Gặp Được Người Vào Đúng Những Tháng Ngày Thanh Xuân

Chương 5: Hình như nam thần nhà chúng ta thích hoa khôi rồi


5 tháng

trướctiếp

Mới ngày đầu tiên mà đã sắp xếp lịch học cực kỳ dày đặc, buổi sáng là các môn văn hóa như toán, văn và tiếng anh, buổi chiều lại học chính trị và địa lý.

Điều khiến Ngô Cương thấy ấn tượng nhất đương nhiên là môn học anh thích nhất, giáo viên môn ngữ văn. Nghe khẩu âm thì hình như không phải là người bản địa, lúc nói chuyện bằng tiếng phổ thông nghe cứ như đang nghiến răng kèn kẹt vậy.

Ngô Cương còn nhớ giáo viên dạy môn ngữ văn là cô Trương, một cô giáo tương đối lớn tuổi với gương mặt tròn trịa phúc hậu cùng với đôi mắt to, tính cách dịu dàng đáng yêu. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi có viền màu xanh lá cây nhạt, bên dưới là chiếc váy dài xếp ly màu trắng be phối với tất mỏng đồng màu, đi kèm một đôi giày màu nâu đậm. 

Nhìn bộ trang phục này khiến trong lòng người ta thấy dễ chịu hơn nhiều.

Môn ngữ văn đúng là môn anh thích học nhất.

Cô Trương hình như cũng được rất nhiều bạn học yêu quý.

Các bạn học thích môn nào hay ghét môn nào đó chủ yếu đều do giáo viên dạy môn đó ảnh hưởng, các bạn học ai ai cũng đều công nhận chuyện này hết.

Ngay cả Ngô Cương cũng không ngoại lệ.

Khi anh còn học ở cấp trung học cơ sở, anh rất ghét giáo viên dạy mình môn vật lý nên điểm số cực kỳ tệ. Cuối cùng, khi anh thi chuyển cấp lên cấp trung học phổ thông, điểm số cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.

Ngô Cương nghĩ tới thứ hạng của mình trong lớp, hạng 25. Nếu thành tích môn vật lý của anh cũng cao như mấy môn còn lại thì đã lọt vào top 5 rồi.

Trong suốt khoảng thời gian học cấp hai, giáo viên dạy vật lý lúc nào cũng tức giận với anh.

Còn lý luận làm gì nữa, trò tệ chỉ đành trách thầy thôi.

Thế đau bụng cũng đổ lỗi tại cái giường à?

Sức khỏe của anh tốt lắm, còn lâu mới bị bệnh đau dạ dày.

Vào giờ tự học buổi tối, thầy chủ nhiệm tổ chức hoạt động bầu chọn ban cán sự lớp mới. Ngoại trừ việc giữ nguyên vị trí lớp trưởng của Đổng Tiêu thì các vị trí khác đều cần chọn ra người thích hợp, dựa theo thứ tự từ cao xuống thấp mà sắp xếp.

Ngô Cương với học lực trung bình đương nhiên là không được phân cho chức vụ nào hết rồi. Nhưng có vẻ Ngô Cương cũng chẳng thèm quan tâm. Anh chỉ cần nhớ lớp trưởng là Đổng Tiêu, các chức vụ khác do ai đảm nhiệm thì kệ đi vậy, đằng nào anh cũng chẳng nhớ được hết mặt của bọn họ.

Buổi trưa hôm sau, khi tới giờ lên lớp, Đàm Kế Vĩ – cậu bạn nằm giường dưới của Ngô Cương – chạy tới báo với anh, giáo viên dạy môn ngữ văn đang tìm anh, bảo anh tới văn phòng gặp cô. Ngô Cương thấy hơi lạ, nghĩ mãi cũng không ra tại sao cô giáo lại muốn tìm mình.

Không cần lo, anh cũng có làm sai gì đâu.

Việc anh tương tư mỹ nữ lớp bên cạnh chắc cô giáo không biết nhỉ, cô cũng chẳng phải thần thánh, cái gì cũng biết được.

Khu văn phòng được xây theo kiểu nhà vườn một tầng bằng gỗ, tập trung trong một khu vực lớn. Nhà xây theo lối khép kín, có cây cối tươi tốt bao bọc xung quanh.

Chính giữa cả khu là hai cây tuyết tùng lớn cao chót vót, trên tán cây có từng vòng cọc sắt bao quanh chống đỡ. Vẻ đẹp rạng rỡ huy hoàng của mùa xuân, bóng mát dưới tán cây xua tan cái nóng ngày hạ, mùa thu có hoa trái thơm ngọt trĩu cành, lại tới mùa đông hơi hơi se lạnh. Từng chút từng chút vẻ đẹp của tháng năm bao trùm lấy nơi đây, nhẹ nhàng bảo bọc cùng dung dưỡng hương sách thơm nồng nàn, gửi gắm tri thức cao đẹp từ đời này sang đời khác. Đó mới thực sự là chứng minh lịch sử vững chắc nhất của thành phố này.

Cửa văn phòng mở ra, Ngô Cương trông thấy cô Trương ngồi bên trong nên dừng lại, lịch sự gõ cửa.

Cô Trương ngẩng đầu nhìn qua rồi đi về phía cửa.

Cùng xem thử, anh đẹp trai họ Ngô nhà chúng ta định tiếp chuyện với cô giáo kiểu gì nào.

“Cô Trương ơi, em nghe bạn cùng phòng nói hồi nãy cô tìm em ạ?” Giọng Ngô Cương rất nhỏ, vẻ mặt cũng có chút ngượng ngùng.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“Em là Ngô Cương?” Cô Trương thân thiện hỏi.

“Vâng ạ.” Ngô Cương đáp lời một cách máy móc.

Cô Trương lại nói tiếp: “Tên em hay lắm, cũng học ngữ văn rất giỏi.”

Ngô Cương nghĩ hoài vẫn chưa hiểu, nên chỉ đáp lại mấy chữ: “Đâu có ạ.”

Anh không dám nhìn thẳng vào mắt cô giáo.

Trông thấy dáng vẻ ngại ngùng đến cứng đờ người của Ngô Cương, cô Trương càng cười hiền lành hơn bao giờ hết: “Cô đã xem kết quả thi vào cấp ba của em, môn văn đứng đầu. Cô đang muốn đề cử em lên làm học sinh đại diện cho Khoa Ngữ văn.”

Hóa ra là thế.

Khi biết được sự thật, Ngô Cương cũng thấy thoải mái hơn nhiều, tự nhiên đáp: “Em cảm ơn cô Trương nhiều ạ, em sẽ nghe theo sự sắp xếp của cô.”

Anh thực sự là người dễ ngại ngùng sao?

Thế mà giờ anh lại chẳng ngại tí nào.

Cứ vậy, Ngô Cương liền trở thành người đại diện cho Khoa Ngữ văn, nếu chỉ tính trong môn ngữ văn thì anh cũng thừa biết mình chắc chắn sẽ luôn đứng hạng nhất. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đến buổi chiều, thầy Úc thông báo tối nay nhà trường sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn trong hội trường để chào mừng các em học sinh mới. Các tiết mục trong chương trình đều do khối mười một biểu diễn, sáu rưỡi tất cả mọi người sẽ cùng nhau tập chung xuống hội trường xem biểu diễn.

Chất lượng của trường trung học trọng điểm ngày càng cao, tổ chức thêm nhiều hoạt động.

Lớp học cũng ồn ào náo nhiệt hơn hẳn, Ngô Cương không tham gia thảo luận chung với mọi người. Anh tranh thủ ngồi viết nốt bài luận “Tự giới thiệu bản thân” lúc sáng cô giáo giao cho.

Lần này, đừng viết mình tên là Ngô Cương, chữ Ngô trong hoàng đế Ngô Tam Quế, chữ Cương trong câu chúc Vạn thọ vô cương nữa đấy nhé?

Đương nhiên rồi.

Ồ, hay viết chữ Ngô trong Ngô Thừa Ân đây nhỉ?

Không!

Sau bữa tối, các bạn học lớp 10-1 và 10-2 cùng nhau xuống hội trường tập chung xem biểu diễn. Ngô Cương liếc một cái là nhìn thấy Chu Ký, cô mặc một chiếc váy lông ngỗng màu vàng rực rỡ, dù đứng chung với các bạn nữ khác thì trông vẫn cực kỳ nổi bật.

Nhớ tới những áng văn trong truyện kiếm hiệp mà anh từng nghiền ngẫm không rời tay suốt kỳ nghỉ hè. Dáng vẻ xinh đẹp rạng ngời áp đảo số đông dễ như trở bàn tay mà trong truyện vẫn hay miêu tả hẳn cũng chỉ đến vậy mà thôi, Ngô Cương lại càng nhìn chăm chú không rời mắt.

Phát hiện ra Chu Ký đang nhìn về phía này, ánh mắt hai người chạm nhau khiến trái tim Ngô Cương ngày càng loạn nhịp. Anh vội quay sang hướng khác, không dám nhìn sang khu vực trung tâm gần sân khấu nữa.

Mỹ nữ vừa nhìn, anh đã thấy ngại ngùng rồi?

Hơi nhút nhát quá rồi đấy.

Bấy giờ các tiết mục đã dần bắt đầu, nhưng cũng chẳng quá mức náo nhiệt.

Tiết mục thứ hai là khiêu vũ đôi nam nữ. Tiết mục có sáu người tham gia nhưng tỉ lệ nam nữ lại không đồng đều, hai nam bốn nữ. Nhan sắc của hai cô gái dẫn đội cũng có sự chênh lệch rõ rệt, một người trông tương đối bình thường, nhưng người còn lại thì rất xinh đẹp.

Tiếng nhạc khiêu vũ vừa vang lên, người dẫn chương trình đã vội nói: “Tạm ngừng chút đã, tỷ lệ nam nữ hình như không đúng lắm mà nhỉ. Khối mười một của các cậu ít nam nhiều nữ phải không?”

Bạn nữ sinh xinh đẹp dẫn đội khiêu vũ cũng ngừng lại: “Bọn tôi thực sự không tìm được nam sinh lớp mười một nào biết khiêu vũ hết.”

Ngô Cương ngước nhìn cô nữ sinh kia, trong lòng thầm nghĩ, đàn chị hóa ra cũng là hoa khôi đấy.

Ha ha, vừa nhìn sang phía các nữ sinh khác, tim đã rung rinh rồi.

Tim anh lại đi lạc sang phía mấy cô nữ sinh rồi.

Nhìn thấy mấy chuyện này, anh chẳng nhắm mắt nằm mơ được. 

Người dẫn chương trình liếc mắt sang phía khối mười rồi nói: “Tôi phát hiện ra, khối mười năm nay có nhiều bạn nhỏ đẹp trai lắm. Có ai muốn lên sân khấu thử khiêu vũ một bài với các đàn chị không nào?”

Mấy nam sinh khối mười còn đang cười không dứt miệng đều đồng loạt giữ im lặng.

Người dẫn chương trình lại nói đùa: “Đừng nói với tôi mấy chàng trai khối mười các cậu ngại ngùng, không có chút dũng khí nào đấy nhé?”

Ngô Cương bị mấy lời này kích động nên cũng muốn thử xem sao. Anh vô thức đưa mắt sang phía các bạn học đứng xung quanh, ánh mắt vừa chạm tới phía Đổng Tiêu đứng cạnh liền bị cậu ta túm tay hô lên: “Có chứ.”

Trước khi Ngô Cương kịp phản ứng, Đổng Tiêu đã kéo anh leo lên sân khấu, tiến vào giữa sàn nhảy.

Các nam sinh lớp 10-2 rất vui vẻ, đồng thanh hô hào cổ vũ.

Đúng ra Ngô Cương cũng rất phấn khích khi tham gia hoạt động này. Nhưng Đổng Tiêu đột nhiên ra tay trước nên anh trở nên cực kỳ bị động. Anh liếc nhìn Đổng Tiêu với vẻ mặt ủ rũ, thậm chí còn định hất tay cậu ta ra.

“Cố đừng làm mất mặt các nam sinh khối mười chúng ta nhé.” Đổng Tiêu nỗ lực an ủi anh, thì thầm nói.

Trông thấy vẻ mặt hơi không được tự nhiên của Đổng Tiêu, Ngô Cương lại thấy mủi lòng. Anh chỉ còn cách đưa tay kia ra hiệu, mời đàn chị xinh đẹp kia tới cùng nhau khiêu vũ.

Ha ha, hóa ra vẫn mê mẩn sắc đẹp.

Gan cũng lớn lắm đấy.

Đổng Tiêu hiểu ra ngay lập tức, cậu ta cũng vươn tay tới mời bạn nhảy khác. Có điều, cậu ta vẫn chưa buông bàn tay đang nắm lấy tay anh ra.

Đổng Tiêu thuận thế kéo tay Ngô Cương lôi anh xoay một vòng, để cậu ta thuận thế dừng lại trước mặt đàn chị xinh đẹp, Ngô Cương chỉ còn cách mời đàn chị xinh bình thường qua cùng khiêu vũ vậy.

Khoảnh khắc Đổng Tiêu thả tay anh ra, Ngô Cương len lén cong ngón tay lên búng mạnh vào bàn tay cậu ta, thái độ phản đối vô cùng rõ ràng. Sau cùng anh vẫn nhịn xuống, vươn tay mời đàn chị.

Sao nào, cậu vẫn còn muốn khiêu vũ với đàn chị xinh đẹp à?

Thực ra, Ngô Cương vốn cũng không quan tâm xem ai là bạn nhảy của mình. Anh cứ nhảy, nhảy hoài, dù đầu óc vẫn còn đang vẩn vơ bên phía Chu Ký.

Chỉ là anh không thích bị Đổng Tiêu điều khiển như con rối xoay tới xoay lui như thế này.

Thế là hai nam bốn nữ tham gia tiết mục khiêu vũ vừa rồi đã trở thành khiêu vũ đôi bốn cặp nam nữ. Ngô Cương chỉ đành lịch sự cười mỉm với bạn nhảy của mình, lát sau cũng không dám tiếp tục nhìn người ta nữa.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp