Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm Mà

Chương 27: Đúng thật là võ giả! (1)


6 tháng

trướctiếp

 

“Vi Vi, có khách đến.”

Tiểu Khách lên tiếng nhắc nhở, Lục Kiến Vi ngừng tu luyện sâu, mở mắt ra.

Tinh thần càng sâu thì nội lực của nàng tăng càng nhanh.

Trên bản đồ, hai chấm xanh đang từ thành Vọng Nguyệt lao đến rất nhanh, chắc là cả hai đều đang cưỡi ngựa.

Thời này, người có thể cưỡi ngựa đều không phải thiếu tiền, cưỡi được hai con ngựa thì càng không.

“Cuối cùng cũng có một khách quý rồi.” Nàng vươn vai một cái.

Tiểu Khách dội một gáo nước lạnh: “Cũng có thể chỉ đi ngang qua đây thôi.”

Lục Kiến Vi cau mày: “Ta có dự cảm.”

Ngay sau đó, hai chấm xanh dừng lại ngoài sân quán trọ.

Lục Kiến Vi nghe thấy tiếng gõ cửa, không cần hỏi hệ thống nàng cũng biết người đến không phải là võ giả.

Chu Nguyệt đang luyện kiếm trong sân lập tức ra mở cửa.

Hai chàng thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi đứng trước cửa, mỗi người dắt một con ngựa.

Nhóc vẫn trang điểm như một thiếu nữ, rất có tính lừa gạt người khác.

“Khách quan muốn ở trọ à?”

Tiết thiếu gia ngây người một lúc, không ngờ người mở cửa lại là một tiểu cô nương, chợt thấy tay nhóc cầm một thanh kiếm, bất chấp người mở cửa có phải là cô nương hay không, mắt hắn sáng rực lên: “Ngươi là võ giả?”

Chu Nguyệt hơi đề phòng, mặt đanh lại: “Không ở trọ thì ta đóng cửa đây.”

“Đừng đừng đừng!” Tiết thiếu gia vội vã chen vào trong sân: “Ta trọ!”

“Ờ.”

Chu Nguyệt thu kiếm lại, lên trước dắt ngựa, muốn lôi ngựa vào chuồng nhưng nó lại không nghe lời, có kéo thế nào cũng chẳng nhúc nhích.

“A Quý, ngươi đi buộc ngựa.” Tiết thiếu gia ra lệnh.

Gã sai vặt lập tức dắt ngựa vào chuồng.

Chu Nguyệt thở phào một hơi, thái độ đối với Tiết thiếu gia cũng tử tế hơn một chút, nói: “Mời đi theo ta.” Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T YT và web t ytnovel.

Sáu cánh cửa của lầu chính đồng thời mở ra, bên phải cửa có dựng một tấm biển gỗ, viết là... Trong quán trọ cấm đánh nhau.

Tiết thiếu gia hiếu kì hỏi: “Nếu đánh nhau thì sao?”

“Ta không biết, sẽ có chưởng quầy ra mặt.” Chu Nguyệt tiến vào trong, nhìn thấy Lục Kiến Vi đã ngồi sau quầy rồi, mặt mày rạng rỡ nói: “Chưởng quầy tỷ tỷ, có khách đến.”

Lúc trước mua gỗ về, trừ làm ghế bập bênh ra thì còn làm bảng giá và thực đơn rồi đặt trên quầy.

Tiết thiếu gia không chú ý đến hai tấm biển gỗ, chỉ tò mò nhìn Lục Kiến Vi.

Chưởng quầy của quán trọ hoang vu này lại là một vị cô nương trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp!

Tiết thiếu gia là người có gia giáo, không dám lỗ mãng, vội cụp mi xuống, mặt đỏ bừng nói: “Tại hạ là Tiết Quan Hà ở thành Vọng Nguyệt, mạo muội đến đây, quấy rầy rồi.”

“Vào cửa thì tức là khách, ngươi muốn trọ?” Lục Kiến Vi bình tĩnh nhìn hắn.

Thân khoác vải lụa, cổ áo thêu chỉ vàng, eo đeo ngọc bội, chân đạp trên ủng da, toàn thân không có món nào rẻ tiền.

Là một tiểu thiếu gia của một gia đình giàu có.

Sau khi bẽn lẽn xong, Tiết Quan Hà trở lại dáng vẻ can đảm thường ngày, nhìn chăm chăm vào thanh kiếm trong tay Chu Nguyệt.

“Chưởng quầy, đây là muội muội người sao?”

“Có vấn đề gì sao? Lục Kiến Vi không nhìn mà đáp.

Tiết Quan Hà trông đợi: “Muội ấy là võ giả?”

Lục Kiến Vi lẳng lặng nhướng mày, hiểu được phần nào tâm tư của hắn.

Trên đời này, người học được võ công rất hiếm, đa số đều giống như Tiết Quan Hà, chưa có cơ hội được học võ.( truyện đăng trên app TᎽT )

Dân chúng tự nhiên cũng hướng về giang hồ.

Chu Nguyệt lộ ra chút cảnh giác: “Phải thì sao? Không phải thì lại làm sao?

Thuê trọ thì thuê, nghe ngóng mấy chuyện này làm gì?

Tiết Quan Hà cười khan hai tiếng, ấp úng: “Ta, ta...”

“Ta” cả nửa ngày, cũng không dám nói lời trong lòng ra.

Lục Kiến Vi thì kiên nhẫn, nhưng Chu Nguyệt thì đang vội luyện võ, không có thời giờ dài dòng với hắn, hỏi: “Ngươi rốt cuộc có trọ lại không?”

“Ta trọ.” Hắn nói lớn.

Trọ lại trước rồi nói tiếp.

Chu Nguyệt chỉ vào bảng giá: “Ở phòng gì? Ở mấy phòng?”

Đến giờ Tiết Quan Hà mới chú ý tới bảng giá, không thể không trợn to mắt, lập tức buộc miệng: “Đắt quá vậy!”

Hắn đúng thật là một thiếu gia giàu có không thiếu tiền, nhưng cũng không phải hoàn toàn không ăn khói lửa nhân gian.

Sản nghiệp trong nhà hắn cũng từng chạm vào, biết được giá của một nhà trọ bình dân.

Đây, đây lẽ nào là hắc điếm?!

Họ là võ giả, hắn chỉ là một thường dân, chắc chắn đánh không lại, nói không chừng sẽ bị rút gân lột da, làm thành bánh bao nhân thịt người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp