Gặp Được Người Vào Đúng Những Tháng Ngày Thanh Xuân

Chương 2


5 tháng

trướctiếp

Câu thứ hai anh nói kể từ khi đặt chân đến ngôi trường này, không ngờ lại chỉ chứa đựng sự tức giận không cách nào kìm chế được.

Anh đẹp trai, làm gì mà nóng thế? Không cần khó chịu đến vậy chứ, rõ ràng là đang khen anh mà?

Vừa mới tới đây ngày đầu tiên thôi đấy, anh xác định muốn cùng cả phòng này nháo loạn đến độ đầu rơi máu chảy à?

Ha ha, có thể nhìn ra, anh đẹp trai họ Ngô này cũng là người khá để ý đến ngoại hình đấy chứ. Anh đang nghĩ mọi người chê anh già nhỉ?

Nhưng có ai thực sự nói thế đâu, chỉ kêu anh trông giống như thầy giáo thôi mà.

Với lại, cái chất giọng dịu dàng êm ái lúc đầu của anh biến đi đâu mất rồi, sao giờ giọng anh nghe cứ như tiếng rít gào vậy.

Mang theo dáng vẻ bực bội đi về phía giường số ba, Ngô Cương leo lên giường, vừa kê đầu xuống gối liền ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ hồ còn có tiếng nói chuyện của bạn cùng phòng vọng tới: “Cái áo phông này của cậu trông cũng ngầu ghê đó.”

Chiếc áo phông này là phần quà mà mẹ tặng cho anh để chúc mừng khi anh thi đỗ vào trường trung học trọng điểm. Nền áo màu xanh nhạt, điểm xuyết thêm các sọc trắng, giá chiếc áo này tính ra cũng không hề rẻ.

Ngô Cương không đáp lại.

Cả phòng ký túc xá cũng dần an tĩnh lại.

Thật ra, tự Ngô Cương cũng thấy hơi xấu hổ khi đem cảm xúc cá nhân ra trút vào người bạn học khác như vậy. Nhưng đúng là được xả ra vẫn tốt hơn là kìm nén trong lòng, tâm trạng anh cũng đã dần khá hơn.

Có bạn học đề nghị, hôm nay vốn là lần đầu tiên mọi người gặp nhau, nên tự giới thiệu bản thân cho đàng hoàng. Ngô Cương cũng quyết định đứng ra hòa hoãn bầu không khí, dù gì cũng do tâm trạng của anh mà ra.

Với cậu bạn học này thì, thực ra không phải anh đang cố tình nhắm vào cậu ta, chỉ là từ lúc ở nhà tâm trạng anh đã cực kỳ tồi tệ mà thôi.

Nhưng mà, anh cũng không phải kiểu người cứ hễ mở miệng ra là lại nói lời xin lỗi.

“Chào các cậu, tôi tên là Ngô Cương.” Người cuối cùng đứng lên tự giới thiệu là Ngô Cương.

Giọng điệu vô cùng ôn hòa.

Chất giọng này đúng là nghe hay thật.

Không tồi đâu, cứ tiếp tục đi.

Cố gắng tiếp chuyện với mọi người nào.

Hơi ngừng lại một chút, anh cố ý chêm thêm một câu: “Chính là chữ Ngô trong Hoàng đế Ngô Tam Quế, chữ Cương trong câu chúc Vạn thọ vô cương. Tên tôi được đặt như vậy là vì hình như trong số các vị tổ tiên của nhà họ Ngô chúng tôi, thì chỉ có tên của vị Hoàng đế này là tương đối nổi tiếng.”

Ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại loạn như cào cào, anh vậy mà cũng dám mở miệng ra nói hươu nói vượn, câu từ chẳng ra đâu vào đâu thế này.

Rõ ràng có thể chém gió là chữ Ngô trong Ngô Thừa Ân, tác giả của tiểu thuyết “Tây Du Ký” cơ mà, sao lại đi nói thành Ngô Tam Quế chứ.

Ôi trời, sao anh lại quên mất, chính tay Ngô Tam Quế đã hạ sát vị quân chủ cũ của mình chỉ để thể hiện lòng trung thành với vị quân chủ mới chứ.

Thôi kệ, nghĩ nhiều làm gì, không phải chỉ là một cái họ thôi sao, chỉ cần bọn họ nhớ anh họ Ngô là được.

Quả nhiên, tiếng cười vui vẻ liền nổ ra trong phòng ký túc xá, đem bầu không khí khó chịu lúc trước thổi đi không còn một mảnh.

Tám chàng trai trong ký túc xá bọn họ, cứ thế vừa đi vừa cười nói cho đến tận lúc tới lớp học.

Ngô Cương cũng không nghĩ tới tâm trạng mình sẽ thay đổi nhanh tới vậy. Đây có thể coi là một khởi đầu tương đối tốt, ít nhất thì anh cũng không ghét ngôi trường mới này.

Thực ra anh cũng không phải là một kẻ có tính tình kỳ quặc. Nhưng ai ngờ lần đầu tiên tiếp xúc với mọi người lại khiến họ có ấn tượng khó quên tới vậy, giờ nghĩ lại vẫn thấy hơi xấu hổ.

Các bạn học của lớp 10-2 đã tới đông đủ, sĩ số cả lớp là năm mươi người mà chỉ có tám nữ sinh. Giáo viên chủ nhiệm lớp chính là thầy giáo đã giúp anh làm thủ tục nhập học kia, lúc đó anh còn tưởng người ta là đàn anh khóa trên nữa.

Giờ đã biết được người đó mới là thầy giáo rồi, tự nhiên anh cũng không thấy mình già đến vậy nữa.

Ngô Cương liếc mắt nhìn thoáng qua, trông thấy thầy giáo đang hướng dẫn các bạn học xếp hàng, cảm thấy thầy ấy có chút trẻ con nên không nhịn được bật cười ra tiếng.

Thầy chủ nhiệm họ Úc, vừa mới tốt nghiệp Đại học Sư phạm Nam Kinh. Có lẽ là lần đầu tiên được phân công làm chủ nhiệm lớp, cũng có thể do phòng học quá mức ồn ào huyên náo nên mặt thầy ấy cứ đỏ hồng hết cả lên, có lúc còn nói lắp nữa. Chờ đến khi tất cả các bạn học đều đã đứng dậy hết, thầy Úc mới nói tiếp, yêu cầu cả lớp xếp hàng theo thứ tự từ thấp tới cao.

Ngô Cương cao một mét tám nên chỉ có thể đứng ở phía sau. Anh cẩn thận nhìn một lượt các bạn nữ đứng đằng trước.

Tám nữ sinh đang ở độ tuổi thanh thuần đứng cạnh nhau, nhưng chẳng có ai trông số họ đặc biệt xinh đẹp hay xấu xí.

Ê này, đừng có nhìn họ giống như mấy con sói đói ham mê tửu sắc lần đầu thấy con mồi vậy chứ. Đằng nào cũng là bạn cùng lớp của nhau rồi, ngày nào mà chẳng gặp, cần gì phải sốt ruột thế?

Không cần lên mạng tìm vội thế đâu?

Như mấy kẻ biến thái ấy.

Cứ nhìn các bạn ấy cho kĩ vào, không phải nhan sắc của ai cũng rất bình thường hay sao?

Trong định nghĩ của Ngô Cương về các nữ sinh, chỉ có hai loại là xinh đẹp đáng yêu và diễm lệ động lòng người. Tính ra thì, các bạn nữ trong lớp này nhiều lắm chỉ được coi là xinh đẹp thôi. #Abilene t.y.t#

Có hơi thất vọng nhỉ, nhưng thôi thế cũng là tốt lắm rồi, anh có thể tập trung, dồn sự chú ý của mình vào việc học tập.

Cũng không phải anh chỉ biết ngắm các nữ sinh.

Vừa đưa mắt sang phía các nam sinh, liền trông thấy Đổng Tiêu cũng đang hướng dẫn các bạn xếp thành hàng ngay ngắn.

Người đứng ngay cạnh Ngô Cương chính là bạn học có thân hình cao ráo, cường tráng nhất trong lớp bọn họ, anh chàng này hẳn phải cao 1m85. Ngô Cương thầm nghĩ làm bạn cùng bàn với cậu ta cũng không tệ, sau này mấy việc cần dùng tới thể chất có thể để cho cậu ta làm hộ. Vừa nghĩ tới đây anh liền thấy vui vẻ, khóe miệng cũng không tự chủ được mà nhếch lên.

Hàng mày kiếm tuấn tú ấy cuối cùng cũng dãn ra.

Hóa thành trai đẹp cười mỉm.

Cơ mà, chẳng lẽ nụ cười đầu tiên của anh ở nơi đây lại là vì cái chuyện cỏn con này mà nở rộ?

Vừa ngẩng đầu đã thấy Đổng Tiêu chỉ đạo các bạn xong xuôi đâu vào đấy hết rồi. Cậu ta đi thẳng xuống hàng cuối cùng, đứng bên cạnh anh nhẹ giọng hỏi: “Cậu đang cười cái gì đấy? Trông thấy gái xinh à?”

Nói xong lại làm như không có việc gì mà tách ra, đứng cách Ngô Cương một đoạn.

Cậu ta không đeo kính à?

Anh không tin cậu ta chưa thử liếc qua nhan sắc của các nữ sinh trong lớp này.

Biết rõ câu trả lời rồi mà còn cố hỏi.

Sợ lại có thêm người khác trông thấy biểu cảm trên mặt mình, Ngô Cương nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái.

Ngô Cương ngồi ở hàng cuối cùng chung với cậu bạn cao to nhất lớp kia, tên cậu ta là Vương Đại Vĩ. Người ngồi ở phía bên trái đối diện lối đi chính là Đổng Tiêu.

Thầy giáo đứng trên bục giảng nói khá nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn hay nói lắp đôi ba câu. Nội dung cũng chỉ xoay quanh mấy chuyện kiểu như trường học tốt thế này thế nọ, nhưng có vẻ chẳng ai ngồi bên dưới muốn hưởng ứng cả.

Bầu không khí trong trường trung học trọng điểm quả thực có điểm khác biệt so với những nơi khác.

Một lát sau, cả lớp cùng nhau xuống sân trường dự lễ khai giảng.

Hai người ngồi xuống băng ghế dài, hẳn là Vương Đại Vĩ đã tới trước dành chỗ cho hai người họ, Ngô Cương cũng không khách khí gì với cậu ta. Nhớ lại những chuyện mình từng nghĩ lúc nãy hình như đang dần trở thành sự thật, anh lại không nhịn được mà bật cười.

Hình như tâm tình của anh cũng dần tốt hơn trông thấy, không biết đã cười bao nhiêu lần rồi nữa?

Chắc là hai lần đi, mà còn vì cùng một lý do luôn.

Khuôn viên trường vô cùng tươi đẹp.

Ngói son phủ phẩm cùng vách tường xám tro như ám muội than, rạch nước trong vắt ngang cây cầu nhỏ, từng tầng lá rụng chao nghiêng xuống mặt đất, thanh âm ý vị của mùa thu ngày một nồng đậm hơn.

Ven đường có trồng mấy cây bạch quả, thân cây cao lớn đĩnh đạc, tầng tầng lớp lớp lá cây chuyển màu vàng óng như nắng dưới tiết trời mùa thu ấm áp. Phản chiếu trên mái hiên là những cái bóng mờ mờ hư ảo, đem tới vẻ đẹp siêu thực, khiến cho lòng người ngây ngất như đượm men say. ( truyện trên app T𝕪T )

Trường trung học cơ sở ngày trước Ngô Cương từng theo học lại trồng rất nhiều cây ngô đồng già, mỗi khi thu về cũng đem tới cảnh sắc mỹ mạo mà không kém phần kinh diễm. Ngắm từng tàng cây như đang phát sáng dưới ánh nắng, Ngô Cương trầm ngâm. Nếu như nói cây ngô đồng mang tới dáng vẻ thô ráp thâm trầm, tràn ngập ưu thương, thì vẻ đẹp của cây bạch quả lại là sự thanh lệ, dịu dàng trong sáng.

Con đường dọc theo hai bên bờ hồ có trồng hai cây bồ kết cao sừng sững, trên tán lá cùng thân cây kết đầy từng chùm quả, nhìn từ xa trông cứ như từng chiếc chuông gió khe khẽ lay động theo mây trời.

Ngô Cương vẫn còn nhớ rõ, trong cuốn “Thư phòng Tam Vị” của nhà văn Lỗ Tấn đã từng miêu tả vẻ ngoài cao lớn của cây bồ kết, đúng là cao thật.

Tâm trạng tốt, đương nhiên sẽ có nhã hứng đi dạo vòng vòng ngắm nhìn khuôn viên trường đắm chìm trong sắc trời mùa thu rồi.

Trên thực tế, lễ khai giảng ở khắp các trường học năm nào cũng có, nhưng chưa có năm nào số học sinh mới nhập học vào trường lại nhiều được như năm nay. Đương nhiên, khối trung học cơ sở lại càng không thể nào sánh được. Sân trường rộng lớn ngập trong thanh âm ồn ào náo nhiệt, Ngô Cương liếc mắt, chuyển sự chú ý sang bảy lớp khác của khối lớp mười năm nay.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp