Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 3 – PHẦN I: ANH TRAI MA (02)


7 tháng

trướctiếp

Nếu như nói trường phổ thông Khải Minh thật sự có cái gọi là Thái tử gia, thì chắc chắn vị Thái tử gia ấy không nghi ngờ gì sẽ là Phương Càn An.

Đừng thấy Vương Vinh Phát mỗi ngày mang theo một đám người ở trường học, ngang ngược diễu võ dương oai [1], nhưng khi cậu ta ở bên cạnh Phương Càn An, bất quá chỉ là một tiểu đệ chân chó không tới lượt xếp hàng mà thôi.

[1] Phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe dọa.

Lý Tú cứ như vậy mà khiêu chiến với Phương Càn An, dẫu trong lòng cậu sớm đã chuẩn bị nghênh đón trận cuồng phong bão táp đánh đập từ người nọ. Nhưng thật bất ngờ, nỗi đau trong dự đoán đã không đến.

Nhưng ngược lại, cơ thể của những nam sinh đang khống chế cậu lại đột nhiên căng thẳng, thậm chí so với Lý Tú còn khẩn trương hơn.

"Chậc, tính tình của cậu sao mà kém quá."

Sau một hồi im lặng, Phương Càn An nhíu mày, hướng về phía Lý Tú nói.

Cũng giống như lúc trước, khóe miệng gã nở ra một nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong đôi mắt vàng kia lại không có chút ý cười nào. Lý Tú nhìn Phương Càn An như vậy, trong lòng bỗng dưng hiện ra một trận sợ hãi nhỏ.

Ngay sau đó, cậu liền nghe thấy Phương Càn An chậm rãi nói: "Tôi nghe nói, lão Vương lúc trước bắt nạt cậu nhiều như vậy, nhưng cậu lại chẳng có phản ứng nào, nhưng sau khi bọn họ trêu đùa muốn tụt quần cậu xem thử, thì cậu cứ như phát điên lên. Sợ người khác nhìn thấy cơ thể của cậu sao, không lẽ cậu thực sự mang cơ thể nữ à?" Thiếu niên sống trong nhung lụa quay đầu lại, cười hì hì nhìn về phía người ám chỉ của mình.

"Hay là chúng ta kiểm tra thử ha? Oh, đúng rồi, Tống Thành, tao nghe nói chức năng quay phim của điện thoại mày mới mua khá nét, đừng để lãng phí tính năng tốt như vậy chứ, mau mở camera lên. ”

Mỗi lời nói và hành động của Phương Càn An đều khiến đồng tử của Lý Tú co rút lại.

"Cậu —— buông ra ——"

Không kịp phản kháng, Lý Tú đã bị mấy người khác mạnh mẽ kéo từ trên mặt đất lên, có người còn trực tiếp vươn tay, kéo quần dài của cậu xuống. Không khí lạnh như băng thấm ướt làn da Lý Tú, trong cơn căm thù mãnh liệt, Lý Tú không khống chế được mà run rẩy, cảm xúc quá mức kịch liệt khiến cho tầm nhìn của cậu đều trở nên vặn vẹo, trí nhớ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ. Bàn tay nóng bỏng nằm trên đùi cậu, có người đang cố ý kéo cổ chân trái phải không nhất quán của cậu. Nhìn thấy cậu vì mất thăng bằng mà mềm nhũn ngã xuống đất. Có người cười đùa nằm sấp sau lưng cậu, cố ý làm ra động tác nhún nhún.

"Oa, nhìn kìa, cái chân này..."

"Thật tiếc quá đi a, ấy vậy mà là nam."

"Haha mày nói cái đéo gì vậy, nam cũng có thể làm mà..."

......

Để lấy lòng Phương Càn An, các nam sinh so với bình thường càng thêm ra sức trêu chọc Lý Tú.

Nhưng bất tri bất giác, loại trêu chọc này dần dần trở nên mất kiểm soát... Căn phòng cũ kỹ tựa hồ mang đến khí tức đặc thù, phóng đại đáy lòng tham lam cũng như ác ý vặn vẹo mà cả đời bọn họ cũng không phát hiện ra.

Lý Tú theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần. Cậu liều mạng giãy dụa, trong tầm nhìn đỏ bừng, nam sinh chung quanh dường như đều bất tri bất giác biến thành một con quái vật với khuôn mặt trắng bệch.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Cuối cùng tới gần cậu, lại là Phương Càn An. Người nam sinh không biết từ lúc nào đã tới gần, trong sự hỗn loạn chó bay vịt chạy, gã một tay chống đất, tay kia nâng lên, từng chút từng chút vuốt ve khuôn mặt của Lý Tú.

"Ây, sao lại khóc nữa rồi."

Gã nói.

Lý Tú nhìn gã, phát hiện Phương Càn An lúc này đang cười thật lòng với cậu, chỉ là khóe miệng của gã kéo quá sâu, nếu không muốn nói là cười toẹt đến mang tai, giữa đôi môi đỏ tươi là một hàng răng dày đặc và trắng như tuyết. Trong tầm nhìn mơ hồ bị nước mắt thấm ướt, hàm răng kia giống như dần dần biến thành răng nanh dài nhọn.

"Khóc cũng thật đẹp mắt a ~"

Giọng nói của Phương Càn An cũng dần dần thay đổi, thanh âm của gã đục ngầu, khò khè không chịu nổi, giống như ngôn ngữ của dã thú đang bắt chước cách nói chuyện của nhân loại.

Lý Tú cảm giác được những ngón tay lạnh lẽo hệt như người chết của Phương Càn An, đang đặt trên môi cậu, có lẽ chỉ một giây sau đó liền trực tiếp vọt vào trong miệng Lý Tú.

[ Sắp bị ăn tươi rồi.] 

Ý niệm ấy chỉ vừa mới xuất hiện trong đầu, thì thân thể của Lý Tú đã có dấu hiệu “xoảng” - vụn vỡ đi.

Lý Tú đột nhiên há mồm cắn ngón tay Phương Càn An.

Cậu cắn rất mạnh, mùi máu tươi trong nháy mắt bộc phát trong khoang miệng.

Phương Càn An bị cậu trực tiếp cắn ra máu.

 “ Mẹ —— Kiếp ——"

Phương Càn An phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cả người nhảy dựng lên.

Gã rút tay ra, hơn phân nửa bàn tay đều nhuộm đỏ, vết răng trên ngón tay sâu đến nổi có thể nhìn thấy được xương trắng, máu chảy ròng ròng đến tận bây giờ.

- Mẹ kiếp, anh Phương, anh có sao không?

- Thằng què này, mày dám làm vậy với anh tao hả?

- Tên này muốn chết thật rồi!

Nương theo từng tiếng to lớn mắng chửi, từng cơn nắm đấm cước đá điên cuồng như mưa to rơi vào trên người Lý Tú, đau đớn kịch liệt ập tới, Lý Tú thiếu chút nữa bị đánh cho ngất xỉu.

Nhưng quỷ dị chính là, trong cơn đau đớn, Lý Tú không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả đều bình thường.

Hoặc nên nói, ảo giác vừa mới chiếm cứ trong đầu cậu, rốt cuộc cũng biến mất.

Những nam sinh đang vây hãm cậu cũng biến thành bộ dáng cũ, trong phòng không còn bầu không khí cổ quái sền sệt, vặn vẹo đó nữa.

Vấn đề duy nhất chính là, nhìn thấy Phương Càn An bị thương, các nam sinh khác trong phòng đều hoảng hốt, đánh đập trên người Lý Tú không chút chừng mực, e rằng Lý Tú khó mà duy trì được tỉnh táo, ngay cả sức lực ôm đầu cũng dần dần mất đi, ý thức cả người cũng mơ mơ hồ hồ.

Mình sẽ bị đánh chết ở đây sao?

Ngay lúc Lý Tú nghĩ như vậy, bỗng nhiên ở góc tường truyền đến một tiếng "rầm rầm".

Có gì đó đang di chuyển.

Động tĩnh bất thình lình làm cho cảnh tượng vốn đang hỗn loạn liền yên tĩnh trong chớp mắt. Tất cả mọi người đều không tự chủ được mà ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến, dưới ánh mắt chăm chú của các nam sinh, tấm giấy dán tường nặng nề vốn được đè lên trên tường bỗng nhiên uốn cong, bong ra khỏi tường.

Hơn một thập kỷ trước, các gia đình giàu có thường sử dụng tấm nền là "vải tường".

Loại mà các phú hào đỉnh cấp như Tiếu gia vẫn luôn lựa chọn để trang trí trong phòng. Tất cả những “vải tường” được dán lên tường đều được làm từ vật liệu thật, kết cấu dày, lúc bong tróc cũng là từng khối từng khối rơi xuống, tất nhiên theo lý tiếng động cũng rất lớn.

Thực ra chuyện này cũng không tính là quá to tát, như đã nói từ trước, biệt thự trong hoa viên nhà họ Tiếu đã rất nhiều năm không có người sửa chữa, sau khi tường thấm nước, keo phía sau vải tường bị ẩm ướt lão hóa, mất đi độ nhớt, hơn nữa bản thân vải tường trọng lượng quá nặng, theo quán tính rớt xuống là chuyện thường tình.

Nhưng mà giờ này khắc này, tất cả các nam sinh nhìn vào tấm vải tường bong tróc rơi xuống, đều không tự chủ được mà lui về phía sau một bước, lộ ra biểu tình vô cùng ghét bỏ.

"Đ*m* nó, cái quái gì đang xảy ra vậy..."

Trước khi cởi bỏ lớp vải tường, nhìn nó trông giống như một bức tường cũ kỹ bạc màu, sau khi lộ ra bộ mặt thật, thứ giấu đằng sau chả khác gì một đống kinh tởm.

Ẩm mốc lâu ngày đã làm cho phía sau vải tường mọc ra một đống nấm mốc màu xanh đậm xếp chồng lên nhau, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Mà càng khiến cho người ta để ý chính là, những gì phía sau vách tường.

Bùa chú rậm rạp được dán đầy sau vách tường phòng, trên phù giấy cũng dính đầy nấm mốc và bị ẩm ướt nghiêm trọng. Hoa văn được vẽ trên phù giấy cũng theo đó mà lan rõ, tạo nên hình thù không nhìn rõ được.

Từng vệt rồi từng vệt nước đi theo mặt tường mà nhỏ xuống, sau khi thấm qua màu đỏ trên giấy phù, những vết nước kia quả thực giống hệt như máu chảy.

Đúng vậy, chợt nhìn qua, cả bức tường này dường như đang chảy máu đầm đìa.

"Không lẽ, nơi này thật sự có ma ám?" ( truyện đăng trên app T y T )

Sau khi lấy lại tinh thần, các chàng trai nổi lên một sự xáo trộn.

"Tao nghe nói, lúc xảy ra chuyện, có người mời pháp sư tới đây làm việc..."

"Nhà trường cũng đã xử lý ở đây. Hẳn là lúc đó cũng lưu lại một ít? ”

"Pháp sư gì mà phải dán nhiều bùa như vậy? Nhìn sợ thật chứ. ”

"Này đừng nói mày sợ rồi nha? Ui sao mà nhát thế”

......

Cũng không phải là bọn họ không sợ trước những bùa chú cổ quái phía trước.

Nhưng mà, nam sinh tuổi mười bảy mười tám, kiêng kị nhất chính là ở trước mặt đồng bọn lộ ra vẻ mặt khiếp đảm, kết quả, dù cho có người rất sợ hãi, nhưng vẫn phải phải cắn răng, kiên trì lộ ra biểu tình không quan tâm.

"Cốc cốc——"

Đúng vào lúc này, một tiếng đập thét đã giải vây cho đám nam sinh này.

"Các em là học sinh lớp nào?" Thầy cô các em không nói với các em là không được phép tiến vào hoa viên nhà Tiếu gia à? ”

Một nhân viên trường học cầm đèn pin giơ tay lên, đứng ngoài cửa sổ bụi bặm nhìn vào trong nhà, giọng nói mơ hồ truyền đến. Các nam sinh trong phòng nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt nhảy dựng lên.

"Nhân viên trường học sao còn tuần tra tới đây?"

"Mau mau mau, chạy ra ban công rút lui."

"Cửa trước sớm đã bị tao chặn rồi, ổng không vào được đâu."

"Không sao đâu, ổng không bắt được mình đâu."

......

Kỳ thật tất cả mọi người đều rõ ràng, có Phương Càn ở đây, cho dù bọn họ có thật sự bị nhân viên của trường bắt được, thì cùng lắm chỉ là vi phạm kỷ luật bình thường, không có gì đáng nói. Nhưng lúc này, tất cả mọi người đều rất ăn ý hiểu rõ, mượn cớ có nhân viên trường học xuất hiện, bọn họ liền nhanh chóng rời khỏi biệt thự cũ.

Cho dù là thần kinh thô như dây điện, to gan lớn mật ra sao, thì họ cũng cảm giác được bầu không khí rợn người ở nơi đây.

Bức tường đó là sự thật không bình thường.

"Coi như mày vận khí tốt đấy thằng què."

"Ngày mai bọn tao sẽ tính sổ tiếp với mày."

Đương nhiên, trước khi đi, bọn họ cũng không quên buông lời tàn nhẫn với Lý Tú, người đang nằm bệt trong bóng tối, với cái đầu đầy máu bẩn.

Lý Tú nằm bất động trên mặt đất, nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn của các nam sinh dần dần biến mất.

Lúc này, cậu có thể cảm thấy nhân viên của trường học đang đứng ngoài cửa sổ, nhìn cậu thông qua cửa sổ thủy tinh. Có lẽ ngay cả nhân viên của nhà trường cũng biết, Phương Càn An có thân phận đặc thù, cho dù đuổi theo cũng không cần thiết.

Xem ra cuối cùng kẻ xui xẻo chỉ có mình...

Cậu còn nhớ rõ trước lúc chuyển tới đây, các thầy cô giáo đã nhấn mạnh rất nhiều lần, học sinh tuyệt đối không thể tự tiện tiến vào hoa viên nhà họ Tiếu, một khi phát hiện sẽ bị xử lý theo quy định.

Lý Tú cười khổ một tiếng, nhưng một giây sau liền hít vào khí lạnh do vết thương đau rát mang tới.

Đau quá.

Hy vọng không ảnh hưởng đến tiền thưởng của kỳ thi.

Cậu nghĩ, muốn đứng lên, nhưng đợi đến khi đám người đánh cậu rời đi, đau đớn vốn dĩ có thể chịu đựng giờ đây càng trở nên kịch liệt. Chuyện đã đến nước này, Lý Tú sớm đã vắt kiệt sức.

Cậu dứt khoát duy trì bộ dạng nằm bệt trên đất, thở hổn hển, chết lặng nhìn theo bóng dáng ngoài cửa sổ cách bức tường đó không xa.

Những tấm bùa chằng chịt trên tường vẫn chảy xuống những dòng nước đỏ, hoa văn loang lổ như thể phản chiếu hình bóng lắc lư của Lý Tú, thoạt nhìn quỷ dị vô cùng. Nhưng chỉ cần Lý Tú nhìn lại, sẽ phát hiện đó chỉ là ảo giác của mình.

Thứ kia không phải là không quỷ dị, nhưng Lý Tú lại không cảm thấy khủng bố lắm. Cậu cắn đầu lưỡi, hít một hơi khí lạnh, run rẩy đem quần bị mấy người kia kéo xuống buộc lên, rõ ràng là động tác rất đơn giản, nhưng các ngón tay lại không ngừng run rẩy khiến việc đó trở nên khó khăn hơn. Dù chỉ mới động một chút thôi, nhưng cũng đủ khiến Lý Tú không nhịn được mà ho sặc, hơn nữa trên người cũng bắt đầu một trận rét run.

Nếu cậu đoán không sai, có lẽ cậu đã bị đám người Vương Vinh Phát và Phương Càn An đánh cho chấn động não bộ.

Lý Tú nghĩ.

"Cậu nên đi mau đi."

Một tiếng thì thầm bỗng nhiên vang lên.

Lý Tú cả kinh, vừa quay đầu lại liền bắt gặp ánh nhìn của nhân viên trường học —— ông ấy đang đứng ở góc phòng, cúi đầu, hướng về phía Lý Tú mà lẩm bẩm nói.

Đối phương vào lúc nào vậy?

Đáy lòng Lý Tú có chút nghi hoặc, nhưng vừa nghĩ đến các bạn học khác cũng từng nói qua, trường học cứ cách vài ngày sẽ cử ngẫu nhiên vài nhân viên đến để xem qua tình trạng của hoa viên nhà họ Tiếu. Thoáng cái cậu liền thoải mái nghĩ, “ Có thể trường học đưa cho nhân viên chìa khóa, lúc đối phương mở cửa vào nhìn thấy mình như vậy nên mới có ý nhắc nhở.”

"Xin lỗi."

Lý Tú cắn răng, dùng hết khí lực của bản thân, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.

"Tôi không ——"

"Cậu nên đi nhanh đi."

Nhân viên trường học đột nhiên cắt đứt lời giải thích suy yếu của Lý Tú, ông ta dùng giọng điệu không có bất kỳ phập phồng nào mà lặp lại.

Sắc trời tối tăm, trên đầu nhân viên trường học vẫn đội mũ lưỡi trai và đồng phục quy định của nhân viên, hơn nữa ông ta lại đứng ở trong góc phòng, khuôn mặt càng thêm mơ hồ không nhìn rõ.

Lý Tú nhìn nhân viên nhà trường, ánh mắt lóe lên một chút. Cậu vốn còn tưởng đối phương sẽ ghi lại thông tin của cậu, nhưng hiện tại có vẻ như đối phương không muốn gây phiền toái.

Cậu không thể không thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, em sẽ đi ngay ạ." ”

Cố gắng chống đỡ một tia khí lực cuối cùng, Lý Tú lảo đảo đứng lên, khập khiễng rời khỏi biệt thự cũ nát.

Nhân viên trường học tựa hồ rất hài lòng với sự thức thời của Lý Tú, Lý Tú vừa đi xuống hiên biệt thự, chợt nghe thấy cửa phòng kia "ọp ẹp" một tiếng, cánh cửa phía sau lưng cậu đóng lại.

Đúng không?

Lý Tú theo bản năng quay đầu lại.

Người nhân viên trường học kia vẫn còn ở trong phòng, có lẽ là muốn kiểm tra vải tường rơi ra... Từ góc độ của Lý Tú, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ cao lớn của người đó.

Giờ phút này, ông ta đứng thẳng tắp trước bức tường đầy bùa, không nhúc nhích.

 *

"A..."

Đồng thời lúc này, trong một chiếc xe sang trọng đang lăn bánh, Phương Càn An bỗng nhiên kêu lên một tiếng đau đớn.

"Phương thiếu, cậu thật sự không sao chứ? Hay là chúng ta vẫn nên đi đến bệnh viện kiểm tra một chút? ”

Một nam sinh khác trong xe lập tức chú ý tới động tĩnh của Phương Càn An, hắn ta cau mày, có chút lo lắng nhìn ngón tay vẫn đang chảy máu của vị đại thiếu gia kia.

Sau khi rời khỏi biệt thự cũ nhà Tiếu gia, bầu không khí kinh khủng quỷ dị và áp lực lập tức rút đi, tất cả mọi người sau khi lấy lại tinh thần mới bất tri bất giác nhận ra —— Chuyện này sẽ mang đến cho họ không ít rắc rối.

Phương Càn An chính là tiểu thiếu gia được Phương gia cưng chiều nhất, nhưng hiện tại, gã lại bị một tên quỷ nghèo trực tiếp cắn lấy, còn chảy cả máu.

Nếu để người lớn biết được chuyện này, e là sẽ phiền phức đây.

May mắn thay, khi mọi người đang vô cùng thấp thỏm, thì Phương Càn An lại biểu hiện vẻ mặt vô cùng hời hợt.

Chỉ là cần gọi vệ sĩ đến tiệm thuốc mua chút thuốc và băng gạc, sau đó bọc mấy ngón tay lại, liền không còn nhắc tới chuyện này nữa.

Lúc này, nghe thấy tên nhóc hỏi han quan tâm tới ngón tay mình, Phương Càn An thờ ơ phất phất tay: "... Chỉ là vết thương nhẹ thôi, có cần làm lớn chuyện đến vậy không, tụi bây không thấy phiền, chứ tao là phiền lắm rồi đấy. ”

Thấy Phương Càn An như vậy, tên nhóc may mắn đi theo Phương Càn An lên xe, cũng không dám nói gì nữa, đành phải ngập ngừng đáp: "Quả là, Phương thiếu gia nhân từ nhất... Nhưng tên què kia đúng là thiếu đòn mà. ”

Lại một lần nữa nghe người khác nhắc tới Lý Tú, Phương Càn An híp mắt lại.

"Ha... Tên đó, " Gã hừ nhẹ một tiếng, "Giống như một con cún vậy. ”

Phương Càn An giơ tay lên, liếc mắt nhìn băng gạc trên ngón tay mình, cười cợt một tiếng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp