Hai giờ sáng, Thời Niên mò mẫm ra cửa.
Thậm chí, cô còn không thay quần áo, vẫn mặc áo ngủ, trên chân đi dép bông. Toàn bộ tiểu khu lặng ngắt như tờ, chỉ nghe mỗi tiếng bước chân cô, và âm thanh hít thở mỗi lúc một dồn dập.
Cuối cùng, cô cũng xuống tới dưới lầu. Bên ngoài, sắc trời tối om, bóng hàng cây trước tòa nhà đong đưa theo gió đêm. Cô đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen an tĩnh đậu trước bồn hoa.
Thời Niên ngơ ngác nhìn vài giây, nhắm mắt, “Đờ mờ, là có thật!”
Cô lui về phía sau hai bước, tựa hồ muốn quay về thì bỗng có bóng người từ trong tối bước ra.
Là một cô gái tầm hai mươi mấy tuổi, mặc áo len lệch vai màu be, phối với váy dài xanh nhạt, làn da trắng nõn, hàng mi dài, đôi mắt xinh đẹp, mái tóc dài xõa tự nhiên, phong thái thanh lịch, trầm tĩnh.
Cô bước đến gần Thời Niên, mỉm cười nói: “Xin chào.”
Thời Niên: “Cô là……”
“Tôi tên Tô Canh, vừa rồi chúng ta có nói chuyện qua điện thoại.”
Thân mình Thời Niên cứng đờ, nhìn chằm chằm đối phương không chớp mắt. Dường như Tô Canh đã dự đoán được phản ứng của cô, vẫn mỉm cười an tĩnh chờ đợi.
Một lát sau, Thời Niên cắn răng nói, “Rốt cuộc, cô là ai?!”
Vô luận là trong điện thoại hay là vừa rồi, Tô Canh đều tự giới thiệu qua nhưng Thời Niên còn hỏi như vậy, hai người đều hiểu thâm ý bên trong.
Im lặng một lúc, Tô Canh cười nói: “Hai giờ sáng mà cô Thời vẫn dám xuống đây, hẳn là trong lòng hiểu rõ rồi chứ?”
Ngọn đèn đường tỏa ra ánh sáng mờ ảo, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, toàn bộ tiểu khu đều đang ngủ say. Đêm khuya thế này, chỉ vì cuộc gọi từ một người xa lạ mà một mình đến chỗ hẹn, thật sự là quá nguy hiểm. Nhưng cô không thể không tới.
Những lời trong điện thoại vài phút trước còn quanh quẩn bên tai cô, “Tỳ bà Thôi Lục Hoa và những vấn đề cô bối rối từ trước tới nay, cô Thời không muốn một đáp án sao? Chúng tôi có thể cho cô đáp án.”
Một giây đó, suýt chút nữa cô nhảy dựng khỏi giường.
Thời Niên hít sâu, nỗ lực làm thanh âm của mình nghe như bình tĩnh, “Cô nói các cô là…… Quản lý thời không số 7? Đó là cái gì?”
“Không cần nghĩ quá thần bí, cô có thể xem chúng tôi như một văn phòng hoặc là công ty, chẳng qua phương pháp hơi đặc biệt chút.”
Thời Niên không nói lời nào, im lặng chờ đối phương giải thích cụ thể như thế nào là phương pháp “Đặc biệt”.
“Chúng tôi phụ trách cân bằng thời không, bảo đảm thời không trật tự không hỗn loạn. Đương nhiên, nghe qua là biết công việc này không dành cho người bình thường, chỉ có người có năng lực đặc biệt mới hoàn thành được.”
Dừng một chút, lại nói: “Hôm nay, đồng nghiệp của tôi đã gặp cô, bất ngờ phát hiện cô cũng là một thành viên trong số chúng tôi.”
Thời Niên nghe xong, cảm giác như tiểu thuyết huyền huyễn, im lặng một lát mới nói, “Cô nói năng lực đặc biệt chính là……”
Tô Canh nhìn cô chăm chú, “Có thể nhìn thấy lịch sử đã mất, biết thông tin không thuộc về ký ức của chính mình. Những cái đó đều là năng lực đặc biệt của cô. Chắc là cô rõ hơn chúng tôi, đúng không?”
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, Thời Niên vẫn bị những lời cô gái trước mặt làm cho kinh ngạc đến trừng mắt.(Azi-TYT)
Cô ấy biết, cô ấy thật sự biết!
Trong đầu như có gió bão cuốn qua, bí mật lớn nhất của cô chưa từng tiết lộ cho bất cứ ai, thế mà đối phương lại dễ dàng nói ra như vậy!
Cô ngơ ngác nhìn Tô Canh, sau một lúc lâu, “Cho nên, cô thật sự…… Chúng ta thật sự……”
Những suy đoán thuở nhỏ, ảo tưởng của cô bé mười mấy tuổi vậy mà không phải là những ý nghĩ kỳ lạ?
Thật sự có người giống cô. Hiện tại, họ đã đến tìm cô……
Cô đột ngột bắt lấy tay Tô Canh, vội vàng nói: “Chúng ta thuộc tổ chức nào vậy? Liên minh báo thù hả? Cụ thể phải làm những việc gì? Tổng bộ ở đâu?!”
Tô Canh im lặng một giây, phì cười. Cô quay đầu nhìn về phía chiếc xe việt dã, “Chỗ này không tiện nói chuyện, lên xe trước đi.”
Thời Niên tâm tình kích động, không chút suy nghĩ liền đi theo. Sau khi kéo cửa xe ra, Thời Niên kinh ngạc phát hiện, vị trí dựa cửa sổ có một người đang ngồi.
Là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo sơ mi xám và quần tây đen, cà vạt nới lỏng, vai rộng eo thon chân dài, cho dù ngồi cũng có thể nhìn ra dáng người hắn cực chuẩn. Đèn nhỏ trên trần xe toả ra ánh sáng màu cam chiếu lên khuôn mặt hắn. Hắn đang cúi đầu xem văn kiện, ngón tay thon gầy nhẹ nhàng lật mở trang giấy.
“Là anh?” Thời Niên kinh ngạc nói. Người đàn ông trước mặt rõ ràng là anh chàng đẹp trai tóc đen vừa gặp ở viện bảo tàng hôm nay!
Tô Canh nói: “Anh ấy là Nhiếp Thành, đội trưởng của chúng ta, hôm nay chính anh ấy đã phát hiện ra cô.”
Thời Niên sửng sốt, đội trưởng? Cái tên đáng ghét này là đội trưởng?
Cô đột nhiên nhớ lại lúc chào nhau ra về, hắn nói hai chữ “tạm biệt” đầy thâm ý. Hóa ra là ý này, hóa ra khi đó, hắn đã nghĩ đến liên hệ với cô……
Nhiếp Thành dời mắt khỏi tập văn kiện, nhàn nhạt nói: “Chào cô Thời Niên, tôi là Nhiếp Thành.”
Tô Canh nói: “Nhiếp Thành không chỉ là đội trưởng, mà còn là người phỏng vấn cô. Anh ấy là người quyết định cô có thể thật sự gia nhập vào đội hay không.”
Phỏng vấn? Đúng rồi, trong điện thoại cô ấy có nói như vậy, không ngờ là có phỏng vấn thật? Lúc nãy, cô tưởng họ nói cho có thế thôi!
Nghĩ như vậy, Thời Niên theo bản năng nhìn sang Nhiếp Thành thì phát hiện hắn cũng đang nhìn mình. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, ánh mắt lại vô cùng sắc bén, nhìn thẳng giữa mày cô. Thời Niên hơi run, cảm thấy hắn không giống như là quan sát bình thường mà như là…… tay súng bắn tỉa đang ngắm kỹ mục tiêu.
Tuy nhiên, cảm giác này chỉ thoáng qua. Giây tiếp theo, hắn lại cúi đầu, tiếp tục xem văn kiện.
Trái tim Thời Niên hoảng loạn, sau khi bình tĩnh lại thì có chút tức giận. Sao đây? Ban ngày xem cô là đồ ăn vạ, hạng con gái mê trai, thái độ ngạo mạn, hiện tại biết cô có năng lực đặc biệt, gia nhập vô đội thì lại trưng cái bản mặt này, muốn dùng ánh mắt giết người sao?
Thời Niên bĩu môi thầm lải nhải, “Thế à? Vậy tôi cũng muốn suy nghĩ một chút, xem có nên cho ai đó mặt ……”
Cô không biết có ai nghe được lời này hay không, vì Tô Canh vẫn tươi cười như thường, “Lên xe đi, chúng ta cần phải nắm bắt thời gian.”
Thời Niên lúc này mới hồi thần, hỏi: “Các người muốn mang tôi đi đâu?”
Xuống lầu là một chuyện, lên xe lại là một chuyện khác, Thời Niên trong lòng bắt đầu cảnh giác. Tuy rằng trực giác bảo những người này hẳn là không phải lừa đảo. Suy cho cùng, những chuyện kì lạ của cô nếu có thể vài câu sáo rỗng đã nói trúng phóc thì đám lừa đảo này cũng quá chuyên nghiệp rồi. Nhưng đây cũng không có nghĩa là không nguy hiểm.
Cô cho tay vào túi áo ngủ, sờ trúng một món đồ tròn tròn, liền tự tin tràn đầy —— dưới tình huống như hồi nãy mà cô vẫn không quên mang theo gậy kích điện phòng sói, cô bội phục mình quá!
Nhiếp Thành cũng không ngẩng đầu lên, tiện tay lật trang giấy, “Không phải cô hỏi tổng bộ ở đâu sao? Hiện tại mang cô đến đó.”
3 giờ rưỡi sáng, ô tô rẽ vào một cái ngõ nhỏ, sau khi quẹo qua hai khúc cua thì dừng ở trước một tứ hợp viện.
Tô Canh từ ghế điều khiển bước xuống: “Tới rồi.”
Thời Niên cũng xuống xe, ngửa đầu nhìn cổng lớn màu son, có chút không xác định, “Nơi này?”
“Đúng vậy, có chuyện gì à?”
Có chuyện gì à? Cô hỏi có chuyện gì à!
Thời Niên rất có ấn tượng đối với nơi đây. Hai năm trước, trên mạng từng rao bán một tứ hợp viện ở Bắc Kinh, thu hút rất nhiều người chú ý. Bởi vì chỗ đó từng là phủ đệ của một thành viên hoàng thất triều đại nhà Thanh, trước đó từng là nơi tham quan có thu phí. Dân mạng xôn xao suy đoán, giá giao dịch cuối cùng đã không làm đám đông ăn dưa thất vọng, cao tới chín con số!
Lúc ấy, Thời Niên còn nghĩ cô không bao giờ có cơ hội đặt chân vô khu nhà này tham quan.
Thế mà hiện tại, họ mang cô tới chính tứ hợp viện đỉnh đỉnh đại danh đó.
Đây là tổng bộ của họ?!
Thời Niên vẫn còn sững sờ, Nhiếp Thành và Tô Canh đã bước vào. Cô hoàn hồn, vội vàng đuổi theo. Trên đường chỉ thấy cao lầu và hoa uyển, đình đài lầu các, quả nhiên không hổ là gia trang của hoàng thân quốc thích nhà Thanh. Không biết đi bao lâu, rốt cuộc dừng lại trước một khu vườn.
Khu vườn này rất lớn, bốn phía lại không có phòng ốc, chỉ có một ngọn giả sơn đứng sừng sững ở giữa, thoạt nhìn giống như khu vườn được xây nên vì nó.
Trước hòn giả sơn có một người đàn ông đang đứng, nghe thấy tiếng động, hắn quay người lại, hưng phấn vẫy tay, “Đội trưởng, chị Tiểu Càng, hai người trở lại rồi hả!”
Hắn có gương mặt baby, đẹp trai cũng xinh gái, tuổi tác khá trẻ. Thời Niên nhất thời không đoán được tuổi tác đối phương. Hắn cũng thấy được cô, thu lại tươi cười, trong mắt lộ vẻ tò mò, “Cô chính là người mới mà đội trưởng và Bliss nói hả?”
Thời Niên: “Tôi là…...”
Nam sinh bĩu môi, giống như vô cùng thất vọng, “Tư liệu đã chẳng ra gì, không ngờ người thật so với ảnh chụp còn muốn……”
Còn muốn cái gì, có ngon nói cho rõ ràng!
Lông mày Thời Niên dựng ngược, muốn truy vấn tới cùng, Nhiếp Thành lại ngắt lời hắn, “Chỗ cậu thế nào?”
“Buổi tối, ông cụ gọi điện thoại, em nói anh đi căn cứ Mật Vân huấn luyện, không có nhắc đến người mới.”
Nhiếp Thành gật gật đầu, “Cậu làm rất đúng.”
Nam sinh được khen, khóe miệng giương lên, lại cố ép xuống, giống như tự nhủ mình không cần khoe khoang. Hắn ho khan một tiếng, nói: “E hèm, còn có một chuyện khác.”
“Chuyện gì?”
“Sau khi hai anh chị rời khỏi, huyền lại động.”
Vừa dứt lời, Tô Canh biến sắc, Nhiếp Thành lại bình tĩnh, “Phạm vi.”
“Từ trước mắt định vị thì là trong khoảng năm 140 đến 130 trước Công Nguyên .”
Tô Canh tính một chút, “Đó chính là Hán triều, thời kỳ Vũ Đế.”
“Không sai.”
Tô Canh nhíu mày, “Hán triều, chúng ta chưa từng tới đó……”
Nhiếp Thành hỏi: “Những người khác đâu?”
“Bliss đi Thượng Hải, nói là cần gặp một khách hàng quan trọng. Anh Khác và chị Hạ Hạ đang làm nhiệm vụ khác, ngày mốt mới về được.”
“Vậy chỉ có chúng ta.”
Họ chỉ lo nói chuyện với nhau, Thời Niên đứng nghe như lọt vào trong sương mù. Kỳ thật, trên đường tới đây cô có rất nhiều nghi vấn. Ngặt nỗi, Tô Canh chuyên tâm lái xe, không có ý giải thích, cô lại không muốn nói chuyện với Nhiếp Thành, liền nhịn tới bây giờ.
Nhưng giờ phút này, nghe được ẩn ý trong lời họ, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng, “Cái kia……”
Ba người đồng thời nhìn qua, Thời Niên trong lòng nhảy dựng, vẫn hỏi: “Tô Canh nói, công việc của chúng ta là cân bằng trật tự thời không, vậy cụ thể…… Là cân bằng như thế nào?”
Cả đêm, Nhiếp Thành vẫn luôn lạnh mặt, lúc này lại bỗng nhiên cười, hắn nhìn chằm chằm cô, rất có hứng thú nói: “Cô không đoán được sao?”
Đêm nay là một đêm xuân dịu dàng, điêu lan ngọc thế, núi giả trúc xanh đều đắm chìm trong bóng đêm thăm thẳm, tòa nhà hai trăm năm tuổi đang an tĩnh ngủ say.
Thời Niên lui về phía sau nửa bước, trong lòng bỗng nhiên nổi lên bất an.
Nỗi bất an cực kỳ quen thuộc.
“Tôi chợt nhớ ra mình không mang theo sơ yếu lý lịch, như vậy cuộc phỏng vấn này không qua được rồi ha? Tôi đi về chuẩn bị đàng hoàng, chúng ta lại hẹn hôm nào……”
Cô xoay người muốn chạy, lại bị tóm lấy. Thời Niên không chút nghĩ ngợi, bắt đại một món đồ thọc qua, người đàn ông né sang phải, món đồ trượt qua thắt lưng hắn.
Tiếng điện nẹt tạch tạch, đúng là gậy kích điện phòng sói của cô!
Nhiếp Thành một tay chế trụ cánh tay cô, nói: “Vừa rồi tôi định nói, có tâm cảnh giác là tốt nhưng đừng để người ta nhìn ra.”
Thời Niên một kích thất bại, hô to xong đời, dùng sức giãy giụa, “Buông tôi ra!”
Hai người đang dây dưa, lại nghe giọng Tô Canh gấp gáp, “Nhiếp Thành!”
Trên bầu trời, mây đen bỗng nhiên tản đi, để lộ vầng trăng sáng tỏ. Ánh trăng như trụ cột, chiếu thẳng vào hòn giả sơn. Tựa như một cái chốt được mở ra, bỗng nhiên cuồng phong gào thét khắp vườn, cây cối lay động dữ dội, tóc tai mọi người bay tán loạn, gần như đứng không vững.
Thời Niên không có phòng bị, thiếu chút nữa bị thổi bay, may mà có một bàn tay nắm chặt lấy cô.
Nhiếp Thành kéo Thời Niên đến trước người mình, ngăn cản đại bộ phận gió thổi vào cô, đồng thời nghiêng đầu hỏi: “Tình huống như thế nào?!”
Nam sinh mặt baby hoảng hốt, “Em cũng không biết! Theo lý thuyết, Huyền Trận không ai khởi động thì không thể như vậy…… Có ai động vào nó không?!”
Dù có thắc mắc, hiện tại cũng không rảnh lo, Nhiếp Thành cúi đầu nhìn cô gái trong lòng bị gió thổi đến nỗi không mở được mắt. Hắn nghĩ nghĩ, sát lại gần nói: “Nhìn về phía trước.”
Thời Niên nghe vậy, cố gắng mở mắt ra, thì thấy giữa cuồng phong, núi giả phát ra ánh sáng xanh lục lấp lánh, từng vòng ánh sáng bao quanh hòn núi như nước gợn, hệt như dây đàn cuộn xoắn, cố định cho nó đứng sừng sững giữa ao hồ.
Vòng tròn ma thuật Sakura?!
Cô nắm chặt áo Nhiếp Thành, “Chúng ta phải làm sao bây giờ, đọc chú ngữ sao? Anh mau biến thân đi!”
Quả nhiên là bị truyện tranh độc hại, Nhiếp Thành nói: “Không phiền phức thế đâu.”
Thời Niên hồi hộp nhìn hắn, Nhiếp Thành kéo tay cô xuống, nắm chặt lấy tay cô. Tuy rằng không biết nguyên nhân nhưng Huyền Trận đã mở ra, họ đang ở trong đó đều không thể chạy thoát.
Hiện tại, chỉ có một con đường……
“Vốn là không cần nhanh như vậy, chỉ là nếu cô cũng ra không được thì cứ như vậy đi.”
Thời Niên lắp bắp, “Như vậy đi là như thế nào? Anh muốn làm gì?!”
Nam sinh hô to: “Đội trưởng, anh muốn……”
Nhiếp Thành bỗng nhiên cười, trong tiếng gió hô hô, thanh âm của hắn cũng bị thổi tan như là từ nơi xa xôi vọng về: “Tôi nói, cuộc phỏng vấn cô bắt đầu luôn bây giờ đi!”
Hắn nói xong, đè lại bả vai Thời Niên đẩy về phía trước. Sau lưng cuồng phong gào thét, Thời Niên hệt như chiếc lá bay thẳng về phía núi giả.
Khoảng cách tiếp cận, cô mới thấy rõ trước hòn giả sơn có một cái động hình trứng, hình như là một cánh cửa. Mà cô hiện tại là bay về phía cánh cửa đó!
Ánh sáng xanh trước mắt cực mạnh, Thời Niên sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại!
Không có va chạm như dự đoán, sau khi thân thể nhẹ bẫng trong tích tắc thì đụng vào thứ gì đó. Cô ngã một cú váng đầu hoa mắt, cả người đều đau, nằm một chỗ hồi lâu không thể động.
Gió đã ngừng thổi, nhận thức điều này khiến cô nhẹ nhàng thở ra. Cái gã khốn Nhiếp Thành kia, uổng công cô còn cảm động vì thấy hắn che chở cô, thế mà đẩy mình đi không chút thương tiếc!
Chờ lát nữa xem cô tính sổ với hắn như thế nào!
Thời Niên vừa oán giận, vừa định đứng lên, ai dè dẫm hụt chân trượt xuống. Cô vội bắt lấy đồ vật gần nhất, vất vả lắm mới ổn định được thân hình. Vừa ngẩng đầu lên, tức khắc choáng váng.
Đỉnh đầu vẫn treo một vầng trăng sáng, đêm khuya im ắng, không có thanh âm gì. Thời Niên nhớ rõ cô bị ném vào bên trong núi giả nhưng giờ phút này đập vào mắt, không phải vách đá trong núi giả, mà là hư không trống trải.
Cô không có rơi trên mặt đất, mà là ở đỉnh nóc nhà. Trước dốc, sau dốc, cô ngồi ngay trên sườn hai bên mái, vừa rồi đúng là bởi vì dẫm vào bên dốc, mới thiếu chút nữa mất thăng bằng ngã xuống!
Thời Niên vẫn mặc áo ngủ, trên chân vẫn mang dép bông, cứ như thế đứng trên nóc nhà cao ngất, ngơ ngẩn nhìn về phía trước.
Con đường rộng lớn, phòng ốc nối tiếp, một dãy lại một dãy, kéo dài đến cuối tầm mắt. Tường thành màu đen cao ngất nguy nga. Dưới ánh trăng sáng trong, tòa thành phồn hoa phảng phất như một con cự thú đang ngủ đông. Phu canh xách theo đèn lồng đốt lửa đi qua bụng cự thú.
Cô không biết đây là nơi nào, chưa từng đặt chân đến đây. Nhưng giây tiếp theo, một cái tên liền tự động hiện lên trong đầu rất rõ ràng, giống như cô vốn biết về nó.
Trường An.
Hơn hai ngàn năm trước, đây là một thành phố lớn nổi tiếng về sự thịnh vượng và hùng vĩ.
Cô đi tới Trường An hơn hai ngàn năm trước.