Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 6: Bắt đầu mở mô hình buôn bán (2)


6 tháng

trướctiếp

 

Mắt Lục Kiến Vi sáng lên: “Vậy nếu như ta dùng những vật tư cá nhân này để tiếp đãi khách, thì tiền kiếm được chẳng phải nên trả hết cho ta sao?”
Chi phí lao động chính là tiền công, nàng đã tính qua rồi.

Hiện tại quán trọ không có tiền, không mua nổi vật tư nào cả, phạm vi mười dặm xung quanh cũng không có thôn trang nào, không có chợ mua đồ, nếu như có khách thật sự tới, chỉ đành dùng đống vật tư này chống đỡ trước.

Trung tâm mua sắm của hệ thống không bán những thứ này, nàng chỉ có thể mua được từ bá tánh trong triều.

Hệ thống: “...”
“Còn nữa…” Lục Kiến Vi nói: “Nếu ta tự trồng lương thực, có phải cũng đem đi bán lại được cho quán trọ không?”

Hệ thống: “...”
“Không nói gì tức là được rồi.” Trong đầu Lục Kiến Vi bắt đầu nảy số thật nhiều ý tưởng.

Nếu hệ thống kén chọn, thì nàng sẽ kén chọn hơn.

“Ký chủ, địa giới trong vòng mười dặm trở lại đây đều không thể trồng trọt được.” Hệ thống nhắc nhở nàng.

Lục Kiến Vi cười nói: “Cho nên, nếu muốn mua thêm vật tư, chỉ còn cách đi đến nơi gần nhất, chính là thành Vọng Nguyệt đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Chuyện đó để sau rồi nói.” Nàng không muốn tự mình vận chuyển đống vật tư đó đi tận hai mươi dặm. Nàng bỏ hết các thứ vào trong ba lô, nấu cho bản thân một bát mì, ăn no nê thoải mái, sau khi rửa bát xong thì đi lang thang trong sân.

Bản đồ không gian ba chiều xem ra còn kém xa so với đi nhìn tận mắt.

Tòa nhà chính nằm trên trục trung tâm của quán trọ. Từ tòa nhà chính đi đến cổng viện khoảng một trăm mét. Con đường này lát bằng đá xanh, dài khoảng năm mươi mét, sau đó rẽ thành hai nhánh, dẫn về phía phòng khách và chuồng ngựa.

Các chỗ còn lại đều toàn là bùn đất, nhưng rất sạch sẽ và bằng phẳng.

Cửa lớn của tòa chính có sáu cánh, phía ngoài là một hành lang rộng năm thước. Đi xuống hành lang qua ba bậc thang bằng đá, nối liền với con đường đá xanh.

Đối diện với cổng lớn, ở phía bên tay phải có một tấm bảng gỗ, khắc một loạt ký tự rất bắt mắt…

Trong quán trọ cấm đánh nhau.

Chỉ cần khách bước vào đến sảnh là có thể nhìn thấy quy định này.

Lục Kiến Vi cảm thấy tấm bảng gỗ này chẳng có tác dụng răn đe tí nào. Nếu đã muốn đánh nhau thì người ta sẽ không thèm quan tâm đến cái tấm bảng làm gì.

Tất nhiên, bây giờ còn quá sớm để nàng nghĩ đến vấn đề này. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Lực phòng thủ của quán trọ chỉ là cấp hai. Bản thân nàng còn chưa đạt nổi một cấp bậc nào, nếu lỡ không may gặp phải khách giang hồ cấp hai trở lên, chỉ e có thêm ti tỉ cái bảng gỗ nữa cũng vô ích.

Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ của nàng chính là nâng cao thực lực.

Cả nội lực và kỹ năng đều phải rèn luyện thật tử tế.

Nhưng các kỹ năng chỉ có thể mua ở trung tâm mua sắm, nào là đao pháp, kiếm pháp, roi pháp, thương pháp linh tinh hoa hoét, tất cả nàng đều không mua được.

Xét đến tận cùng, nàng vẫn phải kiếm tiền.

Lục Kiến Vi đi dạo một vòng, sau đó quay trở lại phòng, tiếp tục tập luyện tâm pháp.

Hệ thống nhân cơ hội này bèn hỏi: “Ngươi muốn mở mô hình buôn bán sao?” ( truyện trên app T𝕪T )
“Mô hình kinh doanh với mô hình không kinh doanh thì khác gì nhau?”

“Nếu ở chế độ kinh doanh, một khi ngoài sảnh có khách đến, hệ thống sẽ lập tức thông báo; còn nếu ở chế độ không kinh doanh, thì cho dù có khách ở bên ngoài, hệ thống cũng sẽ chặn hết.”
Lục Kiến Vi: “Tiện lợi phết nhỉ.”

Nàng rất muốn bắt đầu kinh doanh, nhưng sợ gặp phải phường giang hồ giết người bừa bãi. Đến lúc đó, đã không kiếm được tiền thì chớ, có khi còn cống nạp cái mạng quèn này cho mấy kẻ đó luôn.
Nàng suy nghĩ một lát, hỏi: “Ngươi có thể kiểm tra cấp bậc của những vị khách lạ đến đây không? Nếu cao hơn cấp hai thì ta sẽ không giao dịch.”
Hệ thống: “Có thể, nhưng không cần thiết. Dù sao thì cấp hai trở lên có thể phá hủy lớp phòng thủ, trực tiếp xông vào.”
“...”
Lục Kiến Vi khẽ cau mày, điều này chẳng khác gì như đang nói với nàng, nếu cấp bậc của nàng và cấp bậc phòng thủ của quán trọ không tăng lên thì bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm hay sao?

Quả nhiên, hiểm nguy và cơ hội luôn song hành cùng nhau.

Nàng nghĩ ra một cách khác: “Nếu khách vi phạm quy định của quán trọ, vậy thì ta có thể phạt người đó chứ?”
“Đúng vậy.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp