Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 8: Khách đến quán trọ (1)


6 tháng

trướctiếp

 

Lục Kiến Vi bừng tỉnh: “Ngươi nói có lý.”

Hệ thống cảm thấy vui vẻ.

“Nếu không ngươi kiểm tra cấp bậc của vài vị khách trước đi, đợi bọn họ vào đây ta sẽ thăm dò tính cách của họ, rồi chúng ta hãy tiến hành định giá.”

Hệ thống: “...”

Hoá ra ký chủ là người thích bắt nạt kẻ yếu!

Hệ thống nói: “Một người võ giả cấp bốn, nhưng trên người có thương tích, và một người võ giả cấp hai đang sắp kiệt sức.”

Lục Kiến Vi sững sờ, cấp bốn?

Nàng nghĩ đi nghĩ lại.

Bên ngoài viện truyền đến tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói hơi non nớt của thiếu niên, giọng hơi khàn, không phân biệt được là nam hay nữ.

“Chủ quán, có ai ở đây không?”

Màn đêm đã buông xuống, bên ngoài lầu chính cũng đã treo đèn lồng, ánh sáng mỏng manh xuyên qua khe cửa rọi xuống sân.

Chắc chắn có người ở trong, nhưng người ta có muốn mở cửa hay không lại là một chuyện khác.

Lục Kiến Vi sai hệ thống: “Mở cửa ra.”

Hệ thống lập tức từ chối: “Mở cửa là chuyện của tiểu nhị!”

Đã lấy tiền hoa hồng rồi, thì dựa vào cái gì mà ngay cả cửa cũng không ra mở?

“Không phải ta lười biếng.” Lục Kiến Vi nghiêm túc giải thích: “Ngươi mở với ta mở về bản chất rất khác nhau.”

“Khác cái gì?” 

Giọng nói máy móc lộ ra sự hoài nghi.

Lục Kiến Vi nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Bây giờ trong quán trọ chỉ có ta là cấp một đúng không? Đối phương là cấp bốn, mạnh hơn ta rất nhiều, nếu người đó có ác ý thì phải làm sao?”

“Cho nên?”

“Cho nên ta đi ra mở cửa chẳng khác nào ta bộc lộ sức mạnh của mình, nhưng ngươi thì khác, ngươi là hệ thống, ngươi thần kỳ, ngươi ra mở cửa, nhưng sau cửa lại không có người, khách sẽ do dự thầm nghĩ phải chăng có cao thủ đang trấn giữ trong quán trọ, có thể thông qua việc phóng nội lực ra để mở cửa, cho nên họ sẽ sinh lòng kiêng kỵ.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trong sổ tay sinh tồn có nói, võ giả cấp bốn mới có thể phóng nội lực, nhưng có khả năng điều khiển nội kình mở cửa, thì phải vượt xa cấp bốn.

Hệ thống: “...”

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng phải nói ký chủ của nó nói rất có lý.

Nếu nó đã trói buộc Lục Kiến Vi, thì nó chắc chắn phải cùng chiến tuyến với nàng.

“Được rồi.” Giọng nói máy móc rầu rĩ đáp.  Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web ty tnovel.

Hai người ngoài sân đã đợi một lúc, vẫn không nghe thấy ai trả lời, cũng không nghe thấy tiếng bước chân, khiến họ không khỏi có chút thất vọng.

Thiếu niên mở miệng định gọi lần nữa, thì cửa viện thình lình mở ra từ bên trong.

Ông lão kinh hãi hoảng sợ.

Sau cửa không có người! 

Ông lão cố nén nỗi kinh sợ vào trong lòng, nhìn con đường đá xanh trước mặt, ông lão nắm lấy tay thiếu niên, từng bước từng bước đi về hướng đại sảnh ở lầu chính. 

Cửa viện sau lưng họ lại bị một bàn tay vô hình chậm rãi đóng lại.

Lưng ông lão toát cả mồ hôi lạnh.

Cửa lầu chính mở toang, dưới mái hiên treo đầy đèn lồng, còn trong sảnh vô số ngọn nến được thắp sáng, chiếu lên hành lang sáng như ban ngày. 

Một tấm biển dựng thẳng đứng phía bên phải đập thẳng vào mắt họ.

Trong quán trọ cấm đánh nhau.

Một tấm biển bình thường không có gì lạ, nhưng có lại mang đến một cảm giác lạnh lùng khiến lòng người kinh hãi.

Một chiêu vừa rồi của cao nhân trong quán trọ đã cho thấy người đó ít nhất là võ giả cấp sáu, khách giang hồ dưới cấp sáu trấn thủ ai dám lỗ mãng?

Hai người đi vào đại sảnh, vừa liếc mắt đã thấy trong sảnh không có người, chỉ có một nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi ngồi sau quầy.

Nàng chỉ dùng một sợi dây để buộc tóc, trên người là một bộ xiêm y bình thường. Nhưng dung mạo của nàng lại rất đặc biệt, mắt phượng mày ngài, mặt đẹp như hoa, giữa ánh nến rực rỡ nàng giống như tiên nữ giáng trần, cực kỳ xinh đẹp.

Một già một trẻ đồng loạt sửng sốt.

Lục Kiến Vi cũng đứng hình.

Hệ thống kiểm tra ra hai người là nam nhân, nhưng hai người trước mặt không mặc trang phục nam nhân.

Ông lão mặc xiêm y của phụ nhân, chải đầu búi tóc cũng của phụ nhân, cái cổ bị cổ áo hơi cao che khuất. Còn thiếu niên thì ăn mặc như thiếu nữ, vì mới mười một, mười hai tuổi cho nên nét nam tính còn chưa lộ rõ, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, ăn diện như vậy cũng không có vẻ khó coi.

Thảo nào vừa rồi bên ngoài chỉ có thiếu niên lên tiếng hỏi.

Lục Kiến Vi ngẫm nghĩ một lúc, quyết định không vạch trần thân phận của họ.

Nàng mỉm cười nói với giọng điệu dịu dàng của vùng Giang Nam mưa bụi: “Hai vị muốn ở trọ?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp