Sa Điêu Pháo Hôi Hắn Quá Kẹo

chương 7 ĐÁNH CHẾT TÔI CŨNG KHÔNG NÓI


6 tháng

trướctiếp

 

Đối diện với Lận Minh Húc, Bành Thượng Ân cười hì hì nói: "Là lão nhị của Tống gia mới mở vào năm ngoái, bên trong có đủ loại cách chơi, còn có rất nhiều mỹ nam  mỹ nữ xinh đẹp nữa…” 

Hắn còn chưa dứt lời, nhìn thấy người đối diện thần sắc hơi trầm xuống, nhất thời ngữ khí yếu đi, "Khụ khụ, thật ra tôi cũng chỉ là ngẫu nhiên mới đi một lần, đều là xã giao không bỏ được.”

Cùng lúc đó, trong lòng Bành Thượng Ân thầm nghĩ: “Lận thiếu gia hiện tại nghèo túng, ngược lại khí thế càng mạnh. Có chút giống dáng vẻ của cha hắn, hắn bung lụa cỡ nào thì ở trước mặt anh cũng không có tự tin cũng không dám nói nhiều.

Nhưng đó cũng là một điều tốt. Đồng đội có năng lực mạnh mẽ, hắn có thể nằm ngang chiến thắng. Đối với loại phú nhị đại không có nhiều dã tâm thì cứ an ổn tận hưởng cuộc sống là vui sướng nhất rồi, không cần xông pha. 

Trong mắt Lận Minh Húc như có điều suy nghĩ, thản nhiên nói: "Nếu nói xong, buổi tối cậu ở lại tiếp bọn họ.”

Để hắn tiếp? 

Bành Thượng Ân sửng sốt một chút, thầm nghĩ nơi này nhiều thú vị như vậy, Lận Minh Húc không ở chơi sao? Nghĩ đến hành động vừa rồi của Lận Minh Húc, hắn cười hì hì: "Anh à, có phải trong nhà có người hay không?”

Lúc trước Lận gia xảy ra chuyện, bởi vì đủ loại nguyên nhân, Lận Minh Húc cũng không có liên lạc với những người bạn cũ này. Mối quan hệ giữa hai người trước đây cũng rất tốt, nên rõ ràng hắn cũng rất lo lắng cho Lận Minh Húc, nhưng còn nhiều lo ngại, không tiện nhúng tay vào.

Lần này Lận Minh Húc có thể tới tìm hắn, ý muốn vực dậy, thân làm bạn tốt nên bản thân hắn cũng vì người bạn này mà vui vẻ. Nếu bên cạnh Lận Minh Húc có người, hắn sẽ cảm thấy tốt hơn.

Hắn nói đùa: "Nếu có người thì càng tốt, đó không phải là chuyện xấu. Khi nào có thời gian tụi mình ăn một bữa!” 

Lận Minh Húc lại im lặng một lát, thản nhiên nói: "Không có. ”

Không có?

Bành Thượng Ân ngẩn ra, vậy người liên lạc với cậu là ai?

Thấy sắc mặt Lận Minh Húc không đúng lắm, Bành Thượng Ân không nói tiếp, chỉ cùng đối phương thảo luận về kế hoạch kinh doanh. Hai người lại trò chuyện hồi lâu, hoàn thành mấy phương án, thời gian không sai biệt lắm, lái xe đi tới nơi đã hẹn.

‘Tiểu Cư Xá’ không hổ là hang đốt tiền nổi tiếng nhất trong giới thượng lưu thành phố B hiện nay, nơi tấc đất tấc vàng lại có một nơi yên tĩnh như vậy, kiểm soát ba tầng ngoài thêm ba tầng trong. Nếu như nhà họ Lận không phá sản thì Lận Minh Húc cũng có thể vì xã giao mà trở thành khách quen ở nơi này.

Bành Thượng Ân đối nơi này quen cửa quen nẻo, tự mình lái xe cùng Lận Minh Húc tiến vào, hai người gọi một phòng riêng, mấy chị gái xinh đẹp mỉm cười lại hỏi: "Bành thiếu hôm nay muốn ăn cái gì?”

