Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 9 – PHẦN I: ANH TRAI MA (08)


7 tháng

trướctiếp

Y tá trường nhớ rất rõ, có ba người được đưa đến để xử lý vết thương.

Một người là Lý Tú miệng chỉ bị rách một chút, một người là Phương Càn An bị xước nhẹ, một người khác, là một nam sinh cao lớn với nhiều vết cắt trên mặt.

Thật ra trên lý thuyết mà nói, người đầu tiên cô nên xử lý chính là nam sinh cao lớn kia —— miệng hắn bị trầy không hề nhẹ, phần đầu cũng bê bết toàn máu.

Thế nhưng, bị ánh mắt đầy ám hiểu của hiệu trưởng,  y tá nhà trường chỉ có thể ưu tiên xử lý vết thương của Phương Càn An trước.

May mắn lúc y tá trường đi lấy bông và cồn, cô còn nhìn thấy nam sinh kia dán sau lưng nam sinh bị rách môi, tựa hồ đang cắn lỗ tai của đối phương.

 Còn có tinh lực bắt nạt người khác, hẳn là không vấn đề gì.

Vào thời điểm đó, y tá trường đã nghĩ như vậy.

Trên thực tế ngay khi y tá nhà trường xắn tay áo Phương Càn An lên, trong tầm mắt vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn kia của nam sinh.

Đối phương trở về từ lúc nào nhỉ? Sao mình lại không phát giác ra được?

Y tá trường có hơi nghi ngờ một chút.

Mà điều càng làm cho cô nghi ngờ hơn, chính là Phương Càn An chợt lạnh lùng nói.

“...... Trong phòng photocopy, chỉ có tôi và Lý Tú bị thương. ”

"Chỉ có hai người, không có người thứ ba."

Y tá trường trợn tròn mắt.

"Nhưng, nhưng..."

-Hẳn là cô nhìn nhầm rồi thì phải?"

Phương Càn An không có kiên nhẫn trả lời cô.

Lời vừa rồi của y tế trường, không hiểu sao lại khiến gã sinh ra một tia nôn nóng quỷ dị.

Bất quá giờ khắc này, Phương Càn An cũng không có đem lời nói của y tá để trong lòng.

Một lần nữa khoác đồng phục học sinh lên, Phương Càn An lập tức đi về phía cửa phòng y tế, để lại y tá một mình trong phòng, mặt xanh mặt trắng, đầu đầy bối rối.

"Chẳng lẽ... Tôi thực sự nhầm lẫn sao? ”

Thật lâu sau, y tá trường mới buồn bực nói thầm một câu, đem hòm y tế trong tay một lần nữa sửa sang lại.

Sau khi tiễn Phương Càn An ( đánh cũng không được mắng không xong ) chỉ đành ngọt ngào chào tạm biệt gã, y tế trường mới cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Một lần nữa dọn dẹp phòng y tế, cô đi tới cửa sổ, định đẩy cửa sổ ra để hít thở không khí.

Vừa cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy Phương Càn An từ trên lầu đi xuống.

Với chiều cao gần 1m9, cộng thêm vóc dáng kinh ngạc, dù chỉ để lại một bóng lưng, Phương Càn An vẫn khiến người khác phải chú ý tới, nhưng sao cô có thể nhìn lầm được.

"Đúng thật là, mấy đứa đứa trẻ thời nay mà. Có thể nói bày ra mấy trò đùa ngớ ngẩn như vậy chứ? ”

Y tá trường chăm chú nhìn theo bóng lưng đằng xa của Phương Càn An, vẻ sững sờ trong chớp mắt liền bị thay bằng nỗi tức giận.

Nói cái gì mà mình nhìn lầm, rồi chỉ có hai học sinh bị thương, tính giả thần giả quỷ đi nhát ma thầy cô à.

Nhìn kìa, nam sinh cao lớn mà y tá trường nhìn thấy trước đó, không phải lúc này còn đang theo sát phía sau Phương Càn An sao?

 *

"Ôi... Lạnh quá. ”

Trên đường trở về phòng khám, Lý Tú rùng mình một phen.

Nếu biết sẽ lạnh như vậy, thì cậu đã ở lại xin y tá thêm một ít thuốc hạ sốt.

Tình trạng toàn thân ớn lạnh, đầu váng mắt hoa, không uống chút thuốc e rằng buổi chiều không chống cự nổi. Không phải là cậu không muốn tới lấy thuốc, nhưng hôm nay Lý Tú vì Phương Càn An mà bỏ lỡ một tiết học, nếu bây giờ mà đi lấy thuốc, chắc chắn cậu sẽ bị trễ tiết sau.

Hơn nữa... tiết học tiếp theo là của thầy Âu Dương.

Không hiểu sao, trong đầu cậu lại hiện lên khuôn mặt cười tủm tỉm của người đàn ông kia, một bóng đen xẹt qua trên mặt Lý Tú, khiến cậu lập tức bỏ đi ý niệm trong đầu.

Cậu cúi đầu bước nhanh về phía tòa nhà giảng dạy.

Trường trung học Khải Minh làm rất tốt công tác cây xanh, phòng y tế được đặt trong khu vực phù hợp, và cách tòa nhà giảng dạy một khu rừng nhỏ.

Khi đi qua khu rừng nhỏ kia, Lý Tú nhìn qua phía bụi rậm tươi tốt, lơ đãng nhìn thấy hai bóng người quen thuộc. ( truyện trên app T Y T )

Là Tống Thành và A Ma Tử.

Lý Tú trong lòng căng thẳng, theo phản xạ có điều kiện mà dừng bước, đè thấp thân hình của bản thân xuống.

May mắn, hai người kia giờ phút này đang đưa lưng về phía cậu, cũng không chú ý tới sự tồn tại của Lý Tú. Sau khi phát hiện ra điểm này, Lý Tú thở phào nhẹ nhõm, cũng không đánh giá quá nhiều liền nhanh chóng bước đi.

Cậu cũng không muốn khiến cho sự chú ý của hai tên kia di dời, dù sao so với Đại thiếu gia như Phương Càn An, ngược lại là Tống Thành cùng A Ma Tử thuộc dạng dễ chơi hơn nhiều. Nguyên một buổi sáng hôm nay cậu chưa làm được gì, căn bản không muốn rước thêm phiền toái cho mình.

Bất quá, ngay lúc cậu xoay người rời đi, Lý Tú vẫn theo bản năng cảm thấy một tia quái dị.

Tống Thành và A Ma Tử đứng ở trong bụi rậm, nơi đó rất ít người giẫm lên, trên mặt đất đoán chừng tất cả đều là bùn đất chồng chất thành lá rụng. Lưng hai người đều thẳng tắp, tay…..bàn tay dường như vẫn còn để ở hai bên hông.

Nhìn thoáng qua, Lý Tú chỉ có thể nhìn thấy hai má của bọn họ đang phồng lên, giống như đang nhai cái gì đó.

Dường như đó không phải là tư thế hút thuốc.

Ý niệm này xẹt qua đáy lòng Lý Tú, cậu cũng không suy nghĩ quá nhiều, bởi vì rất nhanh lại có chuyện khác dời đi sự chú ý của cậu.

Cậu thở hổn hển chạy vào lớp, còn đúng năm phút nữa.

"Tại sao cậu còn đến đây? Tôi có nghe giáo viên nói là cậu xin nghỉ một buổi mà? ”

Nữ sinh cùng bàn nhìn thấy Lý Tú xuất hiện trong lớp, liền có chút kinh ngạc.

Lý Tú suy nghĩ một chút, cậu đoán, hẳn là Phương Càn An có ghé qua đây “chào hỏi”, tiện thể báo với mọi người hôm nay cậu nghỉ.

Vị Đại thiếu gia kia biết quan tâm người đời từ khi nào vậy nhở?

Đầu óc hắn hỏng rồi hay là đang nghẹn nước xấu?

Lý Tú nhớ tới hành vi quỷ dị của tên đó ngày hôm nay, một trận mờ mịt xông tới.

"Tôi đã ổn hơn rồi, cho nên vẫn đến lớp."

Nhưng thực tế, mí mắt của Lý Tú không ngừng run rẩy, nghẹn ngào trả lời một câu, cũng không có giải thích thêm chuyện gì khác.

Cậu ngồi vào chỗ của mình, đang chuẩn bị lấy sách giáo khoa cho tiết học tiếp theo thì động tác của cậu chợt dừng lại.,.

Túi xách của cậu đã bị người khác động vào.

Trải qua nhiều lần bị lừa, Lý Tú hiện tại rất mẫn cảm với đồ vật của cậu, phát hiện cặp bị mở ra sai ngăn kéo khiến cậu hoảng hồn tại chỗ.

Cậu nín thở, cẩn thận rút ra.

Vốn tưởng rằng bên trong sẽ bị người khác ác ý bỏ rác vào, hoặc là sách giáo khoa bị xé nát gì đó, nhưng sau khi cậu kiểm tra lại, kinh ngạc phát hiện ra đồ vật của mình không bị sao cả, chỉ có phần gạo bị sót của “anh trai” không biết là biến mất đâu.

Đầu ngón tay đang lấy tập sách Lý Tú chợt trắng bệch.

"Lý Tú, không sao chứ?"

Nữ sinh cùng bàn vẫn luôn cố ý hoặc vô tình đánh giá Lý Tú, thấy sắc mặt cậu không tốt, liền vội vàng tiến lại hỏi.

Lý Tú hít sâu một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười.

"Không có việc gì." Cậu nói.

Chỉ là một túi gạo sống vốn cần vứt bỏ mà thôi...

Cho dù không thấy, hẳn sẽ không có chuyện gì đâu?

Thế nhưng, ai lại đi trộm túi đựng gạo và tro nhang đi nhỉ?

 *

Trong rừng nhỏ --

- Này, hai cậu kia, đang làm gì đó?!"

Khi nhìn thấy Tống Thành và A Ma Tử, giám thị tuần tra cũng nghĩ giống như Lý Tú, cảm thấy hai nam sinh này hẳn là trốn trong rừng hút thuốc.

Điều này làm cho ông ta rất tức giận.

"Biết đây là đâu không hả?Sao các em dám hút thuốc ở đây? Không sợ hỏa hoạn——"

Ông ta vội vàng vọt tới, một tay đánh vào vai hai nam sinh kia.

Thế nhưng, khi đối phương xoay người lại, chủ nhiệm lớp lại không tìm được tàn thuốc lá.

"Khụ khụ..."

"Khụ..."

Ngược lại, hai nam sinh bị ông bắt được, bắt đầu ho kịch liệt.

Vừa ho khan, trong miệng còn phun ra không ít hạt nhỏ màu trắng trộn lẫn nước bọt.

Qua một hồi lâu, hai nam sinh mới giống như đang tỉnh mộng, vừa che miệng, vừa bối rối nhìn về phía giám thị trường.

-Các em đang làm gì vậy hả?!"

Giám thị hỏi lại một lần nữa.

"Tôi, chúng tôi, không ... Tôi không biết..."

"Tôi chỉ... Chính là..."

Trên mặt hai nam sinh mờ mịt  không biết đang xảy ra chuyện gì, trong miệng vẫn còn nói mấy lời hồ đồ, lúc nói chuyện vẫn có thể nhìn thấy vật thể trắng trắng ở trong miệng.

Giam thị trường nghĩ đến những hạt nhỏ vừa rồi, trong lòng nghi ngờ, đang chuẩn bị để cho hai người kia ói hết thứ đó ra, liền nhìn thấy sắc mặt của cả hai bỗng nhiên vặn vẹo, mạnh mẽ che miệng cúi người xuống.

"Đau quá..."

"Sặc..."

Kèm theo tiếng rên rỉ đau đớn, hai người phun ra đầy đất.

Giám thị trường cũng không thoát khỏi mà dính chưởng, giày dép và quần áo đều thấm đầy chất lỏng ấm ấm và chua chua. Giám thị trường thảm thiết hét lên một tiếng, loạng choạng lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa bị bụi cây phía sau làm cho trực tiếp vấp ngã.

Cũng nhờ vậy, giám thị trường phải mất một lúc lâu mới thấy điều gì đó không ổn.

Tại sao trong những thứ nôn mửa dưới chân ông ta, lại có thể nhúc nhích ngoe nguậy?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp