Sa Điêu Pháo Hôi Hắn Quá Kẹo

CHƯƠNG 5 XÃ ƠI ! TÔI SAI RỒI


7 tháng

trướctiếp

 

Trời trong nắng ấm, ánh dương chiếu rọi, Lục Thần Bân hẹn cậu ở một quán cà phê cao cấp ở trung tâm thành phố.

Thư Vưu đẩy cửa đi vào, trong tay mang theo một cái túi —— trên túi có logo của cửa hàng đồng giá hai đô, còn có hoa văn thỏ nhỏ màu hồng tạo dáng trái tim, cực kì đáng yêu.

Lục Thần Bân đã chờ đến mất kiên nhẫn, cậu vừa mới ngồi xuống, Lục Thần Bân đã nổi trận lôi đình hỏi: "Sao bây giờ cậu mới tới?”

Thư Vưu kinh ngạc nói: "Không phải hẹn mười giờ rưỡi gặp mặt sao?”

Cậu ngồi xe bus tới, còn phải lắc lư lượn lờ ở cửa hàng tới năm phút, mới đợi gần tới giờ hẹn mà bước vào.

Lửa giận của Lục Thần Bân từ trong mắt phun ra: “Tôi nói là mười giờ gặp, không được trễ quá ba mươi phút.” 

Thư Vưu hiểu rõ: "Hiểu rồi, anh coi tôi cũng không trễ quá nửa tiếng”. Chỉ  là vừa khít.

Lục Thần Bân thiếu chút nữa bóp nát cái ly trong tay, nhưng nghĩ đến mục đích lúc hẹn người, mạnh mẽ đè nén cơn giận xuống, lại nghe Thư Vưu nói: "Tôi còn mang quà cho anh nữa! ”

"Ồ?" Lục Thần Bân thầm nghĩ chẳng lẽ là tin tức xấu của Lận Minh Húc sao?

Sau đó thấy Thư Vưu lấy hộp cơm từ trong túi ra, mỉm cười nói: "Đói bụng không? Nhanh ăn khi còn nóng.”

Lục Thần Bân: ???

Hắn mở hộp cơm nhìn thử. Bên trong là mì, trên đó còn có vài miếng thịt và rau xanh. Súp vẫn còn ấm và có mùi thơm nồng, trông rất ngon.

Buổi sáng Lục Thần Bân ăn không nhiều lắm, tính ra lúc này thật sự có chút đói bụng. Chỉ là hắn liếc mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh —— ăn mì bò ở quán cà phê?

"Ăn nhanh đi."

Thư Vưu vẻ mặt từ ái "Để lạnh là vón cục đó.”

Lục Thần Bân có chút nghi ngờ: "Cậu bỏ thuốc trong này?”

"Tôi bỏ thuốc làm gì.” Thư Vưu thúc giục: “ Mì là chính tay tôi làm, đừng lãng phí đồ ăn, tôi coi như đền bù cho anh đó.”

Lục Thần Bân do dự một chút, quỷ sử thần sai nếm một miếng, quả thật rất ngon.

Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, cơn tức giận của hắn lập tức không còn, ho khan một tiếng: "Cho dù như vậy, cậu cũng phải giải thích rõ ràng.” 

* Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (拿人手短, 吃人嘴短): nhận được lợi ích từ người khác thì dù có chuyện gì cũng phải ăn nói nhún nhường hơn. Định ghi thành miếng ăn miếng tồi tàn nhưng như thế thì ý nghĩa nặng nề quá nên thôi giữ tạm nhá. 

Không ngờ Thư Vưu hỏi ngược lại: "Tôi giải thích cái gì?”

“Cậu…”

Lục Thần Bân vừa hút xì xụp, vừa tức giận nói: "Không phải cậu muốn chia tay với Lận Minh Húc sao?”

“Lúc trước ở quán bar, cậu oán giận với tôi rằng Lận Minh Húc bây giờ là một quể nghèo, túi xách cũng không  thể mua cho cậu….xì xụp... cậu nói bản thân không còn cảm giác với người ta nữa, chỉ muốn mau chóng rời khỏi Lận Minh Húc ... xì xụp... Tất cả đều là giả à?”

"Nhà thì tôi đã tìm cho cậu rồi, giờ lại nói chúng ta không có quan hệ gì cả? Cậu đang làm cái quái gì vậy? Đùa nhau à?”

Dù là một phú nhị đại nhưng lại không được cha mình thương cho lắm, nên hạn mức thẻ tín dụng của Lục Thần Bân cũng có hạn, tháng này tiền tiêu vặt đã tiêu hết, nhưng mà vì cậu ta nói muốn tách ra khỏi Lận Minh Húc hắn vẫn vay chút tiền để thuê nhà cho Thư Vưu. 

Lục Thần Bân ngày hôm qua sau khi trở về càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng không thích hợp, cho nên hôm nay hắn nhất định phải tìm Thư Vưu nói chuyện!

"À, anh nói cái kia đó hả?"

Thư Vưu bừng tỉnh đại ngộ nói: "Lời cãi nhau của mấy đôi yêu nhau khi tức giận, sao có thể tin là thật được?” 

"Không thể chứ, không thể chứ, haizz cẩu độc thân sẽ không tin chuyện này chứ?"

Lục Thần Bân: ...

Mì bò ăn xong, trong miệng còn có mùi thức ăn cho chó nữa.

Ầm một tiếng, hắn đặt đũa lên bàn, thẹn quá hóa giận nói: "Nói như vậy, cậu đào hố cho tôi?”

“...... Cũng không phải vậy.”

Thư Vưu thấy người bốc hỏa liền nghiêm túc nói: "So với cái này, tôi càng muốn biết, vì sao anh lại ghét Lận Minh Húc như vậy?”

"Cần nói sao?"

Lục Thần Bân bắt đầu hồi tưởng lại trải nghiệm bi thảm của mình.

Cố gắng thi vào top 10 của lớp và Lận Minh Húc thì đứng đầu, hắn giành được huy chương đồng trong cuộc thi chạy tiếp sức của đại hội thể thao trường học, Lận Minh Húc giành chức vô địch chạy đường dài. Cuối cùng là khi hắn lấy hết can đảm tỏ tình với cô gái mình thích thì người nọ nói Lận Minh Húc mới là nam sinh đẹp trai nhất trường nên không thể chấp nhận hắn.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT 

Ngay cả khi trở về nhà, hắn cũng có thể nghe thấy cha mẹ thỉnh thoảng khen ngợi Lận Minh Húc!

Nói tóm lại, Lận Minh Húc chính là kẻ thù không đội trời chung của hắn!

Lục Thần Bân từ trong bi thương bước ra, hốc mắt đều có một tầng nước:  "Đời này, có tôi không có cậu ta, có cậu ta không có tôi.” 

"Ừm ừm..."

Thư Vưu say sưa nghe xong, hỏi một câu: "Vậy, triệu chứng này kéo dài bao lâu rồi? ”

Lục Thần Bân thuận miệng đáp: "Cũng chỉ hơn mười năm thôi. ”

Không đúng? Hắn không bị bệnh!

Lục Thần Bân trừng mắt nhìn Thư Vưu, đối phương đột nhiên tỏ vẻ nghiêm túc, nói: "Lục Thần Bân, anh có cảm thấy mình không thích hợp không?”

Lục Thần Bân: "Tôi có gì không thích hợp?”

"Anh có cảm thấy, anh đối với Lận Minh Húc chú ý hơi quá không?"

Lục Thần Bân: ... Hình như có một chút.

"Anh đặc biệt để ý Lận Minh Húc, chuyện gì của Lận Minh Húc anh cũng phải biết, còn rất rõ ràng hướng đi của anh ấy."

Lục Thần Bân: ... Đúng, đúng vậy.

“Anh chuẩn bị ràng buộc cả đời với anh ấy, còn muốn cướp bạn trai của anh ấy."

Lục Thần Bân: ... Cho nên?

Thư Vưu vỗ đùi một cái, nhiệt tình đưa ra kết luận cuối cùng: "Lục Thần Bân, anh căn bản là yêu thầm anh ấy! ”

Lục Thần Bân giận tím mặt, đột nhiên đứng dậy kêu lên: "Cậu nói bậy!”

Tất cả mọi người trong quán cà phê nhìn qua, Lục Thần Bân trong nháy mắt mặt đỏ tai hồng, vội vàng ngồi xuống, thẹn quá hóa giận nói: "Thư Vưu cậu có ý gì!”

“Anh suy nghĩ một chút đi."

Thư Vưu chém đinh chặt sắt nói: "Lận Minh Húc làm gì anh đều quan tâm, Lận Minh Húc ở cùng một chỗ với ai anh sẽ tìm cách để cho bọn họ chia tay, anh mỗi ngày đều nghĩ đến người ta, trong suy nghĩ đều là Lận Minh Húc... Anh không thích Lận Minh Húc thì là gì?”

"Hơn nữa anh còn thuộc dạng ngạo kiều, biệt nữu nữa, rõ ràng thích người ta, chính là không nhận ra."

Lục Thần Bân: ... Tại sao nghe lại hợp lý thế nhỉ?

Hắn dần dần lộ ra sự hoảng sợ: Xong rồi, không thể chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự thích Lận Minh Húc mà còn không tự biết?

Thư Vưu phát động một đòn tấn công cuối cùng về phía đối phương: “ Anh bây giờ có phải rất khó chịu với tôi hay không? Cảm thấy tôi thật phiền? Ước gì tôi nhanh chóng biến mất?”

Gà con Lục Thần Bân gật đầu —— chỉ cần không nói hắn thích Lận Minh Húc, nói hắn cái gì cũng được.

"Anh xong rồi." Thư Vưu đau đớn vô cùng, lại dùng ánh mắt ba phần thương hại, ba phần chua xót, bốn phần bất đắc dĩ nhìn hắn: "Anh đây là coi tôi là tình địch rồi.”

“Anh ghen tị với tôi, ghét tôi ở cùng một chỗ với Lận Minh Húc!”

Phanh!

Lục Thần Bân lập tức đứng dậy, ghế dựa bị hắn đẩy ngã.

Há miệng rồi ngậm, một hồi lâu mà cũng không phun ra  một chữ, hoảng sợ run rẩy hai tay trong không khí, cả người giống như bị tang thi cắn, đang trong quá trình biến dị dữ tợn.

Nhân viên phục vụ quán cà phê không nhịn được mà nhắc nhở: "Thưa anh, anh có thể ngồi xuống trước không?”

"Tôi không có!"

* Ý là Lục Thần Bân  không thích Lận Minh Húc đó!

Quan điểm nhân sinh của Lục Thần Bân đều vỡ vụn thành từng mảnh và không thể hàn gắn lại được nữa. 

Thư Vưu thở dài, lắc đầu, bi thương nói: "Ái tình, chậc, chậc.”

Vẫn là tiền thật nhất.

Nói xong, cậu cầm lấy hộp cơm rỗng trên bàn, cảm thấy mỹ mãn bỏ vào trong túi, quay đầu hỏi nhân viên phục vụ, "Anh ta đã thanh toán hóa đơn chưa?”

Khóe miệng nhân viên phục vụ co giật: "Cửa hàng của chúng tôi không thể mang theo thức ăn bên ngoài vào... Và anh ấy cũng chưa gọi gì cả.”

"Vậy là tốt rồi."

Thư Vưu nghĩ thầm nguyên chủ ăn xài phung phí, đương nhiên cũng không có tiền tiết kiệm, hiện tại trong túi chỉ có mấy trăm tệ, tủ lạnh trong nhà vẫn trống không kìa. 

Vì không cần trả tiền nên Thư Vưu vội vàng rời đi trước khi Lục Thần Bân thoát khỏi cái hố do cậu đào. 

Bên ngoài là trung tâm thành phố, rất náo nhiệt.

Thư Vưu không có việc gì để làm, dứt khoát tùy ý đi dạo trên đường cái, suy nghĩ tìm biện pháp kiếm tiền.

Khu vực phồn hoa nơi có thể mở cửa hàng đều đã mở rồi, có hố củ cải cũng rất nhanh bị lấp đầy. Thư Vưu một đường đi một đường nhìn, phát hiện thật đúng là không có công việc nào thích hợp.

Có một số công việc cậu có thể làm, nhưng nguyên chủ một không có trình bằng cấp hai không kỹ năng, thậm chí ngay cả ngưỡng phỏng vấn cũng không thể vào được.

Nguyên chủ chỉ có một khuôn mặt có thể tự tin trên phố... Được rồi, chờ một chút?

Thư Vưu từ sâu trong trí nhớ của nguyên chủ moi ra một cái tên, lấy điện thoại di động mở danh bạ tìm kiếm, quả nhiên vẫn còn.

Người này là người đại diện của một công ty nho nhỏ nào đó, kỳ thật chính là trên đường cái kéo người ký hợp đồng.

Nguyên chủ có một lần ra ngoài gặp phải, đối phương nhìn hình tượng khí chất của cậu không tệ, cực lực lôi kéo, hứa hẹn đủ loại chỗ tốt.

Nguyên chủ lúc ấy đã ký hợp đồng. Chỉ là sau khi phát sóng trực tiếp vài lần hiệu quả không tốt, không kiếm được tiền gì. Bởi vì hiệp ước tương đối lỏng lẻo, không có yêu cầu bắt buộc, cho nên nguyên chủ liền đem phần hợp đồng kia vứt ra sau đầu, kệ nó.

Vì vậy, Thư Vưu không ngờ rằng cậu đã có một công việc ‘bán thời gian’ như vậy.

Điện thoại của người đại diện không liên lạc được, nhưng công ty không xa đây. Đằng nào không có việc gì, Thư Vưu quyết định đi qua xem một chút.

Cậu đi theo chỉ dẫn của bản đồ, đi ước chừng mười phút, đến một tòa văn phòng rất cao, ai nấy ra vào ra vào đều ăn mặc chỉnh tề và lịch sự, chỉ có Thư Vưu mặc áo thun trắng cùng quần jean, trong tay còn mang theo túi nilon của cửa đồng giá.

Cậu đi đến sảnh tầng một, nhân viên bảo vệ tiến tới ngăn chặn: "Này, tới làm gì, qua đây đăng kí thông tin khách tới tham quan. ”

Thư Vưu nhanh chóng viết xong bảng đăng kí, đại ca bảo vệ nhìn hồi lâu, cau mày đánh giá cậu, bỗng  nhiên nhìn thấy tên công ty cậu muốn đi, gật đầu tỏ vẻ: “Tôi hiểu rồi, cậu là mỏ neo của công ty này!"

* ý là trụ cột cứu vớt công ty đó.

Thư Vưu sửng sốt một chút: "Đại ca thật tài! Có mắt nhìn người”

Đại ca bảo vệ lắc lắc điện thoại di động, đắc ý nói: "Tôi thấy nhiều rồi. Có rất nhiều người như cậu cố tình ăn mặc như thế này để trải nghiệm cuộc sống… Tôi cũng có tài khoản chân chậm đấy.”

*Văn hóa chậm chân là một meme, "chân chậm" là trái nghĩa của "chân nhanh", ví dụ như bật hiệu ứng đặc biệt quá nhiều, bật nhan sắc quá nhiều, một số đàn ông quá nữ tính, kiểu tóc cấp ba, mặt cáo, mặt vuông, cô gái rắn và một số video Kuaishou khác với phong cách lạ. Những video này được cư dân mạng mô tả là văn hóa chậm chân. Với những thay đổi của xã hội, nhiều người thích dùng tư duy ngược để định nghĩa con người, Kuaishou được gọi là chậm chân, đó là cách người ta định nghĩa nó bằng tư duy ngược, trong cuộc sống cũng có rất nhiều điều cũng gắn liền với tư duy ngược.

Thư Vưu tìm kiếm tài khoản của đại ca bảo vệ, ngay tại chỗ nhấn theo dõi để thể hiện sự ủng hộ. Làm xong cậu xoay người tìm thang máy, bắt gặp ánh mắt của Lận Minh Húc.

Xung quanh nhiều mỹ nữ soái ca như vậy, Lận Minh Húc vẫn là người xuất chúng nhất, dáng người cao ngất, khí chất không thể xem thường.

Lận Minh Húc : ...

Thư Vưu: ???

Trăm triệu lần không nghĩ tới, nhân sinh nơi nào không gặp, thế mà ở chỗ này gặp nhau.

Thân thể gầy gò của Thư Vưu run lên, nhịn không được nói: "Lận Minh Húc, không ngờ anh cũng…cũng biết phát huy lợi thế lớn nhất của mình?

Sắc mặt Lận Minh Húc đen thấy rõ, không cần hỏi anh cũng khẳng định mạch não của Thư Vưu lại đang chạy lệch ở tận đâu rồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi!”  ( truyện trên app tyt )

"Tôi hiểu, tôi hiểu mà." Thư Vưu giọng điệu từng trải: "Đều là vì cuộc sống.”

Lận Minh Húc hít một hơi thật sâu và quyết định tấn công trước: "... Tại sao cậu lại ở đây?"

Thư Vưu ăn ngay nói thật: "Cũng giống như anh.”

Lận Minh Húc thở dài: "Tôi đến làm chút chuyện.”

Thư Vưu gật đầu: "Đúng, tôi cũng tới làm chút chuyện.”

Lận Minh Húc kìm nén nụ cười mỉa mai đang chuẩn bị xuất hiện: “Cậu đang làm gì ở đây vậy?”

Thư Vưu mờ mịt: "Giống như anh đó.”

Lận Minh Húc hít vào thở ra, buộc phải dừng cuộc đối thoại không đâu vào đâu này: “ Cậu đến đăng kí làm chủ bá? ”

* Đứng đầu khai thác 1 kênh với nội dung tự do: kể chuyện hay là độc thoại hài, reviewer gì đó. Định ghi là người dẫn chương trình nhưng mà nó sai quá sai nên quyết định để nguyên là chủ bá. 

Trước kia Thư Vưu và Lận Minh Húc từng nhắc tới chuyện làm chủ bá, Lận Minh Húc còn có chút ấn tượng. Hơn nữa tòa nhà này hầu như đều là của công ty MCM, Thư Vưu đến làm việc khác cũng không có khả năng.

Lận Minh Húc đối với chuyện Thư Vưu làm chủ bá không cho ý kiến, trước kia nghe qua là được, hiện tại lại càng không quan tâm. Chỉ là anh nghĩ đến một cái gì đó khác, hỏi Thư Vưu: "Công ty cậu muốn đi ở đây?”

“Trước đây tôi đã ký hợp đồng ở đây.” Thư Vưu giải thích chi tiết, lại nói: “Hiện tại không cần tiền sao? Nên đến xem thử!” Cậu ngừng lại một chút sau đó bổ sung: 

"Hơn nữa, tôi còn có một đống đồ chưa bán được.”

Vừa vặn một công đôi việc.

Lận Minh Húc cau mày.

Ánh mắt anh chuyển sang dò xét, anh nhìn chằm chằm Thư Vưu một lúc, tự hỏi liệu đây là trùng hợp hay là ngoài ý muốn. 

Thư Vưu bị ánh mắt của anh nhìn đến bối rối, cố gắng liều mạng nhớ lại xem có phải bản thân cậu lại đụng chạm đối phương ở đâu không? 

Chẳng lẽ...

Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu cậu ting một tiếng, đột nhiên vẻ mặt ăn năn hối hận: "Xã ơiii, tôi sai rồi.”

Vừa dứt lời, Lận Minh Húc cứng đờ: "... Cậu gọi tôi là gì?”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp