Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 7 – PHẦN I: ANH TRAI MA (06)


7 tháng

trướctiếp

"Lý..."

-Lý Tú!

Một tiếng lại một tiếng từ xa truyền đến.

Lý Tú hít mạnh một hơi, bởi vì cậu không khống chế được mà nảy lên, tiếng động cực lớn khiến người đứng cạnh bàn cậu cũng hoảng theo.

"Tôi làm cậu khó chịu hả?!"

Nghe được tiếng kinh hô của người nọ, căn phòng học quen thuộc lập tức đập vào mặt, Lý Tú cố gắng hít thở từng ngụm một, lúc này cậu mới ý thức được, tất cả những gì diễn ra vừa rồi chỉ là ác mộng.

Và người đánh thức cậu là một nam sinh lạ mặt trong lớp.

"Không, thật xin lỗi, tôi ngủ thiếp đi."

Lý Tú lẩm bẩm nói, giọng cậu có chút khàn.

Cho dù đã tỉnh táo vài phần, nhưng cái cảm giác lạnh lẽo khó chịu trong cơn ác mộng vẫn còn tồn đọng.

"Vâng, cái đó." Nam sinh kia cúi đầu, bĩu môi, cố gắng tránh né tầm mắt của Lý Tú, sau đó nói, "Giáo viên toán bảo cậu đến phòng photocopy mang bài vừa in về. ”

"Hả?"

“...... Giáo viên nói cậu nhanh chóng đem nó về lớp, thầy ấy sẽ dùng nó cho buổi dạy tiếp theo. ”

Lý Tú xoa xoa huyệt thái dương.

"Được."

Thành tích toán học của cậu là xuất sắc nhất trong tất cả các môn học, vì vậy cậu thường làm việc với giáo viên dạy toán rất nhiều. Lúc này Lý Tú tự nhiên cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp dựa theo cách nói của bạn học kia đến phòng photocopy của trường.

Kết quả vừa vào cửa, Lý Tú lập tức ý thức được, chuyện này không đúng.

Trong phòng photocopy căn bản không có bài thi gì cả, chỉ có một nam sinh nghiêng người tựa vào cửa, trước sau như một vùi đầu chơi điện thoại di động, bên trong phòng chỉ toàn hiệu ứng âm thanh của trò chơi.

Là Phương Càn An.

Lý Tú không chút do dự trực tiếp quay đầu muốn chạy ra khỏi phòng photocopy, nhưng Phương Càn An động tác nhanh hơn cậu rất nhiều, vừa chơi điện thoại vừa nhấc chân đá vào cửa, kèm theo hiệu ứng âm thanh của Game Over, Phương Càn An ngăn cản đường thoát hiểm của Lý Tú một cách ngoạn mục.

- Phương Càn An, cậu muốn làm gì?

Lý Tú hít sâu một hơi, cố gắng trấn định nhìn về phía Phương Càn An.

Lại một lần nữa đánh thua trong trò chơi, Phương Càn An bĩu môi, thờ ơ cất điện thoại vào trong túi, sau đó mới giương mắt nhìn về phía Lý Tú.

Đồng tử màu đen nhạt phối hợp với đôi mắt nhỏ nhắn, ánh mắt Phương Càn An trước sau như một khiến Lý Tú cảm thấy không thoải mái.

Cùng lúc đó, một cỗ tự ti chán ghét mãnh liệt xông đến, từ tận đáy lòng của mình, Lý Tú không ngừng mắng bản thân ngu ngốc  —— chân cậu bất tiện, sẽ không có thầy cô nào nhờ đi xách đồ nặng dùm, chứ đừng nói chi là bê nguyên một xấp đề thi.

Cho dù là chuyển bài thi, cũng không có khả năng để một mình Lý Tú làm.

Nếu như không phải hôm nay sốt nhẹ, cộng thêm việc gặp ác mộng khiến cậu tâm phiền ý loạn, thì cậu đã sớm nghĩ ra chuyện bất thường này rồi.

Chắc chắn là Phương Càn An cố ý gài cậu.

 *

"Cậu nói tôi sẽ làm gì à? Chó con cắn người, trong tình huống bình thường nên xử lý như thế nào đây..."

Phương Càn An nói xong, liền giơ tay về phía Lý Tú.

Ngón trỏ của gã vẫn còn băng gạc.

"Bọc băng gạt rất khó đánh trận, từ hôm qua đến hôm nay tôi thua nhiều lắm, cậu biết không hả?"

Nam sinh hướng về phía Lý Tú nói, trong giọng nói lộ ra một cỗ ý làm cho người khác sởn tóc gáy.

Nói thật, nếu như Phương Càn An nặng lời giống như Vương Vinh Phát, hoặc chế giễu cậu như hai kẻ lúc sáng, Lý Tú cũng không đến nỗi sợ hãi như bây giờ.

Nhưng giọng điệu nói chuyện hiện tại của Phương Càn An...

Lý Tú chỉ cảm thấy toàn thân nổi lên tầng tầng lớp lớp da gà.

Cậu cũng biết, hôm qua bản thân thật sự đắc tội với Phương Càn An.

Trong biệt thự, Phương Càn An chảy máu không ngừng, buổi tối khi Lý Tú đánh răng, trong miệng đều lưu lại mùi tanh của máu.

Hơn nữa, ngày hôm qua Phương Càn An cũng nói, hôm sau chắc chắn sẽ tới tìm Lý Tú "tán gẫu".

Chuyện cắn Phương Càn An không dễ dàng qua đi như vậy, điểm này Lý Tú cũng có dự đoán từ trước, nếu không cậu đã không bị “bóng đè” suốt buổi sáng, nhưng cậu thật không ngờ, Phương Càn An tới nhanh như vậy.

Hơn nữa...

Vẫn là tự mình đến.

Bị đám người Vương Vinh Phát quấy rối lâu như vậy, Lý Tú ít nhiều cũng nhìn ra, kỳ thật Phương Càn An có chút chướng mắt đám người xung quanh.

Nói là chơi chung hội, nhưng chỉ toàn là một đám vây quanh Phương Càn An, vị đại thiếu gia này chỉ có thể nói là miễn cưỡng không muốn phí sức lực cho đám chân chó kia. Cũng do đó mà đám bắt nạt kia mới dám tung hoành trong trường như vậy.

Trong trí nhớ có hạn của cậu, vô số chuyện gì đã xảy ra, Phương Càn An cũng chỉ đứng ở ngoài chơi điện thoại di động.

Đôi khi Lý Tú sẽ không tự chủ được sinh ra một loại ảo giác, đối với Phương Càn An mà nói, kẻ đi bắt nạt cùng người bị bắt nạt, đối với gã cũng chả khác nhau là mấy.

Mà hiện tại, Phương Càn An cái người vĩnh viễn làm kẻ ngoài cuộc, bỗng nhiên gia nhập lên sân khấu, trực tiếp đi tới trước mặt Lý Tú.

Lý Tú căng thẳng, trên lưng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.

Một số ký ức ghê tởm đột ngột lóe lên một lần nữa. Ngày hôm qua bị Phương Càn An tùy ý vuốt ve mắt cá chân, dưới sự khẩn trương không hiểu sao đầu óc cậu lại mơ hồ đau nhức.

 *

"Tôi có thể bồi thường tiền cho cậu."

Lý Tú nói.

“...... Hả? ”

Dứt lời, ngay cả Phương Càn An cũng lộ ra thần sắc ngơ ngác.

Lý Tú một chút cũng không hoài nghi, đời này chắc Phương Càn An chưa từng nghe qua câu nói như vậy.

Cậu, Lý Tú, đề nghị bồi thường thiệt hại cho Thiếu gia nhà họ Phương.

Đừng nói Phương Càn An, sau khi Lý Tú mở miệng, chính cậu cũng cảm thấy buồn cười.

Thiếu niên gầy trơ xương bởi vì khẩn trương, mà mí mắt run rẩy híp lại, cậu cúi đầu, không khống chế được mà nhìn chằm chằm tay Phương Càn An.

Cách một đêm, phía dưới băng gạc trên ngón trỏ của nam sinh vẫn lưu lại một tia đỏ sậm.

Quả nhiên, sau một thời gian ngắn trầm mặc, Phương Càn An nhếch miệng.

"Ha ha... Chờ đã, đừng nói là cậu nghĩ tôi thiếu tiền đi bệnh viện? ”

Phương Càn An hai tay khoanh trước ngực, mang theo một tia cười lạnh như có như không, trực tiếp tiến đến trước mặt Lý Tú, chậm rãi nói.

Khi Phương Càn An tới gần, Lý Tú nuốt xuống một ngụm nước bọt, không tự chủ được bắt đầu lui về phía sau.

Cậu không dấu vết quan sát hoàn cảnh trong phòng photocopy, cửa đã bị Phương Càn An chặn lại, cửa sổ ngược lại mở ra, hơn nữa phòng photocopy ở tầng hai...

Nếu cậu là một người khỏe mạnh, cậu có thể xem xét việc nhảy cửa sổ và trực tiếp trốn thoát.

Chỉ tiếc, Lý Tú không phải.

Cậu là một tên què đi bộ còn không vững.

Lại một lần nữa, cậu cảm thấy sự căm ghét bản thân mãnh liệt đang đè nén trong lồng ngực mình.

Sau đó, Lý Tú bắt đầu tìm kiếm đồ vật có thể dùng để bảo vệ thân thể, rất tiếc là trong phòng photocopy ngoại trừ máy photocopy cùng sách giáo khoa chất đống trên khung sắt còn có giấy photocopy, còn lại không có thứ gì có thể làm được vũ khí.

Trong khi Lý Tú đang cố gắng tự cứu lấy mình, thì bất giác cậu đã bị Phương Càn An bức đến góc tối.

Cũng đúng, Phương Càn An thật sự cao lớn hơn Lý Tú rất nhiều.

Bản thân vóc người Lý Tú coi như là tương đối nhỏ gầy, mà Phương Càn An, cho dù học sinh trong trường Khải Minh phát triển tốt ra sao, Phương Càn An được xem là ưu tú nhất.

Chiều cao gần 1m9 khiến gã phải làm mưa làm gió trong đội bóng rổ.

Người ta nói rằng, để đảm bảo an toàn cho bản thân, gã còn luyện thêm Muay Thái và Taekwondo, tất cả đều đạt được cấp cao nhất.

Được xưng là Thiếu gia, cũng không hoàn toàn là bởi vì gia thế, chính nắm đấm của gã mới là thứ khiến người ta phải khâm phục.

Mà một người như vậy, trực tiếp tựa vào người Lý Tú, không kiêng nể bất cứ điều gì, quả thực giống như một loài dã thú tìm được con mồi của mình, không ngừng tiến tới buộc con mồi vào đường cùng. Trước mắt Lý Tú hạ xuống một cái bóng lớn, là bóng dáng của Phương Càn An.

Giờ này khắc này, cái bóng kia triệt để che đi dáng người yếu ớt của cậu thanh niên.

 *

Lý Tú cắn môi dưới.

"Vậy cậu định làm gì?" Đánh tôi nữa à?" Hồi chuông cảnh báo nguy hiểm trộn lẫn với cơn choáng váng nhẹ, dù bản thân đang đứng trước tình huống nguy hiểm, giọng nói cậu vẫn vô cùng sắc bén. ( truyện trên app T Y T )

Cậu ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Phương Càn An, ánh mắt vừa sáng vừa hung dữ.

"Bằng không tôi đưa tay cho cậu cắn?"

Cậu cười lạnh, trong giọng nói mang theo một tia ác ý.

Cậu giơ tay lên về phía Phương Càn An gần trong gang tấc.

Phương Càn An không phải nói cậu là chó sao?

Chó cắn người là phòng thủ theo bản năng, còn người cắn chó thì éo phải chó à?

Sau khi nghe Lý Tú trả lời, Phương Càn An liền dừng động tác lại, cả người gã xuất hiện một cảm giác vi diệu chưa từng thấy.

"Cậu——"

Mắt thấy gã sắp tiến lên túm lấy tên què không biết sống chết kia, trong phòng photocopy vốn chỉ có hai người, lại đột ngột vang lên một tiếng ong.

Máy photocopy đặt ở giữa phòng, đột nhiên tự động khởi động.

- Tư tư —— tư ——"

Trước màn biểu diễn của máy photocopy, một số lượng lớn các tờ giấy sao chép được in ra một cách chóng mắt.

Trước khi Phương Càn An phản ứng lại, trong phòng bỗng nhiên nổi lên một trận gió âm lãnh.

Rầm rầm...

Trong nháy mắt, giấy trên khay máy giống như thiên nhân tán hoa [*] bị cuốn đến khắp nơi.

Phương Càn An ngạc nhiên nhìn một màn này, bỗng nhiên hai má đau xót, dĩ nhiên là một tờ giấy photocopy trực tiếp xẹt qua hai má gã, tạo thành một đường trên khuôn mặt gã.

Gã theo bản năng nắm lấy tờ giấy kia, cúi đầu nhìn, lúc này tờ giấy còn mang theo hơi nóng nhẹ từ máy sao chép. Và trên tờ giấy đó chỉ vỏn vẹn một màu đỏ thuần khiết.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Chờ đã, máy photocopy của trường không phải chỉ in được hai màu đen và trắng thôi sao? Từ khi nào mà nó đã trở nên đầy màu sắc như vậy...

Phương Càn An có chút nghi hoặc nghĩ.

Ngay khi Phương Càn An bị máy photocopy đoạt đi sự chú ý, Lý Tú căn bản không nghĩ nhiều, trực tiếp khom lưng đột nhiên từ bên cạnh gã chạy ra ngoài.

“ Còn dám chạy?!"

Phương Càn An chợt hoàn hồn, gã không nghĩ nhiều liền trực tiếp đưa tay bắt lấy Lý Tú.

Nhưng Phương Càn An hoàn toàn không chú ý tới, ngay tại thời khắc gã động thủ, tư liệu được đặt trên kệ sách cùng lúc hướng về phía gã mà đổ xuống.

 *

Lý Tú cũng không biết tại sao mình lại quay đầu lại.

Rõ ràng cơ hội tốt như vậy...

Thế nhưng, ngay tại một khắc kia, một cảm giác ớn lạnh ập tới, Lý Tú ma xui quỷ khiến, bỗng nhiên quay đầu lại.

Vừa vặn nhìn thấy hình ảnh cái giá rắn chắc, nặng nề kia ầm ầm đổ xuống phía sau Phương Càn An.

- Cẩn thận!

Lý Tú theo bản năng vươn tay ra.

Phương Càn An vốn muốn túm lấy Lý Tú, lúc này nâng cánh tay lên, vừa vặn đã bị Lý Tú dùng sức kéo về phía trước.

Gã cũng không ngờ tới, Lý Tú sẽ xoay người lại kéo gã ra, nhưng bước chân của cậu không đủ nhanh, dẫn đến cả người gã trực tiếp đụng vào người Lý Tú, cả hai cùng ngã trên mặt đất.

- Ầm ầm ——"

Cùng lúc đó, có một tiếng nổ đinh tai nhức óc khi khung sắt ngã xuống đất.

......

Trong vài giây đầu tiên, Phương Càn An thậm chí không giữ nổi tỉnh táo.

Cuốn sách lớn đập vào chân gã, bụng cùng bắp chân đau nhức, quả thực không khác gì chơi bóng mà bị người ta chơi bẩn đá vào đó.

Nhưng điều này cũng không tính là gì, bởi vì khung sắt đã đổ bị kẹt bên cạnh đế giày của gã.

Nếu như không phải vừa rồi Lý Tú kéo gã ra, giúp gã tiến về phía trước vài bước, thì rất có thể khung sắt thật sự nện vào đầu gã rồi.

Tài liệu giảng dạy và giấy trong trường học không phải là những thứ nhẹ nhàng, vì vậy phòng sao chép sử dụng khung thép vững chắc cao đến trần phòng.

Trọng lượng lớn như vậy, một khi va đập mạnh, chỉ sợ Phương Càn An trực tiếp đi đầu thai luôn là vừa.

Cho dù có là Thiếu gia quyền quý ngập trời, nhưng gặp phải chuyện ngoài ý muốn này, đầu óc nháy mắt trống rỗng vài phần.

 *

"Này..."

Mãi cho đến khi một tiếng kêu đau đớn từ dưới người gã truyền đến.

Phương Càn An quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng vào thiếu niên phía dưới thân thể mình.

Lý Tú sắc mặt trắng bệch, trên trán thấm tràn đầy mồ hôi lạnh, môi cậu còn bị một vết rách đỏ thẫm, đang chảy máu ra ngoài.

Mặt dây chuyền của Phương Càn An đeo trên cổ, lúc rơi xuống vô tình quẹt qua miệng Lý Tú.

"Này, cậu, cậu có bị thương không?"

Một chút đỏ thẫm rơi vào mắt gã, Phương Càn An chỉ cảm thấy trái tim mình đột nhiên co rụt lại, gã không tự chủ được khẩn trương hỏi.

"Cậu không sao chứ..."

Lý Tú nhịn đau, bất chấp những thứ khác, hướng về phía Phương Càn An liếc mắt một cái.

"Cậu... bộ ăn cám heo mà lớn hả? Đừng... từ từ..."

Không phải thiếu niên gầy gò nào, cũng có thể chịu được sức nặng của nam sinh tuổi dậy thì cao gần một mét chín đặt hết trên người mình.

Lý Tú bị Phương Càn An đè ép, trong lúc hoảng hốt cảm thấy nội tạng của mình sắp từ trong cổ họng trào ra.

Chờ Phương Càn An luống cuống tay chân từ trên người Lý Tú đứng lên, không khí giữa hai người vốn giương cung bạt kiếm [1], liền trở nên có chút vi diệu.

[1] Giương cung bạt kiếm: tình huống nghiêm trọng, muốn đánh nhau.

Lý Tú trực tiếp ngã xuống còn làm đệm thịt của Phương Càn An, qua một hồi lâu cũng không đứng dậy nổi, chỉ có thể miễn cưỡng nửa ngồi dậy, tựa vào tường nhìn cảnh tượng hoàn toàn hỗn loạn trước mắt ngẩn người.

"Này, cái kia... cậu thật sự ổn chứ? ”

Phương Càn An nhìn chằm chằm sắc mặt khó coi của Lý Tú, chần chờ một chút, cứng rắn nói.

Gã nhớ tới Lý Tú là một người khuyết tật về chân, thấy Lý Tú đứng không nổi, đưa tay muốn tiếp tục thăm dò ống quần của Lý Tú.

"Bốp."

Sau đó mu bàn tay gã liền bị cậu hung hăng vỗ một cái.

"."

Bên tai truyền đến tiếng quát lớn không chút lưu tình của thiếu niên.

Phương Càn An "chậc" một tiếng, chợt thu tay lại.

- Mẹ kiếp, lần này lão tử muốn quan tâm người, bộ không được à?!"

Gã lây bẽo một tiếng, giọng nói không được men cho lắm.

Thậm chí còn có một chút... Một chút kỳ lạ và chột dạ.

Phương Càn An cũng thật không ngờ, Lý Tú sẽ ra tay giúp mình một phen vào thời điểm đó.

Khóe miệng Lý Tú còn lưu lại vết máu, hơn nữa bởi vì gã mà bị thương, đôi môi vốn màu hồng nhạt bây giờ lại đặc biệt đầy đặn mà diễm lệ.

Ánh mắt Phương Càn An không nghe theo sai khiến mà dừng trên màu đỏ ấy, ngoại trừ kinh hách lúc đầu, lúc này ngực gã lại dâng lên cảm giác bồn chồn khó chịu.

"Khụ."

Lý Tú cố gắng bình tĩnh lại nhịp thở, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Phương Càn An.

"Cái này coi như xong."

Thiếu niên sâu kín nói.

Phương Càn An sửng sốt một chút: "Cái gì? ”

Lý Tú giơ tay lên, duỗi thẳng ngón trỏ: "Nói đúng ra là anh em chí cốt của cậu bắt nạt tôi trước, tôi cắn cậu như vậy là cậu đáng đời. Nhưng... Những thứ này coi như xong, dù sao tôi cũng vừa rồi cứu cậu một mạng, cho nên coi như chúng ta đã thanh toán xong, ổn rồi đúng chưa? ”

"Cũng không phải tôi bảo bọn họ khi dễ cậu, hơn nữa..."

Phương Càn An nhìn bộ dáng nhượng bộ của Lý Tú, càng thêm phiền não.

"Được rồi. Hiếm khi tôi so đo với đứa què như cậu. ”

Gã rầu rĩ nói.

Để giảm bớt sự không thoải mái tràn ngập trong cơ thể, Phương Càn An quay đầu nhìn về phía máy photocopy đã hỏng hóc trước đó.

"Chỉ có trường học ở nông thôn mới sử dụng cái máy hỏng hóc này..."

Một ngày nào đó tôi sẽ thay đổi hết bọn chúng.

Gã nghĩ vậy.

 *

Một trận gió nhẹ thổi qua, lại là một tờ giấy photocopy lảo đảo rơi xuống bên chân gã.

Phương Càn An nhìn lướt qua, không khỏi "à" một tiếng.

Lý Tú liếc gã một cái.

"Tôi không có việc gì, chỉ là tôi nhớ rõ..."

Mấy giấy photocopy này, không phải trước đó là màu đỏ sao?

Nhưng bây giờ, tất cả những gì Phương Càn An nhìn thấy chung quy đều là nền trắng chữ đen khô khan của đề thi.

Phương Càn An không nói tiếp, bởi vì Lý Tú căn bản không lên tiếng. Lúc này, gã mới phản ứng lại, bản thân gã chắc không cần phải giải thích với tên què này đâu nhỉ.

Chắc trong lúc hoảng loạn, bản thân gã không cẩn thận nên nhìn lầm?

Phương Càn An bị Lý Tú làm cho tâm phiền ý loạn, lúc này, cũng không nghĩ nhiều nữa.

Trong phòng photocopy, kệ sách bị lật gây ra động tĩnh không nhỏ, rất nhanh liền có giáo viên cùng học sinh túc trực đến xem thử.

Đương nhiên, với năng lực của Phương Càn An, hẳn rất nhanh có thể bình ổn được tình hình.

Lý Tú cũng không quản những thứ này… Cậu cũng không có cơ hội để quan tâm tới.

Bởi vì sau khi người ngoài đến, Phương Càn An liền trực tiếp sai người dẫn cậu đến phòng y tế.

Phương - Nói một đằng lòng một nẻo —— "Cậu ta nhìn sắc mặt trông kém quá, tốt nhất là đi kiểm tra một chút đi, chứ đừng có chết trước mặt tôi, mất công lại hỏng mắt. ”

Một lát sau, trường bá ngạo mạn, mắt cao hơn đầu lấy tay lau vết máu sớm đã khô trên mặt mình, lãnh khốc bổ sung: "Mặt tôi cũng cần tìm người bôi thuốc. ”

Sau đó liền đi theo Lý Tú.

......

Cho nên, bất luận là Lý Tú hay là Phương Càn An, cũng sẽ không biết được, đợi đến khi đám người huyên náo tản đi, thầy cô mới tạm thời khóa cửa lại.

Căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, máy photocopy bị rút dây điện, thậm chí còn bị khung sắt đập cho biến dạng, sau khi "tư tư" một tiếng, nó lại bắt đầu công việc của mình.

Một tờ giấy photocopy khác rơi trên khay giấy.

Nó được in chi chít những từ dày đặc.

Là của ta là của ta, là của ta, là của ta, là ta, là ta là của ta, là ta là của ta, là của ta, ta là của ta Là của ta là của ta, là của ta, là của ta, là ta, là ta là của ta, là ta là của ta, là của ta, ta là của ta Là của ta là của ta, là của ta, là của ta, là ta, là ta là của ta, là ta là của ta, là của ta, ta là của ta Là của ta là của ta, là của ta, là của ta, là ta, là ta là của ta, là ta là của ta, là của ta, ta là của ta …

[Lý Tú]

[ LÀ CỦA TA ] 

*

Chú thích:

 [*] Này mình tra thì chỉ thấy một mẫu truyện nhỏ bằng tiếng Anh cho nên mình đem lên gg dịch cho mọi người cùng đọc nha.

Tiếng Anh: The story of a man who saw a disembodied ghost beating a corpse which he said was his body that had led him into all sins, and further on an angel stroking and scattering flowers on a corpse, which he said was the body he had just left, always his friend.

GG dịch: Câu chuyện về một người đàn ông nhìn thấy một hồn ma quái gở đang đánh một xác chết mà anh ta nói là cơ thể của anh ta đã dẫn anh ta vào mọi tội lỗi, và xa hơn nữa là một thiên thần vuốt ve và rắc hoa lên xác chết mà anh ta nói là cơ thể anh ta vừa mới rời đi , luôn là bạn của anh ấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp