Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 4 – PHẦN I: ANH TRAI MA (03)


7 tháng

trướctiếp

Lý Tú khập khiễng đi về phía nhà.

Bây giờ nhìn qua cậu tương đối chật vật, trên người tất cả đều là tro bụi cọ xát ở biệt thự cũ, đồng phục học sinh từ trên xuống dưới đều bị nhàu nát so với dưa muối có khi còn kém hơn.

Khóe miệng cùng trán nóng hổi, có gì đó nhô lên, đoán chừng là bị u vài cục trên đầu, mơ hồ còn cảm thấy dòng nước nóng hổi chảy dọc xuống, đoán chừng là máu. Cậu cứ như vậy mà đi trên đường, không hiểu sao Lý Tú thỉnh thoảng cảm thấy có ai đó đang nhìn mình.

Bởi vì chân có vấn đề, Lý Tú từ trước đến nay đều đặc biệt mẫn cảm với ánh mắt của những người xa lạ, nhưng giờ khắc này, cả người cậu đều sắp tê dại đến mất cảm giác, cũng không thèm để ý đến ánh mắt đánh giá của những người xung quanh.

Có điều, xuất phát từ thói quen ăn sâu vào máu, trên đường trở về Lý Tú theo bản năng chọn con đường càng thêm hẻo lánh không người, né được thì né. Cuối cùng, chật vật mãi cậu cũng chống đỡ được bản thân để về đến nhà.

Căn nhà Lý Tú cùng bà ngoại đang ở cách trường học không xa mấy, vị trí cũng xem như là khu vực trong thành phố, có điều nó sẽ khiến cho việc quản lý đô thị trở nên đau đầu. Trên đường phố chật hẹp, nước thải hoành hành, bên cạnh những sợi dây điện rối ren như mạng nhện là quần lót giá rẻ được kẹp trên thanh sắt mắc ngang qua, các loại kiến trúc xây dựng trái phép lấp đầy những con hẻm vốn không rộng rãi. Lý Tú hôm nay đi rất chậm, cậu vất vả lắm mới đến được dưới tầng lầu, thì ánh hoàng hôn cuối ngày đã hoàn toàn biến mất ở phía chân trời.

Ánh sáng đã hoàn toàn tắt lịm.

Quá muộn rồi.

Lý Tú nhìn thời gian một chút, sắc mặt vốn đã khó coi càng thêm xám xịt âm trầm. Cậu bất giác bước nhanh hơn, cho dù chân phải của cậu đã đau đến không thể đi nổi.

Trong lúc bối rối, Lý Tú không cẩn thận liền đụng phải người dưới lầu.

"A——"

"Ôi chao, con mẹ nhà mày, mắt để đâu vậy hả?!"

Còn chưa kịp mở miệng xin lỗi, Lý Tú đã nghênh đón một loạt những lời chửi bới nặng nề.

Người đàn ông đó có một gương mặt rất quen thuộc, chính xác hơn là hàng xóm của Lý Tú.

...... Mối quan hệ của hai bên rất tệ.

Vừa nhìn thấy Lý Tú, vị bác gái kia đầu tiên là ngẩn ra, hiển nhiên cũng bị bộ dạng thảm thiết hiện giờ của Lý Tú dọa cho hoảng sợ. Một giây sau, bà liền ghét bỏ mà nhăn mặt, giống như nhìn thấy điều gì đó cực kỳ xui xẻo.

"Lý Tú à, lại đi đánh nhau hả con? Chậc chậc, tuổi còn trẻ sao không lo học hành." Bác gái mở miệng mắng chửi, ngay sau đó liền hướng về Lý Tú mà giơ lên cây chổi cùng đồ hốt rác, “ Con trở về nói với bà ngoại của con ấy, đừng đốt những thứ lộn xộn này ở cửa nữa. Đã nói bao nhiêu lần rồi, cứ như vậy hoài, ngày nào cũng đốt , nhà các người không sợ xui, nhưng dì thì sợ lắm ——"

Lúc này, vừa vặn lại có hộ gia đình đi qua, bác gái nhanh chóng ra quyết định, lại cất cao giọng, giống như đang nói chuyện với người nọ: "Con nói thử xem, bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn có mấy người mê tín dị đoan như vậy chứ, cũng may là mọi người ở đây thân thiện hòa đồng, bằng không dì đã sớm báo cảnh sát rồi. ”

"Vâng, về nhà cháu sẽ nhắc ngoại."

Từ lúc bác gái la hét không ngừng, Lý Tú sớm đã rũ mi mắt xuống, cậu không để ý tới đối phương quá lâu, chỉ mang theo âm điệu phập phồng mà đáp một tiếng, sau đó liền lập tức nghiêm mặt đi vào hành lang đen kịt chật hẹp.

Cậu rời đi rất dứt khoát, lúc bác gái phục hồi lại tinh thần cũng không kịp ngăn cản, chỉ đành tức giận hạ thấp giọng điệu: "Bướng bỉnh giống hệt cái bà già chết tiệt đó, suốt ngày chỉ biết cúng kiến cho mấy thứ tà đạo giả thần gạt quỷ, quá là xui xẻo mới ở chung với mấy người..."

"Tôi nói này, đồng phục của nó đã đủ tàn tạ lắm rồi, dì Đường cần gì ăn nói hung dữ với nó làm chi?" Người vừa rồi đi ngang qua nghe thấy tiếng chửi lầm bầm trong miệng, không khỏi nhiều chuyện vài câu.

Bác gái vừa giương mắt, phát hiện ra người bắt chuyện là người thuê nhà mới chuyển tới, một bụng đầy oán giận giả vờ có tâm sự. Bà vội vàng nắm lấy tay người phụ nữ trung niên kia, một bên dùng ánh mắt sắc bén quét qua phương hướng Lý Tú vừa rời đi, một bên lải nhải nói: "Ôi chao, cô Lưu mới tới nên không biết đó thôi, tôi nói cho cô nghe cái này, cô ngàn vạn lần đừng có tiếp xúc với cái nhà đó, người nhà đó đầu óc không được bình thường, tên nhóc hồi nãy ấy, nó lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, thấy cô cũng không chào không hỏi, chứ đừng nói chi là nói chuyện. Trong nhà nó có một bà lão, mỗi ngày bà đó ở nhà giả thần giả quỷ nhảy nhót như điên, nào là thắp hương, rồi hóa vàng trước cửa, khiến khu này khói đen nghi ngút. ”

Người thuê nhà nghe bác gái nói xong, sắc mặt có chút cứng ngắc, ngượng ngùng nói: "Nhà đó làm bói toán sao? ”

Một giây sau liền nhìn thấy bác gái vỗ mạnh vào đùi, thanh âm lại kéo cao: "Ha ha –"

Bác gái nhổ một ngụm nước bọt, mắng: "Cái gì mà thầy bói chứ, bà già đó chính là một kẻ chọc nổi danh (lừa đảo), không tin cô đi hỏi xem, tất cả mọi người ở đây đều biết, ngay cả con gái trong nhà đó còn nói bọn họ chuyên lừa gạt người khác..."

Người thuê nhà say sưa nghe bác gái kể về nhà đó, “Cái bà già đó lừa đảo rồi làm chết rất nhiều người, cuối cùng cô con gái vì không chịu nổi nữa mà cắt đứt quan hệ với bà, đến nỗi bà lão phải nhặt một đứa bé lụm trên đường phố để về già còn có người dưỡng.”

Ở trong miệng bác gái, vô luận là thần bà lừa đảo có tên Thất Bà hay đứa trẻ tên Lý Tú kia, đều là những kẻ xấu xa, không đáng được thương hại.

Nhưng người thuê nhà nhớ tới cậu bé mà mình vừa nhìn thấy, trong lòng khó tránh khỏi có chút lẩm bẩm.

Cậu bé Lý Tú kia bị đánh thành như vậy, nhìn vẫn rất đáng thương...

 *

Trong mắt người ngoài, ít nhiều Lý Tú cũng có chút đáng thương khi trèo lên cầu thang hẹp dốc để về nhà, ngay cả thở cũng không nổi.

Khi mở cửa, Lý Tú vô tình đá vào một đôi giày.

Đó là một đôi giày cao gót nữ màu be nhìn qua đã rất cũ, sau khi bị Lý Tú đá tới liền nghiêng ngả tứ tung.

Có vẻ như bà ngoại hôm nay lại có khách.

Lý Tú lạnh lùng nghĩ, khuôn mặt không chút thay đổi mà đi vào.

Sau khi mở cửa, mùi đàn hương kém chất lượng quen thuộc trong nháy mắt bao bọc lấy Lý Tú. Cánh cửa nhà Lý Tú (thực tế thì không phải giống cánh cửa) đối diện với phòng ăn chật hẹp không có ánh sáng, bên phải là hành lang nhỏ, nối liền cái gọi là "phòng khách", cậu đi về phía bên trái, lại là phòng bếp chật hẹp cũ kỹ.

Vòng qua phòng ăn, phía sau cái bàn ăn nghiêng ngả là một hành lang hẹp dài và hơi nghiêng, nối liền các phòng khác nhau. Rất hiển nhiên, cục diện như vậy chỉ có thể khiến ngôi nhà này càng trở nên bức bách áp lực. Nhưng Lý Tú từ khi có ký ức đã sống ở đây, nên không có gì oán hận cả.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Nếu thật sự có cái gì khiến Lý Tú cảm thấy khổ não...

Đó chính là, không biết từ lúc nào bà ngoại không còn bật đèn nữa.

Đến tận bây giờ vẫn vậy.

Trời bên ngoài sắp tối đen như mực, nhưng trong nhà vẫn không có chút ánh sáng. May sao sâu trong phòng khách có đặt bàn thờ, nhờ có nến điện tử phát ra ánh sáng đỏ, tạo thành tầng ánh sáng mỏng cho ngôi nha.

"Hu huhu... hu hu..."

Tiếng khóc yếu ớt không ngừng từ bên phòng khách truyền tới.

Lý Tú nhìn thoáng qua phương hướng tiếng khóc truyền đến, nhìn thấy bà ngoại giống như trước kia ngồi ở phía sau bàn bốn hướng, bên cạnh còn có một người phụ nữ trung niên đang khom lưng, đưa lưng về phía Lý Tú mà đè nén tiếng khóc.

Lý Tú nhớ tới giày nữ ở trước cửa, cũng không quá để ý. Khách nhân tới tìm bà ngoại cũng không nhiều, mà người phụ nữ trung niên này hình như là người thường xuyên tới nhất, dù sao thỉnh thoảng Lý Tú cũng nghe thấy tiếng bà ngoại khóc.

"Con về rồi ạ."

Lý Tú cúi đầu, nói một tiếng về phía phòng khách.

Từ nhỏ cậu đã dưỡng thành thói quen, lúc bà ngoại có khách tuyệt đối sẽ không tiến lên quấy rầy.

Cậu vốn còn tưởng rằng bà ngoại sẽ không để ý tới cậu như lúc trước, kết quả, bà ngoại liền trực tiếp đứng lên, xẹt qua rèm cửa phòng khách, run rẩy hướng Lý Tú mà lộ mặt. ( truyện trên app T Y T )

"Sao trễ như vậy rồi mới về?!"

Giọng nói của bà đặc biệt sắc nét.

"Con..."

Lý Tú theo bản năng lui về phía sau một bước, sợ bị bà ngoại nhìn thấy vết thương trên mặt mình.

Tất nhiên, ngay sau đó cậu liền cảm thấy hành động của mình thật dư thừa.

Đôi mắt đục ngầu được bao bọc trong nếp gấp nhỏ, tuy rằng thẳng tắp hướng về phía Lý Tú, nhưng bà ngoại căn bản không hỏi những vết thương trên người cậu.

“Mau đi đưa cơm cho anh trai đi!”

"Nhanh lên! Nhanh lên! ”

“Nếu anh trai mày đói thì biết làm sao hả?!"

"Mày đã nói với tao, đến trường mới mày có thể tan học sớm, rồi đưa cơm đúng giờ cho anh trai! Nhưng giờ mày nhìn lại xem, lúc này mày mới trở về ——"

Lý Tú dưới sự thúc giục dồn dập của bà ngoại mà mím chặt môi.

"Vâng ạ, sau này con về sớm một chút."

Cậu thấp giọng đáp.

Trong căn phòng nửa sáng nửa tối, ánh mắt bà ngoại lại không tốt, có lẽ cũng không nhìn thấy vết thương trên mặt của cậu.

Lý Tú thầm nói với bản thân như vậy, cậu cố gắng bước nhanh, khập khiễng đi vào phòng bếp.

Nói là muốn đi đưa cơm cho anh trai, kỳ thật Lý Tú cũng không cần loạng choạng làm gì.

Cậu chỉ khéo léo lấy ra hai nắm gạo sống từ trong thùng gạo và đặt nó trong một cái bát sứ.

Ngay sau đó, cậu từ trên kệ lấy ra một cái bình nhỏ, trước khi mở nắp bình, cậu lắc lắc đáy bình vài cái, sau đó lấy ra một ít bột phấn màu đen tinh tế.

Đó là tro hương mà cậu đã chuẩn bị trước đó.

Sau khi khuấy đều tro hương và gạo sống, Lý Tú một tay bưng bát, đi qua hành lang hẹp dài, một đường đi tới căn phòng nhỏ ở cuối hành lang.

"Kẽo kẹt——"

Căn phòng quanh năm không bật đèn cũng không mở cửa sổ.

Cũng may, nhờ có chút ánh sáng từ bên nhà hàng xóm chiếu qua, góc tường xám tro cũng dần lộ ra trước mắt.

Trong căn phòng lộn xộn chất đầy các loại đồ vật, có người bà thường xuyên đi tiểu khu khác thu gom bình nhựa cứng, hoặc một ít lư hương giá rẻ, cùng một số đồ vật bát quái kỳ lạ.

Trong bóng tối, tuy biết đó chỉ là những thứ lừa gạt người khác, không hiểu sao lại mang tới cảm giác u ám đáng sợ.

Ở một góc phòng có đặt một chiếc giường đôi không biết nhặt về bao lâu, phía trên cũng chất đầy đồ linh tinh.

Lý Tú rũ mi mắt đi về phía giường.

Cậu nửa quỳ xuống, đem chén gạo trong tay hướng dưới gầm giường.

Lúc làm động tác này, cậu đụng phải vết thương trên người, khiến cơ thể theo quán tính giật ra một chút, xém nữa đã té ra sàn nhà.

Cũng may vào thời khắc mấu chốt, cậu kịp thời ổn định cơ thể.

"Anh, ăn cơm."

Bởi vì quá đau, cho nên trong lúc gọi anh trai ăn cơm, cậu phá lệ tùy tiện lẩm bẩm một câu.

Tấm giường cũ từ lâu đã phủ đầy bụi bặm.

Cái bóng dưới gầm giường tối tăm tĩnh mịch.

Trong phòng vốn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức mơ hồ nghe được cuộc hội thoại giữa bà ngoại và khách trong phòng.

"Haizz, nhưng không phải sao. Tuy nó không thích nói chuyện... Chân cũng què..."

"Cũng không còn cách nào khác, lúc trước tôi đã nói với bà rồi, là chính bà không nghe lời..."

"Đúng là, trời tính không bằng người tính. Dù sao tôi cũng không thật sự trông cậy vào nó để dưỡng già..."

......

Lý Tú vẫn duy trì tư thế lúc trước, hai tay chống trên mặt đất, chậm rãi trượt xuống, tựa vào bên giường ngồi một lát.

Lúc trước bị đám người Vương Vinh Phát đánh qua cùng lắm chỉ sưng lên một chút, nhưng Lý Tú hiện tại cũng không để ý đến cơn đau ấy, cậu chỉ có thể liều mạng cầu nguyện ngàn vạn lần đừng gãy xương. Dù sao kỳ thi cũng sắp tới, căn cứ vào hợp đồng giữa cậu và Khải Minh đã ký kết, ít nhất cậu phải thi đến năm năm nữa mới có tiền sinh hoạt và tiền thưởng.

Nếu thực sự bị gãy xương, nó sẽ làm chậm trễ kỳ thi của mình.

Người nhà bên cạnh hẳn là ăn cơm xong, đang bật TV xem. Quảng cáo xà phòng không có chất dinh dưỡng kèm theo tiếng cười cùng tiếng đối thoại thỉnh thoảng truyền đến, nghe rất rõ ràng, như thể nó từ một thế giới khác ùa vào căn phòng tĩnh lặng này.

Bản thân Lý Tú cũng không biết, khuôn mặt của cậu sớm đã trắng bệt đến không còn giọt máu.

Rốt cuộc, cậu không còn đủ sức để chống đỡ bản thân nữa, thân thể đầy thương tích nặng nề ngã xuống, cậu vô thanh vô tức ngã xuống sàn nhà bụi bặm.

Cậu nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy bóng dáng đen kịt dưới gầm giường.

Trong bóng tối hiện lên đường nét hơi xanh của bát gạo trắng.

"Anh à..."

Lý Tú dùng thanh âm thấp đến không thể thấp hơn thì thào mở miệng.

"Hôm nay em lại bị đám người kia bắt nạt ấy."

......

"Em muốn đánh nhau với bọn chúng, nhưng em đánh không lại."

......

"Em đau chết mất."

......

Không ai đáp lại lời thì thầm mang theo một tia run rẩy của Lý Tú.

Trong phòng vẫn chỉ là một mảnh tĩnh mịch.

 *

Bởi vì quá độ mệt mỏi và đau đớn, ý thức của Lý Tú bất tri bất giác bắt đầu mê muội.

Nhờ có tiếng đóng cửa của người khách lúc nãy rời đi, mới khiến cho cậu đột nhiên bừng tỉnh. Lúc này, cậu mới phát hiện bản thân không cẩn thận, lại ngủ gật trong phòng anh trai.

Chết tiệt...

Lý Tú thầm mắng một tiếng, đang chuẩn bị đứng lên, chợt nghe được tiếng bà ngoại già nua nghiêm khắc quát lớn.

"Lý Tú, sao còn ở bên trong vậy?! Nói bao nhiêu lần, đưa cơm cho anh liền đi ra ngoài, anh trai mày sợ nhất là ồn ào, mày còn ở trong đó làm gì?! ”

Bà ngoại từ trước đến nay đều không thích Lý Tú ở lâu trong gian phòng này —— căn phòng này thuộc về “anh trai” của cậu.

Kỳ thật bản thân Lý Tú cũng vậy.

Nhìn các loại mánh khóe bà ngoại lừa gạt khách, lý trí sớm đã mách bảo với Lý Tú rằng, đừng quá tin tưởng vào thần thần quỷ quỷ. Nhưng không biết vì sao, từ khi còn nhỏ cậu phải đi đưa cơm cho "anh trai" suốt nhiều năm liền, nhưng vẫn thủy chung không cách nào thích ứng nổi với bầu không khí quá mức yên lặng trong căn phòng này.

Lý Tú cho rằng, sự không thích ứng được đến từ bóng ma tâm lý thời thơ ấu.

Cậu còn nhớ rất rõ, khi còn bé lần đầu tiên đến phòng đưa cơm, cậu liền bị dọa đến khóc cả đêm, sau đó còn bởi vì kinh hoảng quá độ mà phát sốt một tuần. Kết quả, cho dù sốt đến bốn mươi độ, bước đi không vững, nhưng bà ngoại vẫn như cũ mỗi ngày đều đặn kéo cậu từ trên giường xuống, hơn nữa ép buộc cậu đi đưa cơm cho anh trai.

Lý Tú sớm đã không nhớ rõ những gì xảy ra khi còn bé, cậu không nhớ mình đã bị cái gì dọa cho sợ đến vậy. Chỉ nhớ là, cơn sợ hãi ấy lớn đến độ khiến nội tạng trong người cậu co rút lại, ảnh hưởng trực tiếp đến tim mạch.

Ha...

Bị đánh thảm thành bộ dáng như vầy, có lẽ đầu óc mình cũng dần trở nên không bình thường rồi. Vì không được bình thường nên mới tới chỗ này, giống như một kẻ điên tâm sự cùng người "anh trai" căn bản không tồn tại.

Lý Tú phảng phất nghe được, trong thân thể mình đang phát ra âm thanh tự giễu.

Nghĩ đến hành động yếu đuối vừa rồi của mình, Lý Tú không tự chủ được mà cười nhạo một tiếng, cậu giơ tay lên lau khóe mắt, sau đó liền đứng lên đi ra ngoài cửa.

Lý Tú rõ ràng hơn bất cứ ai, "anh trai" của cậu vĩnh viễn không thể giống như "anh trai" ngoài đời, có thể giúp cậu thoát khỏi sự bắt nạt của đám người trong lớp.

Bởi vì anh trai của Lý Tú, chỉ là một cái hộp tro cốt được giấu dưới gầm giường thôi.

Bà ngoại từng nói, nếu không phải không có biện pháp, bà sao có thể để Lý Tú đến đưa cơm cho "anh trai" chứ.

"Đứa trẻ kia nhìn hung dữ lắm. Ay..."

 *

Lý Tú không nhớ rõ ngày "anh trai" được đón về nhà.

Trong ấn tượng mờ nhạt của cậu, khi còn nhỏ, có một ngày xuất hiện một đám người chậm rãi lao tới, vừa khóc vừa quỳ, buộc bà ngoại phải ra cửa.

Vài ngày sau, khi bà ngoại về nhà, bà mang theo "anh trai" về.

Vì tài phú và danh vọng, không ít người quyền quý đi theo con đường tà đạo, cuối cùng còn phát điên lên hiến tế những đứa con vô tội của mình.

Tuy nhiên, nó khá giống với các câu chuyện xưa.

Chờ đợi những kẻ tham lam quyền quý, ngoại trừ quyền thế ngập trời trong mộng ảo, còn có những con quỷ dữ tàn bạo cùng cực.

 *

“...... Đúng là tạo nghiệt. ”

Sau ngày đó, bà ngoại chưa bao giờ nhắc lại chuyện đó, có điều mỗi lần nhắc tới “anh trai”, bà không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Bà đặt bàn tro cốt dưới gầm giường trong một căn phòng, sau đó Lý Tú liền có một nhiệm vụ cố định ở đây.

Mỗi ngày cậu phải về nhà đúng giờ, sau đó bỏ một ít tro bụi bặm dưới gầm giường, trộn vào bát gạo sống bỏ trong chén.

Khi đó, tinh thần của bà ngoại sẽ minh mẫn hơn nhiều, tính tình cũng không cổ quái như bây giờ. Cho nên, thỉnh thoảng bà vẫn kiên nhẫn giải thích với Lý Tú một hai câu.

Bà ngoại nói, đặt một bát gạo sống dưới gầm giường, kỳ thật chính là đang nuôi con quỷ kia, với mong muốn có thể loại bỏ được chướng khí cũng như oán hận của nó.

Bà ngoại còn nói, Lý Tú thân là con trai, cho nên không cần sợ con quỷ kia chạy vào trong bụng cậu.

“...... Nếu mỗi ngày con dâng cho “hắn” một bữa cơm, “hắn” sẽ nhận ra con và coi con như là một thành viên trong gia đình. ”

"Đúng rồi, dựa theo tuổi tác, con hẳn nên gọi “hắn” là “anh trai” mới đúng."

"Sau này, con nhớ phải mỗi ngày mang cơm, và gọi “hắn” là “anh trai” nghe chưa." ”

"Lý Tú à, con phải nghe lời, mới có thể trở thành người một nhà với “hắn”, đến lúc đó “hắn” không chỉ không hại con, mà còn bao che bảo vệ con nữa."

......

"Đến lúc đó" rốt cuộc là lúc nào chứ? Cho tới tận bây giờ, Lý Tú chưa một lần hỏi bà nguyên nhân vì sao.

Mỗi ngày cậu chỉ lặp đi lặp lại hành động đưa cơm cho “anh trai”.

Đối với cậu, "anh trai" đại diện cho bóng tối dưới đáy giường, là bóng tối của căn phòng chật chội, kín mít.

Về phần những thứ khác, Lý Tú cái gì cũng không cảm giác được.

Cậu căn bản không hiểu nổi, vì sao theo năm tháng trôi qua, bà ngoại sẽ càng ngày càng kiêng kỵ gian phòng này, ngay cả cửa cũng không dám mở, mỗi khi nhắc đến chuyện của “anh trai” đáy mắt bà lại hiện lên một tia sợ hãi.

“Anh trai”, vốn dĩ không tồn tại.

 *

"Xoảng…"

Khi Lý Tú sắp đẩy cửa phòng rời đi, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng đồ sứ va chạm với mặt đất phát ra tiếng giòn tan.

Cậu ngẩn người ra, có chút kinh ngạc quay đầu lại.

Sau đó, cậu thấy cái bát trống rỗng đang trượt dài từ dưới gầm giường, vẽ thành một vòng cung, từ từ nghiêng ngã.

Gạo đổ xuống dưới gầm giường, rải rác khắp mặt đất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp