“Là nàng……” Hắn nhẹ giọng nói, khó nén nổi bàng hoàng.
Thời Niên bị người đối diện chặn lại, trong lòng đang kêu gào mẹ ơi chết con rồi thì lại nghe một câu như vậy. Cô kinh ngạc nhìn kĩ, phát hiện nam nhân trước mắt hơi quen quen, chính là thanh niên áo gấm mà cô đã cứu vào cái đêm vừa xuyên tới!
Chưa kịp nghĩ vì sao hắn lại ở chỗ này thì cô đã túm lấy hắn, “Chạy mau lên, bị bắt được sẽ chết đó.”
Lưu Triệt còn chưa hồi thần, đã bị cô lôi kéo chạy về phía trước. Rất nhanh, phía sau lại có thanh âm, là tiếng kêu của hai tên thủ vệ. Tiếng gió hú bên tai, hắn cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang giao nhau, bỗng nhiên nhớ tới tối hôm đó, Trường An thành đêm khuya, nàng cũng nắm tay hắn chạy như điên thế này.
Bỗng nhiên, hắn trở tay nắm lấy tay cô, Thời Niên cả kinh, hắn nói: “Bên này.”
Phía bên phải là một tòa núi giả, ở giữa trống rỗng, hắn bảo cô trốn vào trước, sau đó mình mới vào. Thời Niên nghe thấy tiếng bước chân tới gần, căng thẳng đến đổ mồ hôi. Như này có được không? Chẳng lẽ những người đó không nhìn ra chỗ này có núi giả ư?
Cô định lên tiếng, vừa nhấc đầu lại đụng phải cằm nam nhân. Sơn động chật hẹp, hai người cứ đứng như vậy, thân thể cơ hồ dán sát vào nhau. Bầu không khí xung quanh giống như lập tức nóng lên, có thể nghe thấy tiếng hô hấp giao nhau triền miên. Hắn cũng đang nhìn cô, đôi mắt đen nhánh như có tia lửa, sau một lúc lâu nuốt khan một chút, hầu kết phập phồng.
“Anh……”
Hắn giơ tay đè lại môi cô, thanh âm khàn khàn, “Đừng lên tiếng.”
Cô sợ tới mức không dám nói nữa. Tay hắn vẫn không rời đi, mà lại buông nhẹ, ngón cái khẽ vuốt ve như là…… lưu luyến.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần nhưng làm cô kinh ngạc chính là, nó lại dừng lại ở ngay vách đá ngăn cách. Bên ngoài an tĩnh trong chốc lát, lúc nghe được động tĩnh thì bọn họ đã đi xa.
Nam nhân bên cạnh nói: “Được rồi.”
Thời Niên cẩn thận nhìn xung quanh, “Không, không phải là bẫy đó chứ…… Chờ chúng ta ló ra ngoài là bị thộp cổ ngay?”
Lưu Triệt dẫn đầu bước ra, gió lạnh thổi qua tức khắc thoải mái hơn chút, xác định chắc chắn không có ai, nói: “Yên tâm đi, bọn họ còn lâu mới thông minh như vậy.”
Hắn không cho người đi theo, Dương Đắc Ý lại không dám thật sự không để lại vài người bảo hộ hắn, hai thủ vệ kia hơn phân nửa là bị ám vệ dẫn đi rồi.
Thời Niên xác định không còn ai, mừng rỡ như điên, không ngờ lại có thể vượt qua kiếp nạn trong gang tấc. Lúc này, cô mới có tâm trạng chú ý người cứu mình, “Cảm ơn anh nha! Chúng ta, lại gặp mặt……”
Phương thức chào hỏi thế này rất kỳ quái nhưng hắn lại không lấy làm kinh ngạc, giống như ở trong lòng hắn nàng nên là như vậy. Cổ quái, lanh lợi, không ra bài theo lẽ thường. Hắn tìm nàng nhiều ngày như vậy nhưng không chút tin tức. Một khắc trước còn đang suy nghĩ về nàng, vậy mà nháy mắt tiếp theo, nàng liền xuất hiện trước mặt.
Đột ngột như vậy, hệt như đêm đó nàng từ trên trời giáng xuống.
Hắn nhẹ nhàng cười, “Đúng vậy, lại gặp mặt.”
Lời này nghe như bạn bè cũ thân quen lâu ngày gặp lại, Thời Niên vừa định cười, lại nghe thấy đối phương hỏi: “Vì sao bọn họ lại truy bắt nàng? Nàng đã làm gì à?”
Cô đã làm gì à? Cô chưa có làm gì hết, chỉ là xúc động chạy trốn, rồi bí quá hóa liều dùng gậy kích điện làm hôn mê thủ vệ thôi……
Như vậy có gọi là tập kích cảnh sát không nhỉ?
Thời Niên run run, nghiêm mặt nói: “Không liên quan đến tôi, là thủ vệ trong cung quá nhạy cảm. Tôi trong sạch!”
Hắn nhìn ra cô có điều giấu giếm nên không tiếp tục truy vấn. Nam nhân nghiêng đầu, dùng ánh mắt tò mò đánh giá cô, như thể đang suy nghĩ gì đó. Thời Niên mất tự nhiên vặn vẹo thân mình, bỗng nhiên cảm thấy tình hình trước mắt không tốt hơn lúc bị thị vệ truy đuổi bao nhiêu.
Đang nghĩ cách làm như thế nào thoát thân, ánh mắt xoay chuyển, trùng hợp bị một bóng người đằng xa hấp dẫn chú ý.
Họ đang đứng ở ven bờ Thương Trì, từ góc độ của cô, vừa lúc nhìn thấy một cô gái trẻ không biết đứng ở bờ bên kia tự bao giờ. Một thân bạch y, tóc đen xoã tung, dưới ánh trăng, dung nhan trong trẻo như tuyết. Hoàn toàn khác với vẻ đẹp điềm tĩnh văn nhã của Tô Canh, nữ tử này cứ đứng như vậy, yêu kiều rụt rè, mỏng manh yếu đuối khiến người ta không kìm lòng thương tiếc, chỉ muốn bảo hộ.
Thời Niên nhìn đến ngây người, muốn hỏi đây là ai thì bỗng một cái tên hiện ra trong đầu, hình ảnh giống y như đúc cái tên thành Trường An xuất hiện vào đêm đó.
Vệ Tử Phu.
Cô thất thần hai giây, đột ngột lấy lại tinh thần.
Vệ Tử Phu!!!
Đây là Vệ Tử Phu mà cô tìm kiếm bấy lâu nay??!
Lưu Triệt phát hiện tầm mắt cô, vô thức nhìn theo, thần sắc tức khắc biến đổi.
Tâm trí Thời Niên hỗn loạn. Năng lực đặc biệt của cô là có thể xuyên thấu qua cổ vật nhìn thấy quá khứ phủ đầy bụi. Nhưng từ khi tới Hán triều, năng lực này chỉ hiệu nghiệm đúng một lần, chính là cái đêm vừa đến, có thanh âm nói với cô chỗ này là Trường An cổ đại. Thời Niên vốn tưởng rằng đó là bởi vì cô đã xuyên tới cổ đại, nên những thứ hiện hữu xung quanh không thể xem như cổ vật nữa. Nhưng mà vừa rồi, năng lực đặc biệt đó lại hiệu nghiệm lần thứ hai.
Chẳng những vậy mà hiện tại còn có thể trực tiếp nhắc nhở tên người?!
Bất kể như thế nào, đã có ý tưởng rõ ràng, cô phải đi qua đó. Tận dụng thời cơ, khó khăn lắm mới gặp được Vệ Tử Phu, không thể để nàng ấy chạy được!
Cô cất bước muốn đi, Lưu Triệt hỏi: “Nàng đi đâu?”
Bấy giờ, Thời Niên mới nhớ tới bên cạnh còn có cái đuôi, “Tôi…… Tôi bỗng nhiên nhớ ra tôi còn có việc phải làm. Còn anh, anh không buồn ngủ hả? Hay là anh đi về nghỉ ngơi trước đi……”
Lưu Triệt nhìn chằm chằm cô, “Chưa buồn ngủ. Nàng có chuyện gì cần làm thế?”
“Tôi……”
Lưu Triệt nhướng mày, “Nàng muốn đi gặp nàng ấy à? Các người quen nhau?”
Thời Niên cả kinh, đang không biết trả lời thế nào thì bỗng nghe phía bên kia vang lên tiếng động lớn. Vệ Tử Phu nghiêng mình nhảy xuống sông.
Thời Niên: “……”
Lưu Triệt nhìn thấy nữ tử rơi xuống nước, cũng giật mình. Người bên cạnh còn nhanh hơn cả hắn, vèo một cái như làn gió chạy đến bờ bên kia, dòng nước chảy xiết, nữ tử áo trắng vùng vẫy bên trong bị cuốn trôi xuống hạ lưu.
Thời Niên: “Không được rồi!”
Cô không biết vì sao Vệ Tử Phu nhảy sông, nhưng nếu nàng chết là cô cũng coi như xong đời!
Lưu Triệt nghe cô nói xong câu đó, động tác tiếp theo chính là cởi quần áo. Nữ hài cởi y phục bên ngoài, chỉ mặc áo trong và quần dài, rồi “Bùm” một tiếng nhảy vào trong nước.
Lưu Triệt: “Nàng muốn làm gì?!”
Cô không chìm xuống đáy nước như hắn nghĩ. Nữ hài huơ đôi tay và hai chân, nửa thân mình nổi lên khỏi mặt nước, xác định mục tiêu bơi về phía trước. Hắn chưa từng thấy ai bơi lội linh hoạt như vậy, hệt như một con cá.
Chẳng mấy chốc, Thời Niên đã tiếp cận được Vệ Tử Phu, nàng không còn nhiều sức lực, hai mắt nhắm chặt nổi lềnh bềnh. Cô vọt tới ôm lấy nàng, hai người cùng nhau bơi vào bờ, cô lại dùng hết sức đẩy nàng lên bờ, sau đó tự mình cũng bò lên.
Lúc Lưu Triệt xuyên qua cầu vòm chạy tới, vừa lúc nhìn thấy Thời Niên dùng sức đẩy nữ tử đang hôn mê bất tỉnh lên bờ, “Nè, cô tỉnh lại đi! Vệ Tử Phu? Cô tỉnh lại đi!”
Hắn nhìn thoáng qua, người trên mặt đất hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, hơn phân nửa là không được. Đang định khuyên thì thấy Thời Niên nắm mũi nữ tử, hít sâu rồi hôn lên môi nàng kia.
Lưu Triệt: “……”
Thời Niên thổi mấy hơi, sau đó bắt đầu ấn ngực, “Vệ Tử Phu! Cô không được chết! Cô mà chết thì tôi phải làm sao đây? Cô có thể có trách nhiệm chút hay không? Đừng liên lụy người khác chứ!”
Cô khóc lóc kêu: “Cô mau tỉnh lại cho tôi!”
“Khụ……” Nữ tử nôn ra một ngụm nước, chậm rãi mở mắt.
Nước mắt Thời Niên còn treo trên mặt, ngơ ngẩn nhìn nàng. Vệ Tử Phu mờ mịt, "Ta…… Còn sống ư?”
Thời Niên nín khóc mỉm cười, “Còn sống. Cô đương nhiên là còn sống. Cô tuyệt đối không thể chết!”
Mắt Vệ Tử Phu dần dần lấy lại tiêu cự, nhìn Thời Niên, sau đó nhìn sang Lưu Triệt bên cạnh, thần sắc ngay lập tức biến đổi, còn chưa mở miệng thì Lưu Triệt đã hỏi trước: “Ngươi không sao chứ?”
Vệ Tử Phu: “Thiếp không sao……”
Nàng lảo đảo đứng dậy, Thời Niên lo lắng muốn đỡ lại bị tránh đi.
Vệ Tử Phu nhìn hai người đối diện, tựa hồ đang bình phục cảm xúc. Sau một lúc lâu, hơi cúi người làm lễ. Cả người nàng ướt đẫm, vô cùng chật vật, nhưng động tác lại hết sức ưu nhã, có cảm giác như nữ tử quý tộc cao quý, “Thiếp trượt chân rơi xuống nước, may mà được hai vị cứu giúp, mới nhặt được mạng về. Ân cứu mạng suốt đời khó quên, ngày nào đó nếu có cơ hội, nhất định kết cỏ ngậm vành!”
Thời Niên: “Không, không cần khách khí……”
“Hôm nay quá muộn, thứ lỗi thiếp không thể ở lâu, xin cáo từ.”
“Cô phải đi hả? Nhưng mà cô…… Chúng tôi đưa cô về nha! Cô cần phải khám bác sĩ nữa!”
Vệ Tử Phu có vẻ như bị kinh hách, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, kiên quyết lắc đầu, “Không cần. Thiếp còn một chuyện thỉnh cầu hai vị giúp đỡ. Chuyện tối nay xin đừng nói với người khác!”
Ánh mắt nàng tha thiết, Thời Niên chần chờ gật gật đầu. Vệ Tử Phu lại xá một cái, xoay người nhanh chóng rời đi. Azi-TYT
Thời Niên nhìn bóng lưng, lẩm bẩm: “Nàng nói nàng trượt chân té xuống, nhưng tôi rõ ràng nhìn thấy nàng tự nhảy xuống mà……”
Lưu Triệt cũng nhìn Vệ Tử Phu, không nói gì.
Một trận gió thổi tới, Thời Niên bỗng hắt xì một cái. Cả người cô ướt đẫm, áo trong dán sát vào người, đường cong lộ rõ. Lưu Triệt nhìn một hồi cũng không dám nhìn nữa, nghĩ nghĩ, cũng bắt đầu cởi áo.
Thời Niên cả kinh, “Anh định làm gì?!”
Lưu Triệt ném áo ngoài qua, quay lưng lại, “Mặc vào đi, kẻo bị cảm lạnh.”
Thời Niên vuốt quần áo, cong môi cười, không ngờ anh chàng cổ đại này cũng ga lăng phết.
Anh chàng cổ đại! Bỗng nhiên, cô lấy lại tinh thần, đúng vậy, cô hiện tại ở cổ đại, đêm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy, lỡ như người này truy cứu lai lịch của cô thì phải làm sao?
Hình như cô để lộ qua nhiều sơ hở……
Lưu Triệt đợi thật lâu, không nghe thấy đối phương lên tiếng, hắn lại không dám tùy tiện quay đầu, mãi đến khi thời gian dài bất thường, rốt cuộc hắn mới xoay người, lại thấy phía sau trống không, ánh trăng vẫn rọi xuống nền gạch, người kia lại không thấy đâu.
Lưu Triệt nhìn chằm chằm chỗ đất trống hồi lâu, nhàn nhạt nói: “Ra đi.”
Nháy mắt tiếp theo, ở chỗ tối liền xuất hiện bóng người, cung kính quỳ xuống dưới chân hắn, trong tay còn cầm một thứ, là y phục bên ngoài của cô.
Lưu Triệt cầm lấy y phục, vuốt ve hoa văn trên cổ tay áo, thần sắc bình tĩnh, khó nắm bắt, “Đi theo, tra xem nàng là ai.”
Không ai hay biết Thời Niên chuồn ra khỏi dịch đình. Tuy nhiên, sáng hôm sau Liên Kiều thấy cô chưa dệt xong, tức giận vì cô dám cãi lời mình nên không chỉ lệnh cô dệt gấp đôi, mà còn phân phó trước khi cô chưa làm xong thì không được cho ăn cơm.
Liên bát tử ngạo nghễ nói: “Ngươi có thể tiếp tục bằng mặt không bằng lòng, chỉ cần ngươi không sợ chết đói thì cứ lì tiếp đi.”
Đói bụng suốt một đêm, Thời Niên không còn sức lực cãi cọ nên im lặng đi tới phòng dệt. Thủ đoạn Liên Kiều thật sự đủ độc ác, vậy mà còn sai người giám thị, Nguyệt Dung muốn mang cho cô chén nước cũng không được.
Thời Niên hăng hái chiến đấu từ sáng sớm đến sau giờ ngọ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là làm xong nhanh nhanh để còn ăn cơm nóng. Cô cảm thấy mình thật sự quá đáng thương, mới xuyên không có một chuyến mà nhu cầu sinh hoạt đã hạ thấp đến nước này……
Cuối cùng, cô không chịu được nữa, tay chân vận động máy móc, đầu óc lại bắt đầu thất thần.
Đêm qua lẻn ra ngoài một chuyến, thật ra cũng có thu hoạch, mình gặp được Vệ Tử Phu, còn cứu mạng nàng. Đám Nhiếp Thành đáng ghét đến giờ còn chưa thấy mặt đâu, muốn khoe khoang mình đã hành động anh dũng cứu mỹ nhân như thế nào cũng không biết khoe với ai.
Có điều, tại sao Vệ Tử Phu lại muốn nhảy sông tự vẫn? Còn nam nhân kia nữa, rốt cuộc hắn là ai? Đêm hôm khuya khoắt xuất hiện trong cung, lại mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, chẳng lẽ là Hoàng Đế? Cơ mà không đúng, nếu là Hoàng Đế thì sao nhìn thấy thủ vệ lại trốn? Vệ Tử Phu cũng không thể không quen hoàng đế được!
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, cô vò đầu bứt tóc, nhăn mày nói: “Rốt cuộc anh là ai vậy hả!”
“Nàng đoán xem?”
“A!” Thời Niên giật bắn cả mình, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào bên cửa sổ xuất hiện một người.
Chính ngọ, dưới bóng cây đung đưa, một chàng trai mặc huyền y đội ngọc quan, ngồi vắt vẻo bên cửa sổ. Một chân gập lên trên, chân kia lắc lư giữa không trung, trong tay còn cầm một quả đào, hết tung rồi lại hứng.
Thấy cô nhìn qua, Lưu Triệt nhướng mày cười, “Ăn không?”