Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 26: Khách mới lại tới (3)


6 tháng

trướctiếp

 

Thành Vọng Nguyệt.

Ngưu Cường bắt được một vài con chuột tre ở trên núi, liền gửi vào trong thành để bán chúng cho quán rượu Duyệt Lai.

Đây là quán rượu lớn nhất thành Vọng Nguyệt, chưởng quầy họ Chu, chủ quán họ Tiết, là người giàu nhất Vọng Nguyệt thành.

Chu chưởng quầy là một người hòa nhã, quen biết Ngưu Cường, là người nhận đám chuột tre trong sọt của hắn, cười tủm tỉm mà rằng: “Chất thịt của đám chuột tre này rất tươi, sau này có thể đưa tới đây nhiều một chút.”

Ngưu Cường khó xử nói: “Đã quá mấy ngày thu hoạch vụ thu, ta không có thời gian rảnh.”

“Không sao, chờ khi thu hoạch vụ mùa thu xong lại tới đưa cũng được.” Chu chưởng quầy cũng không bắt ép.

“Ngươi ở trong thành trong thời gian này, chẳng hay ở nhà có sự tình gì sao?”

Ngưu Cường thường vào trong thành để làm chút tạp công, có đôi khi hắn được tan làm sớm sẽ qua quán rượu chào Chu chưởng quầy một tiếng.

“Không sao đâu, chỉ cần thu xếp tới giúp mọi người giao hàng”

Chu chưởng quầy thuận miệng hỏi: “Giao hàng gì vậy?”

“Đưa một số nguyên liệu nấu ăn cho quán trọ Bát Phương.”

“Quán trọ Bát Phương là gì?” Chu chưởng quầy nghi hoặc nói.

“Trong thành mới mở thêm quán trọ à?”

Ngưu Cường lắc đầu giải thích: “Không phải trong thành, nó được mở ở ngoại thành trên khu đất hoang, có thể trông như vậy nhưng cao hơn, lớn hơn.”

“So với quán rượu nhà ta thì sao?” Chu chưởng quầy như khơi dậy bản tính háo thắng của mình mà hỏi ngay.

Ngưu Cường thành thật tiếp lời ngay: “So với quán rượu này của ngài thì lớn hơn.”

Chu chưởng quầy: “...”

Lão ta dừng lại một chút rồi mới hỏi: “Chỗ đó mở được bao lâu rồi?”

“Đã hơn một tháng rồi.”

“Tại sao ta lại chưa từng nghe qua cái tên này nhỉ?”

Ngưu Cường gãi gãi đầu, đáp lại: “Có thể là do quán trọ không có khách, nên mới không có ai nói qua cho ngài nghe.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web t ytnovel.

Hắn thật tình cảm thấy tiếc cho quán trọ Bát Phương, mở ở cái chốn đồng không mông quạnh này nếu có khách thì cũng đúng là chuyện lạ.

Bên trong thành Vọng Nguyệt cũng có quán trọ, khách tới đó chủ yếu những thương gia đến từ phía Tây Bắc. Bọn họ tới thành Vọng Nguyệt để buôn bán nên cũng ở lại các nhà trọ trong thành.

Những người này sẽ không ra khỏi cửa phía Nam, phần lớn bọn họ đều biết rằng, ngoại thành trừ những khu đất hoang không ai cư ngụ thì chẳng có thêm gì cả.

Thành Vọng Nguyệt ở xa. Đối với đội thương nhân trong mảnh đất phồn hoa kia, bọn họ cũng không muốn miễn cưỡng đi đến cái chốn này một chuyến, ngoại trừ đoàn nào đó có những nhiệm vụ đặc biệt.

Chu chưởng quầy tự nhiên hiểu được nội tình, thở dài mà nói: “Không biết chủ của quán trọ kia là ai, cũng chưa có ý đề cập trước tới việc điều tra.”

Xây quán trọ cho dù cao lớn bao nhiêu thì có ích gì?

Việc này không lưu lại ấn tượng gì đặc biệt trong lòng lão ta nhưng khi lão ta tới tìm Tiết Trạch để báo cáo về hoạt động của quán cho chủ nhân, lão ta có nói tới đôi chút, vừa cười vừa nói coi như đó là một trò đùa.

Trùng hợp thay, Tiết thiếu đông gia ở bên cạnh nghe được những lời này lại lập tức có hứng thú, liền hỏi vội: “Ngoài cửa Nam thực sự có người mở quán trọ mà quán trọ ấy lại còn lớn hơn, cao hơn quán rượu nhà ta sao?”

Chưởng quầy không dám đảm bảo: “Chỉ là tin lá cải, chưa từng tận mắt chứng kiến qua.”

“Vừa hay đang lúc rảnh rỗi không có việc gì, ta đi xem xem.” Tiết thiếu đông đã mười sáu, mười bảy tuổi, chính là cái tuổi ăn tuổi chơi.( truyện đăng trên app TᎽT )

Hắn ở trong thành đã cảm thấy chán ngấy. Thoáng nghe thấy bên ngoài thành có sự mới mẻ, hắn mặc kệ sự ngăn cản của cha, mang theo một tiểu gia nô, cưỡi ngựa chạy ra khỏi cửa nam.

“Kia không phải Tiết thiếu đông sao? Hắn vội vội vàng vàng ra khỏi thành làm gì vậy?”

“Ai mà biết được, có lẽ đã nghe được có thứ gì đó thú vị chăng.”

“Ngoài cửa thành phía nam thì có gì thú vị cơ chứ? Chẳng phải đều là một mảnh đất khỉ ho cò gáy, không ai cư trú hay sao, nếu muốn đi sao lại không đi tới ngoài cửa thành phía tây chứ?”

“Mặc kệ hắn ta đi.”

Tiết thiếu đông phi một đường thẳng như bay, cứ thế mà băng qua hai mươi dặm.

Trong cánh đồng hoang vu rộng lớn, thoạt trông thấy một quán trọ cao lớn nguy nga, uy nghiêm mà quy củ, có ba tầng chính điện từ mặt mất vươn tới tận mây cao.

Tiết thiếu đông hào hứng xuống ngựa, không sai bảo gia nô đi cùng mà tự mình gõ cửa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp