Một giấc này, Thời Niên ngủ thật lâu. Khi tỉnh lại gần như không biết mình đang ở đâu. Cô úm trong chăn, mơ mơ màng màng hồi tưởng, hình như cô vừa mơ một giấc mộng rất dài. Mấy người kì lạ hơn nửa đêm tìm đến cô, nói là cục quản lý thời không, muốn đưa cô đi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt. Sau đó, cô thật sự tới địa phương kì quái, thấy được thành Trường An hai ngàn năm trước, còn gặp cảnh đuổi giết……

Quá nhiều drama, phải kể cho Chu Tiểu Hồi nghe để nhỏ lên ý tưởng sáng tác mới được, nói không chừng có thể hot.

Cô dụi dụi mắt, bỗng nhiên phát hiện có chỗ nào đó không đúng. Trên đầu không phải trần nhà màu trắng quen thuộc, mà bức màn mở ra, chăn cũng không phải là cái chăn hoa văn con thỏ cô tự mình chọn lựa, mà chỉ một màu xanh đơn điệu. Đây không phải phòng của cô, ngược lại giống với khách điếm trong mấy thị trấn cổ ở những khu du lịch.

Thời Niên chậm rãi xoay đầu, một phụ nữ ngồi đưa lưng về phía cô ở án kỉ cách đó không xa, đang viết cái gì đó. Nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu lại cười, “Cô tỉnh rồi.”

“Tô…… Canh?”

Tô Canh đi tới, ngồi bên mép giường, “Là tôi. Cô cảm thấy thế nào, có chỗ nào không ổn không? Cô ngủ lâu lắm rồi í. Ở đây không có bác sĩ, may mà Nhiếp Thành có kinh nghiệm đã khám sơ sơ cho cô rồi.”

Thời Niên cảm thấy hơi đau đầu vì những gì mình đang chứng kiến và những lời đối phương nói, “Nhiếp Thành, còn có…… Ở đây? Ở đây là ở đâu?”

Cô bỗng nhiên dừng lại, chớp mắt một cái liền tỉnh ngộ, “Cho nên, chuyện đêm hôm qua là thật hả?!”

Không chờ Tô Canh trả lời, cô lại nghĩ đến cái gì, tung chăn xuống giường, chạy vội tới cửa sổ dùng sức đẩy ra.

Ánh mặt trời chói chang làm cô theo bản năng nhắm mắt. Khi thích ứng mở ra lại thì phát hiện mặt trời đã lên cao, nắng rọi xuống phòng ốc san sát nối tiếp nhau, mái hiên cong cong như vành trăng, từng viên gạch ngói đều chương hiển phồn hoa và hưng thịnh. 

Trên đường cái ngựa xe như nước, người đi đường lui lui tới tới, trang điểm khác nhau. Các cô nương mặc váy dài nhẹ nhàng, cười nói xinh đẹp, đàn ông thì ăn vận như văn sĩ, áo sẫm, tóc búi, cũng có trang phục bình dân, còn có người bán hàng rong ven đường rao vặt. Thanh âm vọt tới như thủy triều gần như bao trùm lấy cô.

Vẫn là thành trì đêm qua cô nhìn thấy, chỉ là dưới ánh sáng ban ngày, nó thức tỉnh, khung cảnh hoa lệ càng thêm chân thật.

Thời Niên lẩm bẩm nói: “Nơi này là……”

Tô Canh ở bên cạnh đáp: “Trường An. Trường An triều Hán.”

Thời Niên che miệng, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật.

Cô thật sự, xuyên, không!

“Ngày 21 tháng 03, rạng sáng 4 giờ 53 phút, Huyền Trận bất ngờ khởi động, đội quản lý thời không số 7 hành động, bao gồm có đội trưởng Nhiếp Thành, Tô Canh, Lộ Tri Dao bị bắt buộc xuất phát, đồng hành còn có người mới Thời Niên, chưa thông qua phỏng vấn. Điểm rớt xuống là tháng 5 năm 138 trước Công Nguyên……”

Lộ Tri Dao viết đến đây, chưa từ bỏ ý định, ngẩng đầu hỏi, “Đội trưởng, chúng ta vừa mới tới đây thôi mà, có cần viết báo cáo tổng kết sớm vậy không?”

Nhiếp Thành đứng ở bên cửa sổ, đang dùng kính viễn vọng quan sát phương xa, “Tôi là vì tốt cho cậu đấy. Viết trước, sau này đỡ phải nặn đầu nhớ lại, mất công quên cái này, bỏ sót cái kia.”

Kế hoạch lười biếng của Lộ Tri Dao bị hắn nhìn thấu, bất mãn lầm bầm: “Viết báo cáo rõ ràng là việc của anh, lần nào cũng đổ lên đầu em……”

Hắn nói rất nhỏ nhưng Nhiếp Thành vẫn nghe thấy, “Sao đây, làm việc thay tôi không vui à?”

Lộ Tri Dao rùng mình, “Vui, đương nhiên vui! Giúp đội trưởng làm việc là vinh hạnh của tiểu nhân! Chỉ là báo cáo này…… phải mang về nộp cho lão gia tử đó, không thể viết như vậy đâu anh!”

Bất ngờ khởi động, bị bắt buộc xuất phát. Viết mấy chữ này mà tay Lộ Tri Dao run lẩy bẩy. Đội số 7 lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ, vạn vô nhất thất, kỵ nhất là ngoài ý muốn, chưa kể bọn họ còn mang theo một người mới cái gì cũng không biết!

Hắn cân nhắc, hay là cứ viết đã thông qua kiểm tra đi, dù sao xem tư thế này ít nhất cũng phải viết cả trăm ngàn chữ chứ không ít……😭

Nhiếp Thành nghe vậy trầm mặc, thuận tay ném kính viễn vọng đi. Lộ Tri Dao thiếu chút nữa hồn phi phách tán, nhảy lên một cái tiếp được, “Đây chính là kính viễn vọng quân dụng, em nhờ thằng bạn bên quân đội Mỹ làm cho đó. Đội đột kích Báo Biển cũng dùng nó đấy! Anh cẩn thận một chút!”

“Học Báo Biển cái khác đi, chẳng hạn như sớm ngày bắn 10 viên liên hoàn.”

Lộ Tri Dao bị chọc trúng chỗ đau, ngao ngao kêu, “Đội trưởng ơi, anh đừng thế mà!”

Nhiếp Thành lại không để ý đến hắn, nói: “Cậu cảm thấy đêm qua Huyền Trận đột nhiên khởi động là do đâu?”

Nhắc tới cái này, Lộ Tri Dao ôm kính viễn vọng, thành thành thật thật nói: “Không biết. Em cũng có suy nghĩ tới, có thể khởi động Huyền Trận, chỉ có người có năng lực đặc biệt như chúng ta, ngay cả lão gia tử cũng không được. Nhưng đêm qua em và anh đều không có. Em hỏi chị Tiểu Càng rồi, chị ấy cũng bảo không có, mấy người còn lại cũng không ở hiện trường. Em thật sự nghĩ không ra.”

“Cậu sót một người.”

Lộ Tri Dao sửng sốt, “Ý anh là người mới hả? Không có khả năng. Ngay bản thân chúng ta phải trải qua học tập và thử nhiều lần, mới có thể chân chính khởi động Huyền Trận. Cô ấy vừa mới tới, sao có thể làm được!”

Nhiếp Thành nhìn phía trước, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, sao cô ấy có thể làm được.”

Lộ Tri Dao gãi gãi đầu, nổi máu tò mò, “Mà nè, không biết chị Tiểu Càng ở bên kia chăm sóc cô ấy như thế nào rồi.”

Nhiếp Thành quay đầu lại, “Sao đây, lo lắng cho cô ấy à?”

Lộ Tri Dao lập tức thề thốt phủ nhận, “Làm gì có! Em chỉ là cảm thấy cô ấy yếu như gà, sẽ không chết đâu nhỉ?”

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bị đá văng, cô gái mới vừa bị hắn đánh giá là “yếu như gà” hùng hổ vọt vào. Lộ Tri Dao ngẩn ngơ, “Cô làm gì thế?”

Thời Niên lạnh lùng nói: “Tính sổ!”

Dứt lời liền xông tới túm cổ áo Nhiếp Thành. Bởi vì hắn quá cao, cô phải giơ tay mới túm được, nhưng dù là vậy cũng không tổn hao khí thế chút nào, “Đồ khốn kiếp! Anh có biết đêm qua thiếu chút nữa tôi đã chết không hả!”

Nhiếp Thành hồi tưởng lại trạng thái chật vật của đối phương khi tìm thấy cô đêm qua, “Đoán được một chút.”

Còn đoán được một chút! Thời Niên càng nghe càng điên, kéo mạnh hơn nữa, Nhiếp Thành bị túm đến hơi hơi cúi đầu, “Anh ép đưa tôi tới đây cũng thôi đi. Tôi không thèm so đo với anh, nhưng sao lại có thể bỏ tôi một mình ở nơi nguy hiểm như vậy hả? Anh có biết lúc ấy tôi sợ hãi thế nào không……”

Cuối cùng, khí thế hung hăng rốt cuộc đi xuống, giọng cô hơi run rẩy không dễ phát hiện.(Azi-TYT)

Nhiếp Thành trầm mặc một lát, nghiêm túc nói: “Chuyện này là tôi thất trách. Tuy rằng tôi không cố ý, nhưng cũng là vì tôi mà khiến cô gặp nguy hiểm, xin lỗi cô.”

Hắn trịnh trọng như vậy, Thời Niên lại không biết làm sao. Cô trừng mắt nhìn đối phương một lúc lâu, mới buông tay ra, “Được rồi, bỏ đi. Dù sao cuối cùng tôi cũng không có việc gì, không có lần sau…… Còn chuyện xuyên không, tôi coi như tới du lịch……”

Nói đến vấn đề này, từ Bắc Kinh đến Tây An, nhắm mắt mở mắt liền đến, còn nhanh hơn ngồi máy bay nữa! Thời Niên lung tung nghĩ ngợi.

Nhiếp Thành hơi hơi mỉm cười, sờ đầu cô, “Cô Thời khoan hồng độ lượng. Được rồi, cô tỉnh đúng lúc lắm. Chuẩn bị xuất phát.” Câu cuối cùng là nói với Tô Canh ở cửa.

Thời Niên giật mình, “Xuất phát? Các người lại muốn làm gì?!”

Cô xoay người định đi, ngặt nỗi đỉnh đầu còn bị tay Nhiếp Thành đè, cô hệt như con quay, xoay tại chỗ một vòng, tránh thoát không được.

Cô tuyệt vọng nhìn về phía đối diện, Tô Canh nghiêng đầu cười, nói: “Xuất phát…… Đi gặp Vệ Tử Phu.”

“Vệ Tử Phu?? Cô là nói, Vệ Tử Phu đó sao?? Vệ Tử Phu bằng xương bằng thịt??!” Trên xe ngựa, Thời Niên nuốt trọng hai khối bánh mì nhỏ, nghèn nghẹn hỏi.

Lộ Tri Dao không thể nhịn được nữa, “Làm ơn, có thể chú ý ăn uống chút không? Làm gì đói như vậy?”

Thời Niên sớm chịu không nổi cái tên cà khịa này, trợn trắng mắt, “Làm ơn, nửa đêm qua bị mấy người vực dậy lôi đi, hết xuyên không tới nhảy lầu, hết đuổi giết tới té xỉu, suốt 20 tiếng đồng hồ không nước, không cơm, tôi không nên đói sao?”

Lộ Tri Dao bị nói đến nghẹn họng, Thời Niên hừ nhẹ một tiếng, quay đầu hỏi: “Các người thật sự không định giải thích một chút với tôi à? Thời buổi này làm bán hàng đa cấp còn được huấn luyện trước đó, huống chi công việc của mấy người……”

Thời Niên tìm không ra từ để miêu tả. Cô cơ bản xác định mình gia nhập một tổ xuyên không tập thể, tiếp thu chuyện này cũng không khó khăn. Suy cho cùng, từ nhỏ đã trải qua đủ thứ kì lạ, nên đã chuẩn bị tâm lý từ lâu. Huống hồ, không ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy, là thiếu nữ thời buổi 4.0, cô đọc không ít tiểu thuyết xuyên không này kia.

Nhưng mà, khác với mấy vị trong tiểu thuyết xuyên không một mình. Nhóm người này thiết bị rất đầy đủ, nghe đâu đêm qua là vội vàng xuất phát, nhưng vẫn mang theo hai chiếc ba lô chà bá. Là Lộ Tri Dao chuẩn bị sẵn, bên trong chắc là đựng những đồ vật cần dùng cho chuyến đi lần này, ví dụ như hai cái bánh mì nhỏ cô ăn lúc nãy là từ trong đó ra.

Còn là vị cam của thương hiệu Đạt Lợi Viên!

Thanh âm từ bên ngoài thùng xe truyền tới, Nhiếp Thành nói: “Tô Canh, giải thích cho cô ấy chút đi.”

Tô Canh gật đầu, “Còn nhớ rõ huyền đêm qua không?”

Thời Niên hồi tưởng lại, ý cô ấy là lúc phát sinh biến cố, đáy núi giả toả ra ánh sáng như dây đàn đan xen sao?

“Chúng tôi gọi nó là thời không chi huyền. Mỗi một cái huyền đều đại biểu một đoạn thời gian, có thể là một trăm năm, cũng có thể là một ngàn năm. Công việc của chúng tôi chính là bảo trì những sợi huyền đó bình tĩnh. Kỳ thật đại đa số thời điểm đều rất nhẹ nhàng, bởi vì huyền sẽ không tùy tiện động, không cần đến chúng ta. Chỉ là, trước đó huyền động có hơi ngoài ý muốn.”

Không hiểu sao tim Thời Niên nảy mạnh, “Huyền động sẽ như thế nào?”

“Huyền động, đại biểu đoạn thời gian tương ứng cũng dao động. Nói cách khác, lịch sử đã xảy ra sự kiện gì đó chếch đi, thậm chí, xuất hiện thay đổi trọng đại.”

“A, tôi nhớ rồi! Đêm qua mấy người có nói, một đoạn thời gian huyền động! Thế lịch sử chỗ này thay đổi như thế nào?”

“Hiện tại là năm 138 trước Công Nguyên, cũng chính là Đại Hán triều Kiến Nguyên năm thứ ba, Hán Vũ Đế Lưu Triệt chúng ta biết đã đăng cơ năm thứ tư. Dựa theo lịch sử, Hoàng Hậu thứ hai của ông ta là Vệ Tử Phu bị ông ta nhìn trúng vào năm Kiến Nguyên thứ hai, mang về trong cung, nhưng hiện tại đã qua một năm, Vệ Tử Phu vẫn chưa trở thành phi tử ông ta.”

Thời Niên không cần nghĩ ngợi, “Ủa, vậy quá tốt còn gì. Sau này Hán Vũ Đế thay lòng đổi dạ, gả cho loại tra nam như vậy làm chi?”

Tô Canh: “……”

Lộ Tri Dao: “……”

Thời Niên thấy bọn họ như vậy, có chút chột dạ. Sau mười mấy tuổi, cô không xem bất kì cái gì liên quan đến lịch sử, biết mấy người này là vì xem phim truyền hình cùng với dã sử truyền thuyết, có chỗ nào không đúng sao?

Tô Canh nói: “Cô Thời nè, bình thường cô hay đọc tiểu thuyết dã sử lắm sao? Hoặc là xem phim gì đó?”

“Có…… Một ít?”

“Vậy những bộ tiểu thuyết và bộ phim đó có nói với cô lịch sử là không thể thay đổi không? Nếu Vệ Tử Phu không gả cho Hán Vũ Đế, vậy ai sinh hạ Thái Tử Lưu Cứ? Không có Lưu Cứ thì làm sao có Tuyên Đế Lưu Tuân? Nói không chừng, toàn bộ lịch sử triều Hán đều sẽ viết lại.”

Thấy Thời Niên sửng sốt, Tô Canh tiếp tục nói: “Hôm nay, tất cả những gì chúng ta làm đều là giữ vững những chuyện đã xảy ra ở quá khứ. Thử nghĩ một chút, nếu lịch sử thay đổi, thế thì những sự kiện sau này sẽ vẫn phát sinh à? Cô, tôi cùng với tất cả mọi người vẫn sẽ tồn tại sao? Đến lúc đó, có lẽ chúng ta đều bị tan biến.”

Thời Niên hít một hơi lạnh, “Cho nên……”

Nhiếp Thành cách thùng xe, nhàn nhạt nói: “Cho nên, chúng ta tới từng thời đại xuất hiện sai lệch, sửa đúng nó, làm lịch sử trở về chính vị. Chỉ có như vậy, huyền mới có thể khôi phục bình tĩnh.”

Quả thực, lượng tin tức này còn lớn hơn cả đêm qua, Thời Niên ngây người hồi lâu, mới hiểu hoá ra nhiệm vụ lần này chính là tác hợp Lưu Triệt và Vệ Tử Phu?!

Cô dè dặt hỏi: “Vệ Tử Phu không gả cho Hán Vũ Đế, như vậy, hiện tại cô ấy ở đâu?”

Bỗng nhiên, xe ngựa dừng lại, cửa xe mở ra. Thời Niên phát hiện bọn họ đi tới một con đường sầm uất. Tô Canh nói: “Chỗ này là chợ phía đông, chúng ta phải mua một ít quần áo.”

Đồ bọn họ mang theo không có quần áo, Thời Niên không thể cứ mặc áo ngủ, bộ đồ đang mặc là mượn của chủ khách điếm ban nãy. Kĩ thuật dệt đời nhà Hán còn hạn chế nên bộ đồ trên người cô không phải thứ tốt gì, chất lượng tàm tạm, màu sắc ảm đạm, vải thô cứng cọ vào da làm cô rất khó chịu.

Mặc kệ là đến niên đại nào, dạo phố luôn là điều các cô gái ham thích. Vừa nghe muốn mua quần áo, Thời Niên tức khắc hưng phấn, quên sạch những lăn tăn trước đó.

Vừa rồi, Tô Canh nói cho cô thành Trường An triều Hán thực thi hệ thống “phường” là khu vực cư trú, thương nghiệp và thủ công nghiệp quy định là “Thị”, trong đó chợ phía đông xuất hiện sớm hơn, thương nghiệp cũng phát triển hơn. 

Dọc đường, Thời Niên nhìn chung quanh chỉ thấy quán rượu sòng bạc, cửa hàng vũ phường xen kẽ san sát, người đi đường tới tới lui lui. Có một nam tử người Hán áo rộng tay dài, đội mũ miện cao ngất, ngồi bên đường chơi nhạc cụ mà Thời Niên không biết tên; cũng có Hồ cơ dựa cửa bán rượu, xinh đẹp gợi tình, gặp được khách nhân trêu chọc, nàng liếc mắt cười, quả nhiên là hoạt sắc sinh hương.

Tam giáo cửu lưu, hội tụ một đường, vô cùng hòa nhập.

Thời Niên nhìn nhìn, bỗng nhiên nảy sinh cảm giác kỳ diệu. Trước đó, cô chỉ bàng quan xem, cho đến giờ khắc này dung nhập vào trong, cô mới rõ ràng ý thức được bản thân thật sự đến đại Hán.

Họ đều là những người dân sinh sống ở Hán triều, chỗ này chính là khu thương nghiệp của nhà Hán!

Không thể không nói, thật giống Hoành Điếm (…… ) nha!

Quẹo qua hai ngã rẽ, bọn họ bước vào một cửa hàng bán quần áo, chủ tiệm chào đón, nhiệt tình nói: “Các vị khách quan đặt may xiêm y sao?”

Thời Niên vừa định trả lời, lại phát hiện một vấn đề. Cô chưa từng nghe khẩu âm như của chủ tiệm bao giờ, giống như ngôn ngữ địa phương nào đó, nhưng kì lạ là cô có thể hiểu ý ông ta, tựa như trong đầu có máy tự động phiên dịch.

Chuyện gì thế này?

“Đây là tiếng Hán cổ.” Tô Canh thấp giọng nói, “Nói đúng hơn là tiếng Hán thượng cổ.”

“Vậy sao tôi có thể nghe hiểu……” Thời Niên bừng tỉnh đại ngộ, cũng đè thấp thanh âm, “Đặc dị công năng?”

Tô Canh cười, xem như cam chịu.

Thời Niên cảm thấy thực thần kỳ, bỗng nhiên nhớ tới đêm qua, khẩu âm hắc y nhân cùng với thanh niên áo gấm hình như cũng như thế này, chỉ là lúc ấy cô quá căng thẳng, không nhận ra.

“Đúng vậy, chúng tôi mua xiêm y……” Cô vừa mở miệng liền hối hận, sợ lộ khẩu âm, không ngờ khi cô và chủ tiệm nói chuyện khi, khẩu âm cũng thay đổi, giống như đúc cổ nhân.

…… Đặc dị công năng này cũng quá trâu bò!

Nhiếp Thành nói: “Hai tiểu muội của ta muốn mua mấy bộ xiêm y, mang nguyên liệu tốt nhất trong tiệm ông ra đây.”

Chơi sang như vậy? Thời Niên bị tổng tài bá đạo đại Hán làm cho sững sờ.

Ánh mắt chủ tiệm sáng lên, “Tiểu điếm đúng lúc có hai chiếc váy được may vô cùng tinh xảo, cực kỳ xứng với khí chất hai vị nữ lang, xin hỏi có muốn thử không?”

Nhiếp Thành gật đầu, Thời Niên còn chưa phản ứng lại, đã bị lão bản và Tô Canh mang vào nội gian. Lộ Tri Dao thấy hai người đi rồi, mới bĩu môi, “Chiêu này xài được sao? Chị Tiểu Càng đương nhiên không thành vấn đề, nhưng cô Thời Niên đó, em thấy có trang điểm kiểu gì cũng không được……”

Nhiếp Thành: “Thế à?”

“Không tin lát nữa anh xem, gà rừng chính là gà rừng, không thành phượng hoàng được đâu. Chúng ta kinh phí cũng hữu hạn, không nên tiêu vào những chỗ không đáng.”

Hai người đợi hồi lâu, nội gian rốt cuộc truyền đến thanh âm, trên mặt Lộ Tri Dao còn treo vẻ trào phúng, quay đầu vừa thấy lại sửng sốt. Nữ hài đứng ở rèm cửa, chiếc váy cũ kĩ ảm đạm đã thay đổi thành váy đỏ. Màu sắc bởi vì được nhuộm khá công phu nên vô cùng loá mắt, đai lưng thêu hoa màu trắng, tà váy phết đất, vòng eo thon thả, dáng người cực kì yểu điệu, duyên dáng yêu kiều. Tóc dài quấn ra sau đầu, dùng một cây trường thoa cố định, mặt mũi trong sáng, linh động tươi tắn.

Chẳng qua, cô có chút khẩn trương, liên tục kéo kéo tay áo, “Trông kì lắm hả? Quần áo chỗ này quá phức tạp, tôi mặc rất lâu mới xong……”

Tô Canh cười nói: “Không kỳ, đẹp nữa là đằng khác. Tôi biết màu đỏ thích hợp với cô mà.”

Cô cũng thay đổi quần áo, một thân bạch y tựa lưu ly, môi hồng răng trắng, mặt mày như họa, trông y hệt giai nhân cổ điển.

Thời Niên nhìn vài giây, tự đáy lòng nói: “Cô thật đúng là quá khách khí.” Bản thân đẹp như vậy còn khen người khác đẹp. Xin lỗi, cô nhận không nổi!

“Không tin à? Vậy để đàn ông đánh giá đi. Nè, quần áo tôi chọn có phải rất hợp với cô ấy không?”

Thời Niên cho rằng Lộ Tri Dao lại muốn khịa mình, ai ngờ nam sinh hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi không nói lời nào.

Đây là thừa nhận mình đẹp?

Tim Thời Niên đập mạnh, theo bản năng nhìn về phía Nhiếp Thành. Nam nhân nhìn cô một lát, lộ ra thần sắc hài lòng, “Khá tốt.”

Thời Niên không khỏi vui vẻ. Kỳ thật, vừa rồi cô có soi gương rồi, bộ váy này xác thật rất có khí chất, Tô Canh còn vấn tóc cho cô, trông xinh hơn hẳn ngày thường.

Lúc trước, Chu Tiểu Hồi hẹn cô đi mua Hán phục không nên từ chối nha!

Nhất thời, cô có chút tự luyến, ngắm mình trong gương đồng, chợt lơ đãng nhìn thấy vài tên nam tử bên ngoài cửa hàng, tóc xõa bù xù, thân hình cao lớn, dung mạo tục tằng, vừa thấy liền biết không phải dân Trung Nguyên.

“Đó là người Hung Nô.”

Thời Niên quay đầu lại, Lộ Tri Dao nói: “Hai tháng trước, đại Hán cùng Hung nô trải qua thương nghị, quyết định lại hòa thân lần nữa. Nửa tháng nữa, sứ thần Hung nô sẽ đến Trường An, đón công chúa hòa thân.”

Hòa thân? Sao đột nhiên nói chuyện này?

Thời Niên cũng không hiểu biết nhiều, chỉ nhớ mơ hồ lịch sử Hán triều có hòa thân, nhưng hình như không phải gả công chúa thật, mà là chọn cô gái trong tông thất, hoặc là tuyển cung nữ sách phong, chẳng hạn như đại danh đỉnh đỉnh Vương Chiêu Quân.

“Tôi nhớ hình như công chúa hòa thân đều rất thảm, người lần này bị chọn trúng, thật xui xẻo……”

“Đương nhiên xui xẻo, vốn dĩ có thể làm Hoàng Hậu, hiện tại lại phải gả xa tha hương, bị ăn tươi nuốt sống.”

Thời Niên: “Ừm…… hả hả hả?”

Lộ Tri Dao cười ác liệt, “Cho nên nói số mệnh đều có quy luật, Vệ Tử Phu không có trở thành hoàng đế nữ nhân, lại bị tuyển thành công chúa hòa thân, phải gả đi Hung nô làm yên thị.”

Thời Niên trợn mắt há mồm.

Cô nhìn Lộ Tri Dao một hồi lâu, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, “Rốt cuộc là sao vậy? Các người mang tôi tới, không phải nói đi gặp Vệ Tử Phu sao? Vệ Tử Phu thành công chúa hòa thân, vậy gặp kiểu gì?!”

“Nàng thành công chúa, hiện tại ở trong cung, đương nhiên là tiến cung gặp.” Nhiếp Thành nói.

“Tiến cung, tiến thế nào? Chúng ta chỉ là bình dân, chẳng lẽ âm thầm lẻn vào?”

“Không cần phiền toái thế đâu. Có một cách quang minh chính đại đây.”

“Cách gì?”

“Em trai Vương thái hậu, Võ An hầu Điền Phẫn bị bãi tướng, vẫn luôn muốn Đông Sơn tái khởi, gần đây đang chuẩn bị hiến vài vị mỹ nhân cho đứa cháu Hoàng đế. Chúng tôi đã bàn bạc rồi, nhất trí cho rằng đây là cơ hội ngàn năm một thuở.”

Nhiếp Thành khẽ mỉm cười, Thời Niên nhìn quần áo trên người, bỗng nhiên nảy lên dự cảm xấu.

Nhiếp Thành nói: “Cô và Tô Canh trông cũng không đến nỗi, trang điểm một chút hẳn cũng được chọn là mỹ nhân trà trộn vào cung……”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play