"Là anh hả? Anh vào đây bằng cách nào vậy?” Thời Niên giật mình, nói.

Cô quay đầu, lại phát hiện người giám thị mình vốn ở cửa giờ chẳng thấy đâu. Không chỉ vậy, mà đình viện cũng không có ai, tất cả mọi người hình như đều đã ra ngoài.

Lưu Triệt: “Ta thấy bên trong không có ai nên vào thẳng đây.”

Dứt lời, liền từ trên cửa sổ nhảy xuống, Thời Niên hỏi: “Anh tới đây làm gì? Không đúng, sao anh biết tôi ở đây?”

Làm sao biết? Nếu không phải chính tai nghe thấy, e rằng có như thế nào hắn cũng không tin được, người hắn tìm lâu nay vậy mà chính là mỹ nhân hắn tự mình mang tiến cung.Azi-TYT

Lưu Triệt ngẫm lại tâm trạng của mình khi nghe ảnh vệ hồi báo. Dương đắc ý nói, hắn đã gặp Liên bát tử và Nguyệt thiếu sử, còn có một vị Thời thiếu sử chưa gặp.

Hóa ra, nàng chính là Thời thiếu sử đó.

“Ta có cách của ta. Nhưng mà thật đúng là không ngờ, hóa ra nàng là Thiếu sử phu nhân của…… bệ hạ”

Lúc nói bốn chữ “Thiếu sử phu nhân”, hắn đè thấp giọng, mang theo nét dịu dàng như có như không.

Thời Niên trong lòng nhảy dựng. Hắn biết mình là ai, hiện tại lại chạy tới tìm mình, muốn làm gì đây? Tìm phiền phức sao?

Nữ hài lui về phía sau nửa bước, trên mặt hiện lên phòng bị. Hắn thu hết tất cả vào mắt, “Yên tâm, nàng đã cứu ta một lần, ta lại cứu nàng một lần, chúng ta cũng coi như sinh tử chi giao. Chuyện nàng không muốn nói, ta sẽ không hỏi nhiều, cũng sẽ không nói cho người khác.”

Cô vẫn hoài nghi, “Thật sự?”

Lưu Triệt thở dài, “Vậy nàng muốn ta làm như thế nào nàng mới tin?”

Thời Niên nghĩ nghĩ, nói: “Anh biết tôi là ai, nhưng tôi vẫn không biết anh là ai, không công bằng chút nào. Đã là sinh tử chi giao mà còn giấu giếm thân phận, vậy không được đâu!”

Thế mà bị phản kích lại một cú.

Đôi mắt hạnh của thiếu nữ hắc bạch phân minh, có đề phòng, còn có loáng thoáng tò mò, duy độc không có kính sợ và lấy lòng. Hắn thực thích ánh mắt này, muốn nàng cứ mãi nhìn mình như vậy.

Hắn cười nói: “Ta sao, ta là đệ đệ của đương kim bệ hạ, Quảng Xuyên vương.”

Quảng Xuyên vương, Thời Niên khá có ấn tượng với danh hào này. Trước đó, đã từng nghe cung nhân nói qua, hình như là con trai của Vương phu nhân, em gái Vương thái hậu. Tỷ muội hai người đều là phi tử của Cảnh đế. Vương phu nhân đã qua đời trước khi Võ Đế đăng cơ, mấy đứa con trai đều do Vương thái hậu nuôi nấng thay. Quan hệ giữa Quảng Xuyên vương và Võ Đế rất tốt, gần đây đúng là ở trong cung.

Cho nên, thật là hắn?

Thời Niên nghĩ đến đây, thoáng liếc mắt qua quần áo đối phương. Nền đen chỉ vàng, thoạt nhìn trang trọng lại quý khí. Bỗng nhiên, hình ảnh trước mắt cô như một bộ phim đang trình chiếu.

Trên màn hình là một gian tẩm điện hoa lệ, dưới đất là thảm gấm, rường cột chạm trổ, nam nhân trước mắt cũng mặc bộ đồ đen thêu chỉ vàng như vầy, đứng trước gương đồng, soi tới soi lui, nói: “Ngươi nói trẫm ăn vận thế này, nàng có nhận ra không?”

Hoạn quan bên cạnh cúi đầu cười nói: “Thời thiếu sử vào cung chưa lâu, nào đã gặp qua bệ hạ, càng chưa từng gặp Quảng Xuyên vương, hẳn là nhận không ra.”

Nam nhân nhướng mày, giống như đang đùa nhưng lại loáng thoáng nghiêm túc, “Là ngươi nói đấy. Nếu nàng nhận ra, trẫm sẽ giết ngươi.”

……

Thời Niên đột nhiên thanh tỉnh, như vừa nhấc đầu khỏi chậu nước, cả người lạnh thấu, hai chân nhũn ra. Cô lui về phía sau nửa bước ngã ngồi trên mặt đất, đôi mắt lại còn nhìn chằm chằm Lưu Triệt, thần sắc hoảng hốt.

Lưu Triệt vội vàng tiến lên, ngồi xổm xuống, “Làm sao vậy?”

Cô biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Tất cả quá quen thuộc. Hình ảnh ban nãy sẽ không lừa cô. Cho nên, nam nhân trước mắt không phải Quảng Xuyên vương, mà là mục tiêu đầu tiên của cô, một thế hệ hùng chủ trong sử sách bằng xương bằng thịt……

Điện thoại đâu rồi? Tôi muốn chụp ảnh đăng Weibo, khoe bạn bè khắp năm châu bốn biển! (Azi-TYT)

Tôi đã nhìn thấy Hán Vũ Đế Lưu Triệt!!!

Ánh mắt Lưu Triệt toát ra nghi hoặc, Thời Niên khẽ giật mình, ý thức được tình huống hiện tại như thế nào.

Hắn rõ ràng là Hoàng đế, lại lừa mình là Quảng Xuyên vương, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng theo bản năng, cô cảm thấy không thể vạch trần.

Thời Niên hít sâu, không cần làm bộ, trên mặt đã lộ rõ biểu cảm kinh hách, “Thì ra là Quảng Xuyên vương…… Thiếp bái kiến đại vương. Trước đây nếu có thất lễ, mong đại vương đừng để trong lòng!”

Lưu Triệt thấy đối phương tin, nhẹ nhàng thở ra. Không uổng công hắn thay đổi quần áo, còn chọn kiểu mà thập đệ yêu thích nhất.

Hắn xua xua tay, “Được rồi, đừng đa lễ.”

Thời Niên đứng lên, lại cúi đầu, tựa hồ vô cùng căng thẳng. Lưu Triệt thoáng đánh giá, nghiêng đầu cười nói: “Sao thế, biết thân phận của ta rồi nên sợ à? Nhìn nàng không giống người nhát gan.”

Thời Niên miễn cưỡng cười cười. Vô nghĩa, nếu anh thật sự chỉ là Quảng Xuyên vương, đương nhiên tôi không sợ, nhưng anh là…… Lưu Triệt! Cho dù tôi dốt môn lịch sử cũng từng nghe nói Lưu Triệt công trạng vĩ đại, tính khí thất thường, hiếu chiến thích giết chóc, lỡ như không cẩn thận chọc trúng chỗ nào, anh băm tôi luôn làm sao đây!

Lưu Triệt xoay chuyển tròng mắt, “Haiz, nàng thật sự không ăn à? Đây chính là mộc đào mà Lĩnh Nam tiến cống, ta cố ý mang cho nàng đấy.”

Thời Niên ngẩn người, bỗng nhiên phản ứng lại, cái gì cái gì, hắn mang cho mình ăn?!

Lưu Triệt bỗng thấy hoa mắt, nữ hài đoạt lấy quả đào nhanh như hổ đói vồ mồi, cắn năm ba miếng đã hết, sau đó tròn mắt hỏi: “Còn nữa không?!”

Lưu Triệt: “…… Tạm thời hết rồi.”

Hắn dở khóc dở cười, “Sao lại đói thành như vậy, chưa ăn gì à?”

Thời Niên nuốt xuống miếng đào cuối cùng, nói: “Ừm, tôi phạm sai lầm, nên bị phạt ở đây dệt vải, chưa dệt xong thì không được ăn gì cả.”

Lưu Triệt nheo mắt, khẩu khí có điểm nguy hiểm, “Thế à? Ai phạt nàng?”

Thời Niên muốn xả ra hết, lại do dự. Dù sao, Liên Kiều cũng là nữ nhân của hắn, hình như còn rất hợp gu hắn nữa. Mình tùy tiện chạy tới nói xấu nàng ta, lỡ hắn không vui, xử đẹp mình đi lấy lòng tiểu mỹ nhân thì sao! Mình không có ngu!

Cô nghiêm túc nói: “Lãnh đạo. Lãnh đạo trừng phạt. Tôi tâm phục khẩu phục.”

Lưu Triệt nghe không hiểu, nhưng cũng không tiếp tục hỏi, mà là thay đổi gương mặt tươi cười, “Vậy ta mang nàng đi ăn chút gì nha, chịu không? Nàng muốn ăn cái gì?”

Ăn cái gì, đây là đề tài Thời Niên thích nhất lúc này. Nhưng cô chợt khựng lại. Có lẽ là đã bị kinh sợ quá nhiều nên cảm thấy đầu óc cực kỳ tỉnh táo, chưa từng phản ứng nhanh như vậy bao giờ. Nhiếp Thành nói, mục đích cuối cùng là làm Vệ Tử Phu thuận theo lịch sử cùng Lưu Triệt ở bên nhau. Vốn dĩ, cô định lấy lòng tin của Vệ Tử Phu trước, nhưng lấy được lòng tin rồi thì làm sao nữa, kỳ thật cô chưa nghĩ ra.

Nhưng nếu cô làm Lưu Triệt nhìn thấy Vệ Tử Phu, làm Lưu Triệt thích Vệ Tử Phu, không muốn gả nàng đi Hung nô nữa, vậy có phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi không?

Khắc chế trong lòng kích động, cô làm như vô tình nói: “So với ăn cái gì thì tôi bỗng nhớ tới một chuyện. Cô nương mà chúng ta cứu tối hôm qua í, anh biết nàng là ai không? Tôi rất lo lắng cho nàng……”

Thần sắc Lưu Triệt biến đổi nhỏ đến mức khó phát hiện ra, một lát sau, nhàn nhạt nói: “Nàng ấy hả? Ta biết.”

“Thật sao? Anh thật sự biết? Vậy anh có thể đưa tôi đi gặp nàng không?”

Lần này có hơi vội vàng, lời vừa ra khỏi miệng mới phản ứng lại. Thời Niên thấp thỏm nhìn chằm chằm Lưu Triệt, cảm thấy chắc là chuyện không xong rồi, hắn hẳn là sẽ không tùy tiện dẫn người lạ đi gặp công chúa hòa thân đâu?

Nam nhân giương môi cười, ngữ khí tùy ý, giống như chỉ là đồng ý một việc bé xíu không đáng kể, “Đương nhiên có thể.”

Thời Niên: “……” Thuận lợi thế cơ á???

Nhiếp Thành đâu? Tô Canh đâu? Đoàn đội đâu, TEAM tôi đâu? Tôi không những nhìn thấy Vệ Tử Phu, mà còn rất thân với Lưu Triệt, hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, sao các người còn chưa xuất hiện hả!

……

“Qua nhiều lần kiểm tra có thể xác định thời đại này trừ Vệ Tử Phu ra, không có sự kiện lớn nào chếch đi cả. Cho nên, chỉ cần giải quyết vấn đề Vệ Tử Phu, huyền hẳn là sẽ bình tĩnh trở lại.”

Nhiếp Thành nghe Tô Canh hội báo, thần sắc trầm tĩnh. Tuy nói hiệu ứng bươm bướm, chỉ một chút biến động thôi cũng sẽ dẫn đến lịch sử thay đổi. Nhưng về phương diện khác, lịch sử đều có quán tính, đại đa số thời điểm, chỉ cần không chếch đi quá lớn thì sau vài ngày, lịch sử vẫn sẽ trở lại chính đồ, sẽ không dẫn phát hậu quả hủy diệt.

Mà việc bọn họ muốn xử lý đúng là sự kiện chếch đi quá lớn này.

Hắn tùy ý lật vài tờ văn kiện, bỗng giơ chân đá vào người bên cạnh, "Làm xong chưa?”

Lộ Tri Dao cũng không ngẩng đầu lên, “đợi xíu, đợi xíu! Còn một chút nữa là giải xong đề này rồi.”

Lộ Tri Dao năm nay 17 tuổi, còn mấy tháng nữa là phải tham gia thi đại học, cho nên dù đang làm nhiệm vụ cũng mang theo tài liệu ôn tập, giống như hiện tại, đang ôm quyển 《 Tuyển tập đề ôn thi đại học  》 múa bút thành văn.

Lần đầu tiên, các đồng đội nhìn thấy đều vỗ tay cổ vũ, xuyên qua còn không quên học tập, không hổ là thiếu niên chăm chỉ thế kỷ 21. Tuy nhiên thời gian dài, mọi người không còn kiên nhẫn nữa, cậu nói xem, thân ở đại Hán triều, cắm đầu vô mớ hàm số lượng giác làm chi trời!

Lộ Tri Dao gánh áp lực cực lớn giải xong đề cuối cùng, thở phào buông bút, nghiêm túc nói: “So với cái này, em càng tò mò tình hình trong cung hơn. Bà chị đó còn sống sao?”

Tô Canh: “…… Từ tin tức thu được thì vẫn còn sống, không chết.”

Nhiếp Thành vỗ tay hai cái, “Không tồi không tồi, vượt qua mong đợi.”

“Đừng quậy nữa. Nếu cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì các người đừng có bảo sao miệng thúi.” Tô Canh dở khóc dở cười, “Võ An hầu bên kia nói, Thời Niên được phong làm thiếu sử, ở tại dịch đình. Không biết cô ấy tiến triển thế nào rồi, có gặp được Vệ Tử Phu hay chưa.”

“Chị Tiểu Càng à, chị quá xem trọng cô ta quá rồi. Gặp Vệ Tử Phu!? Em cảm thấy cô ta có thể bảo vệ tốt bản thân, chống đỡ được đến lúc chúng ta tới cứu là hay lắm rồi.”

Tô Canh định phản bác nhưng nhớ lại Thời Niên cái gì cũng đều không hiểu, đành thở dài, “Nếu không phải lúc ấy không còn cách nào khác, tôi đã không để cô ấy một mình tiến cung……”

Nhiếp Thành nhìn hai người bọn họ. Tuy rằng nhận xét khác nhau nhưng hai người cơ bản đều cảm thấy Thời Niên chẳng làm được việc gì. Hắn đứng bật dậy, Tô Canh và Lộ Tri Dao sửng sốt, “Đội trưởng, anh đi đâu vậy?”

Nhiếp Thành: “Không phải hai vị rất lo lắng cho cô ấy sao. Đúng lúc, tôi đi chuyển đạt tâm ý thay hai vị.”

……

Thời Niên không ngờ mình sẽ trải qua chuyện kích thích thế này. Đó là đi theo Lưu Triệt lén gặp Vệ Tử Phu. Dọc đường đi, trong lòng cô không khỏi run sợ, nhưng lại không thắng nổi tò mò và hưng phấn. Tuy nhiên, sau khi Lưu Triệt đưa cô tới nơi, cô lại không nói nên lời.

Thời Niên ngửa đầu nhìn bức tường viện màu trắng , không xác định hỏi: “Trèo tường?”

Lưu Triệt gật đầu, khẳng định lại lần nữa, “Trèo tường.”

Thời Niên điên mất, “Không phải anh là Quảng Xuyên vương sao? Sao không quang minh chính đại đi vào?”

“Đây là công chúa hòa thân, người bình thường không được gặp, làm sao quang minh chính đại đi vào được? Sợ ngã hả? Sợ ngã thì ta đưa nàng trở về.”

Tới bước này rồi, làm sao có thể sợ ngã chứ. Cũng may tường viện không cao, Thời Niên loay hoay bò lên, sau đó Lưu Triệt cũng lên theo. Hai người ngồi trên tường viện, Thời Niên cảm thấy cảnh tượng này hơi buồn cười, nói: “Thì ra anh biết nàng là công chúa hòa thân à?”

Lưu Triệt: “Biết chứ! Từng thấy xa xa vài lần rồi.”

“Vậy anh có cảm thấy nàng rất xinh đẹp hay không?”

Lưu Triệt nhướng mày, nghe nữ hài dùng giọng điệu ấp ủ đã lâu, nói: “Tôi nghe nói vị công chúa này còn biết ca hát, hơn nữa còn hát rất hay. Anh có muốn nghe hay không? Có lẽ có kinh hỉ đó……” Trong sách nói anh nghe người ta hát một lần liền ngủ với người ta ngay tại chỗ luôn còn gì.

“Nàng muốn nói cái gì?”

Thời Niên chớp chớp mắt, “Tôi cảm thấy nữ nhân tốt như vậy, không nên gả đi Hung nô, hẳn là lưu tại Hán triều mới phải. Người Hung Nô không được ăn học, đối với giai nhân vô cùng thô lỗ, chỉ có nam nhân tôn quý nhất đại Hán của chúng ta mới xứng đôi với nàng!”

Lưu Triệt nghe đến đó, bỗng nhiên sát lại gần, hơi thở âm ấm quét qua gò má cô, “Nam nhân tôn quý nhất đại Hán, nàng đang nói đến phu quân của nàng ư? Thiếu sử phu nhân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play