Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 2 – PHẦN I:  ANH TRAI MA (01)


7 tháng

trướctiếp

Khi Lý Tú vừa chuyển đến trường phổ thông Khải Minh, cậu liền chú ý tới một mảnh đất hoang lớn được bảo phủ tầng lớp cỏ dại, nằm phía sau khuôn viên trường.

Là trường quý tộc hàng đầu trong suy nghĩ của người dân thành phố A, vị trí của Khải Minh cũng vừa vặn nằm ngay trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng. Nhưng sau khuôn viên trường lại có một mảnh đất hoang vu lớn như vậy, người không biết nhìn qua, chắc chắn sẽ cảm thấy đáng tiếc.

Tuy nhiên, đối với người dân ở thành phố A, cảnh tượng này ngược lại không có gì lạ.

Dù sao, mảnh đất kia... Là khu nhà ma của Tiếu gia.

Nói trắng ra, mảnh đất phía sau trường phổ thông Khải Minh thật sự không phải là khu đất hoang chân chính —— nhiều năm trước, nơi đây từng được Tiếu gia phong quang vô hạn [1] nhất thành phố A, bỏ ra một số tiền lớn, cố ý vì gia tộc mà xây dựng một tòa biệt thự tập thể lớn.

[1] Phong quang: đồng nghĩ với sáng sủa, khoảng khoát hoặc còn được dùng để chỉ cảnh đẹp nhưng mang theo phong cách xưa.

Có điều, sau khi chuyển vào hoa viên Tiếu gia không bao lâu, dòng tộc nhà họ Tiếu liền gặp phải vụ án diệt môn ly kỳ gây chấn động cả nước.

Kể từ đó, mảnh đất này đã hoàn toàn bỏ trống.

Có lẽ vì "Tiếng xấu đồn xa", trong thời đại bất động sản phát triển sôi nổi như lửa đốt, hoa viên nhà Tiếu gia tuy có nhiều mảnh đất lớn như vậy, nhưng chẳng có ai dám thuê người nhận khai phá.

Cho đến bây giờ, biệt thự Tiếu gia vẫn đứng sừng sững ở đó, nhìn vào kiến trúc tráng lệ phía trước, mơ hồ có thể nhìn thấy được vẻ đẹp lộng lẫy hoành tráng năm đó của nó, xa hoa phong lưu.

Tuy nhiên, sau nhiều năm không có người quản lý, hoa viên Tiếu gia năm nào, cũng biến thành "ngôi nhà ma nhà họ Tiếu" rách nát khủng bố. Ngay cả đình viện xung quanh biệt thự, cũng sớm bị cỏ cây cao lớn bao trùm khắp nơi.

Cây dại rậm rạp tầng tầng lớp lớp, cho dù là giữa trưa mùa hè oi bức, ánh mặt trời cũng khó lòng xuyên thấu qua cành lá rậm rạp như trong rừng, cộng thêm những truyền thuyết khủng bố về nơi này, càng khiến cho bên trong hoa viên Tiếu gia mang theo vẻ u ám ẩm ướt, phảng phất như vĩnh viễn lắng đọng một cỗ tử khí không rõ ràng.

Cũng chính vì lẽ đó, trong trường Khải Minh có vài nam sinh huyết khí phương cương [2], không sợ trời không sợ đất, không kiêng kỵ mấy loại tin đồn cũng như bầu không khí âm u trong khu biệt thự ma nhà Tiếu gia.

[2] Huyết khí phương cương: Tuổi trẻ nhiệt huyết, tràn đầy tinh lực.

Mặc dù trường học đã quản lý rất chặt chẽ về vấn đề này, nhưng trong trường phổ thông Khải Minh vẫn có một số học sinh nổi loạn không chịu quản thúc, thường lén chạy đến biệt thự Tiếu gia tìm chỗ hút thuốc... Bất quá, mấy chuyện này chả liên quan gì đến Lý Tú.

Cho đến tận nay, Lý Tú theo bản năng rất chán ghét nơi địa phương âm trầm này.

Nếu như có thể, cả đời cậu cũng sẽ không đặt chân vào "nhà ma" của Tiêu gia.

Nhưng hiện tại, Lý Tú đang bị người ta kéo đi, trực tiếp ném xuống sàn nhà trong một căn phòng bị bỏ hoang ở biệt thự Tiếu gia.

"Ầm——"

Một tiếng động khó chịu vang lên.

Bụi bặm, còn có mùi mốc tràn vào chóp mũi Lý Tú, cậu giãy dụa, sau lưng lại bị đá một cái mạnh.

"Làm loạn cái gì?! Tất cả mọi người đều đến rồi, mày còn muốn chạy? ”

Có người thô lỗ mắng trên đỉnh đầu cậu.

"Haha, Vương Vinh Phát mày cần gì khẩn trương như vậy? Thằng nhãi đó chỉ là một kẻ tàn tật thôi mà, cho dù mày có buông nó ra để nó chạy, chẳng lẽ nó thật sự có thể chạy nổi à? ”

Tiếp đó, là một nam sinh khác cười nhạo.

Nam sinh được gọi là Vương Vinh Phát đang dùng sức đè lên lưng Lý Tú.

“Tống Thành mày không biết à, cái thằng tàn tật này, nó rất là giảo hoạt, nếu không phải có anh Phương của chúng ta ở đây, tao thiếu chút nữa để cho nó chạy mẹ rồi ——"

Đang nói chuyện, Lý Tú bỗng nhiên giãy ra, vung tay lên huỵch vào cùi chỏ của Vương Vinh Phát, thừa dịp nam sinh kia đang đau đớn, Lý Tú đột nhiên chạy ra ngoài cửa.

Nhưng mà, giống như mấy lời nam sinh vây quanh bên cậu nói, chân phải của Lý Tú quả thật khiến cậu khó có thể giữ thăng bằng, nếu là người bình thường lúc này thật sự có thể tìm được cơ hội chạy thoát, nhưng cậu chưa chạy được hai bước, đã bị đám hồ bằng cẩu hữu* của Vương Vinh Phát đuổi theo, một quyền đánh vào bụng, sau đó còn bị người ta quăng xuống sàn nhà dơ bẩn.

*Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu.

"Đ* m* thằng chó này——"

Vương Vinh Phát che mặt mình, một hơi mắng vài tiếng tục tĩu.

- Mày thiếu đòn đúng không hả ——"

Cậu ta xông lên mạnh mẽ cho Lý Tú vài cước.

Thân thể Lý Tú nằm trên mặt đất, chợt cong lên, đau đớn truyền đến, giữa môi cậu tràn ra một tia tơ máu, cậu cắn chặt răng, ngay cả kêu rên cũng không phát ra.

Phản ứng cứng rắn như thế, thậm chí còn làm cho mấy nam sinh đánh người kia phát ra tiếng líu lưỡi.

"Học sinh giỏi à, mày chịu đau giỏi đấy."

Có người lẩm bẩm nói.

Giữa bóng tối chìm sâu trong căn phòng, thân thể Lý Tú nổi bật lên, làn da tựa như trong suốt lộ ra khỏi đồng phục học sinh màu trắng, mái tóc đen nhánh tựa như lông quạ, lộn xộn dính vào khuôn mặt chảy đầy mồ hôi của cậu, che khuất đi ánh mắt.

Không giống như mấy kẻ miệng ngậm điếu thuốc bên cạnh cậu, bọn chúng đã tiến vào giai đoạn cuối của tuổi dậy thì, lộ ra thân hình trưởng thành cao lớn, đối với thanh thiếu niên tuổi này mà nói, thân hình Lý Tú chỉ có thể nói là quá mức mảnh khảnh.

So với bạn bè cùng trang lứa, Lý Tú rõ ràng rất gầy ốm. Tuy rằng, hình thể không được hoan nghênh lắm, nhưng khi phối hợp với khuôn mặt gần như xinh đẹp kia, lại có một loại hấp dẫn kỳ diệu, khó có thể hình dung —— ít nhất đối với nữ sinh trường phổ thông Khải Minh mà nói chính là như thế.

Không nghi ngờ gì nữa, là một học sinh có hoàn cảnh gia đình khó khăn, cộng thêm trầm mặc ít nói, sau khi Lý Tú đến Khải Minh, cậu rất được phía nữ sinh hoan nghênh, chào đón. Không phải vì là tình cảm yêu đương giữa các thiếu nam thiếu nữ, chỉ cần Lý Tú ngồi ở trong phòng học, các bạn nữ dường như sẽ vô thức tỏ ra ưu ái và thương cảm đối với cậu.

Dù sao, rất ít nữ sinh sẽ ghét một mỹ thiếu niên yên tĩnh, xinh đẹp, thông minh, hơn nữa còn có khiếm khuyết sinh lý rõ ràng.

Nhưng mà loại trìu mến đặc biệt này, rơi vào mắt một số nam sinh ngu xuẩn lỗ mãng, liền chướng mắt vô cùng.

Thân thể Lý Tú bất giác co rút lại, trước mắt cậu dường như hơi tối sầm, trong cổ họng nổi lên mùi tanh mang theo khí tức rỉ sét.

Cậu lặng lẽ thở hổn hển, cố gắng đè cơn đau đớn thấu xương ở bụng và lưng để lấy lại tinh thần.

Cùng lúc đó, cậu nghe Vương Vinh Phát đang cùng bọn chó kia sủa qua sủa lại, trong lòng nổi lên một tia phiền não.

Cho tới bây giờ, cậu chưa từng nghĩ tới mình sẽ rơi vào loại xung đột ngu xuẩn như vậy.

Sở dĩ Lý Tú chuyển đến Khải Minh, là vì cậu nhận được học bổng toàn phần của Khải Minh.

Mấy năm trước Khải Minh là một trường quốc tế, rất nhiều học sinh căn bản không cần thiên quân vạn mã [2] đi cầu độc mộc [3], nhưng mà mấy năm nay chính sách quốc gia thay đổi lớn, cho dù là học sinh trường phổ thông Khải Minh cũng phải bắt đầu thi đại học. Để cho tỷ lệ đậu đại học của mình đẹp hơn một chút, Khải Minh không ít lần kêu gọi các học sinh giỏi ở các trường phổ thông khác.

[2]: Muôn nghìn binh mã; chỉ lực lượng quân đội rất đông đảo, hùng mạnh.

[3]: Cầu độc mộc nghĩa là cây cầu được làm từ 1 cây gỗ duy nhất.

Lý Tú chính là nhóm người bị Khải Minh dùng tiền để tới.

Đúng vậy, thành tích của Lý Tú rất tốt, tốt đến mức khiến những người tuyển sinh cho Khải Minh bỏ qua chân phải bất tiện của cậu. Căn cứ vào thỏa thuận đã ký kết, Lý Tú thi ở trường, thi chung một thành phố cùng với kỳ thi tuyển sinh đại học, chỉ cần đạt được điểm cao xứng đáng, là có thể nhận được một khoản "tiền thưởng" không nhỏ.

Lý Tú tính toán qua, có số tiền này, cậu không cần phải vay tiền sinh hoạt đại học từ người thân hay thậm chí là bạn bè đã cắt đứt liên lạc, cũng không cần lo lắng đến tiền khám chữa bệnh cho bà ngoại.

Từ lúc vào trường, cậu đã biết mình căn bản không phải là người cùng một thế giới với đám con cháu quyền quý trong trường.

Cậu học ở Khải Minh chủ yếu vì tiền, cũng không nghĩ tới chuyện sẽ trở thành bạn bè với đám người đó.

Cậu vốn chỉ định im lặng đợi đến khi kỳ thi đại học kết thúc, sau đó dựa vào thành tích lấy tiền rồi rời đi. Kết quả người tính không bằng trời tính, Lý Tú chẳng thể nào ngờ tới, mình chỉ mới giảng cho nữ sinh cùng bàn mấy câu, liền trở thành cái gai trong mắt Vương Vinh Phát.

Kỳ thật, sự tình không tệ đến mức như vậy, dù sao lúc bị Vương Vinh Phát mắng, Lý Tú vẫn có thể nhịn xuống không thèm để ý. Nhưng đợi đến khi cậu ở một mình trong nhà vệ sinh nam, Vương Vinh Phát liền vô duyên vô cớ kiếm chuyện, cậu ta muốn cởi quần Lý Tú trước mặt hồ bằng cẩu hữu [1], muốn xem xem rốt cuộc Lý Tú có phải là nam hay không. Lý Tú không thể nhịn được nữa, khuôn mặt vô cảm trực tiếp nắm lấy cây lau nhà ở góc tường mà đánh cho Vương Vinh Phát kêu cha gọi mẹ.

[1] Hồ bằng cẩu hữu: Bè mà không phải bạn, bạn xấu

Sau đó, chính Lý Tú cũng không xa lạ gì với chiêu trò bắt nạt của đám chó trong trường này.

May mắn thay thời gian học vẫn còn khá tốt, tuy rằng giáo viên của Khải Minh rất ít khi thật sự quản lý đám học sinh xuất thân từ hào môn, nhưng thành tích của Lý Tú khá quan trọng ở chỗ đây, cho dù giáo viên có lạnh lùng ham lợi như thế nào, thì ít nhiều cũng phải chú ý tới cậu. Nhưng sau mỗi lần tan học, Vương Vinh Phát không ít lần triệu tập hồ bằng cẩu hữu của mình đuổi theo Lý Tú để táp cậu cho bằng được.

Đôi khi Lý Tú có thể nghĩ ra biện pháp để chạy thoát, nhưng cũng có đôi khi... Cậu sẽ giống như hôm nay, bị một đám người Vương Vinh Phát chặn đứng như thế.

Xui xẻo hơn, lần này hình như Vương Vinh Phát còn phấn khích hơn mấy lần trước, cũng không biết là bộ não nhỏ hơn hạt đậu của cậu ta đột nhiên thông minh nghĩ ra cách trừng phạt mới hay không.

Lý Tú cảm nhận được nỗi đau nhức không ngừng lan tràn trên người, lạnh lùng nghĩ đến.

Trước kia Vương Vinh Phát có thể nghĩ ra thủ đoạn bắt nạt, đơn giản chính là đẩy cậu vào góc tối dính đầy nước, hoặc là cố ý làm bẩn bàn học của cậu, còn không thì bỏ chút rác vào trong túi xách của cậu.

Nhưng lúc này đây, Vương Vinh Phát lại trực tiếp kéo Lý Tú đến biệt thự bỏ hoang trong vườn hoa nhà Tiếu gia.

"Quả nhiên nhìn mặt mày là tao thấy sôi máu trong người."

Vương Vinh Phát đá Lý Tú một cước, tiếng chửi rủa chói tai kéo Lý Tú trở lại.

"Được rồi, lão Vương à mày đừng có mà ghen tỵ vẻ đẹp của nó, Trương Nghiên đâu phải kẻ mù, tên què này nhìn mặt còn đẹp hơn cả mày, ha ha ha..."

"Ha ha ha, mày nói chuẩn vãi, Trương gia lại không thiếu tiền, nói không chừng người ta còn muốn bao nuôi một tiểu bạch kiểm [1]."

......

[1] Ở Trung Quốc, “người nam thứ ba” của một người đã có gia đình được gọi là tình phu (情夫), còn người nam có ngoại hình ưa nhìn thường được gọi là tiểu bạch kiểm (小白臉), nghĩa là mặt trắng nhỏ - một cụm từ diễn tả khuôn mặt của chàng trai trắng trẻo và mịn màng. Ở Việt Nam, tiểu bạch kiểm tương ứng với từ “mỹ nam”, “trai đẹp”; còn loại chuyên sống bám vào phụ nữ giàu có được gọi là “trai bao”.

Một đám nam sinh vây quanh Vương Vinh Phát và Lý Tú ( không thể động đậy ) mà cười nhạo ra tiếng. Cuối cùng vẫn là Vương Vinh Phát đỏ mặt, thẹn quá hóa giận la hét lớn tiếng mới đè ép được những nam sinh đang trêu chọc phía dưới.

"Còn chỗ này thì sao? Không phải mày bảo là tìm được một căn phòng tối rồi à? Tao ngược lại muốn nhốt nó đến ngày mai, xem thử thằng què đó còn có thể bày ra vẻ mặt kiêu ngạo nữa hay không. ”

Nghe được Vương Vinh Phát nói chuyện với những người khác, thần sắc Lý Tú lộ vẻ hoang mang.

Chú ý tới sự căng thẳng của Lý Tú, Vương Vinh Phát nhếch miệng cười rộ lên: "Ây dô, hiện tại biết sợ rồi à? Không đúng... Không phải nhà mày là chúa mê tín dị đoan sao? Ôi trời, mày thực sự sợ ma đến vậy à? ”

Lý Tú vẫn duy trì trầm mặc.

Khi trường phổ thông Khải Minh được thành lập trường, thảm án diệt môn của Tiếu gia đã xảy ra. Trong suốt quá trình xây dựng trường Khải Minh, không ai là không biết truyền thuyết về biệt thự ma ám này.

Ví dụ như mấy năm trước, nghe nói Khải Minh cũng giống như các trường cấp ba khác đều có buổi tối tự học, nhưng không bao lâu liền bị hiệu trưởng vội vàng kêu dừng hoạt động, nguyên nhân là do học sinh tự học buổi tối ở trường, nhìn thấy đèn đuốc trong vườn hoa hoang vu của nhà họ Tiếu sáng trưng lên.

Cách tấm kính thủy tinh đầy mạng nhện và bụi bặm, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người xuất hiện ngang qua đó.

Trong gió đêm, dường như, truyền tới những bản nhạc cũ kỳ không rõ lời.

Có người còn nói, thật ra khu đất được trường phổ thông Khải Minh xây lên, vốn dĩ cũng là một phần của biệt thự ma ám nhà họ Tiếu. Sau khi trường học được xây xong, biệt thự cũ kỹ cũng được sửa chữa đôi chút, nghe bảo nó được triển khai thành phòng nghỉ ngơi cho các nhân viên.

Kết quả, công nhân làm ở trường học không quá một tuần, liền rắm ra rắm thoát rời khỏi biệt thự, nghe nói mỗi buổi tối, trong căn biệt thự cũ này liền xuất hiện trùng trùng điệp điệp các bóng ma.

Rõ ràng ở trong ký túc xá chỉ có hai người, nhưng nửa đêm sau khi bừng tỉnh, lại cảm thấy cả căn phòng chật chội đến không thể di chuyển.

......

Có vô số truyền thuyết đã truyền tai nhau như thế.

Về phần thủ đoạn chỉnh người lần này của Vương Vinh Phát, cũng cực kỳ đơn giản nhưng không kém phần thô bạo.

Mấy ngày trước, mấy người bạn của cậu ta ở biệt thự cũ tìm chỗ hút thuốc, trong lúc vô tình phát hiện một gian phòng tối khép kín vô cùng nhỏ hẹp, hoàn toàn không có cửa sổ, chỉ cần nhốt người khác vào một đêm, lúc thả ra bảo đảm không bị thiểu năng cũng ám ảnh tâm lý cực độ.

“...... Tao muốn xem thử, mày còn có thể đắc ý đến cỡ nào! ”

Vương Vinh Phát ghê tởm nhất chính là gương mặt không có biểu tình gì của Lý Tú, rõ ràng bị cậu ta bắt nạt, nhưng thiếu niên kia chỉ khập khiễng bước qua, còn không quên dùng ánh mắt lạnh lùng lướt qua đám người bắt nạt. Những lúc như vậy, Vương Vinh Phát luôn luôn cảm thấy, bản thân chẳng khác gì thằng hề đang nhảy nhót trước mặt cậu.

Cuối cùng, sau khi Lý Tú nghe được kế hoạch của cậu ta, rốt cuộc cũng bày ra vẻ mặt kinh hoảng mà cậu ta mong muốn nhìn thấy.

"Mau thả tôi ra."

Bị kéo đến nơi này lâu như vậy, Vương Vinh Phát vẫn là lần đầu tiên nghe được giọng nói khàn khàn của Lý Tú.

Khuôn mặt của Lý Tú rất căng thẳng.

Quả thật, Lý Tú giờ phút này đang rất sốt ruột.

Kỳ thật, cậu không quá để ý đến cách bắt nạt đầy vụng về của Vương Vinh Phát, thế nhưng, bị nhốt ở nơi như thế này… lại là một chuyện khác.

Nếu về nhà muộn, trì hoãn "chuyện ấy"...

Cậu không dám chắc bản thân có thể kìm hãm được “hắn”.

"Chậc chậc, đúng là ngàn năm có một nha, chờ một chút, mày thật sự sợ ma à?!"

Cười nhạo Lý Tú xong, Vương Vinh Phát quay đầu thúc giục đồng bọn.

"Này này, sao còn chưa mở cửa ra nữa?"

Mấy người đi theo cậu ta lúc này đang cố giở tấm che không biết làm từ chất liệu gì, thô bạo lật tung lên mấy phát nhưng không thấy gì. Nghe được Vương Vinh Phát truy vấn, bọn họ cũng không biết giải thích sao.

"Kỳ quái, hai ngày trước ở chỗ này mà? Cánh cửa kia tao nhớ nó dễ thấy lắm..."

Các nam sinh nghi ngờ nhìn vách tường, trước mắt họ chỉ là bức tường cũ kỹ đầy ẩm ướt.

Đã trải qua nhiều năm, tường gạch bên trong đã sớm ẩm ướt lan khắp ra mọi nơi, phía dưới là hình nền theo phong cách châu Âu hoa lệ, sớm đã bị các đốm nấm mốc màu xanh đậm chiếm cứ. Mấy nam sinh nhớ rất rõ, ngày đó bọn họ phát hiện ra chỗ này có cánh cửa nhỏ màu đỏ tươi, cổ quái chỉ cao vỏn vẹn nửa người.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Nhìn qua rất giống cửa phòng đựng thức ăn, có điều vị trí này nếu lắp đặt phòng thức ăn thì cũng khá là kinh dị.

Sau khi đẩy cánh cửa kia ra, cũng chính là căn phòng trống mà bọn chúng đã nói với Vương Vinh Phát lúc trước, phòng tối chật hẹp kín mít, từ bên ngoài còn có thể nhìn thấy cánh cửa một cách nguyên dạng.

Các nam sinh nhớ rất rõ ràng, dù sao cánh cửa cũng rất kỳ quái, cho dù có muốn quên cũng khó.

Nhưng hiện tại bọn họ đã tìm lâu như vậy, trước mặt bọn họ chỉ là một bức tường đầy nấm mốc và vết nước, căn bản không có dấu vết của cánh cửa kia.

"Đùa con mẹ gì vậy, có thật là chúng mày tìm thấy chỗ kia không?"

"Hay là nhớ nhầm chỗ nào rồi? Ở chỗ này có nhiều phòng như vậy ——"

"Làm sao có thể, tàn thuốc trên mặt đất còn ở đây này."

......

"Nhìn nó… giống như có quỷ tới."

Nam sinh trong lúc vô tình thốt ra một câu, lại đột ngột làm cho tất cả mọi người dừng lại.

Sau khi yên tĩnh ngắn ngủi qua đi, thần sắc mọi người đều thêm một tia cổ quái.

Không ai thật sự lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhưng không hiểu sao bầu không khí liền trở nên có chút cứng ngắc, chỉ có Vương Vinh Phát còn đắm chìm trong nỗi phẫn hận đối với Lý Tú, cậu ta tiếp tục ồn ào đòi bọn họ tìm cho bằng được chỗ đấy. Cuối cùng cũng khiến mấy kẻ bắt nạt kia lấy lại tỉnh táo.

Trong căn phòng rách nát vang lên những tiếng người chất vấn và nguyền rủa lẫn nhau.

"A..."

Cho đến khi một người trong số họ la lên, làm gián đoạn cuộc nói chuyện inh ỏi của bọn họ.

Giọng nói của Vương Vinh Phát chợt kẹt trong cổ họng, cùng lúc đó các nam sinh trong phòng dường như nhận được mệnh lệnh nào đó, bọn họ đồng loạt im lặng, nhất thời, tất cả mọi người đều đem toàn lực chú ý tập trung lên người kia.

Đó là một thiếu niên khuôn mặt anh tuấn, thân hình cao lớn.

Không giống như Vương Vinh Phát, gã không mặc những trang phục mắc tiền, thay vào đó lại giống như một học sinh ngoan, ăn mặc đồng phục học sinh của trường phổ thông Khải Minh. Nhưng không biết vì sao, dù đã vận trên người bộ âu phục đoan chính lịch sự, nhưng vẫn đem đến cho người khác cảm giác không phù hợp hay thậm chí là khá lưu manh.

Màu tóc của gã rất nhạt, và điều này cũng giống như đồng tử của gã.

Dưới ánh hoàng hôn chiếu xuống, đôi mắt của nam sinh giống như một con mèo phát hiện ra đồ vật mới lạ, kèm theo đó là một ánh nhìn đầy tinh tế, sau trong ánh mắt là một màu đen pha loãng.

- Phương thiếu, mày sao thế ——"

Mấy người còn lại nuốt nước miếng một cái, cẩn thận đánh giá thần sắc của "Phương thiếu" trong miệng bọn họ, mở miệng hỏi.

Lúc trước bọn họ vây quanh Lý Tú, vị "Phương thiếu" này vẫn đứng ngoài cuộc, giống như là một người ngoài cuộc ngồi xếp bằng trên bệ cửa sổ biệt thự, vùi đầu vào chơi điện thoại di động.

"Đụ má, lại chết nữa. Sao đéo giữ tháp đi, đi đéo chỗ nào xây mộ vậy? ”

Mà mãi cho đến lúc này, gã mới ngẩng đầu lên trên điện thoại di động, nhíu mày nhìn Vương Vinh Phát và đám người kia.

Phương Càn An vừa oán giận, vừa thuận tay ném điện thoại sang một bên.

Ngay lập tức, có kẻ hiện nguyên hình chân chó [1] mà tiến lên, ân cần chạy đến giúp gã cầm điện thoại.

[1] Chân chó: chỉ mấy kẻ nịnh bợ, xun xoe.

Phương Càn An nhảy xuống bệ cửa sổ,  giống như một con mèo lớn duỗi thẳng thắt lưng. Sau khi ý thức được chuyện đang xảy ra trong căn phòng bụi bặm này, liếc mắt nhìn thấy Lý Tú đang bị người đè trên mặt đất, mặt đầy cát bụi.

"Này." Gã nghiêng đầu, hướng về phía Lý Tú kêu một tiếng.

"Mày mau nói xin lỗi đi."

Gã nói.

Ý thức được Phương Càn An đang nói chuyện với mình, Lý Tú gian nan ngẩng đầu nhìn gã.

Đối diện với tầm mắt của Lý Tú, Phương Càn An buồn chán ngáp một cái.

"Lão Vương vốn không mang tâm tư gì xấu, chỉ là nhìn thấy loại người như cậu được các cô gái vây quanh, cậu ta mất hứng cũng là chuyện bình thường. Sau đó cậu hết lần này tới lần khác trêu chọc cậu ta, khiến cậu ta kêu la inh ỏi, cậu không thấy phiền chứ tôi thì có." 

Vương Vinh Phát nghe được những lời của Phương Càn An, hắn không vui mà giật giật môi, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, Phương Càn An cũng không chú ý nam sinh cứng ngắc bên cạnh, gã vẫn tiếp tục bộ dạng lười biếng nói, "Cậu chỉ cần xin lỗi cậu ta, nói sau này cậu sẽ không làm cậu ta chướng mắt nữa, việc này liền coi như đã giải quyết xong. ”

Nói xong gã nhún nhún vai.

"Sau này, lão Vương cũng sẽ không tìm cậu gây phiền toái nữa."

Lý Tú nhìn chằm chằm Phương Càn An, trầm mặc một lát, cậu giật giật khóe miệng.

"Biến."

Lý Tú hướng về phía Phương Càn An, nhổ một ngụm nước bọt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp