Thăng Quan Thấy Hỉ

CHƯƠNG 11 – PHẦN I: ANH TRAI MA (10)


7 tháng

trướctiếp

Người gõ cửa là một học sinh, sau khi cánh cửa mở ra, học sinh kia nhìn thoáng vào văn phòng, ánh mắt dừng lại trên người Lý Tú.

"Thầy Âu Dương ơi, chủ nhiệm lớp em bảo em kêu Lý Tú đến phòng làm việc của thầy ấy, nói là có chuyện muốn hỏi bạn ấy!"

Cậu bạn kia nói.

Giáo viên chủ nhiệm lớp có thể hỏi Lý Tú những gì?

Nếu là ngày thường, Âu Dương theo thói quen sẽ biểu hiện ra sự săn sóc của một thầy giáo tốt, ít nhiều cũng sẽ hỏi thăm cũng như quan tâm đến Lý Tú. Nhưng giờ khắc này, chính bản thân Âu Dương đang không được ổn định, tự nhiên cũng không có tinh thần tiếp tục diễn kịch.

"Nếu đã có người đến tìm em, em có thể đi."

Âu Dương sắc mặt xanh mét nói.

Nhưng ngay khi Lý Tú sắp bước ra khỏi văn phòng, anh ta bỗng nhiên lại mở miệng gọi đối phương: "Lý Tú ——"

Lý Tú dừng bước, quay đầu lại nhìn Âu Dương.

" Vừa nãy em có thấy gì không?"

Âu Dương cứ nghĩ bản thân có thể duy trì được vẻ bình tĩnh, nhưng vừa mở miệng hỏi thì giọng đã khàn đặc đến cả chính hắn ta cũng hoảng sợ. Sau khi nhất thời xúc động hỏi ra câu kia, ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào Lý Tú, không dám bỏ qua biểu tình nhỏ nhất trên mặt người kia.

"Dạ?"

Lý Tú nhíu mày, vẻ mặt mê mang, nhìn không giống đang nói dối.

Một cỗ hàn ý trong nháy mắt từ gót chân Âu Dương xuyên thẳng đỉnh đầu hắn ta.

“...... Không sao đâu, em mau đi đi. ”

Âu Dương nói.

Sau khi Lý Tú rời đi, Âu Dương lẳng lội trở lại bàn làm việc của mình mà ngồi xuống.

Có lẽ gần đây hắn ta làm việc quá độ nên bị ảo giác.

Người đàn ông không ngừng nói với mình như vậy. Nhưng khi hắn ta nâng ly lên muốn uống một ngụm nước, mu bàn tay lại văng đầy nước ra... Tay hắn ta run rẩy.

Hắn ta không khống chế được hồi tưởng lại bàn tay vừa nhìn thấy.

Bàn tay xanh mét lạnh như băng, hiện lên tử khí chết chóc.

Sợ hãi hóa thành hàn khí bao vây lấy hắn ta, khiến hắn ta hiểu sâu sắc cái gọi là ở trong hầm băng.

"Đùa cái gì vậy chứ."

Giáo viên trẻ lẩm bẩm.

"Đ*m*, đã nhiều năm như vậy, cho dù có gặp ma thì cũng không kéo dài đến vậy ..."

Cho nên, nhất định vừa rồi là hoa mắt, còn không chính là do Lý Tú nghe được thủ thuật yểm bùa gì đó, nên muốn dùng nó để tống cổ hắn ta. Tuy rằng đã dò xét thử qua, nhưng ai biết được có phải đối phương đang diễn trò gạt hắn ta?

Đầu óc Âu Dương rối loạn muốn chết, huyệt thái dương cũng nổi lên đau đớn kịch liệt, giống như có rất nhiều cây kim vô hình đâm vào.

"Cộc."

Tại thời điểm này, cánh cửa văn phòng của hắn ta được gõ một lần nữa.

"Tôi đang bận, có việc gì thì nói sau."

Cho rằng lại có học sinh nào tới tìm mình, Âu Dương cũng không để ý đến hình tượng thầy giáo tốt của mình, cực kỳ thô bạo mà hướng về phía ngoài cửa rống lên.

Thế nhưng, sau khi nghe hắn ta nói vậy, người ngoài cửa vẫn không chịu buông tha, vẫn như cũ gõ cửa.

"Cộc cộc."

"Cộc cộc."

......

Tiếng gõ cửa máy móc không ngừng vang lên, ầm ĩ đến độ khiến Âu Dương đau đầu muốn chết.

Âu Dương không thể nhịn được nữa, hắn ta xông về phía cửa văn phòng, hùng hổ mở cửa ra: "Không nghe thấy hả?! Đã nói là bận mà còn làm phiền gì nữa ——"

Giọng nói của hắn ta đột nhiên bị mắc kẹt.

Bởi vì giờ này khắc này, ngoài cửa không có một bóng người, chỉ có duy nhất một quyển sách vừa dày vừa nặng lẳng lặng bày trên mặt đất.

Vừa nhìn thấy cách thức bọc sách quen thuộc của quyển sách kia, huyết sắc trên mặt Âu Dương đã phai gần hết.

-Làm sao có thể——"

Không phải mấy thứ này đã được hắn ta cất kỹ rồi sao? Làm sao nó có thể được đặt ở bên ngoài? Chờ đã, không lẽ có ai đó đã biết được, nên mới ăn cắp những bộ sưu tập đặc biệt mà hắn ta để trên kệ sách...

"Sột soạt."

Đột nhiên, trong hành lang vang lên tiếng lật trang rất rõ ràng.

Âu Dương hít một ngụm khí lạnh, không dám tin nhìn vào cuốn album ảnh trên mặt đất đang tự động mở ra dưới tình huống không ai đụng chạm. Một bức ảnh xấu xí và xấu xa lần lượt rơi ra khỏi miếng bọc trong suốt.

Bất đồng chính là, thay vì hình ảnh về cơ thể non nớt của những đứa trẻ chưa đủ tuổi thành niên trong trí nhớ của hắn ta, thì hình ảnh mà Âu Dương nhận được chính là bản thân hắn ta xuất hiện một cách rất rõ ràng, hoàn toàn khác với những "kỷ vật" kia.

"Là ai —— là ai dám đùa trò này với tôi?!"

Âu Dương rốt cuộc cũng không kiềm chế được cảm xúc, hắn ta vừa quát lớn, vừa dùng tay chân nhào xuống đất, liều mạng muốn gom lại mấy bức ảnh đó.

Thật không ngờ, ngay khi hắn ta chạm vào bộ ảnh, tất cả "Âu Dương" trong ảnh đều đồng loạt quay đầu, nhìn về phía người đàn ông đang kinh hoảng thất thố bên ngoài bức ảnh.

Bọn họ đều có khuôn mặt sưng tấy và xanh tím giống nhau, là gương mặt đã chết rất lâu, bị vứt bỏ ở góc không người, mặc cho cơ thể thối rửa. Bọn họ đồng loạt mở miệng về phía Âu Dương, đầu lưỡi màu nâu tím rớt ra, tích tách chảy xuống máu mủ màu đen đậm đặc.

[Thầy Âu Dương. 】

Âu Dương nghe được thanh âm của "bản thân" vang lên bên tai.

[ Phải trở thành một học trò ngoan, có như vậy giáo viên mới quan tâm tới em.】

Trong cổ họng Âu Dương dâng lên một cổ tanh tưởi, trái tim cùng nội tạng giống như đang không ngừng vỡ nát.

"Là ảo giác —— không, không đúng đây là ác mộng, đây nhất định là ác mộng ——"

Tất cả những chuyện quái dị kia dọa cho Âu Dương hồn phi phách tán, hắn ta không ngừng tự mình nói, mong muốn bản thân có thể tỉnh táo lại.

Sau đó, vai của hắn ta đột nhiên chùng xuống.

Một bàn tay màu xanh lam vươn tới, giống như sắt thép, gắt gao giữ chặt hắn ta.

 *

Lúc chạy tới phòng giáo vụ, còn chưa đẩy cửa ra, Lý Tú đã nghe được một thanh âm quen thuộc.

“...... Tống Thành? A Ma Tử? Có quỷ mới biết được... , bọn họ bám vào cái tên họ Vương kia, rồi lăn lộn cùng nhau, tôi sao có thể biết được. ”

Lý Tú cảm nhận rất rõ, khi cậu xuất hiện, chủ nhiệm lớp liền thở phào nhẹ nhõm.

"Bạn học Lý Tú tới rồi."

Người đàn ông trung niên hơi hói đầu, lấy khăn dặm vài cái lên trán.

"Vậy, bạn Phương, nếu bạn học Lý đã tới, thầy rất xin lỗi nếu có quấy rầy đến việc học của em. Nhà trường cũng chỉ muốn biết rõ mọi chuyện là như thế nào thôi. Thầy không nghĩ là em và hai người bạn cùng lớp kia lại không quen biết nhau, bây giờ em có thể trở lại lớp học. ”

Chủ nhiệm lớp cực kỳ hòa ái hướng về phía người đang nghiêng người tựa vào sofa, vẻ mặt vốn không kiên nhẫn của nam sinh bỗng biến mất.

Thay vào đó gã lại cười tủm tỉm, vừa rồi còn đang tức giận chửi tục trong lòng, quay một phát lại âm thầm cười như điên.

Quả thực, không biết là đầu óc của thầy chủ nhiệm bị hỏng chỗ nào, hỏi ai không hỏi, lại đi hỏi cái tên Thiếu gia góp phần bắt nạt người khác?!

Chỉ vì cùng Phương đại thiếu gia đi ngang qua hiện trường, tiện hỏi thăm vài câu, ai mà có dè, chủ nhiệm lớp cảm thấy mạng mình sắp tổn thọ mười năm.

Những người làm giáo viên, không ai lại thích đối phó với loại học sinh gai góc.

Nhưng nếu cái gai này là một đại thiếu gia đánh không được mắng không xong, chỉ có thể trăm phương nghìn kế dỗ dành, mức độ đau khổ của nghề nghiệp không ngừng gia tăng theo cấp số nhân.

May mắn, sự xuất hiện của Lý Tú đã kịp thời làm chậm lại áp lực khủng bố như biển sâu trong văn phòng giáo vụ.

"Bạn học Lý, em có biết Tống Thành và A Ma Tử gặp tai nạn trong trường học không?"

Chủ nhiệm lớp trước mặt Phương Càn An thì không dám ra oai, nhưng trước mặt Lý Tú, ánh mắt ông ta lại hằn lên vẻ nghiêm nghị.

"Em... em không biết. ”

Mặc dù trên đường đến đây, Lý Tú ít nhiều cũng nghe được một chút từ bạn học kia. Cũng biết được chuyện đã xảy ra với Tống Thành và A Ma Tử, nhưng thành thật mà nói, Lý Tú cũng không biết vì sao, buổi sáng cậu còn thấy Tống Thành vui vẻ nhảy nhót làm trò với A Ma Tử ( tên thật là Hoàng Tiểu Đông ), sao tự dưng lại có thể xảy ra tai nạn nghiêm trọng như vậy.

Căn cứ theo những gì bạn học sinh kia nói, hai người kia trực tiếp bị xe cứu thương kéo đi, trước đó còn khiến giáo viên chủ nhiệm sợ tới mức choáng váng.

" Hai bạn ấy bị ngộ độc thực phẩm vô cùng nghiêm trọng ấy..." Dừng lại một chút, chủ nhiệm lớp vội vàng bổ sung, "Ngộ độc thực phẩm. Cho đến bây giờ còn đang được cấp cứu tại bệnh viện, vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Trò có biết gì về chuyện này không? ”

Chủ nhiệm lớp híp mắt, ánh mắt nhìn Lý Tú trở nên đặc biệt nghiêm khắc.

Lý Tú lắc đầu.

"Trò thật sự không biết sao? Nhưng các bạn cùng lớp đều nói sáng nay họ đến tìm em, trước đó vẫn còn rất tốt. Hơn nữa nghe nói, hôm nay bọn họ còn lấy một ít thứ đồ trong túi của em, bạn học Lý Tú, hôm nay em đã mang theo cái gì đến trường? ”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

"Em không mang theo bất cứ thứ gì vi phạm đến quy định của trường."

Nghe được lời nói của người đàn ông hói đầu, Lý Tú trả lời.

Cậu ngước mắt nhìn về phía đối phương, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.

Lấy thứ gì đó từ túi của mình?

Lý Tú cố nhớ lại, hôm nay sau khi từ phòng photocopy trở về, cậu đã cảm thấy có gì đó rất lạ. Nghĩ đến gạo sống bị Tống Thành và A Ma Tử làm cho rối tung trong cặp.

Thế nhưng, chuyện này có liên quan gì đến ngộ độc?

Lý Tú mím chặt môi.

Cậu có thể cảm nhận được giáo viên chủ nhiệm lớp đang ám chỉ gì đó với cậu.

Có lẽ là muốn đem cậu làm bao cát... Hoặc là vật tế Thần.

Tuy Tống Thành và A Ma Tử chỉ là tiểu la hầu của một tập đoàn con, nhưng bọn họ đều là học sinh của Khải Minh. Người có thể học được trường này, ngoại trừ Lý Tú là loại tồn tại đặc thù, thì những người khác ít nhiều ở trong thành phố cũng có chút địa vị.

Nhưng bây giờ, chuyện học sinh bị ngộ độc trong khuôn viên trường, nếu để ban giám hiệu nhà trường thừa nhận là do trường học thật sự chưa đủ an toàn, thì không chỉ phụ huynh của hai người kia, những phụ huynh khác cũng sẽ làm ầm ĩ và đổ trách nhiệm lên Khải Minh.

Dưới tình huống như vậy, loại người như cậu, đã từng xảy ra xung đột giữa Tống Thành và Hoàng Tiểu Đông, học sinh bình thường gia đình nghèo khó, tựa hồ chính là người tốt nhất để đổ tội.

Trái tim Lý Tú từng chút từng chút trầm xuống.

Cậu cũng không phải loại thiếu niên ngây thơ lớn lên trong hũ mật ong ngọt ngào, những chuyện tương tự như vậy, không hiếm gặp khi cậu sống chung với bà. Nhưng mà, biết thì biết đấy, nhưng để chuyện này phát sinh lên người mình, Lý Tú ngạc nhiên như thể bản thân không biết về việc ấy.

Giống như lúc cậu đối mặt với sự bắt nạt của đám người kia, ngoại trừ yên lặng chịu đựng ra, căn bản cũng không có biện pháp nào khác.

"Bạn học Lý, nghe nói quan hệ giữa em và Tống Thành, Hoàng Tiểu Đông không tốt lắm? Đương nhiên, hai người kia bình thường ở trường học, quả thật cũng có chút hành vi không đúng. Em có thể yên tâm nói với giáo viên, mọi người sẽ giúp đỡ em. Có điều, bạn học Lý này, lúc trước em gặp phải nhiều chuyện không hay như vậy, có phải cũng muốn trả thù đối phương hay không..."

Chủ nhiệm lớp hài lòng nhìn bộ dáng sắc mặt trắng bệch của thiếu niên trước mặt, đang muốn tiếp tục mở miệng gây áp lực cho đối phương, thì bên kia bỗng nhiên truyền ra một tiếng nổ lớn.

Chính là do Phương Càn An một cước đá vào bàn trà.

Bàn trà của phòng giáo vụ được làm từ gỗ lim cứng cáp, nặng đến độ mấy người khiêng cũng không nhấc nổi, nhưng Phương Càn An chỉ cần một cước đá qua, đã có thể khiến chiếc bàn trà gỗ lim cao 1m5 trực tiếp di chuyển.

-Bạn học Phương?!"

Chủ nhiệm lớp vốn tưởng Phương Càn An sẽ ở một bên xem kịch, kết quả đại thiếu gia chợt khó ở, thiếu chút nữa dọa cho ông ta nhồi máu cơ tim.

"Thật ngại quá, lúc duỗi chân không chú ý."

Phương Càn An không chút hổ thẹn nhún nhún vai, vừa nói vừa đứng lên.

Vóc dáng cao 1m9 phát triển tốt đi thẳng đến trước mặt chủ nhiệm lớp, mang đến áp lực khủng bố cho người sau.

Ngay sau đó, Phương Càn An giơ tay lên, trực tiếp ôm lấy Lý Tú.

"Tiết học đầu tiên, tên này ở cùng một chỗ với tôi, sau đó chúng tôi còn cùng nhau đến phòng y tế, thầy không nhớ rõ sao?"

Phương Càn An rũ mắt xuống, thản nhiên nói.

"A... Ồ, chuyện đó. ”

Mồ hôi trên trán chủ nhiệm lớp đổ như mưa, chậm nửa nhịp mới ngước lên đáp.

Ánh mắt của ông ta chuyển động qua lại trên người Phương Càn An và Lý Tú, nghi hoặc trên mặt quả thực muốn tràn ra.

Phương Càn An và Lý Tú?

Trước con mắt tinh tường của ông ta, trong thời gian ngắn có thể khiến hai người vốn ở hai thái cực khác nhau, đột nhiên lại thân thiết như vậy, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy.

"Tôi cùng tên què này ở cùng một chỗ hết nguyên buổi sáng, tên đó cũng không có khả năng ở dưới mí mắt tôi mà động thủ với Tống gì và Hoàng ấy. Hơn nữa tôi cảm thấy, một tên què như Lý Tú, có cái gì để tên Tống gì gì đó ăn cắp đồ được. ”

Cánh tay của nam sinh vừa nặng vừa nóng, đè trịch lên Lý Tú. Từ trên người Phương Càn An truyền đến nhiệt độ cơ thể nóng rực, từng chút từng chút ngâm vào người Lý Tú, làm cho cậu cực kỳ không thoải mái.

Phương Càn An nói ra những lời kia, càng làm cho toàn thân ông ta cứng đờ tại chỗ.

Tuy rằng bề ngoài nhìn không ra, nhưng trên thực tế, trình độ nghi hoặc của Lý Tú cũng tương đương với chủ nhiệm lớp.

"A, vậy, cũng được."

Chủ nhiệm lớp mờ mịt phụ họa theo Phương Càn An.

Phương Càn An gật đầu, cánh tay đặt trên vai Lý Tú dùng sức, thiếu chút nữa đem thiếu niên trực tiếp kéo vào trong ngực mình.

"Cho nên việc này không liên quan gì đến cậu ta."

Phương Càn An bình tĩnh nói.

"Nếu không còn gì để hỏi, tôi dẫn cậu ta đi trước."

 *

Mãi cho đến khi rời khỏi phòng giáo vụ được một đoạn dài, Lý Tú mới chợt bừng tỉnh.

Cậu nhớ rất rõ khuôn mặt đỏ bừng của chủ nhiệm lớp trước khi đóng cửa: Có Phương Càn An ở đây, cho dù chủ nhiệm lớp có khó chịu hơn nữa, ông ta cũng sẽ không tiếp tục tìm Lý Tú gây phiền toái nữa.

Nghĩ tới đây, tâm tình Lý Tú lập tức trở nên dị thường phức tạp.

Không cần cõng nồi tự nhiên sẽ thấy an tâm.

Nhưng hành động của Phương Càn An quả thật rất kỳ quái, chẳng trách trong lòng cậu nao núng không yên, không chừng tên này đang muốn giở trò gì.

Đừng nói là bày được trò gì mới, bắt nạt nữa à?

"Cái kia... Tại sao? ”

Chờ đến lúc ý thức được, Lý Tú đã hỏi ra.

"Tại sao?"

Phương Càn An vẫn mang theo bộ dạng bất cần đời.

"Vì sao lại giúp tôi." Lý Tú cúi đầu hỏi.

Là loại tồn tại đặc thù trong trường, Phương Càn An căn bản không cần mở lời giải thoát cho người như Lý Tú. Huống chi Lý Tú trước kia cũng biết, Phương Càn An không thích cậu.

Phương Càn An trầm mặc một lát.

"Ồ, cái đó..."

Thân hình của nam sinh so với thiếu niên bên cạnh, lớn hơn rất nhiều.

“Tại sao cậu muốn giúp một người không liên quan gì tới cậu chứ, hơn nữa còn là một tên què chuyên đi lừa đảo người khác, chính là loại người mà cậu ghét nhất.”

"Ông già kia đến tìm tôi, rồi bảo phải bước bằng chân phải vào lớp học."

Cuối cùng, Phương Càn An mặt không chút thay đổi trả lời.

Lý Tú: "Hả? ”

Phương Càn An hừ nhẹ một tiếng: "Tôi ghét nhất là bước chân phải vào phòng học, được rồi, thật ra tôi nhìn không vừa mắt ông ta, làm sao vậy? ”

Lý Tú thu hồi ánh mắt.

"Không có gì."

Một lát sau, từ trên môi thiếu niên tràn ra một tiếng nói nhỏ như muỗi.

"Cám ơn."

So với lúc trước, lần này thanh âm của cậu tuy nhỏ, nhưng âm điệu lại mềm mại, có vẻ khắp cơ thể của thiếu niên cũng sẽ mềm mại như thế.

Từ góc độ của Phương Càn An, có thể thấy được cần cổ trắng như tuyết của Lý Tú bị lộ ra bên ngoài, dưới sợi tóc đen nhánh càng làm tăng nổi bật độ nhỏ nhắn của đôi tai.

Không biết vì cái gì, Phương Càn An theo bản năng liếm răng hổ của mình một chút.

"Chỉ có vậy thôi sao?" Giọng nói gã khẽ nâng lên, "Không đúng, tiểu người què à, tôi giúp cậu một việc lớn như vậy, có phải nên lấy chút quà cáp gì đó để cảm ơn hay không? ”

Ngay khi dứt lời, Phương Càn An liền cảm thấy bả vai Lý Tú run lên một chút, thiếu niên đơn bạc dừng bước, quay đầu nhìn gã không nói một lời. ( truyện đăng trên app T y T )

"Tôi không có gì để tặng cậu đâu."

Lý Tú nói.

Phương Càn An cũng không biết trong nháy mắt vừa rồi, rốt cuộc là trong đầu Lý Tú lại suy nghĩ lung tung gì, dù sao khẳng định không phải là chuyện tốt đẹp cho cam. Nhưng nhìn vào khuôn mặt trắng như tuyết kia, không hiểu sao lại khiến Phương Càn An nghĩ đến cái loại, ừm, cái loại tiểu quả phụ mất chồng không ai dựa vào, đặc biệt nhu nhược ai muốn ức hiếp cũng được.

...... Ai chết tiệt, mày đang nghĩ tới cái gì thế không biết.

Phục hồi lại tinh thần, Phương Càn An cảm thấy bản thân có chút nóng vội.

Thế nhưng, cảm giác kỳ quái cứ vồ lấy gã, giống như có chục chiếc móng vuốt nhỏ bé đang gãi trên ngực gã.

"Vậy cậu có thể làm gì cho tôi?"

Phương Càn An muốn mạnh mẽ đè xuống khác thường trong lòng, gã thản nhiên nói.

Nghe được những lời này, Lý Tú lại rũ mắt xuống không lên tiếng.

Phương Càn An phát hiện ra, Lý Tú gặp phải chuyện khó chịu, sẽ cố ý dời ánh mắt không nhìn người khác. Bất quá, thói quen này cũng chẳng ai thèm nói cho cậu biết,nhìn vào dáng vẻ thanh tú như cô vợ nhỏ, càng cụp mắt tỏ vẻ ủ rũ, lại càng làm cho người ta muốn... Muốn trêu chọc một chút.

Phương Càn An: "Người xưa có câu, nếu không có gì để báo đáp, thì lấy thân báo đáp đi? ”

Lý Tú quay đầu lại, đánh giá Phương Càn An từ trên xuống dưới.

"Xin lỗi, tôi không phải đồng tính luyến ái, không làm được cái này."

- Khụ khụ ——"

Phương Càn An thiếu chút nữa bị chính mình sặc nước miếng.

- Tôi cũng không phải gay! Gã hét lên, "Đùa một chút thôi mà! ”

Quả thật chính là miệng tiện còn khoái đùa giỡn.

Nhưng phản ứng của Lý Tú thật sự quá đứng đắn, đứng đắn đến nỗi khiến mặt Phương Càn An không hiểu sao lại nổi lên một cỗ nhiệt ý.

Mẹ kiếp.

"Tôi có thể giúp cậu học thêm."

Lý Tú nghiêng người liếc Phương Càn An một cái, tiếp tục nói.

"Tôi nhớ rõ, thành tích của cậu rất kém."

Trong thực tế, là học lớp cuối.

Ngay cả khi Phương Càn An còn không đến, lần này xem ra bị xấu hổ đến đỏ mặt rồi.

"Thành tích của tôi... Không, ai mà muốn loại cảm tạ này chứ? Chả có thành ý gì hết! ”

Lại một lần nữa, Phương Càn An vươn tay, nặng nề ôm lấy Lý Tú.

Nhiệt độ cơ thể nóng rực xua tan hàn ý do sốt nhẹ mang đến, khiến Lý Tú hoảng hốt trong chớp mắt.

[ “Tú.” 】

Cùng một lúc, ở phía xa hành lang, vang lên một tiếng kêu khàn đặc.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc qua sống lưng, Lý Tú đột nhiên xoay người, vừa lúc trong góc có một người cúi đầu.

"Bạn học Lý Tú."

Người đàn ông lặp đi lặp lại cuộc gọi.

Phòng giáo vụ nằm trong khu phức hợp rất lớn, khi thiết kế nó, nhà trường đã mời một nhà thiết kế nổi tiếng nào đó.

Kết quả, hình dạng của tòa nhà được thiết kế rất tiên phong, nhưng thực tế thì rất khó để đi lại. Các văn phòng đều rất kỳ quái, toàn bộ đều được nối với nhau bằng hành lang, hơn nữa hành lang cũng được thiết kế vô cùng phức tạp, có thể nói là mê cung. Chưa kể, tuy có rất nhiều hành lang, nhưng không có lấy một cánh cửa sổ nào cả, mọi thứ đều dựa vào nguồn sáng nhân tạo được đặt trong phòng.

Một khi bóng đèn bị hỏng, vị trí đó đặc biệt tối tăm.

Mà bây giờ, phía trên góc kia, vừa vặn chính là một bóng đèn bị hỏng.

Thật kỳ lạ, khi họ đi ngang qua, đèn đó có bị hỏng đâu?

- Tư tư - Tư Tư ——"

Cách xa như vậy, Lý Tú vẫn có thể nghe được tiếng dòng điện thỉnh thoảng vang lên.

Nương theo ánh đèn rõ ràng, bóng người kia cũng có vẻ có chút khó có thể nhận ra.

"Thầy... Âu Dương? ”

Lý Tú híp mắt nhìn một hồi lâu, mới miễn cưỡng nhận ra người kia là ai.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp