Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 10 – PHẦN I: ANH TRAI MA (09)


7 tháng

trướctiếp

Dường như có ai đó đang kêu la thảm thiết trong rừng.

Ngay mé đầu lớp, không ít học sinh đều nghe thấy tiếng la hét đầy thê lương kia, nhưng họ chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, liền thu hồi ánh mắt. Trên bục giảng, giáo viên dạy tiếng Anh đẹp trai ngang ngửa thần tượng trên phim truyền hình, ánh mắt dịu dàng nhìn học trò của mình.

Âu Dương là kiểu giáo viên rất khó khiến học sinh chán ghét.

Vóc dáng hắn ta rất cao, dung mạo tuấn mỹ, lời nói cùng cử chỉ đều rất thanh lịch và phóng khoáng, dù là giữa mùa hè hay mùa đông, hắn ta vĩnh viễn trung thành với lối ăn mặc giống như người mẫu nam vừa bước ra từ tạp chí thời trang của trường phái cũ. Nhưng chỉ có mình Lý Tú là không nhận ra được lối ăn mặc thời thượng của Âu Dương có cái gì đặc biệt, mặc dù các bạn nữ trong lớp rất hay bàn tán về phong cách đầy sang trọng... và đắt tiền của hắn ta.

Lần đầu tiên, cậu mới biết vòng cổ trên tay Âu Dương còn đắt hơn cả chi phí sinh hoạt từ nhỏ đến lớn của mình, bút trong tay Lý Tú dừng lại vài giây, đầu bút kém chất lượng rỉ ra một chút, phủ một lớp than chì trên mặt giấy thi.

Trong trường học, ai ai cũng biết rõ thân phận của Âu Dương là phú nhị đại [1]. Mà kỳ diệu chính là, mỗi học sinh khi đối mặt với Âu Dương, đều sẽ bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn nhất.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

[1] Phú nhị đại ([fû. âɚtâi]; tiếng Trung: 富二代; bính âm: Fù'èrdài; nghĩa đen: "thế hệ giàu có đời thứ hai") là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi (nouveau riche) tại Trung Quốc.

Không chỉ có lớp của Lý Tú, hầu như học sinh các lớp khác cũng rất thích Âu Dương.

"Gần cuối".

Trước khi bắt đầu giảng bài, Âu Dương giống như thường ngày, nhìn quét qua phòng học một chút.

Lý Tú ở dưới đài yên lặng cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Âu Dương...

Lông tơ phía sau cổ dựng thẳng lên.

Lý Tú nhạy cảm phát hiện ra tầm mắt của Âu Dương đang đình trệ trên người cậu vài giây, lòng bàn tay của Lý Tú ẩm ướt một cách kỳ lạ.

Quả nhiên một giây sau, cậu liền nghe thấy tiếng Âu Dương chỉ ra tên mình.

"Lý Tú?"

Âu Dương ôn hòa nhìn Lý Tú.

"Thầy nghe nói sáng nay em không thoải mái, không phải đã xin nghỉ rồi sao?"

Lý Tú ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên bảng đen phía sau Âu Dương.

"Em không sao."

Câu trả lời của thiếu niên yếu ớt, giọng điệu cũng không có phập phồng.

"Vậy thì tốt rồi, thầy thấy sắc mặt của em có chút không ổn."

Âu Dương kiên nhẫn nói.

"So với các bạn học khác, nền tảng của em tương đối yếu, cần phải tốn nỗ lực hơn để rèn luyện môn này. Bài kiểm tra tăng cường lần trước, thầy đã chấm điểm xong hết rồi, bài kiểm tra của em sai những lỗi rất không đáng, sau khi tan học đến văn phòng tìm thầy, thầy sẽ nói với em về vấn đề này thêm lần nữa. ”

“...... Cảm ơn thầy ạ. ”

Lý Tú cúi đầu, mí mắt rũ xuống che đi sự âm trầm nơi đáy mắt.

"Oa, thầy Âu Dương nhiệt tình quá, Lý Tú à, cậu làm mọi người thấy ghen tị đến đỏ mắt luôn kìa!"

Nữ sinh cùng bàn, thừa dịp Âu Dương xoay người bắt đầu bài giảng hôm nay, không nhịn được, tiến lại gần bên cạnh Lý Tú nói thầm một câu.

"Ừm."

Lý Tú thấp giọng đáp một câu, ánh mắt lại có chút trống rỗng, tay cầm bút vì dùng quá nhiều lực mà nổi lên mảng trắng.

 *

Thời gian trong lớp học trôi qua nhanh chóng.

Chuông tan học vang lên, Âu Dương cười tủm tỉm nhặt giáo án kẹp ở nách, vẫy vẫy tay với Lý Tú đang ngồi trong góc phòng học.

Lý Tú ngồi yên tại chỗ, cậu hít sâu một hơi rồi đứng lên, chậm rãi đi theo phía sau Âu Dương đến văn phòng.

Khải Minh là một trường quý tộc, là nơi có nhiều thiết bị hiện đại tốt hơn rất nhiều trường công bình thường. Không chỉ học sinh được hưởng các điều kiện giảng dạy tốt, giáo viên cũng vậy - ở Khải Minh, không có chuyện một phòng sẽ được chia cho nhiều giáo viên, mỗi giáo viên ở đây đều được hưởng một văn phòng riêng biệt với đầy đủ cơ sở vật chất. Mà Âu Dương với tư cách là ngôi sao sáng được hiệu trưởng bỏ ra, tất nhiên đãi ngộ sẽ tốt hơn các giáo viên khác một chút. Văn phòng của hắn ta nằm ở góc gần hành lang và là phòng lớn nhất, riêng tư nhất. Muốn nói khuyết điểm duy nhất của văn phòng này, chính là ngoài cửa sổ có cây cổ thụ to, cành lá vô cùng tươi tốt dường như che khuất đi tất cả ánh sáng của mặt trời, cho nên ánh sáng trong phòng không được tốt lắm, cho dù là ban ngày, không bật đèn, cũng đủ khiến căn phòng tối tăm một cách lạnh lẽo.

Mà bây giờ, Âu Dương không bật đèn.

Hắn ta đứng ở cửa văn phòng, một tay vịn cửa, một bên quay đầu nhìn về phía Lý Tú.

"Vào đi, Lý Tú."

Hắn ta nói.

Lý Tú không nhúc nhích.

"Thưa thầy ..."

Cậu cúi đầu.

"Em nghĩ,  bản thân vẫn nên tự coi trước phần làm sai, có chỗ nào không hiểu sẽ đi tìm thầy. Thời gian giữa giờ thật sự quá ngắn, em sắp vào tiết học tiếp theo ..."

"Lớp học tiếp theo của em không phải là môn thể dục sao?"

Âu Dương dứt khoát cắt ngang Lý Tú.

Mặt hắn ta trầm xuống, trong giọng nói mang theo một tia lãnh khốc.

"Tôi nhớ rõ là em không cần học tiết thể dục mà."

Lý Tú khẽ run rẩy một chút.

Cậu biết Âu Dương đang nhìn mình, ánh mắt hắn ta dò xét cậu từ trên xuống dưới.

Cổ họng cậu nghẹn lại, không thể phản bác. Âu Dương nói không sai, bởi vì chân bị khuyết tật, tiết giáo dục thể chất đối với cậu sẽ được thay thành tiết tự học. Nhưng sau khi bị Âu Dương gọi tên, cảm giác ớn lạnh từ sáng tới giờ bỗng nhiên sôi sục, Lý Tú chưa bao giờ cảm thấy lạnh như hôm nay.

"Em không giống như các bạn học sinh khác, tuy học sinh ở đây khá lười biếng, nhưng tất cả mọi người khi vừa biết đi đã phải học tiếng Anh." Âu Dương nhìn Lý Tú, biểu tình ôn hòa, nhưng thanh âm lại nghiêm túc hơn so với lúc nói chuyện với các bạn học sinh khác, "Hơn nữa tình huống của em rất đặc thù, trong việc học, em cần phải nghiêm túc hơn những người khác mới đúng, bạn học Lý Tú. Giáo viên cũng vì tốt cho em nên mới muốn trau dồi cho em hơn. ”

Vừa nói, Âu Dương vừa tiến lên, đặt tay lên vai Lý Tú.

Thân hình gầy yếu của thiếu niên ngay lập tức cảm nhận được lòng bàn tay thô nóng của hắn ta, cơ thể cậu không khống chế được run rẩy một chút.

Cơ thể vốn chưa hoàn toàn trưởng thành, đặt dưới lòng bàn tay hắn ta, trông thật mảnh khảnh. Hai con mắt được giấu sau chiếc kính gọng vàng, nhanh chóng hiện lên một tia tối tăm.

Bất quá một giây sau, thần sắc quái dị rất nhanh được thay thế bằng vẻ mặt "giáo sư dịu dàng hết lòng vì trò".

"Được rồi, Lý Tú, đừng câu nệ nữa, " Giọng nói của hắn ta chợt thả xuống, dưới sự thúc đẩy của hắn ta, Lý Tú không thể không kéo dài bước chân, từng bước từng bước đi vào phòng làm việc của Âu Dương, "... Đừng xem tôi như giáo viên, tôi thích được học sinh xem là bạn bè hơn. ”

"Rầm" một tiếng.

Cánh cửa văn phòng đã bị đóng lại.

 *

Trong phòng làm việc, vẻ mặt của Âu Dương rất hòa hoãn và kiên nhẫn như mọi hôm.

Trong phòng rất tối, nam giáo viên trẻ tuổi chỉ bật đèn trên mặt bàn, sau đó liền cầm lấy bài kiểm tra tiếng Anh của Lý Tú đặt lên bàn, hắn ta kéo một cái ghế để ở bên cạnh mình, sau đó vỗ vỗ xuống, ý bảo Lý Tú ngồi đấy. ( truyện trên app T Y T )

"Tôi cần nói với em một chút về vấn đề này"

Hắn ta nói.

Âu Dương rất hài lòng khi thấy Lý Tú nghe lời, ngồi vào vị trí đó.

Thiếu niên vẫn không nhìn anh, trên gương mặt xinh đẹp đến khó tin kia một chút biểu tình cũng không có, giống như một chiếc mặt nạ được chế tác tinh xảo, chỉ có hai bên thái dương cùng phía sau cổ hơi toát ra một tầng mồ hôi mỏng, thể hiện sự khẩn trương cực độ của cậu.

Tuy nhiên, sự phản kháng bất lực và yếu ớt này, càng làm cho hô hấp của Âu Dương trở nên đục ngầu.

Trong lúc đang nói chuyện, ngữ điệu của Âu Dương chợt hạ thấp xuống.

“......Tôi nghe nói gần đây em đang gặp chút khó khăn. ”

Hắn ta không khống chế được giơ tay lên, muốn chạm vào đùi Lý Tú.

"Lúc trước tôi đã nói qua với em rồi, nếu em gặp phải chuyện gì phiền toái, hoàn toàn có thể nói với tôi. Dù sao tôi ở Khải Minh cũng có chút máu mặt. ”

Mắt thấy tay Âu Dương sắp chạm vào Lý Tú, ngoài cửa sổ bỗng nhiên thổi tới một trận cuồng phong dữ dội, cửa sổ vốn đóng chặt "ẦM" một cái liền mở tung ra, rèm cửa sổ nặng nề rơi xuống đất, chuẩn xác mà đập vào giá sách gần bàn.

"Rầm——"

Ở phía sau Âu Dương cùng Lý Tú, vô số sách vở cùng giá sách bày biện ầm ầm rơi xuống, phát ra động tĩnh lớn, nháy mắt phá vỡ bầu không khí nặng nề nhơ nhớp như đầm lầy.

Âu Dương cũng bị hoảng sợ.

- Chết tiệt ——"

Hắn ta mắng tục một câu.

Khi nhìn thấy thứ rơi xuống nền đất, đồng tử của người đàn ông chợt co rụt lại, cũng không để ý đến những chuyện khác, hắn ta hoảng hốt đứng lên đẩy ghế ra, vội vàng đi đến giá sách, khom lưng xuống nhặt thứ gì đó.

Rơi trên mặt đất ngoại trừ một ít đồ trang trí, còn có mấy quyển sách được làm bằng da cứng, trọng lượng nhìn không nhẹ. Không có bìa, thân sách bị bìa sách nhựa bao bọc kín mít, cũng chính vì vậy, khi rơi xuống đất khó tránh khỏi phát ra âm thanh lớn.

Trong lúc nhặt những cuốn sách lên, một số bức ảnh trượt ra khỏi trang.

Thái dương nhô lên một đường gân dài, hắn ta nhanh nhẹn đem ảnh chụp kẹp lại trong trang sách, sau đó đem nó cất vào vị trí cũ.

"Ai da, vừa rồi thật đúng là đáng sợ mà, xem ra phải bảo nhân viên trường đến dọn rồi ——"

Một bên Âu Dương sắp xếp đồ vật, bên còn lại cố gắng sửa soạn lại tâm tình của mình, hắn ta đưa lưng về phía Lý Tú, nói đùa vài câu.

Giọng nói của hắn ta đột nhiên dừng lại.

Bởi vì, hắn ta cảm thấy rất rõ, có một bàn tay đang từ từ đặt trên vai mình.

Khóe miệng Âu Dương co giật một chút, hắn ta muốn nhếch miệng cười, lại làm như che giấu sự đắc ý kia, cuối cùng biểu tình ngược lại càng trở nên quái dị.

"Sao bỗng nhiên lại lớn mật như vậy hả..."

Giọng nói của vị thầy giáo được người người kính mến đầy vẻ gian xảo, trong lòng âm thầm đắc ý, khóe mắt hắn ta rơi vào bàn tay đang đặt trên vai.

Nụ cười trên mặt Âu Dương bỗng nhiên cứng đờ.

Đó cũng không phải là bàn tay thon dài trong tưởng tượng của Âu Dương, dưới chiếc đồng hồ kia, là một làn da khô héo nhăn nhúm khắp nơi, đầu ngón tay không có móng, chỉ có vết thương lở loét thối rữa.

Một cỗ hàn ý thấu xương từ bàn tay kia lan tràn ra toàn thân.

"A——"

Một tiếng la hét ngắn ngủi nổ ra trong cổ họng của người đàn ông.

Hắn ta nhảy dựng lên, bả vai đập vào giá sách, lại đụng phải mấy món đồ trang trí.

"Âu Dương... Thầy ơi? ”

Một thanh âm mê hoặc, chần chờ truyền đến.

Âu Dương kinh hồn chưa kịp ngẩng đầu lên, liếc mắt liền thấy Lý Tú vẫn đang ngồi ở trước bàn làm việc.

Thiếu niên đang đánh giá hắn ta, vẻ mặt cực kỳ khẩn trương, nhìn qua như bị thứ gì dọa tới.

"Thầy, thầy làm sao vậy?"

Âu Dương trừng mắt nhìn Lý Tú,  cũng không lập tức mở miệng nói chuyện, hắn ta thở hổn hển nhìn về phía bả vai mình.

Bàn tay đó đã biến mất từ lâu.

Chỉ trong một khoảnh khắc, vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn ta.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Đó có phải là ảo giác của mình không? Hay là Lý Tú muốn trả thù mình? Nghe nói trên mạng có nhiều cách bỏ bùa người khác... Không, không đúng, Lý Tú cách hắn ta một khoảng xa như vậy, sao có thể không nghe thấy tiếng bước chân của Lý Tú khi đến gần hắn ta? Và bàn tay đó...

Bàn tay đó, hắn ta đã từng thấy trước đây.

Thậm chí, hắn ta còn nhớ rất rõ cảnh bàn tay đó gắt gao nằm trên mặt đất, móng tay toàn bộ bị rút ra, chỉ để lại vết mài dài chảy trên thảm.

Ký ức chôn sâu trong lòng Âu Dương, dù thế nào hắn ta cũng không muốn nhớ lại.

Một trận gió từ cửa sổ thổi tới, Âu Dương rùng mình một cái.

Lạnh quá...

Âu Dương ý thức được sau lưng mình đã bị ướt đẫm mồ hôi. Cho nên giờ khắc này, căn phòng vốn đang thoải mái nhưng đối với hắn ta lại lạnh đến không thể chịu đựng được.

"Không có, không sao đâu."

Âu Dương khô cằn hướng về phía Lý Tú nói, dục vọng vốn chiếm cứ trong lòng sớm đã tiêu tan hết.

Đúng vào thời điểm này, cánh cửa văn phòng bị ai gõ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp