Sa Điêu Pháo Hôi Hắn Quá Kẹo

CHƯƠNG 1 ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ MƠ


7 tháng

trướctiếp

Thư Vưu mơ thấy trước mắt mình bày đầy ‘tiền’.

Vòng đeo tay đá quý năm mươi tám ngàn tệ, túi xách da sáu mươi tám ngàn tệ, áo sơ mi thương hiệu xa xỉ tám mươi tám ngàn tệ... Cùng cái đồng hồ nạm kim cương trị giá một trăm mười tám ngàn tệ, mỗi một thứ đều là đều rực rỡ và chói lóa, lần lượt được đóng gói và cho vào vali..

*Tổng tầm 1 tỷ 380tr vnd.

Vali cũng là sản phẩm của thương hiệu đắt tiền, số lượng hạn chế, mỗi năm chỉ bán một ngàn cái, muốn sở hữu phải chi tám mươi vạn tệ. 

*tầm 280tr vnd

Đôi bàn tay trắng nõn xinh đẹp với những móng tay sạch sẽ được chăm sóc kĩ lưỡng đang thu dọn đồ đạc, tiêu sái rút tay cầm vali ra rồi quay người rời đi.

Này...

Đây chắc chắn là một giấc mơ.

Sao mà cậu có thể có nhiều đồ xa xỉ như vậy cho được. 

‘Thư Vưu’ trong mơ đi tới cửa hai bước mở cửa, lại đi thêm hai bước mở cửa chống trộm, bên ngoài là hành lang nhà ở bình thường, đối diện còn có một hộ gia đình. ‘Thư Vưu’ đặt vali ở cửa, đi đến phía đối diện và gõ cửa.

Cánh cửa nhanh chóng mở ra và âm thanh của cuộc trò chuyện lọt vào tai

"Thư Vưu, anh thật sự muốn đi sao?"

Ừm...

Là người cậu không biết —— quả thật là một giấc mơ, nhưng sao giấc mơ này quá mức chân thực vậy?

"Đương nhiên rồi, hôm nay Lận Minh Húc không ở nhà, tôi liền đi đỡ phải gặp anh ta.” 

Lận Minh Húc ?

Cái tên này nghe có vẻ quen nhỉ?

"Vậy... Vậy thì tôi chúc anh mọi việc suôn sẻ. ”

Hàng xóm đối diện là một người trẻ tuổi, sắc mặt tái nhợt toát ra vài phần hâm mộ, tròng mắt đảo đảo, "Thư Vưu, vẫn là anh lợi hại. Anh cũng đừng quên tôi, sau này tôi có tới tìm anh chơi đừng nói là không quen biết nhau đó!” 

"Sẽ không."

‘Thư Vưu’ lười biếng nở nụ cười, xua xua tay, sau đó ném một chiếc hộp nhung sang, người bên kia mở ra nhìn, lập tức vui mừng nói: "Ai nha! Một món đồ quý giá! ”

“ Lận Minh Húc tặng” 

‘Thư Vưu’ không thèm để ý, thuận miệng nói: " Nói cái gì là đồ tín ước, tôi thuận miệng muốn anh ta  liền mua... Cười chết mất, cũng chỉ có ba ngàn đồng, đồ bỏ mà thôi, dù sao tôi cũng phải đi giữ lại vô dụng, tặng cho cậu là được rồi. ”

*Tầm 11tr vnd

So với những thứ năm hoặc sáu chữ số, nó thực sự là quá rẻ. Người đối diện cũng không cự tuyệt, lập tức nhận lấy, ngoài miệng liên tiếp lấy lòng.

"Thư Vưu, rảnh rỗi đến chơi nha."

"Chờ tôi rảnh rồi nói sau."

‘Thư Vưu’ khoát tay áo, xoay người trở về đóng cửa, thuận tiện ấn nút thang máy, một lúc sau, có tiếng ding-dong, cửa thang máy mở ra

...... Bên trong có một người đàn ông đi ra.

Khi thấy rõ khuôn mặt người đàn ông, sắc mặt ‘Thư Vưu’  trong nháy mắt trắng bệch.

Người đàn ông đi ra thân hình cao lớn, trẻ còn rất đẹp trai chỉ là hiện tại vẻ mặt âm trầm, ánh mắt cũng u ám, nhìn về phía ‘Thư Vưu’. Cá Mặn Thời @ t.y.t

Dưới hàng lông mày rậm là đôi mắt sâu thẳm, ánh mắt đảo qua ‘Thư Vưu’ rồi dừng lại ở vali, vẻ mặt đột nhiên trở nên u ám không thể tả được, giọng nói cũng lạnh lẽo như mùa đông.

"Cậu đi đâu vậy?"

Ôi đệch! 

Hình như là dưa!

* ý là có biến để hóng hót chuyện nha.

Thư Vưu cho rằng bản thân đang nằm mơ, bày ra tư thái thoải mái hóng chuyện nhà người ta. Chỉ nghe ‘Thư Vưu’ bối rối một giây, lại lập tức hợp tình hợp lý nói: "Lận Minh Húc, anh nhất định muốn tôi nói rõ ràng? ”

Thư Vưu: Nói rõ ràng. Nhanh lên, nói ra và làm lớn chuyện một chút.!

Vẻ mặt của Lận Minh Húc giống như một đám mây đen bao trùm thành phố: " Cậu ngay cả ba tháng cũng không chờ được?”

"Ba tháng?"

‘Thư Vưu’ không chút che dấu, cười nhạo ra tiếng, "Ba tháng là anh nói, định lừa gạt ai vậy?. ”

Lời nói bén nhọn khắc nghiệt giống như mở đê xả lũ, cuồn cuộn không ngừng phun ra: "Chuyện nhà họ Lận phá sản như ván đã đóng thuyền, anh không có tiền gửi ngân hàng, dưới danh nghĩa không có tài sản, ngay cả điện thoại của những người đó cũng không liên lạc được... Nhà họ Lận không có khả năng vực dậy nữa”.

“Lận Minh Húc, đừng nói ba tháng, là ba năm, hay ba mươi năm, anh cũng không có khả năng quay lại như ngày xưa!” 

Quào.

Thật lợi hại!

Thư Vưu chậc chậc tặc lưỡi, nhưng trong đầu lóe lên một chút sau đó nhanh chóng biến mất, cậu chợt nhớ tới——

Chờ đã?

Thư Vưu cùng tên, còn có Lận Minh Húc. Đây không phải là, không phải là cuốn tiểu thuyết mà cậu đã đọc lúc trước sao?

Hư vinh tham tài pháo hôi ‘Thư Vưu’, vì tiền mà tích cực mà quay lưng lại với nhân vật công chính Lận Minh Húc, hai người còn chưa xong thì cha mẹ của Lận Minh Húc chết, dẫn đến gia đình phá sản. 

Lận Minh Húc thành kẻ nghèo, ‘Thư Vưu’ nhịn được vài ngày, liền lập tức ôm đồ bỏ chạy —— chẳng những chạy, mà còn chuyển mục tiêu sang con trai của trùm phản diện, đại thiếu gia của nhà họ Lục, Lục Thần Bân vốn là không phải dạng người tốt lành.

Lục Thần Bân đối với Lận Minh Húc đương nhiên hết sức tận lực bỏ đá xuống giếng, sau khi cùng ‘Thư Vưu’ nắm tay nhau, đã có cống hiến rất lớn cho việc hắc hóa của Lận Minh Húc.

Tuy nhiên, nhân vật chính vẫn là nhân vật chính. Bất quá vài năm, sau khi gặp phải biến cố, Lận Minh Húc  chẳng những xoay người tái khởi, sáng lập cơ nghiệp so với Lận gia cũ còn lớn hơn, trở thành bá chủ thương nghiệp, nổi danh với việc ra tay tàn nhẫn, vô tình.

Những người từng phản bội Lận gia, anh một người cũng không buông tha. Thậm chí có mấy người là thân thích, lúc đầu bo bo giữ lấy thân mình không đói hoài gì đến nhà anh thì Lận Minh Húc cũng không lưu tình.

Mang tiếng là nhân vật chính nhưng tâm lý có thù tất báo, so với nhân vật phản diện còn phản diện hơn.

...... Nghĩ đến kết cục thê thảm của tiểu thuyết ‘Thư Vưu’, Thư Vưu không rét mà run, bản năng run rẩy.

Nên...

Chỉ là một giấc mơ đúng không?.

Thư Vưu chột dạ liếc mắt nhìn người đàn ông. Chân mày đối phương nhíu thành chữ Xuyên cực kì u ám,  nếu ánh mắt của anh ta có thể biến thành dao găm, ‘Thư Vưu’ có lẽ vào lúc này đã trăm ngàn vết thương. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tuy nhiên, ‘Thư Vưu’ không có ý thức, vẫn đổ thêm dầu vào lửa, hoàn toàn không biết đây là đẩy bản thân mình vào vách đá,  là nguyên nhân dẫn đến cái  chết bi thảm của mình.

‘Thư Vưu’ lải nhải không ngớt, ngữ khí càng thêm khinh thường.

“Lận Minh Húc, anh hiện tại cái gì cũng không có, cái gì cũng không thể chu cấp cho tôi” 

"Nếu đã như vậy, tôi tại sao không thể sớm tìm lối thoát ?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lận Minh Húc đen đến mức triệt để.

Bàn tay đang buôn xuống siết chặt, thần sắc phẫn nộ không thôi, lại có một tia u ám ẩn giấu. Nhưng dần dần, anh đột nhiên dừng lại.

Thư Vưu cũng có chút bối rối.

Dựa theo diễn biến của kịch bản, kế tiếp chính là Lận Minh Húc thấy rõ bộ mặt thật của ‘Thư Vưu’, nản lòng thoái chí, sau đó là ‘Thư Vưu’ kéo rương rời đi.

Khi gặp lại, lần tiếp theo là mấy tháng sau lúc pháo hôi chết.

Nhưng...

Thư Vưu bỗng nhiên có thể động đậy.

Đù đây không phải là một giấc mơ.

Các loại cảm giác của thân thể đều thật sự thật, tựa như cánh tay sai ngón tay, căn bản là thân thể của mình. Ý thức ban đầu của ‘Thư Vưu’ cũng không còn. Thư Vưu ngẩn người, không biết làm sao nắm chặt tay cầm.

Xong rồi, cậu cậu..

Cậu xuyên sách cmnr!

Sớm biết... Sớm biết cùng tên sẽ xuyên sách, cậu có đánh chết cũng không đọc quyển tiểu thuyết đó!

Tác giả rác rưởi, hủy hoại cuộc sống của cậu!

Cách nhau có hai bước, sắc mặt Lận Minh Húc gần như bị bóng tối bao phủ, nhìn thật sâu Thư Vưu trước mặt.

Không biết vì lý do gì, người này có chút thay đổi.

Đôi mắt to đen mà thâm thúy, tựa như đầm sâu sâu thẳm không thấy đáy, bị ánh mắt như vậy gắt gao nhìn chằm chằm, lông tơ của Thư Vưu dựng hết lên, thầm nghĩ bộ dáng này không giống như đối với nguyên chủ phản bội mình mà phẫn nộ thất vọng, mà lại giống như nhìn vào một người đã chết!

Hơn cả chết, ngay cả đến sự tồn tại cũng không bằng cỏ ven đường.

Cậu giật mình, lên tiếng: “Lận Minh Húc”.

Lận Minh Húc lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt cậu, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

“ Anh cho rằng.. rằng… ba.. bản thân anh là đại thiếu gia của nhà họ Lận sao? Không! Không đâu! Bây giờ anh là một con quỷ nghèo! ”

Theo cảm xúc phập phồng của nguyên chủ, Thư Vưu ngẩng đầu, lớn tiếng nói: " Vì vậy, chúng ta phải tiết kiệm một chút! Tôi sẽ bán tất cả những thứ không cần thiết! ”

Lận Minh Húc:…?

Người đàn ông nhíu mày, nhìn cậu ta không giống như nhìn người chết, giờ giống như xem bệnh tâm thần.

‘Bệnh tâm thần’ Thư Vưu tiếp tục: "Đúng vậy, hôm nay tôi thu dọn những thứ này, tất cả phải đem đi bán! ”

Cậu bộ dạng hận sắt không thể thành thép, biến khinh thường lúc nãy thành chân thành thắm thiết, nhanh chóng nói: "Chúng ta hiện tại không có tiền, anh cũng không phải đại thiếu gia trong quá khứ..."

Sắc mặt Lận Minh Húc khẽ biến.

"Tôi! Ý tôi là tôi!” Thư Vưu vội vàng bổ sung đầy đủ: "Tôi cũng không có nguồn thu nhập gì. Vì vậy, chúng ta phải tiết kiệm chi phí, để vượt qua những khó khăn trước mắt! ”

Cậu lúc đầu nói còn lắp bắp nhưng càng nói càng thuận lợi, kéo kéo vali tới, xoay ngang đặt trên mặt đất, khóa kéo ong ong kéo ra, lộ ra bên trong tràn ngập các loại đồ đạc xa xỉ quý giá.

Có tiệm cầm đồ nào gần đây không?

Không quan trọng, cùng lắm thì tìm trên bản đồ.

Thư Vưu nói xong, nhanh chóng léo vali lại dựng thẳng lên, nhưng sắc mặt của Lận Minh Húc vẫn không thay đổi, vẫn lạnh như băng nhìn chăm chú vào cậu.

Bởi vì quá đáng sợ, Thư Vưu thậm chí không dám nhìn thẳng đối phương, chỉ dám len lén quan sát, trong lòng cảm thấy lo lắng không thôi.

Sau đó, cậu thăm dò mở miệng: "Nếu không... Anh đi với tôi?"

Lận Minh Húc: "..."

Mắt anh híp lại, sự lạnh lẽo trong mắt càng lúc càng rõ ràng: "Cậu muốn đi, tôi sẽ không ngăn cản. ”

"Không có, không có."

Thư Vưu vội vàng phủ nhận: "Đây đều là thứ tôi không dùng nữa, thế thì bán đi, chúng ta hồi máu. ”

Anh đùa tôi đấy à?

Bây giờ đi, đó chính là đồng ý đi theo kịch bản chết thảm đó.

Cậu chưa từng nghe nói qua xuyên sách còn có thể xuyên trở về, mạng nhỏ chỉ có một cái, cậu đương nhiên còn muốn sống thật tốt.

Thư Vưu ập vào một trận như vậy, bầu không khí ngưng trệ cũng tốt hơn một chút. Khóe môi Lận Minh Húc rốt cục gợi lên độ cong châm chọc, lạnh lùng nói: "Nói như vậy, là tôi hiểu lầm cậu? ”

“...... Khụ, cũng không có. ”

Thư Vưu hiên ngang ưỡn ngực ngẩng đầu: "Là tôi làm không đúng, để cho anh hiểu lầm. ”

Lận Minh Húc: ….

Không đợi Lận Minh Húc nói tiếp, Thư Vưu quyết đoán tay phải kéo hành lí, tay trái lại ấn nút thang máy.

"Thật đó, tất cả là lỗi của tôi. Là tôi không tốt..."

Thư Vưu tận lực không kích thích đối phương, nụ cười chân thành vô cùng tha thiết: "Anh trở về cũng không có bận chuyện gì khác nữa nhỉ ?  Tiện thể cùng nhau đi đi, sẵn xem xem tôi có lừa anh không? ”

Nếu như cậu nhớ không lầm, hôm nay Lận Minh Húc đi tìm người quen cũ của nhà họ Lận để nhờ giúp đỡ.

Trở về sớm như vậy, nhất định là bởi vì lần thứ hai bị cự tuyệt.

Cậu không nói nhiều, trực tiếp đẩy nửa người vào thang máy.

Lần này trong thang máy không có ai, Lận Minh Húc cùng cậu một trước một sau đi vào. Bốn phía vách thang máy kim loại phản chiếu bóng dáng hai người, Thư Vưu yên lặng đứng bên cạnh người đàn ông, lén lút lấy điện thoại di động của nguyên chủ ra.

Bản đồ Trung khởi động!

Khởi động thất bại, không có tín hiệu trong thang máy!

Chết tiệt!

Đinh một tiếng, thang máy xuống tầng trệt, Thư Vưu vội vàng cất điện thoại, nghiêm túc đi theo Lận Minh Húc đi ra ngoài.

Nhưng mà, chỉ đi được vài bước, Lận Minh Húc  liền dừng bước, khoanh tay nghiêng người, nhìn về phía một chiếc Ferrari màu đỏ đang đỗ ở dưới lầu, trong mắt đầu tiên là lóe lên, sau đó trên mặt hiện lên sự lạnh lùng.

...... Chính xác mà nói, là nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi đang thoải mái tựa vào Ferrari.

Thư Vưu suýt đâm vào lưng Lận Minh Húc.

Cậu từ phía sau anh nghiên đầu ra, còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe Lận Minh Húc lạnh lùng nói: "Cậu bảo tôi cùng cậu đi xuống, chính là vì chuyện này? ”

Chuyện này à?

Chuyện này là chuyện gì?

Thư Vưu vẻ mặt bối rối, theo ánh mắt của anh, tình cờ bắt gặp ánh mắt của người bên kia.

Chỉ thấy người trẻ tuổi kia đầu tiên hơi kinh ngạc, sau đó nhướng mày, đi thẳng tới.

Đi tới trước mặt bọn họ, hắn vuốt ve mái tóc mái trước trán, nói: "Thư Vưu a..."

"Em thu dọn đồ đạc chậm như vậy, là có người không cho em đi sao?"

Thư Vưu: "..."

Mặt Lận Minh Húc tối sầm lại.

Xong rồi——

Ai nói cho cậu biết, vị Lục Thần Bân... Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp