Gặp Được Người Vào Đúng Những Tháng Ngày Thanh Xuân

Chương 1: Lần đầu gặp gỡ, trái tim rung động loạn nhịp


5 tháng

trướctiếp

Mỗi một lần ta gặp được nhau, đều là do định mệnh sắp xếp an bài. Mà điều tuyệt vời nhất từng xảy đến trong cuộc đời tôi lại chính là gặp được người vào đúng những tháng ngày thanh xuân ngây ngô ấy.

Kỳ nghỉ hè của năm 2005 hình như trôi qua nhanh quá.

Đã tới lúc nên bắt đầu một học kỳ mới rồi.

Ngày 31 tháng 8 là ngày học sinh mới tới trường làm thủ tục nhập học.

Lúc hai giờ chiều, tiếng ồn ào huyên náo trong Hội trường lớn của Trường Trung học thành phố Nghi Hưng cũng dần thưa bớt, công tác làm thủ tục nhập học cho các bạn học sinh cũng chuẩn bị kết thúc.

Ngô Cương tự tới trường làm thủ tục nhập học.

Ngô Cương vốn chưa từng đi đâu quá xa nhà. Nên khi phải tới một ngôi trường mới, một mình học tập ở một thành phố xa lạ, anh cảm thấy vô cùng miễn cưỡng. Anh cứ ở nhà chần chừ mãi tới chiều mới chịu đi, bực bội từ chối bố khi ông muốn đưa anh đến trường học.

Tới được hội trường trường học rồi mà gương mặt tuấn tú của anh vẫn cứ ỉu xìu xuống, hàng mày đẹp cũng nhíu tịt lại với nhau, trưng ra dáng vẻ uể oải chán chường, u sầu hết biết.

Chàng thiếu niên của tuổi mười sáu, đáng lý ra phải là người dương quang sáng lạng, rực rỡ như đắm mình dưới ánh hào quang chứ không nên làm mặt lạnh khi tiếp xúc với người khác như anh lúc này.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

Nếu có người không biết chuyện trông thấy vẻ mặt anh lúc này, có khi còn nghĩ là anh đang giả ngầu mất.

Cơ mà, giả ngầu thật thì đã làm sao nào?

Đằng nào đó cũng là dáng vẻ thường thấy của mấy cậu thanh thiếu niên đang trong thời kỳ nổi loạn mà nhỉ?

Thôi bỏ đi, chỉ là tâm trạng có đôi chút khó chịu mà thôi.

Ngô Cương tìm thấy tên mình trên giấy dán danh sách học sinh mới của khối lớp mười, lớp 10-2, mã học sinh số 25.

Mã học sinh của các bạn trong lớp thường là dựa theo kết quả thi vào cấp ba mà sắp xếp lần lượt theo thứ tự, thành tích thi lần này cũng quá thấp rồi đi. Cảm xúc của Ngô Cương thay đổi liên tục, vừa kinh ngạc xong lại chuyển thành vô cùng thất vọng, tinh thần càng thêm chán chường.

Khi anh tới bên ngoài phòng làm việc, người đón tiếp làm thủ tục là một chàng trai đeo kính, vẻ ngoài khá chững chạc nhưng khó mà nhìn ra được xem anh ta là đàn anh khóa trên hay là thầy giáo. Ngồi bên cạnh anh là một người phụ nữ trẻ trung tràn đầy khí chất, hẳn cô ấy là giáo viên trong trường.

Trong quá trình điền giấy tờ, chẳng ai nói với ai câu nào. Ngô Cương điền xong thì cũng rời khỏi Hội trường lớn với vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt.

Sau lưng anh chợt truyền tới chất giọng dễ nghe của một người phụ nữ: “Cậu bé này trông vừa anh tuấn vừa khí chất. Thầy Úc à, mấy cậu nam sinh được phân vào lớp 2 của thầy ai cũng đẹp trai thật đó.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Rồi tới lượt giọng của một người đàn ông, cất tiếng đáp lời: “Mấy em nữ sinh được phân vào lớp 1 của cô cũng xinh đẹp lắm.”

Hai người câu được câu chăng nói chuyện phiếm, chắc do không gian ở đây lớn nên dù hai người nói chuyện tương đối nhỏ thì Ngô Cương vẫn nghe thấy rất rõ ràng.

Giọng nam kia hẳn là người vừa nãy đã giúp anh làm giấy tờ, hóa ra không phải là đàn anh khóa trên thật.

Hai vị này thật sự là thầy cô giáo trong trường sao? Rõ ràng đều mang trong mình tâm hồn mộng mơ của thiếu nam thiếu nữ mà.

Thưa các thầy cô, hai người có thấy trọng tâm cuộc trò chuyện vốn nên phải tập trung vào thành tích của các bạn học sinh không vậy? Sao lại chuyển trọng tâm câu chuyện sang giá trị nhan sắc chứ?

Ngô Cương quay đầu lại, trông thấy hai thầy cô giáo vẫn đang vui vẻ tán gẫu nói chuyện phiếm với nhau. Anh ngẫm nghĩ, thầy cô giáo ở trường trung học trọng điểm này đúng là thích hóng hớt mấy chuyện kỳ quái quá đi mất.

Phòng ký túc xá 304 nằm trên tầng ba.

Trong số tám người bạn cùng phòng ký túc xá của anh, chỉ có một người là bạn cùng lớp. Với lại, nhìn đống hành lý vứt bừa bãi ngổn ngang trên giường thì chắc hẳn anh là người cuối cùng tới nhận phòng.

Cậu bạn cùng lớp kia bước tới chào hỏi đôi câu, Ngô Cương cũng chỉ gật đầu cười với cậu ta xem như chào hỏi, rồi lẳng lặng sắp xếp lại túi hành lý mình mang theo.

Anh vừa xếp xong hành lý thì các bạn học khác trong phòng cũng cùng nhau trở lại ký túc xá. Trông ai cũng vô cùng hồ hởi và phấn khích, có lẽ họ đã sớm làm quen với nhau từ trước rồi.

Có mấy bạn học nhìn Ngô Cương, nhưng chắc do gương mặt lạnh lùng cùng dáng vẻ ít nói của anh đã khiến họ chùn bước, không ai tới bắt chuyện với anh cả.

Tâm trạng Ngô Cương hơi tệ nên anh cũng không chủ động tới bắt chuyện với ai, chỉ đứng tựa vào thành giường nghe các bạn học ríu rít thảo luận.

Mọi người nói chuyện rất vui vẻ, nhưng Ngô Cương chẳng nghe lọt tai chữ nào.

Anh đẹp trai à, anh cứ giữ nguyên dáng vẻ cô độc người sống chớ gần ấy mãi thì làm sao hòa nhập với tập thể mới trong phòng ký túc xá bây giờ?

Cũng không cần lo lắng, sớm thôi, anh sẽ trở thành lão đại của phòng 304 này.

“Các bạn học ở phòng 304 đều tập trung đủ cả rồi phải không?” đúng lúc này, một tiếng hô lớn vang lên ngay ngoài cửa.

Còn chưa trông thấy người mà đã nghe thấy tiếng rồi.

Rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy?

Ngô Cương quay người, đúng lúc trông thấy một bóng người cao lớn vội vàng xông tới cửa phòng bọn họ.

Vì người đó đứng ngược sáng nên chẳng ai thấy rõ mặt cậu ta, chỉ biết giọng nói ấy ngày một gần hơn: “Giáo viên báo mọi người ba giờ chiều xuống phòng học tập trung, phòng của lớp 10-2 chúng ta là căn thứ hai trên tầng ba, thuộc tòa nhà dạy học số ba.”

Nghe liền một hồi mấy con số, hình như có chút chóng mặt.

Rõ ràng chỉ nói đúng hai câu, mà thêm mấy con số vào liền khiến người ta cảm thấy mơ hồ khó hiểu.

Có khi đây là bạn học được chọn làm người đại diện phát biểu cho Khoa Toán học.

Hẳn các bạn học khác cũng chưa hiểu lắm, Ngô Cương thì càng không cần phải nói.

“Anh là giáo viên mới tới à?” Ngô Cương cứ có cảm giác người kia đang đến gần anh hơn thì phải.

Một gương mặt đẹp trai quyến rũ đột ngột xuất hiện trước tầm mắt.

“Tôi ở phòng này.” Ngô Cương lùi lại một bước nhỏ theo bản năng, đáp lại một câu không đầu không đuôi.

Giọng anh lạnh nhạt, trong lòng thấy hơi phản cảm: Cậu ta còn tưởng anh là thầy giáo nữa chứ, anh trông già đến vậy à?

“Thì ra là bạn cùng lớp.” Gương mặt tuấn tú của cậu ta có chút xấu hổ.

Nói đoạn, cậu ta tiếp tục tiến tới: “Tôi tên là Đổng Tiêu, ở phòng 302.”

Phòng 302, thành tích không tồi nhỉ, suy nghĩ này chợt bật ra trong đầu Ngô Cương. Anh ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Đổng Tiêu nhưng vẫn gật đầu tỏ ý lịch sự, chỉ tiếc ý cười chẳng tài nào lan đến khóe môi.

Trong phòng ký túc có nhiều người thế cơ mà, sao cậu ta còn cứ lại đây bắt chuyện thế, không thấy anh đang khó chịu hay sao?

Lại còn dám bảo anh là giáo viên, đúng là không có mắt nhìn mà.

Sau khi Đổng Tiêu ra ngoài, cậu bạn cùng lớp ở giường số tám đang ngồi đọc sách cũng đột ngột nói một câu: “Lúc đầu tôi cũng tưởng cậu là thầy giáo đấy, ai bảo cậu lớn lên trẻ trung, đẹp trai anh tuấn thế làm gì.”

Đây là cậu ta đang nói về Ngô Cương.

Học cái hay thì không học, cứ học ba cái linh tinh gì đâu, mà còn dám nói ra khỏi miệng nữa.

Cậu ta không thấy thái độ lúc nãy của anh đối với tên nhóc kia à?

Tâm trạng của Ngô Cương vô duyên vô cớ lại càng thêm nặng nề, đã phải sống xa nhà lại còn thêm chuyện này nữa khiến cảm xúc của anh bùng nổ, quay đầu nạt luôn cậu bạn cùng phòng kia: “Bộ trông tôi già đến vậy hay sao, hả?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp