Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 5 – PHẦN I: ANH TRAI MA (04)


7 tháng

trướctiếp

Lý Tú sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Cậu nhìn gạo vương vãi trên mặt đất, lòng tràn đầy mệt mỏi.

Lại có chuột nữa.

Cậu nghĩ vậy.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Lý Tú thấy chuột ở trong phòng —— nơi này giống như một cái thôn thu nhỏ trong thành phố. Chưa kể, mỗi ngày đều đặt một chén gạo dưới gầm giường, không gọi chuột có quỷ mới đến.

Trước đó đã có vài lần, lúc Lý Tú đi đưa cơm, vừa cúi đầu xuống là có thể nhìn cái gì đó lướt qua trong bóng tối. Ban đầu Lý Tú còn muốn lấy cây đánh nó, nhưng sau khi thử vài lần thì cũng đành buông tha. Sau đó cậu dọn dẹp lại hiện trường một cách sạch sẽ, dù Lý Tú rất hay bận rộn, nhưng cậu vẫn không nhờ đến sự trợ giúp của đám mèo hữu tâm vô lực [1] trước đám chuột.

[1] Có tâm nhưng không có sức lực.

Lại nói tiếp, chỉ riêng vị trí của nhà Lý Tú, thì chuyện gặp chuột cũng xem như không hiếm lạ. Điều kiện vệ sinh của khu nhà trọ vốn đã kém, mà khu vực Lý Tú cùng bà ngoại đang ở, trùng hợp là vị trí bẩn thỉu nhất trong khu. Ngay cả khi Lý Tú là một thiếu niên tự kỷ ít giao tiếp với người khác, mấy năm gần đây cũng không ít lần nghe bác gái hàng xóm oán giận chuyện trong nhà có chuột với gián bò vào.

Trước khi nhà hàng xóm náo loạn đến rối tinh rối mù, thì gia đình Lý Tú ngược lại rất sạch sẽ.

Đừng nói chuột, mùa hè ngay cả muỗi cũng không có mấy con.

Hiện tại nhớ lại, nếu cả muỗi còn không dám vào thì đừng nói chi mấy con chuột này.

Thôi, để ngày mai đi mua keo đánh chuột.

Trong lúc cậu đang mê muội rời đi, thì đầu óc mông lung của Lý Tú liền nhận ra chỗ không thích hợp, nhưng hiện tại thân thể cậu đã kém đến cực điểm, cho dù có cố gắng cũng không biết lấy đâu ra tinh lực để suy nghĩ những thứ khác.

Lý Tú ra khỏi cửa phòng, sau đó nói vài câu có lệ với bà ngoại, rồi vụng trộm cầm chổi trở về phòng, dọn dẹp xong hết thảy, cậu mới đem gạo ra khỏi phòng.

Sau đó, cậu đem gạo trộn lẫn tro bỏ vào trong túi nilong màu đỏ, khi Lý Tú đang chuẩn bị xử lý đồ đạc xong, thanh âm già nua khàn khàn đột ngột vang lên phía sau cậu.

"Lý Tú, sao hôm nay về trễ vậy."

Lý Tú run tay, theo bản năng giấu túi nilon vào trong túi xách của mình.

Khi cậu nhìn lại, đối diện với cậu là khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà ngoại.

Khi con người già đi, đôi mắt họ sẽ trở nên đục ngầu, có sáng có tối. Đôi mắt của bà ngoại trông có vẻ rất trống rỗng, giống như hai hạt thủy tinh đã bị mài mòn theo năm tháng.

Bà đứng ở nơi đó, không biết đã nhìn Lý Tú bao lâu.

Đầu ngón tay Lý Tú cuộn mình một chút, túm chặt dây đeo túi xách.

"Bà ngoại..."

Đang chuẩn bị mở miệng bịa vài lý do, thì giọng nói của bà liền trở nên cao vút và dồn dập.

"Con về trễ quá, nên anh con rất đói... Con đi đưa cơm cho anh đi, Tú, con phải nhanh chóng đi đưa cơm cho anh con. ”

Thanh âm của Lý Tú lập tức bị kẹt trong cổ họng.

"Vâng ạ, ngoại đừng nóng vội, con đã đưa cơm cho anh trai rồi."

Sau vài giây im lặng, cậu hít một hơi thật sâu, vờ ra vẻ mặt bình tĩnh nói.

Bà ngoại nghe được câu trả lời của Lý Tú, đáy mắt thoáng hiện lên một tia mờ mịt, qua một hồi lâu, bà lão mới như hiểu được những lời này, run rẩy nặn ra một nụ cười.

"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Con phải nhớ rõ, mai này nhất định phải đưa cơm đúng giờ. ”

Bà lão không ngừng lặp lại, sau khi thở phào nhẹ nhõm, bả vai bà chập trùng xuống, cả người bỗng dưng thu nhỏ lại một vòng, lảo đảo rời khỏi phòng bếp.

Lý Tú nhìn theo bóng lưng của bà, môi cậu hơi khép lại một chút, không lên tiếng nữa.

Sự hồ đồ của bà ngoại đã trở nên tồi tệ và nghiêm trọng hơn.

Đây cũng chính là lý do tại sao Lý Tú phải giấu gạo bị đổ.

Dựa theo quy củ từ nhỏ đến lớn, mỗi buổi tối Lý Tú sẽ thành thành thật thật đưa cơm cho anh trai một lần, qua ngày hôm sau trước khi đi học, lại lấy chén gạo từ dưới gầm giường dọn đi.

Phần gạo còn dư sau khi anh trai "ăn" xong sẽ được cất lại trong túi vải đỏ, rồi đem thả xuống cho cá của công viên ăn. Đương nhiên, theo lời bà ngoại thì việc đem gạo sống đốt thành tro bỏ vào túi đỏ là tốt nhất.

"Làm như vậy mới là cách làm sạch sẽ nhất."

Lý Tú nhớ rõ bà ngoại từng lẩm bẩm nói vậy.

Nhưng sau khi đốt vài lần, bác gái hàng xóm lo sợ đốt đồ có khói bay vào nhà đem lại xui xẻo, để tránh rước lấy phiền toái, Lý Tú mỗi ngày đều dùng phương pháp chiết trung, trực tiếp ném cho đàn cá Koi trong công viên ăn luôn.

Lần đầu tiên thấy chuột đá chén gạo, Lý Tú có chút bối rối, không biết phải làm gì với gạo đó.

Cậu cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nói với bà ngoại, hỏi nên làm cái gì bây giờ. Nhưng một câu hỏi đơn giản như vậy, bà ngoại nghe thấy, liền trở nên rất kỳ lạ.

Chẳng qua là bị chuột đá ngã gạo, bà lão lại giống như phát cuồng mà khóc to thật lâu, lời nói cũng không mang đến đáp án gì, bà luôn miệng nói bà có lỗi với Lý Tú, là bà nổi lòng tham nuôi ác quỷ về nhà, bây giờ còn muốn hại chết Lý Tú...

Lúc ấy, sự quá khích của bà thực sự làm cho Lý Tú bị dọa đến choáng váng.

Cậu căn bản không hỏi rõ lý do bà sợ hãi đến vậy, cuối cùng bà trực tiếp ngất đi, chờ bà tỉnh lại, đã hoàn toàn quên mất sự điên cuồng lúc trước của mình.

"Đi đưa cơm đi Lý Tú, con ngàn vạn lần đừng quên đưa cơm cho anh trai con."

Bà không ngừng nhắc nhở Lý Tú.

"Con ngàn vạn lần không thể để anh trai đói."

......

Xuất phát từ trực giác nào đó, Lý Tú không tiếp tục truy vấn nữa.

Từ ngày đó về sau, Lý Tú cũng không dám để cho bà ngoại biết, có vài lần cậu đặt chén xuống dưới gầm giường, phần "cơm" thuộc về anh trai ngẫu nhiên sẽ bị chuột đánh ngã.

Cậu cảm thấy bà ngoại mình, có lẽ đã mắc chứng bệnh Alzheimer [1].

[1] Bệnh Alzheimer's (AHLZ-high-merz) là một bệnh lý về não tác động đến trí nhớ, suy nghĩ và hành vi. Bệnh Alzheimer's không phải là bệnh lão khoa thông thường hoặc bệnh thần kinh.

 *

Mỗi khi Lý Tú nhớ đến chuyện này, trong thân thể giống như có một tảng đá đè xuống, khiến cậu không thể thở nổi.

Thật ra, cậu đã không ít lần nghe thấy hàng xóm dị nghị về bà ngoại và cậu. Trong mắt người ngoài, bà ngoại đối với Tú thực sự không tốt.

Bà ngoại sở dĩ nhận nuôi Lý Tú, chỉ vì đứa con gái của bà đoạn tuyệt quan hệ.

Vì cần có người dưỡng lão cho mình, bà ngoại mới nhận nuôi tên què như Lý Tú.

Tính tình của bà không tốt lắm, rất ít khi nhìn vào Lý Tú.

Nhưng...

Cho dù bà ngoại có nghiêm khắc lạnh lùng ra sao, đó cũng là người thân duy nhất của Lý Tú trên thế gian này.

Lý Tú cũng không biết phải làm sao nữa, nếu có một ngày, căn bệnh đó càng phát mạnh, hẳn là bà sẽ hoàn toàn quên đi cậu. Đến lúc đó, cậu biết phải làm sao.

 *

Vào ban đêm, cơn sốt nhẹ của Lý Tú càng trở nên nghiêm trọng.

Đầu đau quá.

Trước mắt đen tối đến không thấy gì.

Lý Tú ý thức được tình huống bây giờ của bản thân không ổn lắm, cậu vội vàng từ trong ngăn kéo lấy một chút thuốc rồi nuốt vào cổ họng. Sau đó trở về giường nằm một lát, trên người Lý Tú đổ ra rất nhiều mồ hôi lạnh, ngay cả áo ngủ cũng sớm bị thấm ướt.

Hơi thở nóng hổi từ trong cơ thể không ngừng lan tràn ra ngoài, trên da thịt sưng lên lại giống như miệng hố, không ngừng thoát ra khí nóng. Lý Tú trằn trọc trên giường, chỉ cảm thấy trong chăn vừa lạnh vừa ẩm ướt, một khi ý thức đã mơ hồ, thì sâu trong chăn nệm phát ra từng hơi nóng bỏng, hỗn hợp mùi hôi thối của bụi bặm cùng mùi gỉ sắt của máu, từng đợt từng đợt trào ra, quấn quanh người Lý Tú.

...... Đó là mùi đặc trưng trong căn phòng cũ nhà họ Tiếu.

Lý Tú khó chịu đến không thể ngủ ngon.

Đến cuối cùng, Lý Tú không thể nhịn được nữa, cho dù khó chịu đến sắp ngất đi, vẫn cắn răng, vào nhà vệ sinh tắm rửa một cái.

 *

Phòng tắm cũng giống như phần còn lại của ngôi nhà này, vừa hẹp, vừa tăm tối lại ẩm ướt.

"Tách".

Bật công tắc lên, một chiếc đèn nhỏ mờ nhạt phát ra ánh sáng, căn phòng tắm tối thui cuối cùng cũng xuất hiện được chút ánh sáng vàng nhạt.

Hô hấp của Lý Tú nặng nề lên xuống, cả người cậu vô lực, thân thể hoàn toàn dựa vào trên tường mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng. Nước nóng đã mở đến mức lớn nhất, nhiệt độ của nước cũng được điều chỉnh đến mức cao nhất, trong phòng tắm nóng hổi, cậu vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Nhất là chân phải bị cậu rửa qua rửa lại rất nhiều lần, cho dù dùng xà phòng chà rất kỹ, nhưng Lý Tú vẫn cảm thấy, phía trên hình như còn bám vào mồi hôi nhầy nhụi của đám nam sinh bắt nạt kia.

"A..."

Trong phòng tắm vang lên tiếng khô ức của thiếu niên.

Qua một thời gian dài, Lý Tú tắt nước.

Cậu cúi đầu và đứng ở đó rất lâu.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT ( truyện trên app TYT )

Trong tầm mắt vẫn là đôi chân ghê tởm, dị dạng của mình.

Nó yếu đuối đến mức ngay cả đá người cũng không làm được.

Không thể chạy và nhảy.

Đúng là một cái chân vô dụng.

 *

"Vù vù..."

Hơi nước ngưng tụ trên trần nhà và rơi xuống một lần nữa.

Giọt nước lạnh lẽo dọc theo sống lưng gầy trơ xương của Lý Tú, chậm rãi đi xuống phía dưới.

Lý Tú bỗng nhiên rùng mình một cái.

 *

Mới vừa rồi... Giống như có đầu ngón tay lạnh ngắt lướt qua làn da của cậu.

 *

Lý Tú quay đầu nhìn thoáng qua mặt tường gạch men đã sớm trải rộng vết nứt phía sau, trên gạch men màu vàng phản chiếu bóng dáng của cậu.

Nói không nên lời.

Cậu có chút hoảng hốt.

Có lẽ là do sốt cao chăng. Tuy nước nóng đã tắt, nhưng không khí lạnh lẽo vẫn chung thủy mò tới.

Cơ thể Lý Tú run rẩy không ngừng, cậu dùng khăn khô lau cơ thể. Tầm mắt cậu lơ đãng lướt qua tấm gương phòng tắm, cùng lúc đó, cách khăn mặt, cậu cảm thấy mình giống như đã lau phải thứ gì đó.

Cậu dường như... Chạm vào đôi tay của ai đó.

Đồng tử Lý Tú chợt co rút lại.

Cậu liếc mắt nhìn thấy, ở sau lưng mình, đang có một cái bóng cao gầy và mảnh khảnh đứng đó.

Mà hai cánh tay của cái bóng kia, đang đặt ở trên vai cậu.

Bàn tay của chính cậu, vừa vặn đặt trên bàn tay của cái bóng.

 *

"A——"

Lý Tú vung khăn mặt, vội vã muốn chạy ra khỏi.

“ẦM”, cậu đập mạnh vào tường. Vì buổi chiều bị đánh một trận nhừ tử, Lý Tú thiếu chút nữa là tắt thở.

Tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Đứng tại chỗ một hồi lâu, Lý Tú ôm khăn mặt, giương mắt nhìn chung quanh.

Đương nhiên, Lý Tú cái gì cũng không nhìn thấy, hết thảy trước mắt đều là những thứ cậu nhìn đã mấy năm, sớm đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Lấy lại bình tĩnh, Lý Tú mặt trắng bệch, lung tung lau sương mù trên gương. Lúc này, cậu mới phát hiện ra những vết loang trên gạch men cũ kỹ, vô tình tạo ra bóng hình mình nhìn thấy.

Về phần thứ vừa cậu sờ được cách mặt khăn, khụ, chính là cậu.

Chỗ bị va phải hiện lên màu xanh đen đáng sợ, làn da hoàn toàn tê dại, sờ lên quả thực giống như làn da của một người khác.

Lý Tú cố gắng lấy lại bình tĩnh, có lẽ sốt nhẹ khiến cho suy nghĩ của cậu trở nên đần độn, nhưng cũng không cản trở phán đoán của cậu.

"Đúng thật là."

Trong lúc hoảng hốt, Lý Tú cảm thấy một tia xấu hổ nho nhỏ.

Nhưng không thể không thừa nhận, vừa rồi trong nháy mắt kia, cậu quả thật cảm thấy sởn tóc gáy đến không thể mở miệng.

Chắc là do sốt.

Thiếu niên cố gắng trấn an mình, dù đã phục hồi tinh thần, nhưng trái tim Lý Tú vẫn không nghe lời mà nhảy lên điên cuồng.

Cậu càng ngày càng muốn ngất xỉu.

Không nghĩ nhiều, Lý Tú vội vàng mặc quần áo xong, sau đó rời khỏi phòng tắm. Cậu biết mình nên mau chóng nghỉ ngơi, nếu không ngày mai ở trường học, cậu càng không có tinh lực đi đối phó với sự bắt nạt của bọn kia nữa.

Nhờ suy nghĩ này, Lý Tú mới hoàn toàn dời được sự chú ý, sau khi cậu rời khỏi phòng tắm, cửa phòng tắm vốn đã đóng lại lần nữa chậm rãi mở ra, lộ ra một khe hở nhỏ.

Phía trên cánh cửa, có một cái gì đó đang nhấp nháy.

...... Giống như một đôi mắt, cách khe cửa nhỏ hẹp, nhìn thật sâu vào bóng lưng của Lý Tú.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp