Thời Niên đứng ở trước cửa viện bảo tàng, chần chừ mãi không bước vào.
Chu Tiểu Hồi mua vé xong chạy lại choàng cổ cô, “Sao thế? Cậu định lâm trận bỏ chạy hả? Đã hứa đi với tớ rồi cơ mà.”
Thời Niên hít sâu một hơi, cười nói, “Yên tâm, vì bữa tiệc thịnh soạn tối nay, tớ sẽ không trốn.”
Hôm nay là ngày làm việc nhưng bảo tàng lại rất đông người. Một cuộc triển lãm di tích văn hóa quy mô lớn đang được tổ chức tại đây nên thu hút khách du lịch từ khắp nơi trên cả nước, trong đó có Chu Tiểu Hồi muốn đến và Thời Niên bị cô bạn lừa một bữa ăn thịnh soạn.
Bước vào phòng triển lãm, phát hiện bên trong còn đông người hơn, Chu Tiểu Hồi giải thích: “Triển lãm lần này chủ yếu là những di vật chôn trong các lăng mộ thời kỳ Tùy Đường, đã được khai quật cách đây mấy năm, mất một thời gian dài rửa sạch và khôi phục. Đây là lần đầu tiên chúng được trưng bày á. Trong đó có rất nhiều di vật hoàng gia, tương đối trân quý, cho nên người tới xem mới đông thế này.”
Thời Niên nhìn quanh bốn phía. Bình sứ thanh bích, gương đồng, còn có trâm cài nữ tử, mỗi một món đều mang sắc thái thần bí. Chúng đến từ Đại Đường xa xôi, xuyên qua bụi mù lịch sử chầm chậm xuất hiện trước mặt cô.(Azi-TYT)
Thời Niên bỗng thấy hơi hồi hộp, còn kèm chút bất an. Nỗi bất an cực kỳ quen thuộc. Cô hít sâu, cố gắng đè ép cảm giác kì lạ này xuống.
Phía bên phải phòng triển lãm có một thanh chặn giấy bằng bạch ngọc, nghe nói là của một vị Trạng Nguyên đời Đường, Chu Tiểu Hồi vội chắp tay trước ngực, thành kính nói: “Bảo bối ơi bảo bối, xin ban cho tôi linh cảm, giúp bộ truyện mới của tôi siêu hot siêu hot siêu siêu hot nha!”
Thời Niên nói: “Cậu vẫn chưa bỏ cuộc à!?”
“Đương nhiên là chưa! Chưa gì đã bỏ cuộc, chẳng khác nào uổng công tớ từ chức.”
Thời Niên và Chu Tiểu Hồi tốt nghiệp đại học chưa đến một năm, hiện tại cả hai đều đang thất nghiệp. Không giống như Thời Niên thừa nhận mình bị sa thải, Chu Tiểu Hồi vẫn luôn khăng khăng là cô chủ động từ chức. Cụ thể là mấy tháng nay Thời Niên vẫn luôn nộp đơn xin việc khắp nơi, còn cô nàng cứ lù lù bất động, chuyên tâm viết tiểu thuyết ở Tấn Giang. Nghe nói, đây là ước mơ bấy lâu nay của cô nàng. Cô có lòng tin dựa vào tài hoa và sự chăm chỉ của mình, nhất định có thể trở thành một thế hệ đại thần!
Chỉ tiếc, con đường thành thần của cô bạn Chu Tiểu Hồi có chút nhấp nhô. Viết một quyển rồi một quyển, đến nay đã là tháng thứ ba, mà tổng cộng kiếm được chưa đến 50 tệ. Thời Niên vô cùng hoài nghi, giữa tình trạng mình tìm mãi mà không tìm được việc và Chu Tiểu Hồi, rốt cuộc ai sẽ chết đói trước.
Thật là một vấn đề bi thương!
Lần này, Chu Tiểu Hồi đến đây là để lấy tư liệu cho cuốn tiểu thuyết mới. Cô nàng nhìn đống cổ vật đến nhập thần, cứ mải mê bước về phía trước. Thời Niên lại cách cô vài bước đằng sau, cũng không vội đuổi theo, ngược lại khe khẽ thở phào.
Phòng triển lãm người đến người đi, ai cũng chuyên tâm tham quan, nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
Có lẽ là do cô nghĩ quá nhiều. Đến bây giờ cũng chưa xảy ra chuyện gì.
Trước mắt, bỗng nhiên có ánh sáng nhoáng lên, là pha lê phản xạ ánh đèn. Thời Niên vô thức nhìn qua, liền thấy quầy trưng bày ngay giữa phòng triển lãm.
Một cây đàn tỳ bà đặt trong lồng kính trong suốt. Đơn độc nằm ở đó. Bởi vì niên đại xa xăm, màu sắc cây đàn lốm đốm bong tróc nhưng chỉnh thể bảo tồn vẫn hoàn chỉnh. Cổ đàn thon dài, thân hình bán nguyệt, còn có thể nhìn thấy rãnh đặt dây. Đây là một cây tỳ bà ngũ huyền.
Thời Niên bước lại gần, thẻ bài giới thiệu trước quầy trưng bày, đây là cây tỳ bà được khai quật vào giữa thời nhà Đường. Theo chuyên gia phỏng đoán, hẳn là đồ trong cung.
Tỳ bà trong hoàng cung Đại Đường à!? Không biết nó thuộc về ai nhỉ…… Giữa đời Đường. Ấy, không phải là của Dương Quý Phi đó chứ?
“Có biết chủ nhân cây đàn tỳ bà này là ai không?” Gần như là đồng thời, phía sau truyền đến hai giọng nói.
Thời Niên quay đầu nhìn lại, hai người đàn không không biết đứng ở phía sau lưng cô tự khi nào.
Cả hai đều trẻ tuổi, có lẽ tầm 27 - 28 tuổi, bên trái là người nước ngoài, tóc vàng mắt xanh, ngũ quan sắc sảo, mặc sơ mi trắng quần tây đen, trên mặt còn đeo cặp mắt kính gọng vàng. Ngoại hình vô cùng nho nhã nhưng nụ cười và đôi mắt xanh biếc dưới tròng kính lộ vẻ đa tình bẩm sinh.
Bên cạnh hắn là một người Trung Quốc. Dù anh chàng tóc vàng có ưu thế về tầm vóc của người da trắng nhưng hắn cũng không hề bị áp đảo. Chắc là khoảng 1 mét 87, cũng mặc sơ mi trắng phối hợp với quần jean tối màu, dáng gầy nhưng rất khỏe khoắn. Chẳng qua đầu tóc hơi rối, phong thái có chút lười nhác. Nếu nói anh chàng tóc vàng là đa tình thì hắn chính là vô tình. Đôi mắt đen sâu thẳm, lộ ra vẻ lạnh lùng và mệt mỏi, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến hắn hứng thú. Tay cắm trong túi quần, dáng vẻ tùy ý, ngay cả câu hỏi vừa rồi dường như chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
Anh chàng tóc vàng cười, “Cậu hỏi tôi hả?” Hắn nói tiếng Trung, chỉ là phát âm không chuẩn, nhưng chất giọng nghe rất quyến rũ.
“Sao đây? Ngay cả Trúc Lâm Thất Hiền, Tam Hiệp Ngũ Nghĩa cậu cũng đều biết, vấn đề này mà làm khó được cậu à?”
Thời Niên thu hồi ánh mắt, nhưng tim đập thình thịch liên hồi.
Má ơi, anh chàng này đẹp quá đáng thật đó! Đúng là muốn mệnh của mình mà!
Mình sắp kìm chế không nổi rồi! ヽ(o`皿′o)
Xin thứ lỗi vì cô quá hưng phấn. Dù sao tốt nghiệp hơn nửa năm nay, cô chưa gặp phái mạnh nào giống như anh chàng này…… Không, nói đúng hơn là suốt mấy năm đại học cô cũng chưa thấy qua anh chàng nào đẹp trai như vậy! Hôm nay thật sự vận may đầy mình!
Hai soái ca tiêu chuẩn cùng nhau tham quan viện bảo tàng, còn mặc đồ đôi (? ), nếu mà để Chu Tiểu Hồi nhìn thấy í hả, nhất định trí tưởng tượng lại bay xa…… À, quên mất, bạn học Chu Tiểu Hồi chủ yếu sáng tác truyện đam mỹ trên Tấn Giang mà.🥲
Thời Niên chú ý tới soái ca, người khác đương nhiên cũng chú ý. Tất cả phái nữ trong phòng triển lãm đều như có như không dời bước hướng sang bên này, quầy trưng bày phụ cận bỗng nhiên nhiều người qua lại hơn. Thấy vậy, Thời Niên không kìm được nghĩ thầm, hoàn cảnh này thật thích hợp ăn vạ nha! Nói không chừng có em gái nào đó lậm phim thần tượng, bắt chước theo cảnh trong phim, tìm mọi cách ngã trước mặt soái ca, sau đó hắn đã bị nét đơn thuần ngây ngô của cô ấy hấp dẫn……
Tục ngữ nói rất hay, con gái biết té ngã, vận khí sẽ nở hoa.
Đầu óc đang nghĩ ngợi lung tung, người bên cạnh bỗng nhiên đẩy mạnh một cái, Thời Niên loạng choạng không vững muốn ngã tới nơi thì may mắn một bàn tay ôm lấy cô!
Hương nước hoa Cologne quanh quẩn chóp mũi, cô ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt xanh lam.
Là soái ca tóc vàng. Cô dựa vào ngực hắn, một tay hắn vịn lấy vai cô, tay còn lại thoáng vòng qua eo, bảo đảm cô sẽ không ngã.
Thấy cô nhìn qua, hắn nhẹ nhàng cười, “Ai da, cẩn thận chứ cô gái.”
Người xung quanh đều đang nhìn cô, mặt Thời Niên đỏ bừng, luống cuống tay chân đứng thẳng dậy. Trời ơi, sao mà xui dữ vậy, tự nhiên lại ngã! Vừa rồi ai xô mình vậy chứ!
Cô xấu hổ định nói cảm ơn, thì bỗng dưng soái ca tóc đen cười nhạo. Hắn quét mắt nhìn Thời Niên một vòng, thái độ giống như nhìn thấu điều gì đó, rồi nhướng mày.
Đại não Thời Niên chết máy một giây, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ: Hắn cho rằng mình cố ý!
Công bằng mà nói, hành vi ban nãy của cô xác thật như là ăn vạ. Đặc biệt là một giây trước, cô còn đang nghĩ đến vấn đề này……
Tuy nhiên, Thời Niên vẫn cảm thấy thái độ của hắn thật khó ưa, gương mặt đẹp trai kia bỗng trở nên vô cùng chướng mắt. Cô cố gắng kìm chế, “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi thất thần, không chú ý có người lại đây……”
Soái ca tóc vàng nói: “Không sao đâu. Đông người phải để ý một chút.”
“Ừm, thất thần.” Gã tóc đen nhàn nhạt nói.
Cái tên này, cứ tự cho mình là đúng!
Thời Niên xụ mặt, cứng rắn nói: “Đúng vậy, tôi thất thần, xin hỏi có vấn đề gì à?”
Bị cô bật lại, anh chàng tóc đen hơi kinh ngạc, hắn nhìn chằm chằm cô rồi liếc mắt một cái, Thời Niên cho rằng hắn muốn châm chọc lại, không ngờ hắn thu hồi ánh mắt, không nói gì, vẻ mặt bình tĩnh nhưng không phải thoái nhượng. Ai cũng có thể nhìn ra thái độ đó của hắn chính là lười phản ứng.
Thời Niên chán nản.
Vì sao ư? Uổng công vừa rồi còn cảm thấy gặp vận may, có thể một lần gặp được cả hai soái ca. Chuyện tốt thế này làm gì tới lượt cô chứ!
Bầu không khí khá xấu hổ, soái ca tóc vàng im lặng nãy giờ, đột nhiên nói: “Tôi nhớ rồi, những văn vật này hình như là được giáo sư Dương trùng tu lại. Nếu cậu tò mò thì hôm nào gọi điện thoại hỏi ông ấy một chút. Chắc là ông ấy biết về đàn tỳ bà này.”
Anh chàng tóc đen lại nhàn nhạt nói: “Nếu ngay cả cậu cũng không biết, thì làm sao mà ông ta biết chứ.”
Lời này nghe hơi kỳ quái, Thời Niên như suy tư gì.
Ánh mắt một lần nữa nhìn về phía tỳ bà, nó an tĩnh nằm trong quầy, tủ kính phản xạ ánh sáng nhu hòa, quý giá, đẹp đẽ, nhưng lại không có sinh khí. Cô nhịn không được nghĩ, không biết năm đó nó trông ra sao.
Trùng hợp, hắn cũng muốn biết.
Chủ nhân của tì bà này……
Tách.
Dường như có một giọt nước rơi vào mặt hồ, từng vòng sóng tròn nổi lên.
Đột nhiên, vẻ mặt Thời Niên biến đổi.
Trước mắt vẫn là phòng triển lãm, nhưng có gì đó khác thường.
Tất cả mọi người đang đi lại bỗng dưng bất động, không có tiếng nói chuyện, xung quanh một mảnh yên tĩnh. Đám đông giữ nguyên biểu cảm và tư thế, giống như những bức tượng điêu khắc.
Thời gian phảng phất như đọng lại tại một khắc này.
Thời Niên hoảng loạn quay đầu thì phát hiện mình đang lơ lửng. Cô tưởng mình đang bay lên nhưng khi cúi đầu lại nhìn thấy thân thể vẫn đứng ở chỗ cũ.
Linh hồn cô lơ lửng giữa không trung.
Không gian xung quanh chìm vào bóng tối. Cô cố căng to hai mắt, phát hiện trước mặt chỉ còn lại cây đàn tỳ bà. Tủ kính trưng bày cũng biến mất không dấu vết. Giữa không trung tăm tối, nó cũng lơ lửng giống như cô.
Màu sắc hoa văn loang lổ cũ kĩ, mỗi một vết tích đều mang theo hơi thở ngàn năm. Nhưng mà nháy mắt tiếp theo, gió cuốn cát vàng nổi lên, như muốn mang về thời gian đã mất. Màu sắc cây đàn trở nên sáng ngời. Hoa văn đỏ tươi, lưng đàn sẫm màu, dây đàn trắng như tuyết. Sinh động như vậy, rực rỡ như vậy.
Gỗ đàn quý giá, phấn vàng lóng lánh, tỳ bà này thuộc về cẩm tú Đại Đường, cuối cùng cũng hiện rõ chân dung vốn có.
Một nữ tử ôm nó trong ngực, nàng mặc váy hồng thạch lựu, tóc búi sau đầu, tử thoa lay động, ngồi trong cung điện hoa lê nở rộ.
Nữ tử cúi đầu, nhìn không rõ dung nhan, chỉ có thể thấy ngón tay tinh tế, nhẹ nhàng khuấy động dây đàn, một chút, lại một chút.
Bên tai vô cùng an tĩnh, an tĩnh đến nỗi làm người ta cảm giác giống như trước khi vũ trụ hồng hoang được tạo thành, thiên địa vạn vật đều không tồn tại. Nhưng Thời Niên lại cảm thấy, mình nghe thấy tiếng đàn.
Cách ngàn năm vời vợi, cô lại nghe được tiếng tỳ bà của nàng.
Một lực hút cực mạnh lướt qua, như có ai đó nắm lấy linh hồn cô hung hăng kéo xuống, một lần nữa trở lại thể xác!
Thân thể bị mất thăng bằng, cô ngã ngồi trên mặt đất.
Ngơ ngẩn nhìn lên, quanh mình là âm thanh rộn ràng nhốn nháo, mọi người vẫn tham quan một cách trật tự, thỉnh thoảng có người nhìn về phía họ, mặt lộ vẻ tò mò.
Mọi chuyện đều hết sức bình thường, những hình ảnh khi nãy phảng phất chỉ là do cô ảo giác.
Lúc này, Thời Niên mới phát hiện đầu mình đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch. Có người ngồi xổm xuống cạnh cô, là anh chàng tóc đen, “Sao thế? Lại thất thần?”
Thời Niên nhìn hắn, “Thôi Lục Hoa.”
“Cái gì?”
“Chủ nhân cây đàn tỳ bà này là Thôi Lục Hoa……”
Vẻ mặt hắn đột nhiên biến đổi.
Đúng vậy, Thôi Lục Hoa.
Không phải Dương Quý Phi, cũng không phải bất kì người phụ nữ nào có tên trong lịch sử. Chủ nhân cây đàn này tên là Thôi Lục Hoa. Cô chưa từng nghe qua cái tên này, thậm chỉ cả viện bảo tàng cũng không có ai nghe qua.
Nhưng cô lại biết rõ cuộc đời nàng.
Là người Trường An, Đại Đường, vào cung năm Thiên Bảo thứ 6, làm nữ ti nhạc của Giáo Phường Tư. Bởi vì đàn tỳ bà rất giỏi nên được xưng là “Thôi tỳ bà”, trong một lần biểu diễn được Dương Quý Phi thưởng thức, ban cho một cây đàn tỳ bà ngũ huyền do Tây Vực tiến cống.
Sau đó, khi Quý phi sáng tác 《 Nghê Thường Vũ Y khúc 》, nàng cũng đảm nhiệm tham gia đàn tì bà.
Thiên Bảo năm thứ mười bốn, loạn An Sử bùng nổ, Trường An bị vây hãm. Cung nhân đồng loạt chạy trốn, Thôi Lục Hoa cũng lẫn vào trong đám người, chạy khỏi Đại Minh Cung sống cũng được gần mười năm.
Cây tỳ bà bị bỏ quên ở trong phòng Giáo Phường Tư, sau đó được chôn xuống mồ cùng với những nhạc cụ khác.
Triều đại thay đổi, gió cát bào mòn, chớp mắt hàng nghìn năm trôi qua.
Lần nữa lại thấy ánh mặt trời, đó là tại viện bảo tàng này.
Thời Niệm bỗng nhiên bừng tỉnh, đẩy hắn ra, muốn bỏ chạy. Thế nhưng hắn còn nhanh hơn, nắm lấy cổ tay cô kéo lại: "Chờ một chút!”