Sa Điêu Pháo Hôi Hắn Quá Kẹo

CHƯƠNG 6 THỂ LOẠI PHÚ BÀ TRUNG NIÊN YÊU THÍCH


6 tháng

trướctiếp

 

"Xã đó?"

Thư Vưu nói như lẽ đương nhiên: "Anh không phải bạn trai tôi sao? Hay là anh thích được gọi là anh yêu, bảo bối…. hay là heo nhỏ?” 

Heo nhỏ...

Lận Minh Húc nắm chặt nắm đấm, quyết định trong lòng càng thêm kiên định.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Cứ gọi tên tôi đi... cậu sai ở đâu?"

"À." Thư Vưu vội vàng nghiêm túc hối hận, sâu sắc kiểm điểm  bản thân: "Đều là lỗi của tôi.”

“Tôi không nên yêu anh quá nhiều.” 

Lận Minh Húc: ??

Lông mày anh gần như nhíu lại thành hình chữ thập, lạnh lùng nhìn Thư Vưu, chỉ nghe người nói với giọng đầy cảm xúc: “Bởi vì tôi yêu anh nhiều như vậy nên không sao đâu, tất cả đều là lỗi của tôi.”

Khóe miệng Lận Minh Húc co giật.

Lần đầu tiên trong đời, da đầu anh tê dại như thể vô tình chạm vào công tắc điện.

Về phần Thư Vưu vì sao lại trùng hợp xuất hiện ở chỗ này đã không còn quan trọng nữa.

"Cậu..."

Lận Minh Húc cảm thấy may mắn bản thân mình có khả năng tự chủ xuất sắc, lạnh lùng mắng người: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?"

"Là thật."

Thư Vưu ôm ngực thâm tình nhìn anh chăm chú: "Không yêu anh sao tôi lại ở bên anh. ”

Lận Minh Húc chế nhạo: "Cậu còn có thể cùng Lục Thần Bân mà.”

Lục Thần Bân...

Nghe được cái tên này, Thư Vưu đầu tiên hiểu rõ, sau đó mặt mày hớn hở nói: "Lục Thần Bân đã hiểu rõ bản thân anh ta, định hình lại thể xác lẫn tinh thần, sẽ không đến tìm tôi nữa. ”

Mí mắt trái của Lận Minh Húc giật điên cuồng. 

Anh có một linh cảm xấu. Nhưng vì xuất phát từ thuyết vô thần nên anh không tiếp tục hỏi nữa. 

Về phần Lục Thần Bân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, căn bản không quan trọng.

Lận Minh Húc không muốn nghe tiếp nữa, lãnh đạm nói: "Được rồi, tôi về đây. ”

Người đàn ông xoay người muốn đi - không đi được.

Lận Minh Húc cúi đầu, phát hiện vạt áo khoác của mình bị một bàn tay nắm lấy, nắm mạnh đến mức nhăn lại.

Anh cắn chặt răng: "Cậu lại muốn làm gì?” 

Thư Vưu buông tay ra, mỉm cười nói: "Không có gì, chính là hỏi anh có muốn cùng nhau ăn cơm trưa hay không.”

Ăn trưa cùng nhau?

Hiện tại đã hơn mười một giờ trưa, quả thật đã đến lúc nên ăn cơm. Nhưng điểm mấu chốt không phải là thời gian để ăn, mà là ăn cùng ai?

Lận Minh Húc nhìn Thư Vưu, đối phương lại như không hề có cảm giác gì, chỉ lộ ra nụ cười xán lạn, cả người đều giống như mặt trời chiếu rực rỡ.

Nhất là đôi mắt kia...

Vừa xinh đẹp, lại sáng ngời, còn có loại kiên định nói không nên lời.

So với trước đây…Hoàn toàn khác.

Lận Minh Húc hoảng hốt, lúc phục hồi tinh thần lại, đã ngồi ở nhà hàng Trung gần đó.

Đây một nhà hàng thức ăn nhanh kiểu Trung giá rẻ, rất nhiều nhân viên gần đó đều tới đây ăn cơm trưa, lúc này người cũng rất nhiều. Lận Minh Húc ở phía trước, Thư Vưu ở phía sau, cầm khay đứng ở cuối hàng ngũ, nhón chân nhìn về phía khu vực ăn uống.

…Có quá nhiều người nên không nhìn thấy.

Cậu đành phải chọc vào thắt lưng Lận Minh Húc, nhỏ giọng hỏi: "Có món gì ngon?”

Lận Minh Húc không muốn nói chuyện, nhưng anh không muốn bị Thư Vưu chọc vào thắt lưng mãi, vì thế lạnh tanh nói: "Phía trên không phải có thực đơn sao?”

“Nhưng không phải lúc nào các món ăn cũng theo thực đơn hàng ngày.”

Thư Vưu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tôi muốn xem hôm nay có món gì đặc biệt.”

Lận Minh Húc nhíu nhíu mày, cẩn thận nhìn một vòng, phát hiện đúng là như vậy.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Anh hít một hơi, thản nhiên hỏi: “Cậu đã từng đến nhà hàng này chưa?”

"Chưa nha!" Thư Vưu nói: "Các loại nhà hàng này đều là như vậy.”

Loại nhà hàng này...

Lận Minh Húc rất chắc chắn, trong vòng bạn bè ‘Thư Vưu’ chỉ toàn chụp nhà hàng kiểu Michelin, loại nhà hàng bán thức ăn nhanh bình dân bên đường này căn bản không nằm trong phạm vi tham khảo ăn uống của cậu ta.

Đôi mắt của anh tối lại một chút nhưng cũng không nói gì và tiếp tục xếp hàng.

Qua một hồi lâu, rốt cục đến phiên bọn họ, Thư Vưu gọi ba mặn một canh với cơm, xong đi thanh toán.

Lận Minh Húc bôn ba cả buổi sáng, kỳ thật cũng đói bụng, anh đi theo Thư Vưu đi tới quầy thu ngân, phát hiện Thư Vưu nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, mở các ứng dụng lớn như X-Group, X Review, X ưu đãi.

"Tổng cộng ba mươi. Số điện thoại mới đăng kí,  đơn đầu tiên trị giá ba mươi tệ thì giảm còn mười lăm, lì xì dành cho người mới năm tệ, sinh nhật giảm giá 50%, tổng cộng năm tệ. Lận Minh Húc số điện thoại di động của anh đã đăng kí chưa?” 

Lận Minh Húc: ???

Cánh cửa thế giới mới dường như mở ra.

Sau khi thanh toán hai người tìm bàn hai người, sau khi ngồi xuống, Lận Minh Húc mới chú ý tới, Thư Vưu gọi ba món ăn, trong đó có hai món là cay.

Một phần gà hầm ớt, một đậu phụ Tứ Xuyên.

*Đậu phụ tứ xuyên – Mapo (tiếng Trung:麻婆豆腐) còn có tên gọi khác là Đậu hũ ma bà, là một trong những món ăn nổi tiếng của Tỉnh Tứ Xuyên. Đậu phụ Mapo do một người phụ nữ tên Mapo đã sáng tạo nên món ăn ngon miệng, từ đấy dân gian đã lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này

Lận Minh Húc  nhướng mày, thản nhiên nói: "Trước kia hình như cậu không ăn cay.”

Nói rằng nó không tốt cho da.

Thư Vưu đã nhét một miếng thịt gà, nghe vậy ném một con mắt mị nhãn giống như chuột rút: "Bởi vì muốn cùng anh ăn cơm, tâm trạng tương đối nóng bỏng.”

Lận Minh Húc:…

Anh xem như phát hiện, nói chuyện cùng Thư Vưu, mỗi một lần đều không cần nghiêm túc.

Một bữa cơm rất nhanh ăn xong, Lận Minh Húc ra khỏi nhà hàng liền đi theo hướng ngược với lúc tới—— lại không đi được.

Trên trán anh mơ hồ nổi lên gân xanh, cúi đầu nhìn, quả nhiên góc áo lại bị nắm chặt. Lận Minh Húc dùng sức kéo một cái, nhưng kéo không được. 

Thư Vưu rũ mắt cúi đầu, ngượng ngùng mím môi: “Tối nay anh có về ăn cơm không?”

Nếu không trở về, không cần phải làm phần của hai người, lãng phí.

Lận Minh Húc dừng một chút: "Cậu thật sự muốn tôi về nhà ăn tối sao?"

"Đúng vậy."

Thư Vưu đương nhiên nói: "Anh ở bên ngoài ăn cơm tốn nhiều tiền a, còn có thể ăn không ngon. ”

Lại nói tiếp, cậu cũng rất tò mò Lận Minh Húc hai ngày nay ở bên ngoài ăn cái gì.

Nhà họ Lận lúc trước đều có bảo mẫu, loại việc nhà như nấu cơm chưa từng có trong danh sách việc làm của thiên kiêu chi tử này. Ngay cả mấy năm đi du học, Lận Minh Húc cũng bỏ tiền ra tìm nhà hàng gần đó giao đồ ăn hàng bữa.

Bởi vậy sau khi Lận gia phá sản, Lận Minh Húc đã phải chịu rất nhiều trận khổ. Sau đó, anh bắt đầu kinh doanh từ đầu và bận rộn đến mức thường chỉ ăn một bữa mỗi ngày, tất nhiên về sau là mắc bệnh đau dạ dày.

Thư Vưu nghĩ kỹ, chuyện nấu cơm tựa như chăn dê, một con dê cũng là chăn, hai con dê cũng là chăn. Thêm một Lận Minh Húc bất quá thêm một đôi đũa, một cái chén, mà còn có thể cải thiện mức độ hảo cảm, tại sao không làm?

Lận Minh Húc trầm mặc.

Thật lâu sau, anh thản nhiên nói: "Nếu như tôi làm việc thuận lợi..."

Lời còn chưa dứt, Thư Vưu lập tức đáp lời: " Vậy nha, buổi chiều tôi sẽ đi chợ.”

Lận Minh Húc nghẹn một chút và bắt đầu tự hỏi liệu thức ăn có vấn đề gì không.

Thư Vưu nhận được đáp án mong muốn, còn nhớ thương chuyện của công ty chủ bá, khoát tay ra hiệu tạm biệt, biến mất trong đám người.

Không biết vì sao, Lận Minh Húc đứng tại chỗ một lát.

...... Quên đi, chờ cơ hội sau.

Lại đuổi người đi.

Lận Minh Húc xoa xoa thái dương hơi co rút đau, xoay người đi về hướng ngược lại.

Thư Vưu không biết Lận Minh Húc đang đau đầu làm sao đuổi mình đi, vui vẻ giống như một con chim nhỏ sổ lồng.

Cậu vừa đi vừa tìm kiếm vị trí cụ thể của chợ, vừa tính toán muốn mua món gì. Vài phút sau, cậu trở lại tòa nhà nơi công ty, đại ca bảo vệ vẫn còn, còn chủ động hỏi cậu: “ Sao cậu trở lại thế?” 

Không đợi Thư Vưu trả lời, đại ca ồ một tiếng, chính mình tự não bổ rồi tự trả lời: "Tên kia là đối thủ cạnh tranh của chú em?”

"Đừng lo lắng, hai người không phải là cùng một hình tượng. Hắn đi theo phong cách nam tính thâm trầm, đúng kiểu các cô gái trẻ thích.”

Thư Vưu nhịn không được hỏi: "Đại ca, theo đại ca thì em đi theo phong cách gì?”

"Chú em..."

Đại ca bảo vệ rất nghiêm túc đánh giá cậu, đưa ra kết luận: "Chú em là thể loại phú bà trung niên yêu thích.” 

Thư Vưu mạnh mẽ gật đầu, tán thưởng nói: "Đại ca anh thật sự rất có mắt nhìn." Nhìn ra bản thân cậu có duyên với tiền bạc.

Sau khi đăng ký lại, Thư Vưu hỏi tầng cụ thể của công ty, lên thang máy, chỉ chốc lát sau đến một phòng làm việc trên lầu tám, cửa phòng khép hờ, bên trong có tiếng ngáy từng trận, tiếng này tiếp nối tiếng khác cực kì có vần điệu.

Thư Vưu thăm dò đẩy cửa ra, không ai chú ý. Cậu thò đầu ra nhìn, một người đàn ông râu ria nghiêng mặt nằm sấp trên bàn làm việc, trước mặt một tờ khăn giấy bị thổi bay về phía đông, lại sang hướng tây.

Không có ai khác trong văn phòng, nội thất tương đối đơn giản. Thư Vưu ngồi ở ghế tiếp khách trước bàn, ho khan một tiếng.

...... Không có gì xảy ra.

Thư Vưu lại ho khan hai tiếng.

...... Đối phương vẫn chưa tỉnh.

Thư Vưu: ... Cảm giác nơi này không đáng tin lắm. 

Cậu đành phải đứng thẳng dậy, dùng sức đẩy đẩy đối phương.

"Ai?"

Đối phương rốt cục tỉnh lại, mắt còn ngái ngủ, nhìn thấy Thư Vưu hoảng sợ: "Cậu là ai? Làm sao vào được đây? ”

Thư Vưu đặt mông trở lại ghế, mỉm cười nói: "Tôi tên là Thư Vưu, thấy cánh cửa kia không? ”

Ngô Hữu Triết: ???

Thư Vưu: "Anh không đóng cửa, tôi bước vào.”

Ngô Hữu Triết phục hồi tinh thần lại, "... Tên cậu là Thư Vưu? Tìm tôi làm gì?”

Thư Vưu gật đầu, đem chuyện mình từng ký hợp đồng nói một lần, lại hỏi: "Bây giờ tôi còn có thể làm chủ bá không?” ( truyện trên app tyt )

“ Đương nhiên là có thể rồi!”

Ngô Hữu Triết xoa xoa mặt, giữa hai hàng lông mày có vài phần sầu lo: “ Này, anh đây cũng không gạt cậu, nếu mấy ngày trước còn đỡ lúc đó thiết bị chưa bán hết, còn có thể thử để giúp cậu một phen.”

"Bây giờ mấy người chủ chốt trong công ty đã chạy hết rồi, tôi muốn đóng của công ty."

Đầu năm nay ngành công nghiệp livestream cũng đang trong tình trạng thay đổi thất thường và có rất nhiều người không thể tiếp tục. Thật không may, Ngô Hựu Triết bất hạnh, nằm trong một những doanh nghiệp thất bại.

Ngô Hựu Triết thấy hình tượng Thư Vưu không tệ, cảm thán nói: " Cậu có thể đi theo dạng thanh xuân thuần khiết..."

"Đừng."

Thư Vưu nghe thấy hai chữ thanh thuần, vội vàng ngăn đối phương lại, nghiêm trang nói: “Thật ra, tôi là đệ tử thân cận của Mật tông Vương Lạt Ma, chuyên về nghiên cứu Hoan Hỉ Thiền.”

Ngô Hữu Triết vẻ mặt mờ mịt: "Cho nên cậu là một Lạt Ma từ phương nam tới?”

Thư Vưu: "... Tôi có bạn trai rồi và không muốn xây dựng hình tượng độc thân.”

Ngô Hữu Triết ngẩn người, chậc chậc khen ngợi: "Người tự giác như cậu thật hiếm thấy. ”

Thư Vưu vẫn mỉm cười, không lộ ra hàm răng: "Có thể là đạo đức của tôi là tương đối xuất sắc, lựa chọn bảo vệ tính mạng.” 

Ngô Hữu Triết kinh ngạc: "Anh ta có khuynh hướng bạo lực gia đình không?”

Thư Vưu lắc đầu: "Vậy thì không có.”

Không đánh người không mắng người, đắc tội trực tiếp giết chết.

"Nếu như cậu cần tiền gấp.. gấp..."

Ngô Hữu Triết suy nghĩ một lát, thăm dò mở miệng: "Tôi biết hôm nay có một nơi cần người biểu diễn thay thế, nhưng cần phải có sở trường.”

Thư Vưu do dự nửa giây: “Tôi biết kêu như mèo có tính không?” 

Ngô Hữu Triết ho khan: "... Khụ khụ khụ, tôi đề cập đến nghệ thuật.”

Biểu tình Thư Vưu còn có chút tiếc nuối: "Đó là chỗ nào? ”

"Một… một câu lạc bộ.”

Ngô Hữu Triết châm chước nói: “Không phải loại địa phương kia đâu, là câu lạc bộ cao cấp hợp pháp, người bình thường không vào được."

"Một lần có thể được ba ngàn tệ." 

*tầm 10 củ thoai

Thư Vưu: ... Mẹ nó!

Nửa tiếng sau, Thư Vưu đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, nhắn tin cho Lận Minh Húc, nói tối nay mình có thể trở về trễ. Không ngờ Lận Minh Húc rất nhanh trả lời, nói bản thân anh cũng trở về trễ, chuyện ăn cơm hôm khác lại nói sau.

Thư Vưu không nghĩ nhiều, tiện tay trả lời gởi sticker vui vẻ, tỏ vẻ mình biết.

Bên kia, Lận Minh Húc nhận được tin nhắn hồi âm, khẽ nhíu mày.

Lúc nãy còn hy vọng anh về nhà ăn cơm, hiện tại anh không trở về, Thư Vưu hình như không có gì thất vọng, thậm chí rất vui vẻ?

Lần trước khi Lận Minh Húc không về nhà, Thư Vưu cũng rất vui vẻ.

...... Lục Thần Bân cũng rất cao hứng.

Lận Minh Húc : ...

Lận Minh Húc đặt điện thoại xuống và trầm giọng hỏi người đối diện: "Tối nay hẹn ở đâu?" 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp