Sa Điêu Pháo Hôi Hắn Quá Kẹo

CHƯƠNG 4 THẬN HƯ


7 tháng

trướctiếp

 

Lận Minh Húc lạnh lùng nhìn Thư Vưu: “Cậu bước xuống!”

Thư Vưu liều mạng lắc đầu: "Tôi không, tôi không xuống đâu!”

“Bước xuống!” 

“Không!”

“Bước xuống!” 

“Không!” 

Lận Minh Húc:…

Ánh mắt của Lận Minh Húc càng lạnh, giống như kết đinh đâm ào ào về phía Thư Vưu.

Thư Vưu run rẩy, nhưng bất động, ‘tảng đá’ này không hề có ý dời đi, túm chặt chăn không buông.

Thư Vưu tắm rửa xong bận rộn nửa ngày, hơi đổ mồ hôi, hai má phiếm hồng, lại chỉ mặc một áo ngủ dài, lúc này tóc và áo đều rất lộn xộn, hai chân thon dài gần như toàn bộ lộ ra bên ngoài, trắng đến chói mắt.

Đương sự không hề biết, còn trông mong nhìn Lận Minh Húc, chờ anh đồng ý. Giống như một con chó nhỏ không biết chủ nhân có cho mình lên giường ngủ hay không, thấp thỏm chờ đợi. 

Không thể không nói, bỏ qua nhân cách của người này, Thư Vưu thật sự rất phù hợp với gu thẩm mỹ của Lận Minh Húc —— bằng không, cậu ta cũng sẽ không trở thành bạn trai của anh.

Từ khi hai người quen nhau tới nay, mặc dù Lận Minh Húc chưa hề nói đến tình yêu sâu sắc với cậu ta nhưng ít nhất cũng ấn tượng không tệ với Thư Vưu, nguyện ý kết giao thử xem.

Chỉ tiếc...

Lận Minh Húc hít một hơi và dời tầm mắt đi: “ Cậu không đi đúng không?” 

“Đương nhiên! Đương nhiên!” 

Thư Vưu vội vàng gật đầu, nhỏ yếu bất lực lại đáng thương: "Thận tôi hư, phải có người ngủ cùng mới có thể ngủ ngon được.”

Lận Minh Húc tức đến muốn nghiến răng, nhưng khả năng tự chủ mạnh và giáo dưỡng từ nhỏ khiến anh nhịn xuống.

Nhận được sự đồng ý ngầm của Lận Minh Húc, cậu thả lỏng người nằm xuống cẩn thận chui vào trong chăn. 

Sau khi an toàn trong chăn, cậu điều chỉnh tư thế ngủ chuẩn nhất có thể, nằm thẳng thanh thản, hai tay chồng lên nhau đặt ở trên bụng nhỏ, nhắm mắt lại, cố gắng  đi vào giấc ngủ.

...... Giường cứng quá.

Bản thân Thư Vưu từ trước đến nay hận không thể trải nệm mười tầng, để khi người vừa nằm xuống liền lún sâu vào. Nhưng trên giường của Lận Minh Húc chỉ có một lớp nệm mỏng. Không thể gọi là nệm, nệm nào mà mỏng như tấm khăn trải bàn vậy,  chỉ hơi động một chút liền như thể xương cốt đánh nhau với giường.

Cậu nằm, he hé mắt phải lên, híp mắt nhìn xem Lận Minh Húc đang làm gì.

Lận Minh Húc không biết bản thân mình đang bị nhìn trộm, tất cả tinh lực đều tập trung vào việc gõ dự án trước mặt. 

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có thỉnh thoảng tiếng lật giấy vang lên và tiếng gõ bàn phím liên tục.

Trong phòng này không có đèn ngủ cạnh giường, chỉ có một bóng đèn lớn. Thư Vưu ngồi dậy, nhón chân đi về phía cửa. 

Cậu vừa xuống giường, Lận Minh Húc liền phát hiện chẳng qua không có phản ứng. Thư Vưu tự cho là bản thân là ninja không phát ra tiếng mà đi đến cửa, đưa một ngón trỏ định mở cửa. 

Cửa là gỗ thật, tương đối nặng, Thư Vưu hơi dùng sức, không đẩy được, đành phải thêm một ngón tay, lại thêm một ngón tay...

Sau khi dùng cả cả bàn tay năm ngón, tư thế của cậu giống như một chú vịt con, năm ngón tay chống lên cửa, nửa người trên nghiêng về phía trước, hai chân ngồi xổm tách ra, dùng sức đẩy mạnh hơn, mạnh hơn một chút, mạnh hơn——

“...... Cậu đang làm gì vậy?”

Cửa chưa mở, phía sau Lận Minh Húc rốt cục phát hiện hành động kì lạ của cậu: “Cửa hỏng rồi?”

"Khụ! Tôi sợ làm phiền công việc của anh.”

Thư Vưu lập tức đứng thẳng, nhanh như chớp chui ra ngoài: “Tôi về phòng lấy xíu đồ.” 

Lận Minh Húc nắm chặt tay.

Anh hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu gõ bàn phím lần nữa.

Mọi thứ cần phải được sắp xếp đàng hoàng. Mặc dù... anh hiện không còn như xưa nữa, có thể nói là bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng, vẫn còn quá nhiều chuyện cần phải giải quyết.

Anh kéo suy nghĩ của mình lại rồi đắm mình vào kế hoạch kinh doanh. Nhưng không lâu sau, bên ngoài cửa lại truyền đến âm thanh kỳ quái.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Giống như một cái gì đó kéo trên mặt đất sột xa sột soạt.

Âm thanh không lớn, nhưng tiếng ồn rất mạnh.

Lận Minh Húc viết không nổi nữa, đứng dậy, mở cửa, đen mặt nhìn ra bên ngoài.

Anh không nhìn thấy Thư Vưu, chỉ nhìn thấy một cuộn chăn bông đang chuyển động.

...... Vẫn đang tiếp tục tiến lên.

Nhưng nó đi sai hướng rồi, không đi vào cửa và đập vào tường. 

Thanh niên từ trong chăn lộ đầu ra, nước mắt lưng tròng "... Đau quá.”

Thư Vưu không ngờ tới có chuyển chăn bông thôi mà còn có thể bị thương.

Trán cậu lập tức sưng đỏ lên một mảng, nhưng mà Lận Minh Húc bên kia lại cau mày: "Đây là cái gì? ”

Thư Vưu nhéo nhéo chiếc chăn bông mềm mại trong ngực, trong lòng buồn bực, ngập ngừng trả lời: “…Là chăn bông của tôi?”

Cơ mặt Lận Minh Húc giật giật: “Đương nhiên, tôi biết đó là chăn bông của cậu.”

"Ò." Thư Vưu phản ứng lại, nói thật: "Đệm trên giường của anh quá mỏng, không có lợi cho giấc ngủ.”

"Vừa lúc cái bên tôi không dùng chi bằng đem qua đây!”

Thấy Lận Minh Húc không nói gì, cậu chớp chớp mắt, bổ sung nói: "Dù sao thận tôi cũng hư.”

Lận Minh Húc cố nhịn không lớn tiếng với cái tên tâm thần này, xoay người rời đi, cũng không có ý định giúp đỡ. Thư Vưu đã sớm đoán trước được, bản thân lại vui vẻ ngâm nga bài hát, sau đó điều chỉnh lại phương đi vào phòng ngủ chính.

Mặc dù trán vẫn còn sưng nhưng Thư Vưu lại vô cùng hăng hái, nhanh chóng trải lại toàn bộ chăn đệm một lần nữa, làm cho nó dày gấp ba lần, cảm thấy hài lòng, mới trải ga và đặt gối xuống, cuối cùng cậu chợt phát hiện chỉ còn lại còn lại một cái chăn..

Thư Vư: ...

Trách cậu, muốn dưới thân mềm mại hơn một chút.

Thư Du ôm chăn, vẻ mặt rối rắm. Bên kia, Lận Minh Húc bị tiếng dọn giường và ngâm nga của cậu làm phân tâm không viết được, nhìn đồng hồ, quyết định thôi hôm nay cứ đi ngủ vậy.

Lận Minh Húc thu thập tài liệu xong, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Thư Vưu ngồi ở bên giường, tay nắm chặt một góc chăn, vẻ mặt thê lương, ánh mắt đờ đẫn, như thể vừa trải qua một trận cưỡng ép nào đó. 

Lận Minh Húc nhíu mày: "Thư Vưu?”

Thư Vưu mờ mịt đối mặt với anh: "Lận Minh Húc, chỉ có một cái chăn, làm sao bây giờ?”

Lận Minh Húc híp mắt: “Là sao?”

Lúc trước chỉ là muốn dọa để đuổi người đi, kết quả Thư Vưu lại có ý định ‘lên giường’ thật hả?

Không, cho dù cậu ta muốn, Lận Minh Húc cũng sẽ cự tuyệt.

Lận Minh Húc mắt càng thêm lạnh nhạt. Đã là chuyện của dĩ vãng, không hiểu sao khi gặp lại, trong lòng bỗng khó chịu rối ren. 

Chỉ nghe Thư Vưu rụt rè nói: "Cái kia..."

“Anh ngủ có lộn xộn không?”

Lận Minh Húc cười lạnh, cậu ta quả nhiên có ý nghĩ đó trong đầu.

Thư Vưu do dự nói: "Đêm nay thời tiết cũng không tính là nóng.”

Lận Minh Húc không kiên nhẫn, muốn cậu nói nhanh lên, để dễ đuổi người đi.

Thư Vưu ấp úng nửa ngày, rốt cục cũng tới vào vấn đề chính: "Cho nên..."

“Anh sẽ không cướp chăn của tôi chứ?”

Lận Minh Húc mặt đen lại, rặn cả ngày chỉ là muốn hỏi cái này?  

Lận Minh Húc bất lực: "Không.”

Thư Vưu vẻ mặt hoài nghi: "Thật sao? Tôi không tin.”

Lận Minh Húc ép buộc bản thân mình bình tĩnh, hít sâu một hơi: “Tôi ngủ không quậy.”

Thư Vưu lắc đầu: "Không, sau khi người ngủ, cơ thể không thể khống chế được.”

"Ồ?"

Lận Minh Húc nhanh chóng tìm được điểm phản kích, "Vậy nếu như là cậu cướp chăn thì sao?”

Anh cười lạnh nói: "Chính cậu cũng nói, người sau khi ngủ không khống chế được.”

Thư Vưu: “Tôi sẽ không.”

"Tại sao?"

Thư Hữu nghiêm túc nói: “Bởi vì tôi tương đối ngốc, nên nói không sẽ là không.” 

Lâm Minh Húc:......

Hôm nay không có cách nào nói chuyện tiếp.

Anh quay người lại, không nhìn Thư Vưu nữa.

Cậu rốt cuộc hạ quyết tâm, rút bớt một cái chăn dưới giường, hy sinh một chút thoải mái dưới thân đổi lại có chăn đắp mình, lại đem hai cái chăm xây ‘thành lũy’ ngăn giữa giường. 

Như vậy là, giường lớn hai mét liền trông có vẻ nhỏ, không gian dành cho hai người cũng không nhiều. 

Lận Minh Húc thầm hít một hơi thật sâu - ngày mai, ngày mai mình phải đuổi tên tâm thần này đi!

Tuy rằng không biết vì sao Thư Vưu thay đổi ý định một hai đòi ở lại, nhưng rõ ràng Lận Minh Húc anh chỉ muốn nhanh chóng cắt đứt mối quan hệ và làm những gì mình muốn.

Cuối cùng hai người cũng nằm chung một giường.

Buồn cười thay, đây là lần đầu tiên họ ngủ chung giường kể từ khi yêu nhau.

Chuyện thân mật như vậy, chỉ có vợ chồng mới có thể làm, lại khiến cho bầu không khí trong phòng có thêm một tia vi diệu.

Đèn tắt, trong bóng đêm Thư Vưu hít thở nhẹ nhàng, hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, hít vào...

Đột nhiên, lời nói lạnh lùng của Lận Minh Húc truyền đến tai: "Triệu chứng suy thận là thế này sao?"

Thư Vưu che miệng, buồn bực nói: "Tôi cũng không rõ lắm, còn muốn hỏi anh nè.”

Lận Minh Húc : "... Hỏi tôi làm gì? ”

Thư Vưu: "Tôi tưởng anh biết rất rõ.”

Lận Minh Húc cứng đờ, cố gắng kiềm chế bản thân không bùng nổ trong đêm.  ( truyện trên app tyt )

Đối phương dùng sự im lặng thay cho câu trả lời, Thư Vưu trong chăn xoay người mặt quay về phía Lận Minh Húc bên kia, thấp giọng ngượng ngùng nói: “Tôi căng thẳng quá.”

Lận Minh Húc muốn trào phúng nhưng chưa kịp nói. 

Thư Vưu lẩm bẩm: "Đây là lần đầu tiên tôi ngủ với đàn ông đó.”

...... Đó là sự thật.

Bất kể là nguyên chủ hay là Thư Vưu, cả hai đều là xử nam.

100%

Lận Minh Húc hờ hững.

Anh biết Thư Vưu nói là sự thật, nhưng bản thân anh cũng không để ý.

Thư Vưu tiếp tục nói: " Này, anh nói xem, cái đó có đau không?”

Lận Minh Húc buộc mình ngậm miệng lại.

Anh cảm giác khả năng tự chủ cả đời của mình đều dùng hết trong hôm nay.

Thư Vưu cũng chỉ là đầu óc giật giật, mới có thể hỏi ra loại vấn đề này. Thật ra bản thân cậu cũng mệt mỏi, vì Lận Minh Húc không đáp lại nên cậu liền nhắm mắt lại, tự hỏi rốt cuộc đây có phải là một giấc mơ hay không.

Không chừng tỉnh dậy, cậu có thể xuyên trở về?

Giấc ngủ này cũng rất là ngon.

Buổi sáng tỉnh lại, Thư Vưu theo bản năng duỗi người thành hình chữ đại, bốp một tiếng, đụng phải người bên cạnh.

*chữ đại 大

Thư Vưu: Hả???

Mở mắt ra nhìn, đệch công chính còn ở hơn nữa còn chưa tỉnh.

Thư Vưu sờ di động nhìn, chín giờ sáng —— theo lý thuyết, Lận Minh Húc làm việc và nghỉ ngơi cực kì ổn định, đúng bảy giờ là rời giường, chưa từng có ngoại lệ.

Cho nên không phải là…

Lận Minh Húc bị hư thận thật?

Đáng tiếc, bộ dáng người này ngủ đẹp trai như vậy.

Mà.. haizzz!

Thư Vưu cẩn thận đứng lên, tận lực không phát ra âm thanh, tránh quấy rầy Lận Minh Húc.

Cậu rón ra rón rén đi đánh răng rửa mặt, sau đó vào nhà bếp.

Đầu tiên là hâm lại mì thịt bò còn sót lại đêm qua, tiếp theo đó dùng một quả trứng gà làm cho mình ba cái bánh trứng. Nhanh chóng làm xong tất cả, cậu đi vào phòng ngủ gọi Lận Minh Húc dậy ăn sáng. 

Lận Minh Húc đã không còn ở trên giường, ở trong phòng vệ sinh rửa mặt. Một lát sau đối phương đi ra, trên người đã mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài. 

"Anh không ăn sáng sao?"

Thư Vưu tương đối nhiệt tình chào hỏi đối phương: "Mì bò tối qua còn chưa ăn miếng nào!” 

Lận Minh Húc hơi nhíu mày, thuận miệng nói: "Tôi không ăn đồ ăn thừa.”

“ Thế sao mà được” Mày Thư Vưu còn nhíu hơn anh, vẻ mặt không đồng tình: "Lãng phí thức ăn là mang tội đó.” 

Lận Minh Húc phát hiện mình không còn lời nào để nói.

Công chính dừng lại một chút rồi đột nhiên hỏi: “Cậu từng nói rằng bản thân không biết nấu ăn.” 

Nên dù đi theo Lận Minh Húc nghèo túng, "Thư Vưu" đều gọi đồ ăn bên ngoài ship về. 

Thư Vưu trong không dao ngoài không động, mỉm cười nói: “Đó là tôi trước đây, không phải tôi bây giờ.”

"Hơn nữa tự mình nấu cơm có thể tiết kiệm rất nhiều tiền."

Lận Minh Húc căn bản không tin  lời hươu vượn của đối phương, cười nhạo một tiếng xoay người rời đi.

Thư Vưu nhìn người ra cửa, nhíu mày nhìn chằm chằm mì thịt bò trên bàn —— món này cũng không thể hâm lần thứ ba, đành phải tự mình ăn.

Nhưng cậu vừa ăn ba cái bánh trứng, bụng đã no rồi. 

Ánh mắt Thư Vưu thâm trầm, cùng mì thịt bò tiến hành hoạt động giao lưu nhìn nhau trong lặng lẽ. Đúng vào lúc này, điện thoại di động reo.

Lục Thần Bân gửi tới một tin nhắn.

Thư Vưu tiện tay mở ra.

Aaaaa, Lục Thần Bân rốt cuộc cũng đã tỉnh táo muốn hẹn cậu gặp mặt. 

...... Thật tuyệt vời.

Thư Vưu vui vẻ lộ ra tám chiếc răng, mì thịt bò của mình đã có cứu binh!

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp