Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 7: Bắt đầu mở mô hình buôn bán (3)


6 tháng

trướctiếp

 

“Nếu vậy, người đó phải trực tiếp nộp tiền phạt cho ta, hay hệ thống sẽ thu?”

“Có thể thu trực tiếp.”
“Đến lúc đó, chúng ta có thể dùng số tiền này để thăng cấp cho lực phòng thủ không?”

Hệ thống nghẹn lời.

Hệ thống im lặng hồi lâu, ủ rũ nói: “Có thể, nhưng chỉ được trong một phạm vi hợp lý.”
Không thể thấy đối phương có bao nhiêu tiền là phạt họ bấy nhiêu đâu.

Lục Kiến Vi mỉm cười: “Tốt, vậy mau bắt đầu mở mô hình kinh doanh đi.”

Trên bản đồ, trong phạm vi mười dặm xung quanh không có nổi một bóng người, tạm thời không có nguy cơ tiềm ẩn nào, nàng mới dám yên tâm.

Đúng như lời hệ thống nói, nơi này đìu hiu đến nỗi chim không thèm ỉa, đã ba ngày trôi qua mà vẫn không có ma nào.

Lục Kiến Vi không vội.

Trong ba ngày này, nàng đã thăng lên cấp một (460/1000), nhưng bản thân lại không có bộ kỹ năng nên không thể sử dụng.

Sau khi tu luyện nội công, nàng cảm nhận được rõ sự thay đổi trong cơ thể, năng lượng so với trước kia càng lúc càng nhiều hơn. Trước đây, chỉ cần nàng va chạm nhẹ thôi cũng đủ tím tái cả người, bây giờ đã có nội công hộ thể, sức khỏe cũng tốt hơn.

Múc nước giếng lên dễ như ăn bánh.

Sau khi Lục Kiến Vi dùng bữa tối xong, tia nắng cuối cùng cũng đã khuất sau chân trời xa vời vợi. Nàng thu dọn bát đĩa, ngồi nghỉ ngơi trước hiên nhà, một mình tận hưởng cảnh sắc hoàng hôn tuyệt đẹp.

Trời đã về khuya.

Lại là một ngày không có khách.

Nàng không để ý, mở bản đồ ra, kiểm tra xung quanh theo thói quen. Nàng không định nhìn ngắm ai cả, nhưng bỗng phát hiện có hai chấm xanh ở hướng đông nam, cách nhà trọ khoảng một trăm mét.

Cuối cùng cũng có người tới rồi!

Thành Vọng Nguyệt nằm ở hướng tây bắc triều Khải, gần biên cương, là một huyện tương đối nghèo.

Dân cư ở đây thưa thớt, ngay cả dân buôn bán cũng chẳng muốn đi qua nơi này.

Cách quán trọ một trăm mét, một già và một trẻ bước đi loạng choạng, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Họ đi bộ rất lâu, thấy xung quanh ít có dấu chân người, họ đoán đêm nay chỉ có thể ăn ngủ ngoài nơi hoang dã.

Ai ngờ vừa qua một con dốc nhỏ, một quán trọ bất ngờ đập ngay vào mắt.

“Quán trọ!” Thiếu niên loạng choạng bước lại gần, sự bất ngờ lộ rõ trên gương mặt: “Ta thấy rồi, quán trọ Bát Phương, thật sự có quán trọ này!”

Ông lão có vẻ vẫn còn nhiều sức, nhưng vì chăm sóc thiếu niên, nên lão cố ý đi chậm lại một chút.

Ông lão cười nói: “Không tệ, tối nay có chỗ ở rồi.”

Trong mắt lại ẩn chứa một chút lo ngại.

Kỳ quái, ở đây trước kia không có quán trọ, với lại ai đời sẽ mở quán trọ ở nơi hoang vu thế này?

Hơn nữa, quán trọ này không phải là một nơi dừng chân thô sơ bên đường, mà là một quán trọ cao ba tầng nguy nga lộng lẫy.

Ông lão căn dặn thiếu niên: “Cứ làm theo những gì chúng ta đã nói trước đó, đừng để lộ danh tính.”

Thiếu niên tầm mười một, mười hai tuổi mặt mày thanh tú, nghe vậy ngoan ngoãn trả lời: “Ta biết rồi, Trương Bá.”

Trong quán trọ, Lục Kiến Vi ngồi sau quầy, chợt nhớ tới một chuyện.

Vẫn chưa định giá phòng!

Nàng hỏi hệ thống: “Bảng giá đâu?”

Hệ thống: “Ký chủ vẫn chưa định giá.”

Lục Kiến Vi tham khảo giá cả trong sổ tay sinh tồn, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Phòng ghép một trăm văn một đêm. Phòng bình thường ở tầng hai, tạm gọi nó là thứ phòng, năm trăm văn một đêm; thượng phòng ở tầng ba, năm lượng bạc một đêm.”

Hệ thống: “...”

Nói đến bụng dạ thâm độc, nó xin bái ký chủ một lạy.

“Ký chủ định giá vượt qua giá thị trường quá nhiều, không được.” ( truyện trên app T𝕪T )

Lục Kiến Vi lắc đầu cãi lại: “Vật quý vì hiếm. Trong phạm vi hai mươi dặm cũng không có nơi nào để có thể ở lại, ta định giá cao một chút có sai đâu? Ta không cần tốn thời gian và sức lực để đi đến một nơi xa xôi như thành Vọng Nguyệt để mua đồ hả? Người ta thường nói, ở nhà sao cũng được nhưng đi ra đường phải tiền bạc rủng rỉnh, ta cảm thấy những vị khách đó có thể hiểu được đạo lý này. Huống hồ chi, ta mở ở nơi hoang vu hẻo lánh, không phải chấp nhận nguy hiểm sao?”

Nàng ngụy biện quá nhiều, hệ thống nói không lại nàng, chỉ nhắc nhở: “Định giá quá cao sẽ khiến khách bỏ đi.”

“Trả không nổi thì có thể ở lại rửa chén mà.”

Hệ thống cứng họng, lại nói tiếp: “Nếu làm như vậy sẽ chọc giận những vị khách giang hồ tính tình không tốt đó.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp