Gặp Được Người Vào Đúng Những Tháng Ngày Thanh Xuân

Chương 6


5 tháng

trướctiếp

Thi thoảng Ngô Cương âm thầm liếc nhìn Chu Ký, luôn cảm thấy ánh mắt cô đang nhìn anh chăm chú, đã hai lần, chỉ trong khoảnh khắc nhất thời, cũng khiến cho Ngô Cương cảm thấy hơi choáng, không thể tập trung khiêu vũ.

Bỗng nhiên một anh chàng đẹp trai nảy ra một suy nghĩ, nếu được khiêu vũ cùng Chu Ký, chắc chắn sẽ rất tuyệt.

Nghĩ vậy, ánh mắt lập tức hướng về một phía nào đó.

Lúc này, cặp của Ngô Cương và Đổng Tiêu đã va chạm hai lần.

Quả nhiêu tư tưởng đã đặt hết lên Chu Ký rồi.

Trong những tràng pháo tay và tiếu hò reo, Ngô Cương quay về chỗ, đầu óc rối bời, vẫn luôn duy trì trạng thái này cho đến khi buổi liên hoan kết thúc, các ấn tượng còn lại cũng không lưu lại ấn tượng gì.

Chỉ là ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Chu Ký.

Tiết mục kết thúc, Ngô Cương và Đổng Tiêu bị người dẫn chương trình gọi xuống: “Quả thật tiết mục tối nay đã được tổ tiết mục sắp xếp, vừa là để gia tăng bầu không khí, cũng để kiểm tra người mới có tài văn chương hai không. Thấy hai anh chàng đẹp trai đã có hành động mạnh dạn và dũng cảm, quyết định cho hai người mỗi người một chiếc áo thun, thân hình các cậu như vậy chắc là đều thích chơi bóng, quà tặng này khá hợp cho hai người.”

Ngô Cương cảm thấy người dẫn chương trình này khá dài dòng.

Đoán chắc Đổng Tiêu cũng không nghe nổi nữa, nhận áo thun, nói lời cảm ơn xong, nắm lấy tay Ngô Cương, chạy một mạch đến cửa đại sảnh mới dừng lại, thở hổn hển nói: “Đêm nay cảm ơn cậu.”

Nói chuyện thì được nhưng đừng động thủ, nam với nam thụ thụ bất thân.

Ngô Cương xấu hổ tránh tay của Đổng Tiêu, còn lắc lắc.

Ghét nhau tới vậy sao? Là con trai, không quá chú ý chi tiết nhỏ một chút cũng tốt.

Không đợi Ngô Cương nói, Đổng Tiêu đưa một chiếc áo thun qua: “Màu đen cho cậu, tôi lấy màu cam.”

Ha ha, mình suy nghĩ nhiều rồi, ngươi xem, trong lòng người ta căn bản không có ẩn ý gì.

Con trai cầm tay nhau, còn đẹp trai như thế, luôn cảm thấy có gì đó, chẳng lẽ mình nghĩ sai rồi?

“Màu cam nữ tính như vậy quả thực không hợp với tôi.” Ngô Cương thầm nói một câu.

“Cái này không gọi là nữ tính, cái này là đẹp.” Nét mặt Đổng Tiêu thay đổi khó mà hình dung được.

Đề tài này vô tình được nói tiếp, Ngô Cương liền nói: “Nói đùa thôi, màu cam này tôi cũng thích.”

“Màu cam này cũng khá hợp với mẹ tôi, cậu có muốn đổi không?” Đổng Tiêu nháy mắt cười.

Người này thật khó tính.

May mà cậu ta lớn lên cao lớn thô kệch, bằng không anh sẽ cho rằng cậu ta là đàn ông đồng bóng.

Ngô Cương nghe xong không nhịn được cười: “Hai cái này, còn đổi được sao? Tôi lấy màu đen.”

“Đêm nay tay cũng đã kéo, áo đôi cũng được cho, sau này chúng ta là anh em nhé?” Không ngờ Đổng Tiêu nói theo một câu.

Hoạt động gì? Cậu ta thích kiểu hài hước vậy sao?

Ngô Cương nhìn về phía Đổng Tiêu, cho rằng cậu ta đang nói đùa, trên mặt người đó lại không nhìn ra điều gì.

Trong lòng bắt đầu nói thầm, mình và cậu ta không thân, chưa cho mình đồng ý liền kéo mình đi khiêu vũ, như thế còn là nói đùa sao? Trên mặt hiện ra vẻ xấu hổ, liền chạy nhanh về phía ký túc xá, cũng không thấy phản ứng gì của Đổng Tiêu.

Đương nhiên đêm nay cửa ký túc đã đóng lại, bên trong cũng không còn ánh đèn. Anh chần chừ đẩy cửa ra, ánh đèn vừa sáng lên, Ngô Cương bị những cái vỗ tay và tiếng huýt sáo dọa sợ.

Ánh đèn bật lên, các bạn học vỗ tay chúc mừng.

Ấn Triều Dương cầm một cái quạt gấp làm mic, giọng cao vút nói: “Hoan nghênh anh hùng đêm nay, bạn học Ngô Cương quay trở lại 304.”

Bị các bạn học làm ồn, tâm trạng Ngô Cương rất vui, thỉnh thoảng nói đùa thêm cùng bạn học, không cẩn thận liền nói lỡ miệng, tiết lộ bí mật trong lòng.

Trong khi cười nói, Ấn Triều Dương nói: “Điều đáng chú ý nhất đêm nay, bạn nhảy của Ngô Cương chắc chắn là người học giỏi, nếu không sẽ không tỏa sáng như vậy. Nhưng thật ra bạn nhảy Đổng Tiêu kia, chắc chắn là người đẹp trai nhất.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác. Ủng hộ nhóm dịch bằng cách rate 1 sao ở bản re.up!

“Có so được với Chu Ký không?” Ngô Cương không cần nghĩ gì mà nói thẳng ra. Lần thứ hai rồi, chỉ có thể coi là do anh đang cố ý thôi.

Muốn dọa người khác rút lui, không nên hành động nên có hành động như vậy.

Chuyện theo đuổi người đẹp là điều dễ hiểu, mỗi người đều có thể có suy nghĩ và có những hành động như vậy.

Muốn cũng được nhưng cũng đừng mơ mộng quá xa vời, mong ước cũng được nhưng đừng quá cao xa.

Chưa kể người đẹp lớp bên là thiên sứ do ông trời ban cho tôi thiên sứ mà ban cho anh.

Khi ý thức được bản thân lỡ miệng nên Ngô Cương có hơi ngây người ra, đột nhiên ký túc xá trở lại vẻ yên tĩnh, yên tĩnh cho đến khi Trần Thạch nói: “Đương nhiên vẻ đẹp này không thể so với người đẹp Chu Ký, dường như nam sinh có cảm tình đặc biệt với nữ sinh, tôi thì nghỉ đi.”

Nói bừa thế mà lại thành lời cũng thành nói thật.

Bí mật trong lòng tan vỡ, Ngô Cương nhanh chóng chạy đi thật vội ra ngoài: “Các cậu cứ tiếp tục, tôi đi tắm rửa.”

Đi nhanh như vậy một cách hấp tấp vội vàng nhưng đồ rửa mặt còn chưa lấy, chạy luôn tới phòng vệ sinh, phần bàn luận còn lại của bạn học anh không được biết hết. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Haizz, với tương lai hứa hẹn này, quả thật không khó để anh có được làn da khoẻ.

Chu Ký đang ở đây, mặt khác có lẽ anh còn nghĩ sẽ được khiêu vũ cùng người đẹp? Có hơi khó khăn.

Không, là quá khó khăn.

Anh còn thấy khó chịu sao? Nếu không phải Đổng Tiêu ra tay giúp đỡ, hẳn là sau này anh và người đẹp họ Chu kia sẽ không có câu chuyện tình yêu kinh thiên động địa.

Chu Ký tuyệt đối không bao giờ yêu một tên lăng nhăng.

Các bạn nghĩ quá nhiều rồi, anh Ngô đẹp trai của chúng ta chính là một mầm giống cực kỳ si tình.

Tạm dừng, đây là suy diễn.

Hừ…

Sau bữa cơm trưa ngày hôm nay, các bạn học đều ở lại ký túc xá. Ngô Cương ngồi ở chiếc giường tầng bên trên, hai chân buông thõng đung đưa, cùng nói chuyện phiếm với mọi người.

Lúc này thầy Úc đi vào, trong tay cầm một phong thư, hỏi có phải của Ngô Cương không? Ngô Cương vẫn chưa nhìn, không nghĩ ngợi gì nói không phải ngay, lúc ấy Ngô Cương còn chưa từng nhận được sự tin tưởng của người khác.

Thầy Úc đẩy đẩy mắt kính, cúi đầu nhìn vật trong tay tin nói: “Học sinh mới năm nhất chỉ có một Ngô Cương, chữ viết còn có nét giống con gái.”

Thầy không nói đùa, ai là người viết thư cho mình chứ?

Chu Ký?

Ha ha, sao có thể.

Người có khuôn mặt đẹp trai như vậy, tất cả đều có khả năng.

Cái này làm cho Ngô Cương thấy vui sướng khó hiểu, nhanh chóng nhảy xuống giường, nhận lấy thư trong tay thầy, rồi đi lên tầng trên

Mở ra xem, đúng là viết cho chính anh. Cơ bản là một vị nữ sinh cấp hai, biết Ngô Cương thi đậu vào trường trung học trọng điểm, viết thư với ý muốn chúc mừng.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp