Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 6 – PHẦN I: ANH TRAI MA (05)


7 tháng

trướctiếp

Đêm đó Lý Tú ngủ không ngon.

Cả đêm cậu đều gặp ác mộng.

Trong mộng, cậu dường như trở lại biệt thự Tiếu gia lúc hoàng hôn.

Những con quái vật nhơ nhớp, vặn vẹo vây quanh lấy cậu, chúng gắt gao quấn chặt lấy cậu bằng những xúc tu biến dạng, mùi hôi thối mục nát cùng với nấm mốc lên men trong phòng giống như mùi hoại thư, khiến Lý Tú sắp không tài nào thở nổi.

【 Tu Tu ——】

Có phải âm thanh đó.. phát ra từ đằng sau tấm vải tường bị bong tróc?

Không, không...

【 Tu Tu... Tu...】

Một thứ gì đó có hình dạng khổng lồ, khắp nơi trên cơ thể nó bảo phủ bởi lớp chất dịch nhầy nhụa, cơ thể nó cọ sát với mặt đất tạo ra tiếng nhọp nhẹp ướt át.

Lý Tú mở to hai mắt, nhìn về phía cửa sổ phòng cũ.

Hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời có màu đỏ phản chiếu bóng dáng gầy gò của nhân viên trường học không biết tên, đang đứng ngoài cửa sổ kính. Và rồi... Tên nhân viên đó, ở trước mắt Lý Tú từng chút vặn vẹo, biến thành một loại sinh vật quái dị vặn vẹo và tà ác đến không thể miêu tả.

“Nó” trượt vào, Lý Tú thấy hơi mở miệng, đôi môi đỏ tươi vẫn nhếch cười đến mang tai, lộ ra hàm răng trắng đều, hàm trên hàm dưới đều có đủ kích cỡ từ nhỏ đến lớn.

Con quái vật đã bị “nó” ăn thịt.

【Tu... Tú...】

Một giọng nói mơ hồ quen thuộc vang lên bên tai Lý Tú.

Âm thanh cơ học kỳ quặc, giống như một loại động vật bắt chước giọng điệu của con người , khi phát ra sẽ mang đến âm thanh đặc biệt.

[Lý Tú... Lý Tú của ta...】

[Khóc thật đẹp. 】

Con quái vật toàn thân lành lạnh, như thể da của nó chứa đầy dịch nhờn.

Lý Tú không thể động đậy, cậu chỉ cảm thấy cơ thể mình đang bị đối phương từng chút từng chút cắn chặt, sau đó ý thức trong ác mộng cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Thứ cuối cùng in sâu trong đầu cậu, chính là cảm giác hoàn toàn bị “nó” nuốt trọn.

Trên thực tế, phía sau bức tường là những tấm bùa dán dày đặc, nhưng trong giấc mơ này, Lý Tú lại nhìn thấy vô số con mắt.

Không có tròng trắng, tất cả chỉ là một màu đen thuần khiết.

Mỗi một tròng mắt đều linh hoạt chuyển động, chúng nó chăm chú nhìn chằm chằm Lý Tú.

 *

"A, đau quá..."

Ngày hôm sau khi rời giường, Lý Tú vẫn cảm thấy trên người mình hiện lên cảm giác dinh dính còn sót lại trong cơn ác mộng.

Cậu rất nhanh tìm được nguồn gốc của loại khó chịu này —— đêm qua, do đổ quá nhiều mồ hôi nên đồ ngủ hoàn toàn bị ướt đẫm.

Cũng may đêm qua uống lung tung một viên thuốc, không ngờ cũng mang đến hiệu quả không tồi. Sau khi tỉnh lại, cơn sốt nhẹ của Lý Tú đã giảm xuống, loại đau đớn khiến người khác không dám thở mạnh cũng như dùng sức đã vơi đi không ít.

Ngay cả vết bầm ở khóe miệng và thái dương, giờ đây nhìn vào không còn sưng phù như hôm qua.

Vượt ngoài dự đoán, thân thể hôm nay của cậu đã tốt hơn rất nhiều.

Thế nhưng, vừa nghĩ đến việc hôm nay đến trường, rồi đối mặt với đám người Phương Càn An kia, trái tim vốn đang yên lặng bỗng hóa đen như bùn đất, không ngừng thôi thúc thiếu niên làm gì đó.

Biết rõ, nếu không nhanh chóng rời khỏi nhà, thì xác suất bản thân bị chặn trước cổng trường là khá cao. Nhưng thân thể lại không tự chủ được mà ghé vào cạnh giường, duy trì tư thế ngồi dậy, không nhúc nhích.

Thẳng đến khi bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng vỡ nát, cảm giác như bị "bóng đè" cuối cùng cũng tiêu tán.

Lý Tú cả kinh, theo bản năng tưởng rằng ngoại đã tỉnh.

Khi Lý Tú còn nhỏ, ngoại luôn chuẩn bị bữa sáng cho cậu. Nhưng mấy năm gần đây, tuổi bà tăng theo, dẫn đến sức khỏe suy giảm, rất ít khi dậy sớm như vậy. Ngẫu nhiên có vài lần, Lý Tú tỉnh dậy nhìn thấy bà đang đứng trong bếp, đại khái cũng đoán được bà vẫn chưa tỉnh táo, nên nhầm lẫn về thời gian.

Không muốn bà ngoại chú ý đến sự bất thường của mình.

Lý Tú hít sâu một hơi, ép buộc bản thân mau lấy lại tinh thần rồi rời giường, sau đó cậu đi ra đến cửa phòng.

- Bà ngoại, bà đừng làm nữa, mau đi ngủ đi ——"

Cậu cúi đầu, để tránh bà ngoại thấy rõ sự khác thường trên mặt mình, đang định mở miệng khuyên bà trở về phòng ngủ.

Nhưng đi tới gần của phòng bếp, Lý Tú lại ngây ngẩn cả người.

Phòng cũ cách âm không tốt lắm, Lý Tú lúc nãy còn ở trong phòng nghe rất rõ tiếng chén đũa lạch cạch va vào nhau. 

Nhưng hiện tại, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào căn bếp, căn phòng lạnh lẽo, trống trải một mảnh yên tĩnh.

"Khò. khò...ò..."

Bà ngoại vẫn còn ngủ.

Vốn dĩ căn phòng cách âm rất kém, ngay cả tiếng ngáy nặng nề của bà, vào giờ khắc này lại trở nên rõ ràng vô cùng.

 *

Lý Tú nhíu mày, ánh mắt dừng trên bàn bếp.

Một cái bát rỗng được đặt trên đó.

Và đó là cái bát mà Lý Tú không bao giờ có thể nhầm lẫn được.

Chỉ có "anh trai" mới được dùng cái bát ấy.

Lý Tú nhớ rất rõ, ngày hôm qua sau khi "đưa cơm" cho anh trai, cậu đã đem chén của anh trai đặt sâu trong tủ.

Mấy năm nay ngoại rất kiêng kị chuyện chén bát của anh trai, bát ăn cơm bình thường sẽ được tách riêng với phần bát của anh.

Mà bây giờ, cái bát do chính tay cậu rửa sạch ngày hôm qua, lại dính chút cặn đất màu nâu khô dưới đáy.

Đúng như những gì mà bác hàng xóm phàn nàn với người thuê nhà, bà ngoại của Lý Tú quả thật là một "tiên cô" mở đường.

Chuyện bác hàng xóm mắng bà là một kẻ lừa đảo, Lý Tú cũng không thể bác bỏ, dù sao ngay chính cậu cũng thấy rõ hơn ai khác, bà ngoại quả thật dành nhiều thời gian để lừa gạt người khác.

Nhưng đã nhiều năm trôi qua, bà ngoại nhờ vào số tiền ít ói do “giả thần giả quỷ” kiếm được mà nuôi sống Lý Tú.

Từ nhỏ đến lớn, Lý Tú không ít lần thấy bà ngoại giở trò với đồ vật trong nhà, cũng như rất nhiều chiêu trò lừa bịp người khác.

Cho nên vào sáng nay, dù Lý Tú có sững sờ trong chốc lát cũng không suy nghĩ quá nhiều, trực tiếp nghĩ ra một lời giải thích hợp lý nhất.

Có vẻ như tiếng động cậu nghe thấy là do từ phòng bên cạnh phát ra, còn về phần cái chén rỗng dính đầy bụi, ắt hẳn là tối qua bà ngoại cầm nhầm chén của anh trai để đi trộn thứ gì đó.

Mặc dù phía sau cổ vẫn còn chút ớn lạnh, nhưng bản năng của Lý Tú vẫn khiến cậu đưa ra lựa chọn hợp lý và bình thường nhất để giải thích cho tình huống vào buổi sáng.

Lý Tú mím chặt môi, vội vàng vội vàng rửa sạch cái chén kia, cất lại vào chỗ cũ, sau đó đeo cặp sách và rời khỏi nhà.

"Ha-"

Trong nháy mắt đóng cửa nhà lại, Lý Tú chợt ngây người, cậu dường như lại nghe thấy tiếng động kỳ lạ phát ra từ trong phòng bếp, khiến cho người khác rất không thoải mái.

Cậu nghĩ vốn định mở cửa kiểm tra, kết quả nhìn thoáng qua thời gian, bất an trong lòng nhanh chóng bị thay thế bằng sự hoảng hốt.

Cậu sắp trễ giờ rồi.

 *

Cách cánh cửa mỏng manh, tiếng bước chân bối rối của thiếu niên rất nhanh đã biến mất.

Trong ngôi nhà cũ và tồi tàn này, chỉ còn lại tiếng ngáy của bà lão.

Lý Tú vội vàng chạy đến trường thật sớm, sau khi cậu rời đi không bao lâu, cửa phòng ngủ của bà ngoại đang đóng chặt, bỗng nhiên dưới tình huống không có người đụng chạm, liền kẽo kẹt mở ra một không gian nhỏ.

Trong phòng ngủ tối đen như mực, tiếng ngáy vốn có quy luật của bà lão đột ngột bị thay thế bằng tiếng nói gầm rì như dã thú.

"Cơm rất ngon, bảo bối ngoan ơi, mau đến đây ăn cơm nào, phải ăn thật no, thật no để bản thân lớn lên..."

"Ăn thật nhiều... thêm cao lớn..."

......

Tuy không thành một câu hoàn chỉnh, nhưng nếu nghe kỹ, vẫn có thể nghe ra một bài đồng dao cũ kỹ.

"Ha."

Trên bàn bếp không người, một cái chén sứ sạch sẽ phát ra một tiếng giòn vang, rồi rơi xuống bàn.

 *

Trường phổ thông Khải Minh -

"Này, thằng què."

Một bàn tay đặt lên vai Lý Tú, thiếu chút nữa kéo Lý Tú ngã xuống.

Lý Tú đột nhiên dừng bước, thở hổn hển mà quay đầu nhìn hai nam sinh ở bên cạnh.

Cho dù đã dự liệu từ trước, nhưng việc bị chặn dưới lầu và đến trường muộn cũng đủ khiến Lý Tú phiền não một trận.

"Kỳ lạ quá ta, hôm nay mày không làm rùa rụt cổ nữa à?"

Cậu quay người lại, liền có kẻ nhấc chân ngăn cản đường đi của Lý Tú.

Nam sinh kia cao hơn Lý Tú một cái đầu, khắp người hắn ta bốc lên mùi hương cỏ khô, trong miệng còn có mùi khói, hôi đến độ khiến Lý Tú nhíu mày.

Lý Tú biết tên này, một đàn em “coi như” trung thành của Vương Vinh Phát, tên là Tống Thành.

Mà phía sau Lý Tú, là một "bằng hữu" khác của Tống Thành, người này cũng giống như Tống Thành, tên này có vẻ chơi chung hội với bọn kia, và được bọn chúng gọi với cái tên thân thương,  A Ma Tử. Lý Tú không biết tên thật của hắn, chỉ biết bọn người Vương Vinh Phát gọi hắn bằng cái biệt danh này, A Ma Tử.

Lý Tú vẫn rũ mắt không nhìn hắn, cậu sợ mình không khống chế được mà nôn mửa mất.

"Này, câm cái mồm rồi hả, hôm qua không phải mày gan to lắm à, anh Phương mà mày cũng dám cắn."

"Đúng vậy, chuyện hôm qua tụi tao còn chưa tính sổ với mày..."

......

Trong ấn tượng của cậu, hai người này ngày thường đều không có tư cách tới gần Phương Càn An. Lý Tú có thể đoán được, hai tên này vừa mới sáng sớm đã đi kiếm chuyện với cậu, thì chắc chắn là muốn lấy lòng Phương Càn An.

Lý Tú híp mắt lại.

Trong vòng vây của hai tên ngu không có ý thức, Lý Tú tranh thủ thời gian liếc mắt nhìn chung quanh.

Rất không may, nơi này có thể nói là một điểm mù, rất ít học sinh đi qua, nếu cố gắng la hét cũng không gây được sự chú ý với giáo viên trong trường.

Nhưng, trong cái rủi có cái may...

Ngoại trừ Tống Thành và A Ma Tử, không còn ai khác.

Phương Càn An không tới, Vương Vinh Phát cũng vậy.

Điều này khiến Lý Tú thở phào nhẹ nhõm.

"Nhìn cái gì mà nhìn, thằng què như mày lại muốn đi tìm thầy cô mách lẻo à?"

Tống Thành chú ý tới động tác nhỏ của Lý Tú, cười lạnh một tiếng, hắn ta lớn tiếng nhạo báng.

Lý Tú không nói gì.

Khuôn mặt không chút thay đổi của thiếu niên rơi vào trong mắt Tống Thành, càng thêm làm người khác chán ghét.

Hắn ta ghét nhất chính là loại người như Lý Tú, không để ai vào mắt.

Nó cùng lắm chỉ là một thằng què, có cái gì mà phải giả bộ thanh cao.

"Này, nói chuyện đi chứ mày."

Tống Thành đi về phía trước một bước.

Sau đó liền nhìn thấy Lý Tú giương mắt, ánh mắt lướt qua hắn ta hơi hơi sáng lên.

" Thầy Trần ——"

Lý Tú hô to.

Nghe được Lý Tú gọi thầy cô đến, Tống Thành theo bản năng cứng đờ lại, kết quả một giây sau bụng hắn ta liền đau nhức. Là Lý Tú hung hăng dùng cùi chỏ thục một phát vào bụng hắn. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, Lý Tú biết sức mình không đủ, cho nên dùng sức mạnh ở cùi chỏ thay cho nắm đấm bằng tay.

Sau đó, thừa dịp Tống Thành đau đớn mà khom lưng xuống, Lý Tú trực tiếp cầm cặp sách mấy chục cân ném lên đầu A Ma Tử, mắt thấy A Ma Tử cũng bị đập đến ngu người, cậu liền kéo chân bắt đầu chạy.

- Đm mày, mày muốn chết hả thằng chó ——"

A Ma Tử bịt mũi, lau sạch máu đang chảy từ mũi của mình, hắn thở hổn hển mà thét chói tai một tiếng, giơ tay lên túm lấy Lý Tú.

Sau lưng Lý Tú chợt căng thẳng , cậu cảm giác được túi xách của mình đang bị nắm chặt.

Sau đó, Khi chiếc cặp bị nới lỏng ra, một thứ gì đó bị ném ra ngoài.

"A a a a a——"

Cậu nghe thấy hai tiếng kêu thảm thiết sau lưng.

Lý Tú liếc mắt nhìn một cái, thấy A Ma Tử và Tống Thành kinh hãi nhìn bàn tay của mình, cả hai chết đứng tại chỗ.

Cái gì vậy... Chờ đã...

Lý Tú rất nhanh liền phản ứng lại, thứ vừa rớt ra bên ngoài, hình như là túi đựng gạo hôm qua bị cậu nhét vào cặp, vốn hôm nay cậu định lén thả cho cá ăn.

Có trời mới biết, A Ma Tử và Tống Thành nào biết nó là gạo, hiển nhiên, bọn họ đều bị dọa cho hoảng sợ.

Nhưng có cần phải la thảm thiết như vậy không?

Ý niệm này thoáng qua trong lòng Lý Tú.

Cậu thậm chí không thèm quay đầu nhìn lại, nương theo khoảng cách ngắn ngủi giữa hai tên kia, Lý Tú liều mạng chạy ra ngoài.

Là một người có chân khiếm khuyết, Lý Tú chạy rất chậm, hơn nữa còn loạng choạng.

May mắn, sau khi chui ra khỏi điểm mù, cậu lập tức nhìn thấy giám thị tuần tra buổi sáng.

...... Cũng chính vì nguyên nhân đó, Tống Thành và A Ma Tử phải trốn vào trong một góc, cuối cùng không đuổi theo kịp.

 *

Lý Tú thuận lợi chạy tới cửa lớp học trước khi tiết tự học bắt đầu.

Thật không may, trước khi vào lớp, cậu lại bị chặn lần nữa.

Lý Tú vừa quay đầu liền nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi tuấn tú —— tốt nghiệp từ một trường danh tiếng hàng đầu nước ngoài, người đàn ông vừa mới được hiệu trưởng tốn rất nhiều sức lực cũng như vất vả, mới có thể đào được từ trường quý tộc nổi tiếng, hiện giờ đang là chủ nhiệm lớp của Lý Tú. 

So với các giáo viên khác, thầy đẹp trai đến mức gần như không phù hợp với cả trường.

Tuy nhiên, đối với các học sinh, những giáo viên có ngoại hình đẹp trai, giảng dạy thoải mái, nói chuyện hài hước cũng khá phổ biến, thậm chí trên mạng, người đàn ông có ngoại hình đẹp cũng rất dễ để trở nên nổi tiếng.

Thầy chưa bao giờ ra vẻ uy nghiêm khi giáo huấn học sinh, nhưng khi nhìn thấy hắn ta, động tác của Lý Tú không tự chủ được mà căng thẳng.

"Giáo sư Âu Dương, chào buổi sáng!"

Lý Tú nhanh chóng chào hỏi, nói xong liền định xoay người lẻn vào phòng học.

Nhưng bàn tay của giáo sư Âu Dương lại trực tiếp đặt lên vai cậu.

Người đàn ông tỏ vẻ thân thiết nhìn Lý Tú.

"Gần đây thầy có nghe nói, trong trường có một số bạn cãi nhau với em à?"

Như mọi khi, giáo viên trẻ rất luôn để ý đến lòng tự trọng mong manh và nhạy cảm của những thiếu niên mới lớn, khiến cho những tin đồn bắt nạt cậu cũng trở nên bớt gay gắt hơn.

“...... Không có. ”

Lý Tú tránh né ánh mắt của Âu Dương, cúi đầu nói.

Sự kháng cự của cậu làm cho khuôn mặt của người đàn ông thoáng hiện lên tia bất đắc dĩ

"Ừm, vậy thì tốt rồi, nếu em gặp phải vấn đề trong học tập hay sinh hoạt, đều có thể tới tìm tôi."

"Ừm, cảm ơn lão sư." Lý Tú nhanh chóng nói, "Em rất tốt. ”

Sau đó cậu nắm chặt đai cặp sách, không dấu vết hất tay người đàn ông ra, cúi đầu nhanh chóng đi vào phòng học.

Khuyết tật trên thân thể từ nhỏ, đã khiến cậu nhạy cảm hơn trước ánh mắt của người khác, vì vậy sau khi xoay người lại, cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ánh mắt của lão sư Âu Dương vẫn như cũ dừng trên người cậu, thật lâu, thật lâu.

Nó giống như một giáo viên tốt đang quan tâm đến học sinh của mình.

 *

"Cậu bị làm sao vậy?"

Lúc ngồi xuống ghế, nữ sinh bên cạnh liếc mắt nhìn thấy cặp sách lý Tú đã được kéo ra, sau đó, cô lại nhìn thấy vết thương trên mặt Lý Tú.

Nữ sinh cau mày, hỏi một câu.

“Cái đám chó kia lại tìm đến cậu đúng không?"

Cảm nhận được sự quan tâm của nữ sinh, đầu ngón tay Lý Tú hơi dùng sức một chút, nhưng cậu vẫn lắc đầu.

"Không có."

Dứt lời, mấy nam sinh sau lưng nghe được đoạn hội thoại của bọn họ thì mỉm cười.

...... Việc Vương Vinh Phát bắt nạt Lý Tú ngay tại trường học, có thể nói là bí mật mà ai cũng cũng biết. Câu trả lời của Lý Tú hiện giờ, khiến bọn họ cười không ngừng nghỉ.

Lý Tú còn chưa kịp nói gì, sắc mặt nữ sinh cùng bàn đã trở nên khó coi.

- Lý Tú, nếu không đi tìm thầy giáo, mình có thể làm chứng thay cậu——"

Lý Tú vội vàng mở cặp ra, túi gạo vốn được gói cẩn thận giờ lại bị bung ra, gạo trộn lẫn tro thơm phủ đầy cặp sách.

Cậu rũ mắt thu lại gạo, buộc vào túi, lấy ra bài tập về nhà ra.

"Có muốn chép bài không?"

Cậu hỏi.

- A a a a yêu cậu quá, Lý Tú mãi là thiên thần của tớ, tớ vĩnh viễn tôn cậu làm thần, sao cậu biết tớ không biết làm vậy ——"

Nữ sinh quả nhiên bị dời đi lực chú ý, về sau cũng không hỏi chuyện Lý Tú bị bắt nạt nữa.

Đối với một nữ sinh trên đầu còn treo tiền sinh hoạt [1], thì những chuyện phát sinh trên người Lý Tú quả thật có chút xa vời.

[1] Mình nghĩ là kiểu chưa tự lập, chưa trưởng thành kiểu còn trẻ con ấy, thì việc giúp đỡ Lý Tú vụ bắt nạt sẽ rất khó. Này mình nghĩ thôi nha!!!

Lý Tú vô thanh vô tức thở phào nhẹ nhõm.

 *

Chỗ ngồi của Tống Thành và A Ma Tử vẫn trống sau tiết tự học.

Lý Tú cũng không để ý.

Phương Càn An cũng tốt, Vương Vinh Phát cũng được, cùng lắm bọn họ cũng chỉ là một nhóm với nhiều thành phần, chuyện thiếu vắng vài người cũng không ảnh hưởng mấy.

Dù sao nhà bọn họ có tiền, thi đại học như thế nào cũng là chuyện chả quan trọng, biết đâu họ sẽ sang du học nước ngoài, hoặc là gia đình không quan tâm, muốn làm gì thì làm. Về phần các thầy cô ở Khải Minh, hiện tại cũng đã sớm buông tay mấy người này.

Bọn họ trốn học mới là chuyện bình thường, không trốn học mới là chuyện lạ.

Mặc kệ như thế nào, nhưng trong lớp thiếu mấy kẻ suốt ngày gây ác ý với mình, tâm tình Lý Tú vẫn thả lỏng một chút.

Đến trường học, tác dụng của thuốc giảm đi một chút, học xong tiết thứ hai, Lý Tú liền ý thức được mình lại bắt đầu sốt nhẹ, dưới tình huống thân thể không thoải mái như vậy, cậu thật sự không muốn đem tinh lực đặt trên mấy tên ngu ngốc thích ra vẻ.

Cậu không giống với bọn họ.

Cậu không cha, không mẹ, không tiền.

Cần phải nỗ lực nhiều hơn người bình thường để duy trì cuộc sống mong manh này.

 *

Sốt nhẹ mang đến mãnh liệt hơn Lý Tú nghĩ.

Trong giờ học, Lý Tú vốn còn muốn làm một nửa bài thi, nhưng không cẩn thận liền ngủ thiếp đi.

Vẫn là cơn ác mộng đó.

Trong mộng, cậu mơ thấy Tống Thành cùng A Ma Tử, vẫn đang đứng ở góc cầu thang tăm tối ấy, trong miệng hai nam sinh cao lớn không ngừng vang lên tiếng “lạch cạch”, giống như đang gào thét chói tai, hoặc đang khóc lóc thảm thiết, nhưng họ đã bị cái gì đó chặn miệng lại, cuối cùng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở van xin.

Dường như cảm nhận được được sự tồn tại của Lý Tú, hai người bỗng nhiên chậm rãi quay mặt lại.

【 A a..】

Khuôn mặt của các chàng trai sưng vù lên và méo mó đi, và họ thực sự đang khóc.

Tuy nhiên, thứ chảy ra từ khóe mắt họ không phải là nước mắt, mà là những con giòi lúc nhúc, không ngừng cự quậy, rơi xuống từng con một. - Editor:Quả Chanh Màu Xanh T Y T

Những chiếc kén giòi bắt đầu ăn sâu vào cơ thể họ.

Họ mở miệng ra.

Phun ra rất nhiều giòi bọ.

Lý Tú đột nhiên lui về phía sau, một giây sau cậu liền đụng phải một cái ôm lạnh ngắt.

Đó là một người cao hơn cậu rất nhiều.

Thân thể đối phương rất lạnh, lạnh đến mức Lý Tú không ngừng phát run.

Hai tay lạnh như băng của người đặt trên vai Lý Tú.

【 Tú ... Lý... Tú...】

Không thể nói rõ đó là loại âm thanh gì.

Trầm thấp, ảm đạm, xấu xa.

Nhưng lại lộ ra một sự quen thuộc không rõ.

Cả người Lý Tú hoàn toàn cứng đờ, nỗi sợ hãi thật lớn trong nháy mắt bao phủ cậu.

【...... Thật đáng thương... Lý Tú bị bắt nạt thật đáng thương. 】

[ Lý Tú của ta. 】


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp