Thời Niên muốn điên rồi.

Ngàn tính vạn tính lại không tính được Lưu Triệt sẽ tự mình đưa tới cửa. Lát nữa, nếu Điền Phẫn thật sự bảo các cô ra hiến nghệ, không được coi trọng tất nhiên không xong, nhưng được hắn coi trọng…… thì cũng coi như tàn đời!

Cô ngẫm nghĩ lại, vốn dĩ trong lịch sử Vệ Tử Phu chính là bị Lưu Triệt nhìn trúng ở trong bữa tiệc, lúc nàng đang thay quần áo thì lâm hạnh ngay tại chỗ luôn?

…… Má ơi má ơi, cứu con!

Thời Niên níu ống tay áo Tô Canh, muốn khóc, “Nghĩ cách khác đi, chúng ta không thể ra đó đâu…… Hay là chạy trốn……”

“Không thể lui bước, nếu chạy chúng ta sẽ không còn con đường nào khác! Cô cho rằng vì sao đội trưởng đưa chúng ta vào đây? Không bao lâu nữa, người Hung Nô sẽ đến Trường An, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu.”

Cô hiếm khi nghiêm túc, Thời Niên ngẩn người, “Vậy, nếu chúng ta ra đó, Lưu Triệt thật sự……”

Tô Canh bình tĩnh, “Cứ đi ra đó trước, tùy cơ ứng biến.”

Thời Niên: “……”

Chơi lớn như vậy luôn á, Thời Niên ngớ người!

Cô thấp thỏm ngồi trong phòng, vặn vẹo ngón tay không muốn nói chuyện. Liên Kiều và Nguyệt Dung ngồi ở phía đối diện cũng vô cùng an tĩnh. Điểm khác biệt chính là, thần sắc Nguyệt Dung cũng lo lắng giống với Thời Niên, còn vẻ mặt Liên Kiều lại hết sức hưng phấn, cơ hồ có điểm gấp không chờ nổi.

Chốc lát sau, có nam tử tiến vào, Thời Niên nhận ra đó là người hầu bên cạnh Điền Phẫn. Hắn lướt qua ánh mắt chờ mong của Liên Kiều, bước đến ngay trước mặt Thời Niên và Tô Canh, “Quân hầu có mệnh, thỉnh nhị vị nữ lang đến chính đường hầu hạ.”

Da đầu Thời Niên tê dại, Tô Canh lại trấn định cười, “Vâng.”

Cô đứng dậy đi ra ngoài, Thời Niên theo sau, trong đầu lại không ngừng tưởng tượng chuyện kế tiếp. Trong lúc lơ đãng, dưới chân bỗng bị thứ gì làm vướng, cô cảm thấy trời đất quay cuồng, còn chưa kịp phản ứng lại, Tô Canh đã ôm chặt cô, “Cẩn thận!”

Hai người ngã mạnh xuống đất! Thời Niên cảm thấy nửa người đau đớn, vừa định nói chuyện lại nhìn thấy sắc mặt Tô Canh trắng bệch, nháy mắt trán đều là mồ hôi!

Cô hoảng hốt nói: “Cô làm sao vậy? Tô Canh?”

Tô Canh hút khí lạnh, ánh mắt liếc xuống, “Chân tôi…… hình như…… ui…….”

Mắt cá chân cô quả nhiên sưng lên, Thời Niên thử chạm vào, Tô Canh đau đến run rẩy. Cô luống cuống, mờ mịt nói: “Làm sao bây giờ đây……”

Chuyện xảy ra quá đột ngột, nam tử tới truyền lời cũng trợn mắt há mồm, sau khi hồi thần cả giận nói: “Các người nói phải làm sao đây! Bệ hạ đang chờ ở phía trước, các người vậy mà……”

Hắn tức giận run người, Tô Canh bị thương không quan trọng, cần phải giải quyết sự cố trước mắt. Tô Canh cắn răng nói: “Không sao đâu, chúng ta có thể đi…… Ta có thể……”

“Được rồi. Ngươi dám đi ta cũng không dám cho ngươi đi! Tội thất nghi trước ngự tiền ai cũng không gánh vác nổi!” Nam tử xoay chuyển ánh mắt, nhìn sang Liên Kiều và Nguyệt Dung, trầm tư một lát, “Hai người cùng ta đi ra ngoài, lát nữa cẩn thận hầu hạ đó!”

Liên Kiều mờ mịt giây lát, ngay sau đó vui vẻ nói: “Vâng!”

Nam nhân lười để ý hai người dưới đất, mang hai nàng kia rời đi. Thời Niên ôm Tô Canh, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, đều là tôi không tốt. Nếu không phải tôi không nhìn đường, cô cũng sẽ không……”

“Không liên quan đến cô, là Liên Kiều.”

Thời Niên sửng sốt, Tô Canh vỗ vỗ tay cô, “Tôi ở đối diện thấy được, nàng ta duỗi chân làm cô vấp.”

Thời Niên bừng tỉnh đại ngộ. Cô biết mình không đến mức lơ ngơ như thế mà. Hơn nữa, sau khi hai cô té ngã, xác thật biểu tình Liên Kiều rất hoảng loạn. Cô còn tưởng rằng nàng ta hoảng hốt, hóa ra là có tật giật mình!

Thời Niên không ngờ Liên Kiều chơi xấu như vậy. Suy cho cùng, giữa họ đâu có xung đột gì. Hơn nữa, chiêu ngáng chân thấp kém cỡ này, phim cung đấu còn không thèm xài, thế mà cô bị trúng chiêu!

Thời Niên vừa tức vừa bực, Tô Canh nói: “Chắc nàng ta nhất thời xúc động, phỏng chừng chính nàng ta cũng không ngờ số hên như vậy, trực tiếp đoạt mất cơ hội của hai chúng ta.”

Vốn dĩ, Thời Niên không muốn cơ hội kiểu này, nghe đối phương nói như vậy, lại có chút sốt ruột, “Chúng ta còn có thể tiến cung không? Kế hoạch này không thể thực hiện được nữa hả……”

Tô Canh hít sâu, “Cứ từ từ xem tình hình rồi tính.”

Các cô cũng không chờ lâu, đại khái một giờ sau, có người tới. Không phải ai khác mà chính là chủ nhân phủ đệ, Võ An hầu Điền Phẫn.

Thời Niên chỉ gặp qua ông ta vào hôm nhập phủ. Lúc ấy, thái độ vị quân hầu này ôn hòa nhưng bây giờ lại lạnh lùng nói: “Nhiếp Thành nói hai người các ngươi tài năng xuất chúng. Ta nể mặt hắn, không chọn người mình mà thành toàn cho các ngươi. Không ngờ suýt chút nữa lại bị hai người các ngươi hại.”

Thời Niên cắn răng, không dám biện giải. Tô Canh nói, Liên Kiều ngáng chân nhưng chỉ có mỗi cô ấy chứng kiến, không có bằng chứng, nói ra không chỉ vô dụng, mà còn khiến Điền Phẫn cảm thấy các cô đang vu hãm người khác.

Tô Canh nói: “Quân hầu thứ tội, lần này là thiếp sơ suất, mong quân hầu cho thêm một cơ hội, thiếp vô cùng cảm kích.”

Điền Phẫn nhàn nhạt nhìn cô, một lát sau nói: “Ngươi không còn cơ hội đâu, nhưng bằng hữu ngươi còn có thể. Bệ hạ đã đồng ý, tuyên ba người họ tiến cung, lát nữa xuất phát.”

Thời Niên kinh sợ, “Chỉ, chỉ có tôi sao? Tô Canh không đi?”

“Trước khi kiến giá bị thương chính là điềm xấu. Nêú không phải vì Nhiếp Thành, ngay cả ngươi ta cũng đều không muốn.”

Khiếp sợ rồi lại khiếp sợ, Thời Niên cũng không biết phản ứng như thế nào. Tô Canh thấy cô như vậy, nghĩ nghĩ, nói: “Quân hầu, việc này có thể……”

Điền Phẫn nhướng mày, “Làm sao? Ngươi định nói chỉ có một người thì không đi?”

Giọng điệu hắn nguy hiểm, phảng phất Tô Canh dám nói như vậy thì đừng hòng sống.

Tô Canh mím môi, sắc mặt tái nhợt, vẻ đau đớn chưa rút đi, rõ ràng thành ra như vậy mà vẫn còn nghĩ đến nhiệm vụ, chuyện rớt xuống đầu Thời Niên, cô vẫn muốn giúp Thời Niên thoái thác.

Tâm tình Thời Niên phức tạp. Vừa rồi nếu không phải vì bảo hộ cô, Tô Canh cũng sẽ không bị thương. Ánh mắt ngó đến phía sau Điền Phẫn, không biết Liên Kiều đã vào khi nào, khuôn mặt không còn hoảng loạn, thay vào đó là thỏa thuê đắc ý. Nàng đắc ý cũng phải, nghe nói nàng đương đình hiến vũ được bệ hạ khen ngợi, cho phép vào cung. Tỳ nữ nói, không chừng nàng sẽ trở thành phu nhân.

Thấy Thời Niên nhìn qua, Liên Kiều nâng cằm, tràn đầy khiêu khích.

Thời Niên cảm thấy một ngọn lửa bốc lên, không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên không phải.”

Tô Canh kinh ngạc nhìn qua. Thời Niên lại cảm thấy vừa nói những lời này ra thì bỗng trái tim nhẹ nhõm đến kì lạ. Việc đã đến nước này, đổi ý là không được, bọn họ còn có đại sự phải hoàn thành. Hơn nữa, nữ nhân này giở trò chơi xấu, khi dễ bạn cô, cục tức này chẳng lẽ bỏ qua dễ dàng như vậy sao?

Cô nhìn Điền Phẫn, dứt khoát nói: “Đa tạ quân hầu thành toàn, thiếp nguyện ý vào cung, hầu hạ bệ hạ!”

Thời Niên vẫn luôn biết tính cách mình dễ dàng xúc động. Bạn bè đều nói cô như vậy sớm muộn gì cũng có ngày chịu thiệt thòi lớn, lúc trước cô còn không tin, hiện giờ, cuối cùng cũng tin.

Cô ghé vào khung dệt, nhìn ánh hoàng hôn phương xa từ từ rơi xuống, thở dài.

Ba ngày.

Từ khi cô khí thế nói lời cứng rắn tại phủ Điền Phẫn, từ biệt Tô Canh, một thân một mình đi vào Vị Ương Cung đã ba ngày trôi qua.

“Thời Niên, đừng thất thần nữa, còn không làm xong thiếu phủ đại nhân sẽ tức giận đó.” Nguyệt Dung bên cạnh lo lắng, nói.

Thời Niên quay đầu, mỉm cười với nàng, trong lòng lại muốn điên mất. Lộ Tri Dao nói, cứ là mỹ nhân hiến vào cung liền tự động trở thành vợ bé Hoàng Đế, cô cũng đã chuẩn bị tâm lý. Nhưng cô không ngờ vợ bé có đãi ngộ kiểu này —— làm vợ bé mà còn phải nai lưng ra làm việc là sao!

Cô đi theo xa giá Lưu Triệt vào cung, hắn không hề triệu kiến cô, trực tiếp ném cho dịch đình, mặc cho họ an bài. Vì thế, ngày thứ hai tới đây, Thời Niên đã bị bắt đi dệt vải. Lúc cô nhìn khắp nhà đều là khung dệt, cả người ngỡ ngàng. Người ta lại nói nữ tử trong cung đều phải dệt, bao gồm các phu nhân đang ở địa vị cao.

Kịch bản không đúng nha, trong phim cung đấu không phải ngay cả Đáp Ứng cũng có người hầu hạ sao?!

Thời Niên căn bản không biết sử dụng khung dệt thời đại này. Thậm chí, máy may hiện đại cô còn không biết xài ra sao nữa là! Vốn tưởng rằng xong đời, không ngờ Nguyệt Dung lại chủ động dạy cô. Bấy giờ, Thời Niên lúc này mới kinh ngạc cô gái ở trong phủ Điền Phẫn ít giao tiếp này hóa ra khá tốt bụng. (Azi-TYT)

Nghĩ vậy, cô bắt lấy tay Nguyệt Dung, “Thôi mà, ta dệt không nổi nữa, chúng ta đi ăn cơm chiều đi.”

Nguyệt Dung có chút chần chờ, Thời Niên nói: “Yên tâm, ngày mai ta sẽ cố gắng hơn. Về trễ quá là sẽ không còn cơm đâu, ta thì không sao nhưng không thể liên lụy cô.”

Đình viện có vài nữ tử, tốp năm tốp ba tụ tập bên nhau xem mặt trời lặn nói chuyện, thần sắc đều nhàm chán, thậm chí chết lặng. Đây là Tiêu Phòng Điện phía bắc dịch đình, tụ tập đều là cung nhân cấp thấp như Thời Niên, nguyên đám đều mang tiếng là thiếp của Hoàng Đế nhưng chưa ai gặp qua hắn một lần. Thời Niên mới vào còn đỡ, những người vào đây đã lâu năm, thần kinh đều có chút không bình thường.

Tuy nhiên, có một người ngoại lệ.

Thời Niên nhìn thấy gương mặt quen thuộc trong đám người, còn chưa kịp trốn, đối phương đã thấy cô, giương giọng nói: “Thời thiếu sử.”

Thời Niên hít sâu, tươi cười, “Bái kiến Liên bát tử.”

Người trước mặt đúng là Liên Kiều.

Các cô cùng nhau tiến cung, cũng cùng nhau thụ phong. Thân phận Thời Niên hiện tại là thiếu sử, cấp bậc thấp nhất trong Hán cung, chỉ cao hơn cung nhân một chút. Liên Kiều lại được phong bát tử, cao hơn cô tới ba cấp. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là hôm nay Liên Kiều được bệ hạ truyền triệu.

Toàn bộ dịch đình nghị luận suốt một ngày, hâm mộ ghen ghét đều có, Thời Niên vừa nghe thấy, trong lòng liền nặng nề.

Quả nhiên, đi ngự tiền mạ vàng xong Liên Kiều như du học sinh từ nước ngoài trở về, thần thái cao ngạo hơn vài phần so với trước đây, “Thời thiếu sử dệt nhanh như vậy sao? Hôm nay nhiệm vụ hoàn thành rồi à?”

Thời Niên không biết dệt vải, mọi người đều biết. Tất cả nữ tử đời nhà Hán đều biết dệt, cô quả thực là độc lạ. Trước đó, Thời Niên đã bị cười nhạo không ít.

Địch nhân đang xuân phong đắc ý, Thời Niên sáng suốt không chống đối, “Đa tạ bát tử phu nhân quan tâm, còn dư lại một chút, ngày mai thiếp sẽ tiếp tục.”

Liền Kiều lại bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, “Cái gì ngày mai tiếp tục? Nếu ngươi không hoàn thành, thiếu phủ đại nhân cảm thấy dịch đình chúng ta hành sự bất lực, trách tội xuống thì sao! Đêm nay, ngươi không cần ăn cơm, khi nào làm xong thì mới được ngủ!”

Thời Niên trợn mắt há mồm.

Liên Kiều này rõ ràng lúc trước là nha hoàn, tâm thái chuyển biến nhanh vậy sao! Xoay người một cái từ nông dân thành ca sĩ?!

Không ai dám nói đỡ thay cô, hoặc là nói hiện giờ toàn bộ dịch đình, không ai dám chọc vào Liên Kều. Ngay cả Nguyệt Dung cũng chỉ lo lắng, cúi đầu im lặng.

Thời Niên không nói một lời, xoay người trở về phòng dệt, ngồi xuống trước khung cửi. (Azi-TYT)

Bên ngoài, tiếng cười Liên Kiều lanh lảnh chói tai, tiếng nữ nhân nịnh nọt hỗn loạn, còn có người hỏi thăm bệ hạ nói gì với nàng ta. Không biết Liên Kều hồi đáp thế nào, tức khắc cả đám cười rộ lên……

Thời Niên nghe trong chốc lát, dẫm lên bàn đạp một cú!

Nếu không phải còn có nhiệm vụ, coi tôi có thèm nhịn cô không!

Tô Canh nói,cho dù vào cung, Nhiếp Thành cũng sẽ nghĩ cách liên hệ. Hiện tại, nhất định hắn đã thu được tin tức, biết cô một thân một mình vào hang hổ, thế mà vẫn chưa có động tĩnh, là bị chuyện gì khác trì hoãn sao? Hay là người bên ngoài thật sự không dễ lẻn vào cung?

Thời Niên không lo họ bỏ mặc cô. Dù sao Vệ Tử Phu còn ở đây, Nhiếp Thành cũng sẽ vì Vệ Tử Phu mà tới một chuyến. Nghĩ đến Vệ Tử Phu, thần sắc cô biến đổi. Trước đó lúc thảo luận kế hoạch đã nói sau khi tiến cung, việc cần làm là lấy bằng được sự tín nhiệm của Vệ Tử Phu. Hiện giờ, chỉ mình cô vào được, nhiệm vụ này cũng đành rơi xuống trên vai cô.

Thời Niên ra bên ngoài thì thấy trời đã tối đen, mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi. Cô quay về phòng, lấy gậy kích điện phòng sói trong ngăn tủ ra, giấu kĩ trong người rồi chuồn ra khỏi phòng.

Tuy có chút sợ hãi, nhưng chính cô đã quyết tâm vào đây. Nếu không làm gì cả, cứ ngồi chờ bọn họ tới cứu, thế thì khác gì với không tới?

Cô còn muốn hoàn thành chuyện này nhanh nhanh, trước khi rời đi còn lôi Liên Kiều ra đập một trận tơi bời hoa lá đây nè!

Đêm nay trăng soi sáng khắp cả hoàng cung. Trước đó, Thời Niên đã dò hỏi qua, biết công chúa bị lựa chọn đi hòa thân ở tại Phi Hương điện phía bắc hoàng cung, ban ngày cũng đã tranh thủ tìm hiểu đường đi từ dịch đình đến đó.

Dọc đường đi rất thuận lợi, xa xa nhìn thấy dòng nước lấp lánh. Thời Niên biết đó là nước ở Thương Trì chảy ra, Phi Hương điện ở ngay phía đối diện.

Thắng lợi trước mắt, Thời Niên hí hửng trong lòng bên tai lại bỗng nhiên truyền đến tiếng quát lớn, “Ai ở bên đó!”

Là tuần tra thủ vệ. Thời Niên hoảng hốt, theo bản năng xoay người bỏ chạy, ai ngờ động tác của cô ngược lại làm thủ vệ thấy khả nghi, lập tức đuổi theo!

Thời Niên: “……”

Tiêu rồi tiêu rồi tiêu rồi! Bây giờ đứng lại có được không? Cô giải thích mình ăn cơm xong ra đây tản bộ, có người tin không nhỉ?!

Ven dòng chảy Thương Trì, Lưu Triệt đứng khoanh tay, bên cạnh là đại hoạn quan Dương Đắc Ý, “Đêm đã khuya, Thái Hậu ban ngày đã căn dặn, bệ hạ phải đi Tiêu Phòng Điện nghỉ ngơi?”

Lưu Triệt nhìn bầu trời đêm, không quay đầu lại, “Không đi.”

Dương Đắc Ý không chút nào ngoài ý muốn, lưu loát nói: “Vậy, các vị phu nhân khác thì sao ạ? Vừa rồi, Võ An hầu tiến hiến ba vị mỹ nhân, bệ hạ đã gặp Liên bát tử và Nguyệt thiếu sử, còn một vị Thời thiếu sử chưa tuyên triệu đấy.”

“Trẫm mang các nàng trở về đã là cho cữu cữu mặt mũi, chẳng lẽ còn phải gặp mặt từng người sao?”

Dương Đắc Ý gợi ý xong, tự giác kết thúc trách nhiệm, cũng không lắm miệng. Lưu Triệt trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Có tin tức về chuyện đó chưa?”

Hắn nói hàm hồ, nhưng Dương Đắc Ý lại biết rõ ràng, thấp giọng nói: “Thám tử đã phái đi, ngày đêm tìm kiếm khắp thành Trường An và hương huyện lân cận. Chỉ là, vẫn chưa phát hiện ra nữ lang giống như bệ hạ miêu tả……”

“Đã bao lâu rồi mà tìm một nữ nhân cũng tìm không ra, đám thám tử đó đúng là một lũ vô dụng!”

Dương Đắc Ý khó xử nói: “Cũng không thể hoàn toàn trách họ. Không tên không họ, ngay cả bức họa cũng không có, xác thật tìm kiếm có chút khó khăn……”

Lưu Triệt: “Không phải trẫm đã đưa bức họa rồi đó sao?”

Dương Đắc Ý nghẹn ngào, không dám trả lời, trong lòng lại nói thầm, ngài họa cái quỷ quái gì, ai mà nhận ra được chớ……

Lưu Triệt đoán biết hắn đang chửi thầm, nhất thời vô ngữ, bực bội muốn sút một cú, tức giận xua xua tay, “Thôi thôi, cút đi, trẫm muốn đi một mình.”

Ban đêm, Vị Ương Cung vô cùng an tĩnh, nước Thương Trì chảy róc rách, hoa trôi bồng bềnh. Lưu Triệt nhìn vầng trăng trên trời, lại nhớ tới đêm đó, nữ tử dường như ẩn trong ánh trăng.

Từ đêm từ biệt, hắn liền muốn tìm nàng, nhưng nàng biến mất không dấu vết hệt như khi xuất hiện. Bất kể hắn làm cách gì cũng tìm không thấy nửa điểm manh mối.

Có lúc quá bất lực, thậm chí hắn đã hoài nghi có phải chuyện đêm đó là thật hay không, chẳng lẽ thật sự là tiên tử giáng trần trong truyền thuyết……

Đằng trước bỗng nhiên truyền đến động tĩnh, tựa hồ là thủ vệ đang truy đuổi ai đó. Lưu Triệt nhăn mày, đi về phía tiếng động. Quả nhiên, nhìn thấy một bóng người, yểu điệu tinh tế, hình như là nữ tử, nàng đang chạy tới, phía sau là mấy nam nhân đuổi theo. Hình ảnh này thật sự có chút quỷ dị. Lưu Triệt cười lạnh, thủ vệ trong cung đúng là càng ngày càng kém, sớm muộn gì cũng phải xử trí bọn chúng.

Bọn họ càng ngày càng gần. Rốt cuộc, nàng kia cũng bị nam nhân dẫn đầu bắt lấy. Lưu Triệt cho rằng chuyện đến đây là kết thúc, ai ngờ nàng lại bỗng nhiên lấy ra một đồ vật ấn vào cơ thể người nọ. Chỉ nghe thấy “tạch tạch” một trận, nam nhân mềm oặt ngã xuống, lộ ra nữ hài đối diện.

Nàng không ngờ phía trước còn có người, vừa lúc đối diện với hắn.

Dưới ánh trăng trong vắt, thần sắc nữ hài hoảng sợ hoàn toàn rơi vào trong mắt hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play