Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 1: MỞ ĐẦU – LẦN ĐÓNG GÓP THỨ NHẤT.


7 tháng

trướctiếp

Đây là ngày đầu tiên bạn đi làm.

Văn phòng làm việc của công ty nằm trên tầng 13 của một tòa nhà dân cư.

Khu dân cư là tòa nhà cao tầng cũ kỹ được xây dựng ở trung tâm thành phố nhiều năm về trước, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu thăng trầm, người xây dựng năm đó cũng không có ý thức quy hoạch gì, càng không có người nào muốn tỉ mỉ tu sửa, chỉnh trang lại tòa nhà này. Chờ đến khi bạn đi làm, tòa nhà sớm đã rách nát, cũ kỹ.

Trong thang máy bám đầy bụi bẩn, thời điểm thang máy đóng cửa liền phát ra tiếng kêu ken két chói tai, mỗi lần đi thang máy, bạn luôn lo lắng, sợ hãi thang máy có thể hư hỏng bất cứ lúc nào.

May mắn thay, lần này thang máy vẫn thành công đưa bạn lên tầng 13.

Khi cửa thang máy mở ra, bạn vội vã đi ra ngoài.

Vừa ngẩng đầu lên, bạn có thể nhìn thấy một hành lang thật dài, thiết kế yếu kém khiến cho hành lang này hoàn toàn không có chút ánh sáng tự nhiên, ánh sáng duy nhất đến từ mấy ngọn đèn sợi đốt được treo trên đỉnh đầu, đặc biệt nhìn trông ảm đạm.

Ở hai bên hành lang là một hàng cửa chống trộm màu đỏ thẫm đối xứng nhau, thoạt nhìn trông rất nhiều phòng, nhưng bạn chưa bao giờ thấy bất cứ ai ra khỏi những cánh cửa đó. Bên trên cánh cửa đều dán phiếu thu hồi tài sản màu hồng, bạn nhìn thoáng qua, phát hiện thời gian ghi dưới góc bên phải là bốn năm trước.

Mặt đất bẩn thỉu, bức tường sớm đã chuyển sang màu đen, chỉ có một khu vực nhỏ ở giữa miễn cưỡng có thể nhìn ra màu be nguyên bản của gạch xây.

Vị trí của công ty mới, nằm ngay ở cuối hành lang.

Bạn rụt cổ lại, không mong muốn bước vào công ty lắm. Nói là công ty, nhưng thật chất chỉ là căn chung cư bình thường biến đổi đi đôi chút. Cũng chính vì lẽ đó, nơi này luôn mang đến cho bạn cảm giác ngột ngạt, chật chội... Mặc dù, không có nhiều nhân viên ở đây.

Đây chắc chắn không phải là môi trường làm việc mà bạn mong muốn.

Nhưng...

Haizz, hiện giờ thế gian vô thường, có thể kiếm được một công việc đã coi là khá tốt rồi.

Bạn cố gắng tự an ủi bản thân.

Người phỏng vấn bạn lúc trước là một người đàn ông trung niên sắc mặt tối tăm, vốn tưởng rằng ông ta là nhân viên làm ở đây, thật không ngờ ông ta là cấp trên của bạn. Sau khi gặp mặt, ông ta đưa bạn đến chỗ làm việc.

Bàn làm việc của bạn “khá” rách nát, nó chả khác gì được mua từ chợ đồ cũ.

Nhưng thứ hư hỏng nhiều nhất chính là máy tính của bạn, nhìn lớp màn sơn bóng trên bàn phím bị phủ một lớp bụi dính đọng, bạn liền biết nó đã trải qua một khoảng thời gian “ngủ nghỉ” khá dài.

Bạn chỉ đơn giản là bị sốc trước sự cũ kỹ của chiếc máy tính này, ngay lúc bạn nghi ngờ liệu nó có thể hoạt động được hay không, thì tiếng máy tính ù ù vo ve ồ tới, máy tính đã được khởi động.

Bạn nơm nớp lo sợ ngồi trên ghế, đưa tay chạm vào bàn phím, không hiểu vì sao khi gõ xuống bàn phím, lại cảm thấy lạnh lẽo đến thế. Không phải vì bàn tay bạn hơi ướt nên cảm thấy lạnh, mà là khi bạn chạm vào nắp phím, từ đầu ngón tay lan tràn ra nhiệt độ ấy... Quả thực giống như đụng phải thứ gì đó còn sống vậy.

Chậc, thật sự là do bạn suy nghĩ nhiều rồi.

Bạn nhanh chóng lấy lại tinh thần và bắt tay vào công việc của mình.

Được rồi, kể từ bây giờ, bạn chính thức trở thành một biên tập viên nhỏ dưới trướng của Pheasant MCN.

Đương nhiên nhìn vào hoàn cảnh của công ty, bạn liền biết công ty của bạn căn bản không có nhiều lượt người truy cập, cho nên nội dung công việc chủ yếu nhất của bạn, chính là đăng một ít thông tin văn bản khó hiểu lên tài khoản của công ty, như thể có ai đó thực sự sẽ đọc những thông tin ấy.

Bạn chắc chắn sẽ cảm thấy bản thân đang lãng phí cuộc sống ngắn ngủi của mình. Một ngày nọ, bạn vô tình nhấp vào một bản ghi nhớ trong máy tính cũ của mình, sau đó bạn thấy một số tài khoản và mật khẩu lạ.

Bạn thực sự có thể bỏ qua tài khoản đó ư?!.

Sau đấy, à… nhiều lần sau đấy rồi, bạn sẽ nghĩ về buổi chiều nhàm chán này.

Bạn sẽ nghĩ rằng, nếu bạn có thể trực tiếp tắt bản ghi nhớ đó... Chỉ tiếc là trên đời này làm gì có cái gọi là bản ghi nhớ.

Lại vào một ngày khác, khi bạn đang nhàm chán làm việc, vô tình đăng nhập vào “tài khoản tro” bị lãng quên bởi công ty.

"Thấy hỷ bot".

Cái tên này không gợi cho bạn bất cứ ấn tượng nào, cũng nhìn không ra ý nghĩa của nó.

Khi nhìn thấy số lượng người hâm mộ của tài khoản, bạn không thể không líu lưỡi một chút. Bạn có thể chắc chắn đây nhất định là một tài khoản nằm trong top “những ngày đầu khởi nghiệp” của công ty, nếu không thì sao có thể bỏ ra số tiền lớn để mua fan Zombie về đầu tư như vậy.

Khi bạn nhìn thấy nội dung tài khoản, bạn liền nhíu mày.

À, nói như thế nào nhỉ, cách đây không lâu, tài khoản này còn đăng nội dung, nhìn qua hẳn là nhân viên cũ trước khi bạn đến.

Chẳng qua những câu đó hình như có hơi lạc đề thì phải.

Đương nhiên, ban đầu nội dung tài khoản này đăng đều rất bình thường, không khác gì những bản sao chép được gửi cho bạn.

Sau đó, tài khoản này dường như đổi hướng và bắt đầu làm bài viết về chủ đề khác nhau. Bạn nhìn lướt qua, cảm thấy đây chẳng khác gì những thứ không đầu không đuôi, bịa đặt linh tinh.

Nhưng dần dần, tài khoản này ngoài việc đóng góp bài viết, nội dung đăng tải liền trở nên khó hiểu.

【@Thấy hỉ BOT: Các người muốn làm gì? 】

【@Thấy hỉ BOT: Đừng gửi nữa, tôi sẽ không đọc. 】

【@Thấy hỉ BOT: Giả thần giả quỷ có thú vị không hả? 】

......

Nhìn qua, có vẻ vị này đang gặp phải tin nhắn quấy rối, dù cho các bài viết từ chối đồng thời up lên, tài khoản kia vẫn liên tục gửi đi hàng loạt các bài viết quấy rối một cách có quy luật. - Quả Chanh Màu Xanh T Y T

Có điều, hàng loạt phát ngôn cá nhân của chủ tài khoản gửi đi trong bài viết, cũng dần dần trở nên kỳ quái.

【@Thấy hỉ BOT: Làm ơn hãy buông tha cho tôi đi, tôi thật sự không cố ý. 】

【@Thấy hỉ BOT: Tôi biết các người vẫn luôn nhìn tôi, tôi thật sự không có ý mạo phạm các người, tôi đã ngoan ngoãn nghe lời, cái gì tôi cũng làm hết, các người tha cho tôi đi, tôi chịu không nổi. 】

......

Và tin nhắn cuối cùng được gửi đi, là vài tháng trước.

【@Thấy hỉ BOT: Tôi biết, tôi không cứu được nữa rồi, các người vẫn sẽ đến mà đúng không, các người căn bản sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi không sợ nữa, mùa đông vốn dĩ là đôi mắt của mùa thu, quả táo này ăn rất ngon, con bướm bay đi, mỳ ý đều sẽ nhìn thấy những lời này của đôi ta. 】

Bạn im lặng nhìn vào tài khoản Weibo kia, trong lòng còn đang nghi hoặc đây là loại văn học điên loạn mới mẻ gì, thì bỗng nghe được tiếng tin nhắn riêng trong phần hộp thoại.

Lúc này bạn mới phát hiện, hộp thoại sớm đã tích lũy vô số tin nhắn chưa đọc.

Sau khi mở ra, bạn phát hiện tất cả các tin nhắn đều đến từ những người gửi bài.

Chuyện quái gì vậy, công ty cho bạn rất nhiều tài khoản Zombie như vậy, nhưng lại che giấu tài khoản có lượt tương tác cao? Bạn khó tránh khỏi có chút khó chịu, vừa nghĩ vừa mở phần bài viết.

Bạn vốn chỉ là muốn tùy tiện nhìn một cái, thật không ngờ vừa nhìn vào, lực chú ý liền bị nội dung của bài viết hấp dẫn.

Người viết bài này đang kể về câu chuyện "anh trai" dưới gầm giường.

【...... Bà tôi nói với tôi rằng, anh ấy là anh trai tôi. 】

[ Khi còn bé tôi thật sự không rõ, vì sao tôi phải gọi hài cốt trong bình tro là "anh trai", hơn nữa vì sao mỗi ngày tôi phải đặt chén cơm dưới gầm giường, còn không quên nói đưa cơm cho anh trai. 】

[ Thật ra tôi vẫn rất sợ anh trai tôi, dù sao đó cũng là bình tro cốt mà, nhưng bà ngoại vẫn thường hay nói với tôi rằng, trong nhà chỉ có mình tôi mới có thể đưa cơm cho anh trai, bởi vì tôi là đàn ông không cần lo lắng việc sinh con gì đấy. 】

【Bà ngoại luôn nói, chỉ cần có anh trai tôi ở đây, bản thân không cần phải lo lắng bị người ta bắt nạt, nhưng sau đó tôi mới phát hiện...】

[Bà ấy đang nói dối tôi.] 

 *

@Thấy Hỉ BOT:

Bài soạn thảo số 1114

"Anh trai ma"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp