Gặp Được Người Vào Đúng Những Tháng Ngày Thanh Xuân

Chương 4


5 tháng

trướctiếp

Ngô Cương nói xong mới nhận ra mình đã nói lỡ lời. Anh như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, tim đập cũng càng lúc càng nhanh, dáng vẻ lo lắng không yên chờ đợi phản ứng của các bạn cùng phòng. 

Trần Thạch - người vẫn luôn tám chuyện vô cùng hăng hái suốt từ nãy tới giờ, ngay lập tức tỏ thái độ: “Con thỏ khôn ngoan sẽ không ăn cỏ ở gần hang, nhưng mà thử chút cỏ ngon bên hang nhà hàng xóm thì vẫn được. Các cậu nói thật đi, có ai định theo đuổi người ta chưa đấy? Tôi xí trước một chân nhé.”

Tên nhóc này, cũng tích cực quá rồi đấy?

Trong lòng Ngô Cương có chút không vui. Đã muốn theo đuổi người đẹp thì ít nhiều gì cũng phải là dạng trai tài gái sắc, tài mạo song toàn tràn đầy khí phách mới phải chứ?

Anh đẹp trai, anh đang tự khen mình đấy à?

Có điều, sao anh lại phải tự tạo giới hạn cho mình như vậy?

Cứ tự tin hơn chút đi, dáng vẻ anh tuấn tinh tường ấy của anh cũng đâu kém ai đâu?

Nếu Trần Thạch thực sự theo đuổi được Chu Ký mới khiến cho người ta thấy tiếc hận.

Ai cũng hiểu câu đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu là có ý gì.

Còn cả câu người đẹp và quái vật nữa.

Ngô Cương lén lút sờ mặt mình mấy cái, trong lòng thầm nghĩ, gái xinh ai mà chẳng thích trai đẹp.

Giác quan thứ sáu của anh hơi bị chuẩn luôn, bạn nhỏ hoa khôi lớp bên cạnh chắc chắn chính là thiên thần nhỏ mà định mệnh đã sắp đặt, giăng đường chỉ lối cho anh.

Mọi người nghe xong đều ăn ý giữ im lặng, không ai nói gì nữa, có lẽ đầu óc đều đang mơ mộng đến hoa khôi lớp kế bên cả rồi.

Đầu óc Ngô Cương hơi rối loạn, nên cũng không biết mình phải tiếp lời như thế nào.

Thực ra cứ trầm lặng hoài như vậy cũng tốt, bằng không làm sao biết được sẽ có ai lại lỡ miệng nói ra câu gì nữa không. Đúng là, càng nói càng chẳng ra đâu vào đâu.

Qua một lúc lâu, Ấn Triều Dương mới tiếp lời: “Các cậu cũng đừng chán nản tới vậy. Tuy hoa khôi không học chung lớp với chúng ta, nhưng lớp chúng ta có tới hai vị nam thần lận, chỉ riêng phòng mình cũng đã có một vị rồi.”

Không ai phủ nhận chuyện này.

Phòng 304, đương nhiên là nói tới Ngô Cương rồi.

Ấn Triều Dương lại nói tiếp: “Ban sáng, tranh thủ lúc lễ khai giảng diễn ra, tôi đã dạo quanh sân trường xem một lượt rồi. Tuy Chu Ký là hoa khôi, nhưng vẫn may, nam thần đều tập trung ở chỗ chúng ta cả rồi. Phòng ta có Ngô Cương, lớp ta lại có Đổng Tiêu, ai cũng là nam thần đẹp trai sáng lạng ngời ngời cả.”

Thực ra cậu ta chỉ muốn đi ngắm các nữ sinh thôi.

Cái danh nam thần này cũng không tệ, Ngô Cương hơi vui vẻ nghĩ.

Hoa khôi đi chung với nam thần, không phải là rất xứng đôi vừa lứa hay sao?

Lí Quần - người lúc trưa mới phải chịu cơn giận bất thình lình của Ngô Cương cũng nhanh nhẹn tiếp lời: “Đúng thế, buổi trưa lúc gặp Ngô Cương tôi cũng tưởng cậu là giáo viên mới tới, còn đang cảm khái người này lớn lên đẹp trai quá đi mất. Thậm chí còn thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng anh thầy giáo này xách hành lý vào ở trong phòng chúng ta, nhưng lại chẳng chịu nói chuyện làm quen với ai hết.”

Một cậu bạn khác cũng cười ầm lên: “Cậu còn khiến tôi có cảm giác, anh thầy giáo mới này quá trầm tính, nếu bọn tôi cứ cố nói chuyện với cậu thì chẳng khác nào đang muốn kiếm chuyện với cậu hết đó.”

Lí Quần cũng cười: “Ngô Cương, đừng nói cậu lại tức giận nữa đấy nhé?”

Thực ra cũng chẳng có gì to tát, anh chỉ không muốn tới thành phố này, một mình sống trong cô độc mà thôi.

Chủ đề nói chuyện đảo một vòng từ Chu Ký sang đủ các loại chuyện kỳ quái, Ngô Cương không phải lo mình lại nói hớ câu nào nữa, nói năng cũng tự nhiên hơn hẳn: “Không đâu, nhưng tôi cũng không chắc, rốt cuộc là cậu đang khen hay là đang mắng tôi nữa.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up! ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ấn Triều Dương lại đột ngột hỏi: “Ngô Cương này, cậu có chắc mình sẽ theo đuổi được Chu Ký không đấy?”

Câu hỏi này đúng là tới quá đột ngột, đâm thẳng vào lòng Ngô Cương, khiến anh càng cảm thấy chột dạ hơn.

Bị hỏi thẳng như thế, trong lòng Ngô Cương liền cuống quýt. Lúc sáng anh nhìn chằm chằm Chu Ký không rời mắt, có khi nào bị các bạn học trông thấy rồi không? Trong đầu anh loạn như cào cào, lại sợ bị các bạn phát hiện ra nên chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh lại, bình tĩnh đáp: “Xin lỗi, tôi không thích nói đùa lắm.”

Anh xem đi, không giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.

Chỉ trong nháy mắt, Ngô Cương lại bày ra dáng vẻ lạnh nhạt khô khan.

Không khí trong phòng vốn đang sôi nổi lập tức đông cứng lại, ai cũng cảm thấy ngại ngùng xấu hổ.

Cũng may, đã đến giờ ký túc xá tắt đèn, không ai tiếp chuyện nữa, từng người một leo lên giường đi ngủ.

Lần đầu tiên xa nhà, lần đầu tiên ở trong ký túc xá, lần đầu tiên ngủ chung phòng với nhiều người khác, mấy cái lần đầu tiên này đã khiến Ngô Cương bị mất ngủ.

Hôm nay, anh tự nổi giận với bạn cùng phòng đến hai lần, còn khiến cuộc trò chuyện lâm vào bế tắc, càng nghĩ càng cảm thấy hổ thẹn. Anh còn tưởng mình sẽ nằm đó trằn trọc đến sáng, nhưng cuối cùng vẫn ngủ quên từ lúc nào cũng không biết. Cả phòng vào giấc nên ngủ thẳng tới sáng, cho tới khi bị một tiếng gào kinh thiên động địa gọi tỉnh.

Lúc bọn họ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo thì các phòng khác đều đã dậy hết cả rồi.

Đổng Tiêu đứng ngay trước cửa phòng bọn họ, hô to: "Các bạn khác đều dậy từ sớm, có mỗi phòng các cậu lười biếng vẫn chưa chịu dậy thôi. Hôm nay là buổi học đầu tiên nên tôi phải tới gọi, các cậu mau rời giường đi. Lần sau mà tới muộn là tôi mặc kệ đấy nhé."

Lần đầu tiên được phân công làm cán bộ lớp, cậu ta đúng là rất có tinh thần trách nhiệm.

Nói nhiều y như bà cô đảm nhiệm chức tổ trưởng tổ dân phố ấy.

Ấn Triều Dương nhanh nhẹn đáp lời: “Lớp trưởng nói gì mà kỳ ghê, còn nói là qua đây gọi bọn tôi dậy, rõ ràng là qua gọi cái giường dậy để nó đuổi bọn tôi đi mà.”

Chuyện này đúng là kỳ cục thật đấy.

Trong ký túc xá lập tức vang lên tiếng cười, náo loạn vô cùng. 

Đổng Tiêu lại làm như không có chuyện gì, cậu ta bước thẳng tới trước giường Ngô Cương: “Cậu vẫn còn ngủ được hả? Tối qua tương tư cô em nào rồi phải không?”

Sao cậu ta thích nói đùa với người khác hoài vậy?

Trông thấy dáng vẻ cợt nhả không đứng đắn của Đổng Tiêu, Ngô Cương có muốn cũng không tài nào ngủ nổi nữa. Anh nhớ tới đề tài các bạn cùng phòng thảo luận tối hôm qua nên lại đánh trống lảng: “Cứ mơ tiếp đi, ai thèm nói cho cậu biết chứ?”

Anh nói xong liền rời giường, cầm khăn mặt và bàn chải đi vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, không thèm để ý tới Đổng Tiêu nữa.

Mẹ nó, hơi bị kiêu ngạo rồi đấy.

Kiêu ngạo là đúng chứ còn gì nữa, dù sao người ta cũng là nam thần.

Bạn học Ngô Cương à, ngày đầu tới đây mà biểu hiện không đạt tí nào.

Sau này chưa biết sẽ thế nào đâu, biểu hiện của anh ít nhiều cũng phải xứng đáng với cái danh nam thần chứ.

Bằng không làm sao mà theo đuổi hoa khôi được đây?

Tương lai còn dài, cứ từ từ bước tiếp vậy.

Cố lên nào, chàng thiếu niên!

Không, nam thần chứ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp