?"

...... Là ai bắt nạt ai!

Vương Tam Bính cái khó ló cái khôn nói: "Không có, không có, tan học gặp được, lớp trưởng lớp cậu ấy học rất tốt, đề lớp cũng đều biết làm, con nhờ cậu ấy xem giúp một chút."

Mẹ Tam Bính có ấn tượng rất tốt với Quế Hoan, nghe vậy thì nói: "Vậy là đúng rồi, mày tiếp xúc nhiều với học sinh giỏi, đừng ngày nào cũng trêu mèo trêu chó, đã lớn rồi, không làm cho người ta bớt lo chút nào, nhìn đứa nhỏ Liêu Liễm kia xem, vừa nhìn đã biết là người nghe lời."

Vương Tam Bính nghẹn rồi lại nghẹn, không nhịn được, nói: "Mẹ, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, biết người biết mặt không biết lòng!"

Mẹ Tam Bính liếc cậu ta một cái, mắng nói: "Đúng, giống như mày, bề ngoài nhìn trắng trẻo mập mạp thành thật, vậy mà lại gây ra không ít chuyện!"

Vương Tam Bính: "......"

"Đừng nói nữa, rửa tay, lại đây băm nhân bánh giúp mẹ, không phải ngày nào mày cũng tràn đầy tinh lực sao? Làm chút việc là tốt rồi."

"...... Mẹ, con vừa làm xong bài tập, đau đầu."

"Đau cái rắm, mày chính là bệnh lười, lúc còn nhỏ mẹ mày muốn đọc sách cũng không được, mày còn đau đầu, lại đây, mẹ vỗ cho mày mấy cái!"

Vương Tam Bính lập tức đi qua, nói: "Mẹ, con không đau! Không đau một chút nào! Con đi rửa tay! Con rất thích băm nhân bánh! Mỗi ngày đều muốn băm nhân bánh!"

Mẹ Ba Bínhcười mắng một câu, đi theo cậu ta vào bếp.

Đầu kia, Quế Hoan nhìn đồng hồ treo tường của nhà Liêu Liễm, thời gian chênh lệch không nhiều lắm, ba mẹ cô sắp về nhà.

"Tôi đi về trước, cậu còn không hiểu cái gì, ngày mai rồi nói sau."

Liêu Liễm đưa cô ra cửa, móc ra một thứ từ trong túi, đưa cho cô nói: "Cho cậu."

Quế Hoan đang khom lưng mang giày, giương mắt liền nhìn thấy một tấm thẻ, hình như là loại thẻ trong mì gói.

Từ nhỏ Quế Hoan đã không có hứng thú với những thứ này, cái gì mà yo-yo, viên bi, tấm thẻ, trong lớp lưu hành cái này rồi tới cái khác, nhưng cho tới bây giờ Quế Hoan chưa từng mua qua.

Cô nhận lấy nhìn, là một nhân vật Thủy Hử, Ngọc Kỳ Lân, Lư Tuấn Nghĩa, mặt trên viết: Lực công kích --- 98, côn bổng thiên hạ vô địch, một thân võ nghệ tốt.

Quế Hoan không hiểu cái gì là thẻ hiếm, nhưng cô nhớ rõ từng xem qua một bài báo, mười mấy năm sau, đám nam sinh hiện tại trưởng thành, chẳng biết từ lúc nào lại bắt đầu lưu hành việc thu thập thẻ lúc trước, một bộ thẻ mà có giá lên tới mấy vạn đồng. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Quế Hoan trả lại cho cậu: "Cậu giữ lại đi."

Liêu Liễm đẩy lại: "Cái này rất hiếm, Vương Tam Bính nói mua mấy chục túi mì cũng không có được."

Quế Hoan trừng mắt nhìn: "Sao cậu không giữ lại?"

Liêu Liễm nghiêng đầu, con ngươi tròn trịa đen nhánh, nói: "Tôi chỉ chơi bài, không chơi cái này."

Còn rất có nguyên tắc.

Thấy cậu khăng khăng muốn cho, Quế Hoan sảng khoái nhận lấy: "Tôi lấy về làm thẻ đánh dấu sách."

Ăn cơm tối xong, cả nhà Quế Hoan ngồi ở phòng khách xem tin tức truyền hình, ánh mắt mẹ cô nhìn chằm chằm TV, bàn tay thoăn thoắt dệt áo len, nhìn sợi len đỏ rực, Quế Hoan nhịn không được nói: "...Mẹ, mẹ đang đan áo cho mẹ sao?"

Mẹ Quế Hoan cười nói: "Nói mê sảng cái gì vậy, màu sắc đẹp như vậy, mẹ con không mặc được, đan cho con một cái áo len, một cái khăn quàng cổ, con mặc khẳng định đẹp mắt."

Quế Hoan trầm mặc hai giây nói: "Năm bổn mạng của con đã qua."

Năm cô mười hai tuổi, mẹ cô chuẩn bị cho cô một bộ màu đỏ, ngay cả quần lót cũng đỏ.

Mẹ Quế Hoan: "Không phải năm bổn mạng cũng có thể mặc! Chờ mùa thu là có thể mặc rồi."

Bản thân Quế Hoan không phải rất muốn mặc, cô suy nghĩ một chút, tính toán đến lúc đó sẽ kéo khóa áo đồng phục học sinh đến cổ, chỉ lộ ra khi ở nhà, để cho một mình mẹ cô thưởng thức.

Quế Hoan bóc quýt, tùy ý nói: "Hôm nay con nhìn thấy Dương Hồng và con gái dì ấy."

Nói đến mẹ con nhà này, khuôn mặt tươi cười của mẹ Quế Hoan rơi xuống, thở dài một hơi nói: "Đáng thương."

Quế Hoan nếm thử một miếng quýt, rất ngọt, đút cho mẹ cô một múi, nói: "Không ai quản sao? Hôm nay con thấy trên mặt Dương Hồng đều là vết thương, mắt cũng không mở ra được."

Mẹ Quế Hoan nhai quýt nói: "Ai quản? Người nhà Dương Hồng đều không có, không ai quản việc này."

Quế Hoan nhớ lại một chút, phải mấy năm sau mới có Bộ Luật Bạo lực gia đình, hiện tại thời đại này, rất nhiều người đều cảm thấy đánh vợ không phải chuyện ghê gớm gì, rất ít người bị hại đi báo cảnh sát, coi như báo, nhiều lắm cũng chỉ là tranh chấp trong gia đình, phần lớn đều không quá quan tâm.

Tác phẩm "Đừng nói chuyện với người xa lạ" ở thời thanh niên của cô còn phải đợi vài năm nữa mới được phát sóng, sau khi phát sóng, mới được xã hội coi trọng và thảo luận.

"Dương Hồng không nghĩ tới chuyện ly hôn sao?"

Mẹ Quế Hoan: "Ai biết được đâu, cho dù cô ấy muốn ly, cũng không có khả năng Ngô Thiên Thuận kia sẽ nhả ra, hiện tại mỗi ngày đều sống như Thái Thượng Hoàng, làm sao có thể bỏ được những ngày tốt lành này?"

Quế Hoan: "Hội liên hiệp phụ nữ cộng đồng thì sao, không phải trước đây từng tuyên truyền, muốn bảo vệ lợi ích của phụ nữ trong gia đình, giúp đỡ cùng xây dựng gia đình hài hòa sao?"

Mẹ Quế Hoan cau mày suy nghĩ một chút: "Có việc này sao?"

Quế Hoan: "... Có."

Có thể không phải năm nay?

Mẹ Quế Hoan lắc đầu: "Nói cho cùng là chuyện của hai vợ chồng người ta, công việc của Hội phụ nữ cũng không dễ làm, con xem ban đầu Hội phụ nữ trong nhà máy của mẹ nói chuyện cũng không ai nghe."

Nói đến đây, mẹ Quế Hoan tò mò nói: "Sao con lại cảm thấy hứng thú với chuyện nhà cô ấy như vậy?"

Quế Hoan rất ít hỏi tới hỏi lui đối với chuyện nhà hàng xóm, đời trước lại càng chưa từng có.

Quế Hoan biết mình rất lạnh lùng, chỉ cần không liên quan đến mình, cô đều lười để ý tới, cho dù người khác là chết, bị thương, lông mày cô đều sẽ không nhíu. ( truyện trên app T𝕪T )

Trái lại với đời trước, Quế Hoan nuốt miếng quýt trong miệng, nửa ngày không nói chuyện.

Cô để tay lên ngực tự hỏi, nếu như không có "Ngày một việc thiện", có phải đời này cô sẽ làm như cái gì cũng không biết, tùy ý để hai mẹ con này tự sinh tự diệt hay không?

Chẳng mấy chốc cô không nghĩ về nó nữa, bởi vì cô đã biết được câu trả lời.

Đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ "Ngày một việc thiện" tồn tại, chính là vì để cho cô nhận thức rõ ràng mình có bao nhiêu lạnh lùng?

Hay là, nghĩ biện pháp để cho cô sống như một "người" có máu có thịt?

Quế Hoan rũ mi mắt, lại lấy một quả quýt, nói: "Sắp họp lớp cuối kỳ, con đang suy nghĩ chủ đề."

Mẹ Quế Hoan: "Chủ đề gì?"

Quế Hoan nhìn chằm chằm vào quả quýt: "Giúp đỡ nhóm người yếu thế không dễ phát hiện ở quanh ta."

Nhóm người yếu thế?

"Những người như người tàn tật, người già, trẻ nhỏ, là những người dễ bị tổn thương mà mọi người đều biết, còn có rất nhiều người mà chúng ta không dễ phát hiện ra."

Nạn nhân của bạo lực gia đình, những người bị bệnh tâm thần ... Một số người không thể kêu cứu, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không mong đợi sự giúp đỡ từ người khác.

Mẹ Quế Hoan lặp lại hai lần, nói: "Chủ đề này rất có ý nghĩa."

Quế Hoan tránh đi tầm mắt, cúi đầu nói: "Vâng."

Chỉ có chính cô rõ ràng, cô làm tất cả không phải xuất phát từ trái tim, mà là vì mong muốn sống thêm hai ngày.

Mẹ Quế Hoan: "Đợi đến lúc họp lớp, con có được nhận giấy khen không?"

Quế Hoan: "... Hẳn là có, có bằng khen cán bộ lớp ưu tú."

Nghĩ là làm, ngày hôm sau Quế Hoan đã viết một bài văn, chủ đề xoay quanh hoạt động của Hội phụ nữ trong xã khu của bọn họ, tuyên truyền bảo đảm quyền lợi của phụ nữ, kêu gọi phụ nữ bị bạo lực gia đình phải cố gắng đứng lên.

Trong bài viết có thêm rất nhiều lời khen ngợi đối với Hội Phụ nữ, cũng như cảm hứng mà cá nhân cô đã có được, thúc đẩy cô muốn giúp đỡ nhiều người hơn.

Tính toán thời gian, qua hai năm nữa "Đừng nói chuyện với người xa lạ" sẽ công chiếu, như vậy hiện tại đang trong giai đoạn chuẩn bị quay, có lẽ đã chuẩn bị tuyên truyền.

Quế Hoan suy nghĩ cả đêm, quyết định sau khi tìm Hội phụ nữ nói chuyện xong, trực tiếp gửi bản thảo cho Hội phụ nữ cấp cao.

Đáng tiếc, bây giờ cô vẫn còn quá nhỏ, nếu lớn hơn một chút, sẽ dễ làm hơn nhiều.

Thời gian nghỉ trưa, Quế Hoan đi tìm chủ nhiệm lớp nói một chút chủ đề của buổi họp lớp lần này.

Chủ nhiệm lớp là thầy Trương, năm nay hơn ba mươi, dáng người hơi béo, có lẽ là sự nghiệp giáo dục vĩ đại này hao phí rất nhiều tâm lực, mới ba mươi mấy tuổi mà đã bắt đầu rụng tóc.

Thầy Trương đẩy mắt kính, sau khi đọc xong bản thảo của Quế Hoan thì cảm động, nói: "Chủ đề được chọn rất khá, xã hội có tình yêu lớn, bản thảo diễn thuyết mà em viết cũng rất sinh động, tin rằng các bạn học nghe được đều sẽ được dẫn dắt rất lớn."

Thầy Trương lại nói: "Nhà em ở phố nào, Hội phụ nữ xã khu nào?"

Sao bản thân lại chưa từng nghe nói qua có loại tuyên truyền này?

Quế Hoan: "... Đường Thiên Phúc, nhân viên của Hội phụ nữ chỗ bọn em vô cùng nhiệt tình. Bởi vì em có một người hàng xóm, trong nhà gặp phải vấn đề này, con gái cô ấy cũng học ở trường chúng ta."

Thầy Trương gật đầu, vui mừng nói: "Tốt lắm, có kết quả có thể chia sẻ với mọi người."

Quế Hoan nhìn bánh trung thu và bánh xốp đặt trên bàn thầy Trương, mím môi nói: "Thầy, thầy ăn ít ngọt một chút đi, hàng xóm của em có người bị tiểu đường, đều cắt bỏ chân rồi."

Đời trước thầy Trương bị tiểu đường, có lẽ hiện tại đã có dấu hiệu.

Quế Hoan vừa nói xong, thời gian còn sống trên đỉnh đầu chợt lóe, trực tiếp cho cô thêm cả ngày.

Thầy Trương: "... Được."

Hàng xóm của bạn học Quế Hoan ... Thật nhiều mà.

Buổi chiều tan học, ngay cả trực nhật Quế Hoan cũng không làm, cô phải nhanh chóng chứng thực hiện chuyện này, làm một việc lớn, bằng cô trực nhật giúp bạn học mấy tháng!

Mấy tổ chức cộng động ở khu vực chỗ bọn họ ở trong cùng một tòa nhà, Hội phụ nữ ở tận cùng bên trong tầng một, thời điểm Quế Hoan đi vào, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đang ngồi ở bên cửa sổ viết cái gì đó, một người khác thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, một bên xem báo chí một bên uống trà.

Quế Hoan nhìn lướt qua, nhìn tờ báo kia, không hề liên quan đến công việc.

Quế Hoan gõ cửa, hai người phụ nữ đều ngẩng đầu lên, người phụ nữ đang viết tháo kính mắt xuống, hỏi: "Cháu tìm ai?"

Quế Hoan: "Xin hỏi nơi này là Hội phụ nữ xã khu đúng không ạ?"

Người phụ nữ uống trà nói: "Đúng vậy, chính là chỗ này."

Quế Hoan nhấc lên một hơi, lộ ra nụ cười chân thành tha thiết nhất, giọng nói giống như ca sĩ chính của đoàn hợp xướng, có cảm tình mà cao giọng nói: "Cháu tới là muốn cảm ơn mọi người!"

Giọng nói quá mức vang dội, dư âm quanh quẩn qua lại trong hành lang, người trong phòng làm việc bên cạnh đều thò đầu ra nhìn xem là xảy ra chuyện gì.

Thiếu chút nữa người phụ nữ đang uống trà bị trà làm bỏng, vẻ mặt mơ hồ nhìn về phía người phụ nữ đối diện: "Ta, chúng ta làm chuyện tốt gì?"

Nói thật ra, Hội phụ nữ bọn họ là bộ phận không có cảm giác tồn tại nhất, mỗi lần đi họp trong thành phố, đều núp ở phía sau nghe sự tích tiên tiến của những người khác.

Người phụ nữ đang viết dừng một lúc lâu, hỏi Quế Hoan: "Có phải cháu đi nhầm Hội phụ nữ hay không?"

Hội phụ nữ ở xã khu bên cạnh, nghe nói gần đây có một hoạt động quan tâm đến gia đình đơn thân, được cấp trên khen ngợi một phen.

Nhìn thấy biểu tình của hai người, Quế Hoan hài lòng.

Nghĩ thầm: Tốt lắm, cô cần loại "đồng bọn hợp tác" này, chủ yếu là biết nói dối giỏi.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp