Hắn dùng sức quá lớn, cổ tay Thời Niên tê rần, nhịn không được giãy giụa, lại đụng phải tầm mắt hắn.

Không còn là vẻ hời hợt không chút để ý như ban nãy nữa, hắn nhìn cô, tròng mắt đen sâu hoắm, dường như muốn nhìn kỹ điều gì đó, một tia sáng sắc bén chợt lóe qua.

Giây tiếp theo, tay hắn sờ lên trán cô.

Thời Niên run lên.

Lòng bàn tay lành lạnh, phủ lên giữa mày cô. Ngón tay thon dài sạch sẽ, như có như không cọ qua hàng mi Thời Niên.

Cô không biết hắn đang làm gì, chỉ cảm thấy bất an, như thể bí mật quan trọng của bản thân đang bị nhìn trộm.

“Anh……”

“Thời Niên? Cậu ở chỗ này à, làm tớ tìm cậu cả buổi!”

Chu Tiểu Hồi chen vào đám người tiến lên, lúc nhìn thấy sắc mặt của Thời Niên tái xanh, liền hỏi, “Cậu làm sao vậy? Sao lại ngồi ở đây?”

Cô ngồi xổm xuống, cũng chú ý tới người đàn ông bên cạnh, "Anh là……? Ngại quá, đây là bạn của tôi. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?”

Chu Tiểu Hồi hỏi rất khách khí, vẻ mặt cảnh giác. Người đàn ông tóc đen không trả lời.

Lúc này, soái ca tóc vàng cũng đã đi tới, hai người liếc nhau, người tóc đen khe khẽ gật đầu.(Azi-TYT)

Soái ca tóc vàng nhướng mày, ánh mắt liếc sang Thời Niên, hơi kinh ngạc.

Người tóc đen thu tay lại, đứng lên, “Không có việc gì, cô gái này vừa rồi bỗng nhiên té ngã, tôi thấy hình như cô ấy bị bệnh, nhất thời sốt ruột nên kiểm tra một chút.”

Sắc mặt Thời Niên lúc này xác thật như là bị bệnh, Chu Tiểu Hồi hỏi: “Vậy kết quả thế nào?”

“À, kiểm tra rồi tôi mới nhớ ra bạn tôi mới là bác sĩ, không phải tôi. Cho nên tiếc quá! Tôi chẳng khám ra được gì cả.”

Chu Tiểu Hồi cau mày, không ngờ lại nghe được câu trả lời như vậy.

Người đàn ông làm như không nhận ra lời nói của mình có bao nhiêu không ổn, vẫn là soái ca tóc vàng lên tiếng, “Ngại quá! Bạn của tôi thích đùa lắm. Nhưng xác thật tôi là bác sĩ. Nếu cần, tôi có thể khám cho cô ấy một chút.”

Chu Tiểu Hồi còn chưa trả lời, tay đã bị kéo lấy, Thời Niên nhẹ giọng nói: “Tiểu Hồi, tớ không sao. Chúng ta trở về thôi.”

Sắc mặt cô tái nhợt, biểu tình lại rất kiên định, Chu Tiểu Hồi cũng chiều theo, lập tức quyết định, “Được rồi, chúng ta về trước đã. Gần đây có bệnh viện, tớ đưa cậu đi khám, đừng lo lắng.”

Thời Niên chỉ muốn nhanh chóng rời đi, nên cũng không phản bác. Lúc Chu Tiểu Hồi dìu cô đứng lên, khoé mắt liếc đến hai người kia, cô nghĩ nghĩ, gật đầu với soái ca tóc vàng, “Vừa rồi, cảm ơn anh. Tạm biệt.”

Người được cảm ơn không lên tiếng, người bên cạnh lại tiếp lời, “Không cần khách khí, tạm biệt.”

Giọng điệu lười nhác, âm cuối còn cố ý kéo dài, dường như là có thâm ý khác.

Chuyến tham quan viện bảo tàng đang tốt đẹp cứ như vậy kết thúc, Thời Niên có chút áy náy, Chu Tiểu Hồi lại nói: “Đừng suy nghĩ nhiều. Là tớ không nên miễn cưỡng cậu. Ai mà ngờ bát tự của bà chị thật sự xung khắc với viện bảo tàng chứ? Nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch thế này, thật là xót hết cả ruột.”

Cô sờ sờ cằm Thời Niên trêu chọc, hệt như lưu manh ghẹo gái.

Cuối cùng, Thời Niên vẫn không đi bệnh viện. Sau khi ra ngoài, cô có vẻ khá hơn nhiều, không cần thăm khám gì. Chu Tiểu Hồi còn đang do dự, Thời Niên lập tức vứt ra lý do hết sức thuyết phục, “Tiền tiết kiệm của hai đứa mình sắp ăn không nổi cơm, còn đi bệnh viện cái gì? Trở về mua mấy viên thuốc uống là ổn thôi mà.”

Xót xa quá, bồ tèo ạ!

Thậm chí, hai cô còn ngồi tàu điện ngầm về nhà, bởi vì đón taxi ít nhất cũng tốn hơn một trăm tệ, nhiêu đó đủ ăn mấy bữa lận đó. Nhưng mà sau khi về đến nhà, Chu Tiểu Hồi liền xung phong nhận việc chui vào phòng bếp, nói phải làm món ngon bồi thường cho Thời Niên. Tuy nhiên, khi cô nàng mang cơm sang, thì lại nhìn thấy Thời Niên nằm trên sô pha, nhìn trần nhà suy nghĩ xuất thần.

Chu Tiểu Hồi huơ tay qua lại trước mặt Thời Niên, thấy bạn mình vẫn không nhúc nhích, lại huơ mạnh thêm một chút, vẻ mặt Thời Niên không đổi, mở miệng hỏi: “Tiểu Hồi, cậu có biết…… Giáo Phường Tư là cái gì không?”

Chu Tiểu Hồi thở phào nhẹ nhõm, “Không phải bị trúng tà …… Giáo Phường Tư, ý cậu là Giáo Phường Tư cổ đại?”

Thời Niên gật đầu.

Chu Tiểu Hồi: “Biết chứ. Đó là viện âm nhạc của hoàng gia cổ đại, hình như là được thành lập ở Đường triều, phụ trách bồi dưỡng nhân tài biểu diễn âm nhạc ca vũ cho hoàng thân quý tộc, thi thoảng còn kiêm luôn bồi ngủ…… Ai da, không phải cậu bị điểm kém môn lịch sử sao, còn biết cái này hả?”

Trước ngày hôm nay, xác thật cô không biết.

Thời Niên nghiêng người, nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.

Rất nhiều chuyện, cô chưa từng nói cho bất cứ ai. Ở trên người cô luôn có một bí mật. Một bí mật rất lớn.

Cô biết một số chuyện mà không nên biết.

Lần đầu tiên, cô phát hiện điều này chính là vào năm tám tuổi. Năm đó, cha mẹ dẫn cô đi Tây An chơi. Lúc tham quan Mậu Lăng, để làm cho bầu không khí sinh động, hướng dẫn viên du lịch cố ý hỏi đứa trẻ duy nhất ở đó, cũng chính là Thời Niên, “Bé có biết nơi này là ai không?”

Khi đó, Thời Niên đang học tiểu học, là một cô bé trắng trẻo mũm mĩm, nghe câu hỏi của hướng dẫn viên du lịch, mở to hai mắt mê mang, thậm chí còn quay đầu nhìn xung quanh, tựa hồ đang suy tư. Quả nhiên, người lớn xung quanh bị chọc cười, đúng lúc hướng dẫn viên du lịch định công bố đáp án thì lại nghe cô bé nhẹ nhàng nói: “Hiếu Vũ Hoàng Đế, Lưu Triệt.”

Toàn bộ đoàn lữ hành đều sửng sốt. Cô bé lại làm như còn ngại không đủ, vươn cánh tay nhỏ mập mạp, chỉ vào mấy đỉnh núi chung quanh, hệt như đang giới thiệu đám bạn nhỏ của mình: “Cái kia là Hiếu Vũ Lý Hoàng Hậu, Liệt Hầu Vệ Thanh, Cảnh Hoàn Hầu Hoắc Khứ Bệnh, Tuyên Thành Hầu Hoắc Quang, còn có cái kia, Kính Hầu Kim Nhật Đê……”

Nói xong, cô bé nhìn hướng dẫn viên du lịch, nghiêm túc nói: “Dì à, dì còn muốn biết cái gì nữa không?”

Hướng dẫn viên du lịch: “……”

Mọi người: “……”

Trong chuyến đi đó, vì chuyện này mà hướng dẫn viên du lịch vô cùng ngạc nhiên, khen ngợi khả năng dạy dỗ con cái của cha mẹ cô. Thậm chí còn khen ngợi tài năng và trí thông minh của cô. Cô không hiểu làm thế nào mà mình có thể nhớ được nhiều cái tên đến vậy, thậm chí cả những cái tên sau khi chết hơi hiếm gặp của họ. Theo cách nói của cô, “Tôi thậm chí không thể nhớ được vài người trong số họ!”

Cha mẹ cô còn khó hiểu hơn. Bởi vì, họ chưa từng nói những chuyện này với Thời Niên. Mà rõ ràng, 8 tuổi cô vẫn chưa nhận biết tất cả những chữ viết đó, không có khả năng tự mình đọc sách.

Không ai biết, những cái tên đó tự động hiện lên trong đầu khi cô đứng trước lăng mộ hùng vĩ đó.

Lần thứ hai, là khi học cấp hai.

Thời Niên đại diện cho trường tham gia cuộc thi kiến thức lịch sử cấp huyện, cô đã bị áp lực vô cùng lớn vì dù chuẩn bị rất lâu nhưng khi đọc đề thi lại phát hiện một nửa câu hỏi, cô hoàn toàn không biết. Sau khi ngớ người tại chỗ 30 giây, cô quyết định viết theo trực giác. Nhưng mà, sự việc kì lạ đã xảy ra. Cô nhìn một câu hỏi, đặt bút định chọn A, trong đầu lại có thanh âm nói rằng, B mới là đáp án đúng. Cô bị thanh âm này thao túng, mơ mơ màng màng hoàn thành  bài thi. Cuối cùng, phần trắc nghiệm đúng hết, phần hỏi đáp cũng được điểm cao ngoài dự đoán.

Cứ như vậy mà đứng nhất huyện.

Chuyện này làm Thời Niên vô cùng sốc.

Lần ở Tây An, dù sao vẫn còn nhỏ, ấn tượng không khắc sâu, mà lần này vụ việc phát sinh khi cô 14 tuổi, đang học cấp hai. Sau sự việc đó, cô còn nghiêm túc tự hỏi, chẳng lẽ mình chính là người được lựa chọn trong truyền thuyết?

Thế thì cô thuộc hệ nào? Thủy thủ Mặt Trăng hay là Thủ lĩnh thẻ bài Sakura? X-Men hay là Captain America?

Sao Hogwarts còn chưa gửi thư thông báo cô đã trúng tuyển!

Thời Niên ôm một bụng chờ mong, chờ rồi lại chờ, nhưng trước sau không có tổ chức hoặc là đồng đội nào tới tìm. Cô bắt đầu ý thức được, có lẽ không có tổ đội nào cả, cô chỉ là một người hết sức bình thường, một người có siêu năng lực đơn giản đến không thể đơn giản hơn.……

Trong khoảng thời gian đó, những chuyện tương tự xảy ra khá nhiều lần. Chẳng hạn như khi đến thăm một di tích lịch sử, trong đầu bỗng dưng hiện lên những chuyện đã xảy ra hàng trăm năm trước. Một ví dụ khác là một nhân vật lịch sử nào đó được nhắc đến trong một bộ phim truyền hình, và cô kể lại cuộc đời ông ta vanh vách. 

Thời Niên bắt đầu cảm thấy bất an.

Cô không giống người bình thường nhưng không hiểu sao cô lại cảm giác bản thân như đang ở trong sương mù, không tìm được phương hướng. Khi những điều kì lạ đó tràn vào tâm trí cô, có lúc cô thậm chí cảm thấy mình mất đi khống chế.

Dần dần, Thời Niên không thích đến viện bảo tàng, cũng theo bản năng lảng tránh mọi thứ liên quan đến lịch sử. Có lẽ làm vậy có tác dụng, nên từ sau khi cô vào đại học thì không phát sinh chuyện gì nữa, tất cả gió êm sóng lặng.

Lần này, Chu Tiểu Hồi rủ cô đi viện bảo tàng. Một mặt Thời Niên muốn từ chối, một mặt là âm thầm muốn thử xem thật sự đã kết thúc chưa. Thậm chí, cô còn chuẩn bị tinh thần cho chuyện gì đó xảy ra nhưng không ngờ sự việc vẫn vượt sức tưởng tượng.

Nghĩ đến cảnh tượng ở viện bảo tàng hôm nay, Thời Niên ôm đầu gục xuống.

Quả nhiên là kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác. Trước kia chỉ có văn tự, hiện tại còn có hình ảnh!

Mấy thứ này mà cũng thăng cấp sao?!

Chu Tiểu Hồi thấy vẻ mặt cô đau đớn, lo lắng hỏi, “Thời Niên à, cậu thật sự ổn chứ?”

Thời Niên quay đầu, thành khẩn nói: “Không sao. Tớ chỉ là đang nghĩ, mình còn có thể duy trì chủ nghĩa duy vật được bao lâu nữa đây.”

Cảm giác như rơi vào nguy cơ sắp sụp đổ tới nơi vậy!

Thời Niên bực bội nên muốn ăn chút gì đó. Chu Tiểu Hồi nói mời cô ăn một bữa thịnh soạn, thật ra cũng chỉ có một bát mì, bỏ thêm tí thịt băm và trứng gà. Cô nàng còn khẳng khái gắp cái trứng của mình cho Thời Niên, nói là để cô bồi bổ thân thể.

Thời Niên nghĩ đến hai người nghèo thành như vậy, mà còn tham quan viện bảo tàng, thật sự hơi hơi xúc động.

Chu Tiểu Hồi thấy cô không hé răng, an ủi nói: “Cậu đừng có buồn nữa. Hôm nay ra ngoài cũng không phải là không có thu hoạch, tốt xấu gì cũng gặp được hai soái ca.”

Thời Niên ngước lên, Chu Tiểu Hồi đá lông nheo một cái, “Là hai anh chàng gặp ở viện bảo tàng đó. Lúc ấy, vội lo cho cậu nên cũng chưa nhìn kĩ. Giờ ngẫm lại, đẹp trai thiệt nha……”

Thời Niên hình dung hai người đàn ông kỳ lạ đó. Đặc biệt là người tóc đen, rõ ràng trước đó khinh thường cô ra mặt nhưng sau đó lại không cho cô đi, thật là khó hiểu.

Thậm chí, hắn còn sờ trán cô……

Thời Niên nhớ lại bàn tay lành lạnh chạm giữa mày mình nhưng thoáng có chút nóng rực. Cô rùng một cái, vội vứt cảm giác kì quái này sang một bên.

“Bây giờ tớ chẳng có hứng thú với trai đẹp. Giữa sắc và công việc, tớ quan tâm khi nào mới tìm được việc làm hơn.”

Nói đến chuyện này thật là bực. Cô đã nộp cả đống hồ sơ, thế mà nguyên một tuần nay chẳng thấy ai gọi đi phỏng vấn. Thật là sốt ruột muốn chết!

Đang nói chuyện thì ngoài cửa truyền đến động tĩnh, là Cốc Vũ Vi đã về.

Căn hộ Thời Niên đang thuê có hai phòng ngủ, một phòng khách, tổng cộng có ba cô gái cùng thuê. Chu Tiểu Hồi ngủ phòng khách, Thời Niên dùng phòng ngủ nhỏ, còn căn phòng lớn có toilet bên trong là của Cốc Vũ Vi.

Khác với Thời Niên và Chu Tiểu Hồi, Cốc Vũ Vi tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng ở Bắc Kinh. Hiện tại đang làm việc cho một công ty nước ngoài rất lớn. Bởi vì vẫn còn đang trong giai đoạn khởi nghiệp, không thuê nổi phòng đắt tiền, nên mới cùng với Thời Niên, Chu Tiểu Hồi thuê chung một căn. Nhưng mọi người đều hiểu, tương lai của Cốc Vũ Vi chắc chắn tốt hơn hai cô nhiều, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ dọn đi.

Có lẽ cũng là vì nguyên nhân này mà bình thường Cốc Vũ Vi ít giao tiếp với các cô. Cho dù nói chuyện, cũng đều là mấy lời chẳng xuôi tai.

Ví dụ như lúc này.

“Hai người về rồi à? Tham quan viện bảo tàng vui không? Hôm nay, tôi bận sấp mặt, mệt chết đi được. Thật là hâm mộ hai người ghê, có thời gian đi chơi chỗ này chỗ kia.”

Chu Tiểu Hồi và Thời Niên liếc nhìn nhau, không nói lời nào.

Cốc Vũ Vi không nghe đáp lại, vặn bình nước khoáng uống hai hớp, rồi vờ như thuận miệng hỏi: “Đúng rồi Thời Niên, cô còn chưa tìm được công việc hả?”

Thời Niên vẫn cúi mặt ăn, không nói lời nào.

Cốc Vũ Vi dương môi cười, lại nhìn về phía Chu Tiểu Hồi, “Còn cô, tiểu thuyết viết đến đâu rồi?”

Chu Tiểu Hồi nhe răng, ngoài cười nhưng trong không cười, “Cũng tốt lắm, cảm ơn đã quan tâm.”

Thời Niên suy đoán, Cốc Vũ Vi nhất định lại bị ăn hiếp ở công ty. Mỗi lần như vậy, cô nàng trở nên rất xấu tính, thích móc mỉa các cô để tìm về cảm giác ưu việt.

Quả nhiên, Cốc Vũ Vi đảo mắt qua chén bát của hai cô bạn, chầm chậm chế nhạo: “Hai người như vậy không được đâu. Sớm muộn gì cũng chịu không nổi. Tôi đã nói từ lâu rồi, không phải ai cũng có thể trụ được trên cái đất Bắc Kinh này. Nơi đây không thích hợp với hai người. Nhân lúc còn sớm thì hãy về quê, tìm một công việc mà làm, chứ để già rồi hả, ai thèm thuê nữa.”

Nói xong, cô nàng quải túi xách lắc lư về phòng. Chu Tiểu Hồi trừng mắt nhìn cánh cửa đóng lại, bỗng nhiên nhảy dựng lên, may mà Thời Niên kịp giữ chặt. Chu Tiểu Hồi gân cổ, “Cậu đừng cản tớ, để tớ đập nó một trận! Hôm nay, tớ phải đập nó bằng được!”

Thời Niên: “Mì sắp trương lên rồi kìa! Thôi thôi thôi thôi! Thịt của tớ cũng sắp nhũn cả rồi!!!”

Chu Tiểu Hồi tức giận đến mức ăn xong liền ngủ. Thời Niên thu dọn xong xuôi cũng lên giường nằm, nghĩ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, tâm tình phức tạp.

Bị Cốc Vũ Vi khinh bỉ như vậy, cô cũng tức lắm, ngặt nỗi người ta nói quá đúng. Nghĩ đến tốt nghiệp cả năm rồi mà vẫn chật vật không tìm được việc, cô thở dài.

Kỳ thật, thành tích hồi học cấp hai cũng không tồi, bởi vì không muốn học lịch sử nên khi lên cấp ba chọn khối khoa học tự nhiên không phù hợp với mình. Vì vậy mà thành tích xuống dốc không phanh, sau đó thi vào trường đại học hạng hai, học chuyên ngành hạng ba, thế nên mới thành như bây giờ.

Học đại học trúng ngành không thích, sau này tìm việc cũng không phải việc mình thích, hiện tại còn tốt dữ nữa, đến cả việc cũng không có luôn.

Thậm chí, cô còn không bằng Chu Tiểu Hồi. Ít ra, người ta còn có ước mơ trở thành đại thần, đối với tương lai tràn ngập hy vọng. Còn cô thì sao, căn bản không biết bản thân muốn làm cái gì, có thể làm tốt cái gì……

Nhớ lại hôm qua mẹ gọi điện thoại cho cô, dè dặt hỏi cô có cần tiền hay không, đừng xấu hổ mà giấu diếm, Thời Niên chỉ cảm thấy chưa bao giờ oải như bây giờ.

Có lẽ, cô căn bản không phải là người được lựa chọn gì cả. Năng lực đó chưa từng mang đến chỗ tốt nào cho cô, dù có chỉ là phiền toái. Hay là, cô thay đổi suy nghĩ ta!? Tìm công việc liên quan đến di tích văn hóa hoặc là đến chợ đen giám định đồ cổ.

Chỉ là không biết người ta có chịu thuê một nhân viên giám định lúc linh lúc không linh hay không……

Cô mơ mơ màng màng thiếp đi. Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên bị tiếng động thanh thúy đánh thức.

Là tiếng chuông điện thoại, hai giờ sáng trong căn phòng tĩnh lặng hết sức rõ ràng.

Thời Niên ngây người vài giây, mới ấn nghe, đồng thời kiểm tra bạn cùng phòng có bị đánh thức hay không, “Alo?”

Giọng cô khá bực dọc, ai thế nhỉ, giờ này mà còn gọi điện, không cho người ta ngủ yên được sao!

Bên kia là một giọng nữ nhẹ nhàng, “Xin hỏi là cô Thời Niên phải không?”

“Cô là……”

“Xin lỗi đã quấy rầy, nhưng tôi rất vui thông báo với cô, cô phù hợp với điều kiện tuyển dụng của công ty chúng tôi. Không biết cô có tiện không, chúng tôi hy vọng mau chóng tiến hành cuộc phỏng vấn cuối cùng.”

Công ty? Phỏng vấn?

Nháy mắt Thời Niên mừng rỡ, xoay người nhảy lên, “Thật hả? Tốt quá! Tiện tiện tiện, khi nào tôi cũng tiện!”

“Được. Vậy bây giờ cô ra ngoài đi, xe chúng tôi đang chờ ở dưới lầu.”

Thân thể Thời Niên cứng đờ. Cô bình tĩnh lại, bây giờ là hai giờ sáng, làm quái gì có công ty nào gọi điện thoại thông báo phỏng vấn giờ này? Còn có xe chờ sẵn dưới lầu?

Làm sao họ biết địa chỉ của cô?

Thời Niên nhìn cái bóng của mình trên tường. Trong phòng vô cùng an tĩnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào trong, bức màn nhẹ nhàng lay động.

Tất cả đều rất bình thường, lại hình như không bình thường.

Cô cảm thấy căng thẳng, dường như có cái gì đó chờ đợi đã lâu sắp phát sinh.

“Tôi muốn hỏi một chút, quý công ty tên là……”

Bên kia tạm dừng một giây, vẫn là giọng nữ nhẹ nhàng ban nãy, nói: Ban quản lý thời không số 7, hoan nghênh cô đến với chúng tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play