Thời Niên ngây người hồi lâu, đột nhiên rùng mình.
Tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức cô gần như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Là…… Là điều mà cô đang nghĩ sao?
Tay chân Thời Niên nhũn ra, dép một bên chân lỏng lẻo trượt xuống, rồi “bốp” một tiếng tiếp xúc với mặt đất. Cô giật nảy mình, lúc này mới phát hiện còn có một chuyện quan trọng hơn —— ngôi nhà cô rơi xuống có hai tầng, nóc nhà cách mặt đất gần 10 mét, cô đang chới với trên nóc, tầm nhìn trống trải, lát nữa làm sao đi xuống đây?
Những người khác đâu? Chẳng lẽ chỉ có mình cô? Đã bảo là phỏng vấn cơ mà?!
Cô thử di dịch xuống, lập tức cảm giác như sắp ngã tới nơi, hoảng hồn không dám cử động nữa. Khi cô gần như muốn choáng vì độ cao quá hớp này thì bỗng nghe thấy con đường phía trước có âm thanh truyền đến.
Chẳng lẽ là bọn họ? Thời Niên vui vẻ căng mắt ra nhìn kĩ.
Con đường dài rộng rãi, vắng vẻ lúc đầu chẳng có một ai, nhưng bây giờ xuất hiện một bóng người từ cuối con đường lao tới. Đó là một chiếc xe ngựa, bốn vó như tuyết, dáng vẻ cường tráng, ngồi phía trước xe là một nam nhân mặc áo choàng đen, đầu đội mũ cói kéo thấp đến mức không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Tay phải hắn vung roi, “Bang” vào mông ngựa một tiếng, con ngựa chạy càng mau. Vội vàng giống như đang trốn tránh ai đó đuổi bắt. Trong nháy mắt ý niệm này vừa hiện lên, Thời Niên liền nhìn đến một hắc y nhân bịt mặt phi thân bay ra, trường kiếm trong tay đâm thẳng về phía nam tử đánh xe ngựa!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nam tử trên xe ngựa vung roi, vũ khí va vào nhau giữa không trung, khiến tay cả hai bên không khỏi run lên. Hắc y nhân bay lui về phía sau, mũi chân chạm nhẹ vào lưng ngựa, rồi lại xông lên tiếp tục, nam tử cũng rút trường kiếm ra, nhưng không phải so chiêu, mà là chém đứt dây thừng buộc ngựa!
Con ngựa tách ra khỏi thân xe, theo lực tác động, thân xe chạy lệch sang một bên đường, hắn nhân cơ hội phóng lên lưng ngựa chạy đi. Hắc y nhân không đuổi theo, mà bay đến cỗ xe phá cửa, nhưng bên trong thùng xe trống rỗng, không có người hắn muốn tìm!
Hắn sửng sốt một giây, lập tức ngộ ra mình đã trúng kế.(Azi-TYT)
Thấy nam tử kia đã chạy về phía trước, hắn lạnh lùng cười, gỡ cung tiễn trong xe xuống, giương cung nhắm bắn. Chỉ nghe “Vèo” một tiếng, con ngựa hí vang, vó trước giơ lên hất văng người xuống!
Nam nhân bị ngã mạnh trên mặt đất, mới vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy hàn quang chợt lóe trước mắt, hắn không chút nghĩ ngợi, tháo mũ cói ném qua!
“Xẹt ——”
Mũ cói nứt thành hai nửa, rớt xuống mặt đất, lộ ra khuôn mặt phía sau.
Mi tựa lợi kiếm, mắt như hàn tinh, đây là gương mặt cực kỳ trẻ tuổi, anh đĩnh tuấn lãng, dưới ánh trăng như ngọc vô cùng loá mắt. Nhưng mà còn loá mắt hơn cả bề ngoài lại là cổ khí chất không ai bì nổi. Thái độ nam tử tự phụ, cho dù đang trong hiểm cảnh, cũng mang phong thái kiêu căng, ngạo mạn.
Gió nhẹ thổi bay áo choàng đen, lộ ra áo gấm trắng bạc phía dưới. Nhìn qua là biết con nhà quyền quý, gã đã đuổi bắt chính chủ! Thế mà vừa rồi lại giả trang thành thân vệ đánh xe, suýt nữa đã lừa gạt được gã!
Hắc y nhân cắn răng, “Đúng là đã coi thường ngươi.”
Thanh niên áo gấm thở dài, “Ta cũng coi thường các hạ.”
Hắn đã tranh thủ nhiều thời gian như vậy, thế mà vẫn bị gã đuổi kịp, xem ra công phu của mình còn kém lắm.
Hắc y nhân đến gần, lợi kiếm chỉ thẳng về phía hắn. Thanh niên áo gấm nói: “Muốn động thủ à? Giết ta cũng được, nhưng chí ít cho ta làm một con ma rõ ràng đi.”
“Ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Ta muốn hỏi cái gì, ngươi đoán không ra? Ai phái ngươi tới, vì sao muốn giết ta, trước khi chết, các hạ có thể phát phát thiện tâm, giải thích nghi hoặc cho ta không?”
Hắc y nhân không nói, một lát sau nhẹ nhàng cười, “Thật đáng tiếc, ngươi xuống mà hỏi Diêm Vương đi.”
Tim thanh niên trầm xuống, chẳng lẽ, hôm nay thật sự phải chết ở chỗ này?!
Thời Niên không dám thở mạnh.
Có thế nào cũng không nghĩ tới, mình vừa mới đến liền đụng phải một màn như vầy. Con ngựa ban nãy bị bắn trúng đã ngã trên mặt đất, một bãi máu tươi nhìn rợn người, Thời Niên bàng hoàng, thấy hắc y nhân lại giơ kiếm lên, trong đầu óc chỉ có một ý nghĩ, gã sẽ giết hắn! Gã sẽ giết hắn giống như giết con ngựa kia!
Cô cho tay vào túi sờ sờ, bắt trúng đồ vật gì cũng mặc kệ, trực tiếp ném đi!
Lần này vốn là xúc động nhất thời, vừa quăng ra liền hối hận. Xong rồi, hành động này trừ bỏ bại lộ bản thân ra, thì chẳng có tác dụng gì!
Nhưng mà giây tiếp theo, đồ vật kia vẽ một đường cong hoàn mỹ ở không trung, không nghiêng không lệch đập ngay giữa trán hắc y nhân.
Lưỡi kiếm chỉ cách khuôn mặt thanh niên nửa tấc, thân hình hắc y nhân lại nhoáng lên, ngã quỵ trên mặt đất.
Thời Niên: “……”
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, thanh niên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Thời Niên trên nóc nhà đối diện.
Từ góc độ của hắn, chỉ nhìn thấy dưới màn trời xanh đen, một nữ hài ngồi trên nóc nhà. Quần áo của cô rất kỳ quái, thần thái cũng có chút hoảng loạn, phát hiện hắn đang nhìn mình, giật mình lập tức đứng lên, nhưng lại loạng choạng đứng không vững. Sau lưng là một vòng minh nguyệt, làm hắn sinh ra loại ảo giác dường như cô đứng trong bóng trăng. Gió thổi mái tóc dài lay động, khiến cô hư ảo như tiên nhân, tựa hồ nháy mắt tiếp theo liền sẽ cưỡi gió bay đi.
Ý niệm này vừa lóe lên, liền nhìn thấy thân mình nữ hài nhoáng một cái, thẳng tắp té xuống!
“A ——”
Hắn hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi liền tung người nhảy lên, cánh tay cuốn lấy vòng eo cô, vững vàng tiếp được!
Thời Niên dẫm hụt chân, cho rằng mình chết chắc rồi, không ngờ lại rơi xuống mặt đất. Qua vài giây, cô mới thử mở mắt thăm dò.
Đỉnh đầu một vòng trăng tròn, thanh niên áo gấm ban nãy cô vừa cứu bế ngang cô vào lòng đang cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Bởi vì ngược sáng, gương mặt hắn cũng nửa ẩn trong bóng đêm, nhưng vẫn có thể cảm giác được kinh ngạc lẫn hoài nghi trong mắt hắn.
Thanh niên bình tĩnh nhìn cô, môi mỏng khẽ mở, “Nàng……”
Thời Niên bỗng nhiên thanh tỉnh, tránh khỏi vòng tay hắn nhảy xuống mặt đất. Lòng bàn chân lạnh lẽo. Chiếc dép còn lại bị rớt mất khi ngã xuống, đôi chân trần trụi dẫm trên nền đất, nhưng chẳng có tâm tư để ý.
Hắc y nhân nằm liệt trên mặt đất, máu từ trên trán ục ục chảy ra, thoạt nhìn bị chọi không nhẹ. Thanh niên nhìn thấy nữ hài lại gần sờ soạng mạch đập của gã rồi thở phào, “Cũng may không chết.”
Hắn vẫn còn đắm chìm trong nỗi kinh ngạc, theo bản năng hỏi: “Nàng sợ hắn chết? Vậy sao lúc nãy còn làm như vậy?”
Thời Niên quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Tôi không làm như vậy, anh sẽ chết.”
Giọng điệu cô rất đương nhiên, thật giống như hắn vừa nói mấy lời ngu ngốc, thanh niên cau mày càng chặt. Đêm hôm khuya khoắt, bỗng dưng xuất hiện một cô gái, cứu hắn nhưng lại sợ đối phương chết, nàng rốt cuộc…… Là ai?
Thời Niên nhận thấy thanh niên vẫn luôn nhìn mình, trong lòng bỗng sinh cảnh giác. Đúng rồi, đây là nơi xa lạ, anh chàng trước mắt này còn bị đuổi giết, nghe bọn họ đối thoại hình như lai lịch hắn không đơn giản……
Đang kinh nghi bất định, bên tai lại truyền đến thanh âm, “Ơ……”
Là hắc y nhân! Gã tỉnh nhanh quá vậy!
Thời Niên hoảng hốt, tầm mắt dừng lại vị trí cách đầu gã không xa, thấy món đồ quen thuộc —— gậy kích điện phòng sói của cô!
Vừa rồi tiện tay sờ sờ thì ra là cái này! Trong tình huống hỗn loạn trước đó mà cô vẫn không vứt nó, Thời Niên càng lúc càng bội phục chính mình!
Cô nhích tới nhặt gậy kích điện lên, hắc y nhân vừa lúc tỉnh lại, cô trực tiếp thọc qua, không ngờ bị hắc y nhân bắt được!
Thanh niên: “Coi chừng!”
Đầu hắc y nhân đau nhức, vừa mở mắt đã bị tập kích, càng thêm tức giận. Vốn tưởng rằng là ám khí gì ghê gớm lắm, lại không ngờ chỉ là một cây gậy, không khỏi cười trào phúng.
Thời Niên cũng hơi hơi mỉm cười, ấn công tắc.
“Rẹt rẹt —— tạch tạch——”
Toàn thân hắc y nhân run rẩy dữ dội, trợn trắng mắt ngã trên mặt đất. Thời Niên còn ngại không đủ, lại bồi thêm một cái, nhìn gã nằm trên mặt đất run như đang múa, cuối cùng đầu ngoẻo sang một bên, hôn mê lần nữa.
Lúc này, Thời Niên mới yên tâm quay đầu lại, thì thấy thanh niên áo gấm mở to hai mắt giống như thấy quỷ, “Nàng lấy cái gì thọc hắn vậy?!”
Anh chàng này, cô đã cứu hắn hai lần, thế mà lại phản ứng thế hở!
Cô bắt lấy tay hắn, “Khoan hỏi mấy chuyện này, nơi đây không nên ở lâu, chạy mau!”
Trên đường cái rộng lớn, hai người chạy như điên. Bên tai là tiếng gió vù vù, thanh niên vừa chạy, vừa thỉnh thoảng nhìn sang người bên cạnh. Trong lòng có rất nhiều vấn đề, nhưng không biết như thế nào mở miệng, hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp nói chuyện, hắn nghĩ thôi thì lát nữa hỏi vậy.
Phía trước chính là giao lộ, người bên cạnh bỗng nhiên thả chậm bước chân, hắn cho rằng cô mệt mỏi, lại nghe nữ hài nói: “Tôi nghĩ hai chúng ta đi cùng nhau mục tiêu quá lớn, rất dễ bị phát hiện. Như vầy đi, anh chạy hướng đông, tôi chạy hướng tây. Chúng ta có duyên gặp lại nha!”
Nói xong, xoay người liền chạy mất. Thanh niên sửng sốt, duỗi tay muốn bắt lại, nhưng đối phương còn nhanh hơn thỏ, hắn chỉ vớt được không khí.
Thời Niên chạy như điên không dám ngừng, phổi như bị kim đâm. Cô không biết người đó có đuổi theo hay không, chỉ mong rằng không. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là không dám đi cùng hắn, thật sự quá nguy hiểm. Còn có cái tên hắc y nhân kia nữa, không biết hắn có đồng lõa hay không, tuy rằng bọn họ là đuổi theo người kia, nhưng lỡ như đụng phải cô thì chắc kết cục sẽ rất thảm……
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên đụng phải một người, Thời Niên ngã ngồi trên mặt đất. Tâm cô trầm xuống, xong rồi, chẳng lẽ miệng quạ đen thiệt hả, nói đụng phải liền đụng phải?
Lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, lại ngây ngẩn cả người.
Nhiếp Thành đứng ở phía trước, vẫn mặc quần áo ban nãy, nhìn xuống cô. Phía sau là Tô Canh cùng với nam sinh mặt baby, hai người đó đứng hơi xa nên cô không thấy rõ biểu tình trên mặt họ.
Thời Niên ngơ ngẩn, giống như bị đụng đến ngu người. Rốt cuộc, Nhiếp Thành đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh, “Cô không sao chứ?”
Thời Niên ngẩng đầu, chầm chậm nở nụ cười, “Tên khốn kiếp này, cuối cùng anh cũng…… tới.”
Vừa dứt lời, rốt cuộc chống đỡ hết nổi, cô hôn mê bất tỉnh.