Dịch vụ đặc biệt tốt.

Bành Thượng Ân bắt đầu gọi đồ ăn, điện thoại di động của Lận Minh Húc vang lên, đứng dậy nói: "Tôi đi ra ngoài một chút. ”

Lận Minh Húc đi ra ngoài nghe điện thoại, lơ đãng ngước mắt lên, chỗ ngoặt có một bóng người, mơ hồ có chút quen mắt.

Lận Minh Húc:…… Nhìn lầm rồi?

Nghe điện thoại xong, Lận Minh Húc trở lại phòng riêng, lát sau có mấy người khách nói nói cười cười, đồ ăn bưng lên, Bành Thượng Ân ấn nút điều khiển từ xa, kéo rèm cửa sổ điều khiển, cảnh sắc hoa viên bên ngoài nhìn không sót một chút gì.

Chính giữa vườn hoa, có một sân khấu nhỏ, phía sau bố trí thiết bị âm thanh, cho nên thanh âm rõ ràng truyền vào các phòng bao riêng.

Người dẫn chương trình làm nóng không khí trên sân khấu, ngay sau đó bắt đầu biểu diễn, có ca hát, có khiêu vũ, còn có một chương trình dạo gần đây rất hot mang tên “Độc thoại”.

Bành Thượng Ân nháy mắt, nói với Lận Minh Húc: "Vui lắm... Lần trước còn có một người nói đến mức tôi cười ra nước mắt.”

Lận Minh Húc từ chối cho ý kiến, không nói gì. Bành Thượng Ân hưng trí bừng bừng, đem loa trong phòng mở lớn hơn một chút, một giọng nói không xa lạ truyền vào: "Xin chào mọi người, tôi là người thay thế tạm thời thôi, hôm nay là lần đầu tiên cũng có thể là lần cuối cùng đến biểu diễn. Tôi tên là Thư Vưu.”

Tay đang cầm chén nước uống, Lận Minh Húc: “…Khụ khụ”

Không biết vì sao, lúc này mơ hồ có loại cảm giác chồng chồng hai người đều nói dối không về nhà, cuối cùng lại ở một con đường nào đó trong nhân sinh mà gặp nhau.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT 

"Tôi cũng không biết phải diễn gì ở đây nữa."

"Tôi nói với người đại diện rằng tôi sẽ bắt chước tiếng mèo kêu, anh ấy nói không được, trong nhà mọi người ai mà không có mèo, bình thường ở nhà kêu còn giống hơn tôi.” 

Bành Thượng Ân bắt đầu rục rịch cười: "Ha ha ha ha ha... Cậu ta trông đẹp quá? Đó có phải là người mới của công ty nào không?”

"Không được rồi, tôi đã suy nghĩ kĩ, quyết định phát huy ưu thế của tôi, đến nói với mọi người về bạn trai của tôi."

Có người ồn ào ở bàn ngoài trời dưới sân khấu la ó: "Cậu có bạn trai ư?”

"Đúng vậy." Thư Vưu nghiêm túc nói: "Anh ấy lớn lên rất đẹp trai.”

Bạn trai - Lận Minh Húc ngồi trong phòng bao: "..."

"Gần đây bạn trai tôi không thể tìm được việc làm, thật ra tôi cũng không tìm được, nhưng tôi sẽ động viên anh ấy."

"Tôi nói với anh ấy, không quan trọng. Ngay cả khi anh thất bại chín mươi chín lần, hãy thử lại thêm lần nữa, cho tròn một trăm.”

"Tôi nói yên tâm đi, nhắm mắt lại, ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy, cũng không giải quyết được gì."

"Con người nhất định phải cố gắng sống, dù sao có ngày mới sẽ có thêm khó khăn mới."

"Tiếp tục đi, đừng dừng lại, ngày mai lại tiếp tục mơ mộng .. hão huyền."

Bành Thượng An đã bắt đầu đập bàn.

"Đậu má. Ha ha ha cười chết tôi, Tiểu Trương! Nhanh lên, tôi hẹn trước, chờ cậu ấy biểu diễn xong, bảo người đến phòng riêng của chúng tôi, trò chuyện với chúng tôi một chút.”

Lận Minh Húc:…………..

Bạn-trai-không-tìm-được-việc lạnh lùng nói: "Chính sự quan trọng hơn.”

"À..." Bành Thượng Ân lúc này mới nhớ tới, còn có khách hàng ở đây.

Hơn nữa nói chuyện đều là chuyện thương nghiệp quan trọng, người ngoài quả thật không tiện đi vào.

Hắn gãi gãi đầu, vừa định rút lại lời yêu cầu, một một người khác lớn tuổi lại nói: “Ai nha, để cho đứa nhỏ kia tới đây thưởng cho cậu ấy.”

“Được.” Người khác nói: “Đứa nhỏ này gần bằng tuổi con trai tôi, coi như cổ vũ nó tiếp tục phát huy.”

Lúc này Bành Thượng Ân cũng không biết làm sao, lấy ánh mắt dò hỏi Lận Minh Húc. Người này mặt mày không chút thay đổi, tâm tình vô cùng phức tạp.

Vì thế Thư Vưu từ trên sân khấu vừa xuống, liền có ba bốn cuộc hẹn, mời cậu đi phòng bao riêng ăn.

Quản lý sân khấu tiến lại gần: "Tiểu Thư à, nếu không cậu lần lượt đi mời rượu? Bắt đầu từ đây đi, đều là khách quý, cậu phải đối đãi thật tốt, biết không?”

Thư Vưu ngại ngùng cười: “Tửu lượng của tôi thấp, sợ uống sẽ biến thành người điên mất.”

"Được không?"

Quản lý cười ha ha nói: "Chỉ có mấy chén mà thôi, khắc chế một chút ha... Hơn nữa, người có tay chân nhỏ như cậu, có thể làm ra được cái gì điên chứ?” 

Thư Vưu càng ngại ngùng hơn: "Không, tôi chỉ nói với ông trước một tiếng, để tránh tình hình không thể kiểm soát được.”

Quản lý: ???

Thư Vưu lần lượt gõ cửa từng phòng bao, rót-cầm-nâng, hành động liền mạch, lúc đi đến phòng bao cuối cùng, cậu cảm thấy say đến mức gần như không thể phân biệt được giữa con người và động vật.

Cửa phòng mở ra, bên trong bốn người đàn ông, có già có trẻ, Thư Vưu lần lượt mời rượu, đi tới trước mặt Lận Minh Húc, bỗng nhiên híp mắt.

“...... Trông anh giống bạn trai tôi.”

Gân xanh trên trán Lận Minh Húc nổi lên.

"Bộ dạng tức giận này càng giống."

Thư Vưu mở to hai mắt nhìn chằm chằm người đối diện, vừa nhìn, vừa cười ha hả kính rượu: "Ò, đáng tiếc bạn trai tôi sẽ không uống rượu với tôi.”

Khuôn mặt của Lận Minh Húc lạnh tanh.

"Anh ta cũng không ăn cơm tôi nấu."

Thư Vưu thở dài một tiếng: "Có thể là sợ tôi học  theo Phan Kim Liên.”

*Phan Kim Liên là nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy hử của nhà văn Thi Nại Am, là người đàn bà đa tình và hiểm độc, giết chồng để ngoại tình và cũng là nhân vật trong truyện Kim Bình Mai của Vương Thế Trinh

Lận Minh Húc thầm nghĩ cậu ta thế mà ngược lại cũng tự hiểu.

"Đáng tiếc tôi nấu cơm rất ngon."

Thư Vưu cười thoải mái: "Không nói nữa, cả đời i ăn chín tấn cơm, ăn ít một miếng cũng không việc gì.”

Cậu ngửa đầu uống cạn ly, Bành Thượng Ân bên cạnh tiến lên hỏi: "Ay nha, em trai, bạn trai đối với cậu như vậy là không đúng.”

"Cậu lớn lên đẹp như vậy, còn có thể nấu cơm. Nếu không, có muốn suy xét đến tôi không?”

Thư Vưu vui vẻ cười nói: "Không được.”

Bành Thượng Ân kinh ngạc: "Tại sao?”

Lần này Thư Vưu cười mà không nói.

Bành Thượng Ân càng tò mò, bỗng nhiên run rẩy một cái "Ể? Nhiệt độ điều hòa không khí có thấp hơn không? Sao tôi cảm thấy lạnh quá ta?”

Lận Minh Húc đem điều khiển từ xa ném cho hắn: "Có thể hỏng rồi, cậu ra ngoài tìm người sửa đi.”

Bành Thượng Ân: ???

Khách khí chào hỏi xong, đóng cửa phòng bao lại, Thư Vưu đứng bất động trong hành lang, tay trái chống lên tường.

"Cạch."

Cửa lại mở ra, Lận Minh Húc đi ra, nhíu mày nhìn Thư Vưu: "Cậu làm sao vậy?”

"Ế?"

Thư Vưu chớp chớp mắt, mắt mất tập trung: "Anh..."

Cậu hiện tại nhìn ai cũng mơ hồ không rõ, nhưng người trước mắt hình như có chút quen mắt?

Hướng về phía một chút quen mắt này, Thư Vưu ủy khuất nói: "Tửu lượng của tôi không tốt lắm.”

Lận Minh Húc cười nhạo: "Thế sao còn uống nhiều như vậy?”

"Cần thiết."

Thư Vưu ưỡn ngực ngẩng đầu, hợp tình hợp lí nói: "Được ba ngàn tệ đó!”

Lận Minh Húc : "..."

Cửa phòng bao đã đóng lại, Lận Minh Húc không có ý định trở về, lúc ra đã nói lời tạm biệt với mấy người bên trong. Anh nhíu mày nhìn chằm chằm người trước mắt, đầu lại mơ hồ bắt đầu đau.

Người đàn ông giơ tay lắc lắc trước mắt Thư Vưu, "Có thể đi được không?”

Thư Vưu mỉm cười khiêm tốn: "Tôi và tám chân của tôi không có vấn đề.”

Mặt Lận Minh Húc không hề dao động, nâng người đi ra ngoài.

Thư Vưu tới nơi này hẳn là do công ty phát sóng trực tiếp ban ngày, xác suất lớn là trùng hợp. Nhưng trùng hợp này không khỏi quá mức ngoài ý muốn đi, khiến trong đầu Lận Minh Húc lóe lên rất nhiều ý nghĩ. Anh một bên suy nghĩ, một bên dùng cánh tay nâng đỡ đối phương, một đường vững vàng, một chút cũng không thở dốc.

Đi tới cửa, Lận Minh Húc đưa chìa khóa xe cho tài xế của Bành Thượng Ân, đối phương lái xe tới, Lận Minh Húc vốn định để Thư Vưu ngồi phía sau, nhưng Thư Vưu đưa tay, nắm lấy cửa xe ghế phụ gắt gao không buông.

Gân xanh trên thái dương Lận Minh Húc lại nảy nảy, bế cậu lên xe, tự mình chuyển sang ghế lái. Trên đường Thư Vưu ngược lại yên tĩnh, không làm ầm ĩ.

Hai người cùng nhau vào nhà, đại khái là đến hoàn cảnh quen thuộc, Thư Vưu tự động bò lên sô pha, nằm liệt, hai tay chắp lại đặt ở bụng dưới, cằm rụt lại.

“ Ợ~~”

Đôi mắt của cậu vẫn mở, vì say nên đôi mắt không sáng lắm nhưng vẫn rất trong.

Lận Minh Húc cởi áo khoác đi vào, trong lòng khẽ động.

"Thư Vưu?"

Thư Vưu mắt đảo quanh, nhìn về phía anh.

Lận Minh Húc đi tới bên sô pha, từ trên cao nhìn xuống. Bóng tối bao phủ, khuôn mặt của anh mờ đi và nhẹ nhàng hỏi: "Tôi hỏi cậu một chuyện.”

Thư Vưu nhấp môi mỉm cười: "Anh hỏi đi.”

Còn chưa đợi Lận Minh Húc mở miệng, cậu nhẹ giọng nói: "Nhưng mà đánh chết tôi tôi cũng không nói đâu!”

Lận Minh Húc :..................

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp