Thời Niên nghiêm túc từ chối lời đề nghị.
“Công việc này của mấy người đáng sợ quá vậy! Có còn là người không, muốn đưa tôi đi tuyển tú? Cho dù tôi chỉ là nhân viên tạm thời cũng không thể hố tôi như thế chớ!”
Lộ Tri Dao: “Bà chị à, cô lậm phim cung đấu nhà Thanh quá rồi đó, triều Hán không có tuyển tú. Cô đi vào liền thành vợ bé hoàng đế ngay luôn, không có chuyện bị lược thẻ bài đâu.”
Thời Niên:…… Cảm ơn cậu giải thích nha! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tô Canh an ủi, “Đâu phải chỉ có một mình cô đi đâu, tôi cũng đi chung mà. Hơn nữa, cô yên tâm, mọi chuyện cứ để tôi làm, cô chỉ cần làm trợ thủ cho tôi, sẵn tiện làm quen công việc một chút.”
Thời Niên vẫn không chịu, “Vì sao để hai cô gái chúng ta đi? Đàn ông không thể sao?”
“Cô cũng nói họ là đàn ông rồi, muốn vào hậu cung hoàng đế đâu có dễ……”
“Có gì mà không dễ, trong đó không có đàn ông sao?”
Tô Canh, Lộ Tri Dao: “……”
Lúc này, Thời Niên mới phản ứng lại, hậu cung hoàng đế xác thật có đàn ông, nhưng đều là……
Cô nghiêm mặt nói: “Các anh thật sự không suy nghĩ đến à? Tôi cảm thấy có thể nha, vì công việc mà!”
Lộ Tri Dao nói không sai, cô xem không ít phim cung đấu, còn để lại bóng ma tâm lý rất sâu. Nơi đáng sợ như hậu cung í hả, đủ loại lục đục, ganh ghét, ám toán, mưu mô…… cô sợ mình chết như thế nào cũng không biết!
Hơn nữa, cô nghĩ chuyện này từ lúc bắt đầu chính là ép mua ép bán, cô đâu có muốn xuyên qua, tự dưng giờ bắt cô làm này làm kia.
Dựa vào cái gì chứ? Bọn họ muốn khảo sát cô có thể gia nhập vào tổ chức hay không, xin lỗi nha, cô còn muốn suy xét rốt cuộc có nên vào hay không đây nè!
Bị an bài con đường làm hoạn quan Nhiếp Thành nhìn cô gái trưng vẻ mặt “Kiên trinh bất khuất”, nhàn nhạt nói: “Theo quy định, sau khi đến đây cần phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể trở về. Nếu thật sự để Vệ Tử Phu gả đi Hung nô, cho dù chúng ta không tiêu tán, cũng sẽ vĩnh viễn kẹt lại ở triều Hán. Cô muốn cả đời ở đây?”
Biểu tình Thời Niên cứng lại, hắn lại bổ sung, “Hay hoặc là, chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ, mặc kệ cô, để cô ở đây một mình.”
Thời Niên: “……”
Đòn uy hiếp này quá trí mạng, Thời Niên rất muốn cứng cổ hét “Bà đây éo sợ”, nhưng chung quy không dám mạo hiểm. Sau ba phút sụp đổ tại chỗ, cô rưng rưng khuất phục.
Mấy ngày kế tiếp, Thời Niên nhốt mình trong phòng, bổ sung các loại tri thức tương quan. Suy cho cùng, muốn vào hoàng cung không thể ngơ ngơ ngáo ngáo, cái gì cũng không biết. Tô Canh lại lần nữa bày ra trang bị phong phú của nhóm. Cô nàng còn mang theo cả máy đọc sách kindle, bên trong là tư liệu lịch sử của các nhân vật thời kỳ này! Thời Niên cảm thấy mình như quay về thời học sinh, trước kì thi đại học cũng là ôm một đống sách như vậy!
Vốn tưởng rằng ít nhất có nửa tháng chuẩn bị, ai ngờ ba ngày sau Nhiếp Thành nói mọi việc đã chuẩn bị ổn thỏa, ngày mai sẽ đưa cô và Tô Canh đến phủ Điền Phẫn.
Thời Niên: “…… Tôi còn chưa thuộc tư liệu về Điền Phẫn mà!”
Dù sao, lịch sử trải qua hàng ngàn năm, có quá nhiều sự kiện, mới học liền quên. Thời Niên cảm thấy mình xong đời rồi, bắt lấy Nhiếp Thành đau khổ cầu xin, “Cho tôi thêm chút thời gian nữa đi, năm ngày! Không, ba ngày! Thầy ơi, ngày mai thầy kiểm tra em sẽ rớt mất!”
Nhiếp Thành: “…… Buông tay! Đừng ôm chân tôi!”
Mặc cho cô có khóc cầu như thế nào, sáng sớm ngày hôm sau , họ vẫn xuất phát đúng hạn. Thời Niên lại thay bộ váy hồng nhạt, ngồi trong xe ngựa hậm hực, tức tối.
Tô Canh ngồi đối diện đánh giá cô một lát, nói: “Thời Niên.”
Thời Niên ngẩng đầu, cô nàng cười nói: “Gọi cô Thời quá xa lạ, tôi gọi thẳng tên cô được không? Còn chưa cảm ơn cô đồng ý vào cung với tôi.”
Thời Niên gãi gãi đầu, “Không, không có gì. Tôi cũng không phải vì cô, là Nhiếp Thành…… Nếu không phải anh ta ép tôi, tôi còn lâu mới đi……”
“Mặc kệ nguyên nhân gì, cô vẫn là đi cùng tôi mà. A, thiếu chút nữa quên mất, cái này cho cô.”
Cô nàng đưa một vật màu đen, tròn tròn ngắn ngủn, giống gậy gỗ nhỏ, là gậy kích điện phòng sói của cô. Tối đó cô té xỉu, sau khi tỉnh lại tìm không ra, cô còn tưởng trong lúc hỗn loạn mình đã ném mất.
Thời Niên nhìn nó, lại nghĩ đến thanh niên áo gấm đêm đó. Đó là người đầu tiên cô gặp được khi đến thời đại này, cô không biết hắn đến tột cùng là ai, hiện tại như thế nào.
“Nghe nói thứ này đã cứu cô một mạng, đội trưởng cố ý dặn dò tôi đưa nó lại cho cô. Trong cung phức tạp, cô nhớ cất kĩ, thời khắc quan trọng có thể phòng thân.”
Thời Niên hơi ngơ ngác, “Là…… Nhiếp Thành bảo cô đưa cái này cho tôi?”
Tô Canh gật đầu, “Cho nên cô đừng lo lắng. Cho dù chúng ta tiến cung, đội trưởng cũng sẽ nghĩ cách liên lạc với chúng ta, lưu ý tình hình của chúng ta.”
Thời Niên theo bản năng quay đầu, gió thổi màn xe lay động, lộ ra khe hở nho nhỏ. Nhiếp Thành giục ngựa đi bên cạnh. Phục sức triều Hán cực hạn chế, chỉ có tầng lớp quý tộc mới có thể cưỡi ngựa, dân thường chỉ có thể đánh xe bò hoặc là xe la. Hắn vừa đến đã sắp xếp xe ngựa sang trọng. Giờ phút này, nam nhân một thân hắc y, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, có chút cao ngạo, cũng có chút lạnh nhạt.
Thời Niên bóp chặt cây gậy kích điện, sau một lúc lâu nói thầm: “Anh ta mà tốt như vậy à? Tôi không tin đâu……”
Phủ trạch quý tộc ở thành Trường An cơ bản đều phân bố ở khu vực phía bắc Vị Ương Cung, gọi là “Bắc Khuyết Giáp Đệ”, có tiếng là nơi quan lại tụ tập. Võ An hầu Điền Phẫn cũng không ngoại lệ, Thời Niên và Tô Canh vào ở trong phủ đệ ông ta, học tập mọi thứ trước khi nhập cung.
Vào rồi mới biết, lần này mỹ nhân phải đưa vào cung không chỉ có các cô, còn có hai tỳ nữ được Võ An hầu phủ nuôi dưỡng từ nhỏ, một người tên Nguyệt Dung, một người tên Liên Kiều, dung mạo đều xuất chúng, giỏi ca múa, vừa nhìn liền biết không phải nha hoàn bình thường.
Tô Canh nói: “Thế này mới là trình tự bình thường, lúc trước Vệ Tử Phu chính là người của phủ Tín Dương công chúa, nàng được dạy dỗ tỉ mỉ chính là hy vọng có một ngày được hoàng đế coi trọng.”
Rõ ràng hiểu tận gốc rễ họ như vậy mà Điền Phẫn vẫn đưa các nàng tiến cung, Thời Niên lấy làm lạ hỏi. Tô Canh giải thích: “Điền Phẫn là người trọng nhân tài, lại thích quyền lực. Sau khi bị bãi quan, hy vọng có thể thu phục nhân tài, củng cố thế lực lớn mạnh. Cho nên, đội trưởng tặng trân bảo cho ông ta, lại nghĩ cách lấy lòng ông ta, sau đó thuận lý thành chương dâng chúng ta lên.”
Nghe thì đơn giản nhưng trong vô số triều thần lại nhạy bén lựa chọn Điền Phẫn, lợi dụng tính cách và hoàn cảnh của ông ta để đạt mục đích của mình, tầm nhìn như vậy không phải người bình thường có được.
Chẳng qua, Thời Niên không có tâm tình cảm khái Nhiếp Thành lợi hại, bởi vì cô thật sự cực kỳ bận!!
Dù sao tiến cung chính là chuyện lớn, hầu phủ sắp xếp người có chuyên dạy cho các cô quy củ. Đi, đứng, ngồi, nằm, xưng hô đối với các quý nhân trong cung, lễ nghi khi gặp mặt vua, cái gì cũng phải học. Thời Niên ban ngày bị tra tấn khổ không chịu nổi, buổi tối còn phải nhét đống tư liệu lịch sử vô đầu. Tô Canh thấy vậy cũng không đành lòng, khuyên cô nghỉ ngơi thích hợp. Nhưng mà Thời Niên không dám. Cô sợ chết.
Có lẽ cũng là vì vậy mà các cô cũng rất ít giao lưu với hai nữ tỳ kia. Nhưng bỗng một hôm, mọi người đang học cách làm cho đương kim bệ hạ yêu thích, Liên kiều đột nhiên nói: “Các cô nói xem, rốt cuộc bệ hạ là người như thế nào? Ngài nhìn thấy ta…… Nhìn thấy chúng ta, sẽ thích chúng ta sao?
Thần sắc nàng khát khao, hai má còn hơi phiếm hồng. Thân phận tì nữ hèn mọn, bỗng nhiên được lựa chọn có cơ hội đi hầu hạ nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, như hôm nay học tập tất cả mọi thứ đều vì hắn, tiểu cô nương còn chưa nhìn thấy người đã xuân tâm manh động.
Thời Niên với Tô Canh liếc nhau, không lên tiếng.
Kỳ thật, Tô Canh cảm thấy, các cô căn bản không có cơ hội nhìn thấy Hoàng Đế. Hiện tại Hoàng Hậu là Trần A Kiều đại danh đỉnh đỉnh, ghen tị ngang ngược, lại có mẫu thân là Quán Đào đại trưởng công chúa và Vương thái hậu chống lưng, ngay cả Hoàng Đế cũng phải nhường nàng. Tuy nhiên như vậy cũng hay. Mục đích các cô chỉ là trà trộn vào cung tìm Vệ Tử Phu, chứ không phải thật sự vào đó làm vợ bé của Hoàng Đế.
Dù vậy, nghĩ đến đoạn thời gian xem tư liệu, Thời Niên cũng có chút tò mò. Không thể nghi ngờ Hán Vũ Đế Lưu Triệt chính là vị Hoàng Đế nổi tiếng nhất trong lịch sử triều Hán. Trong sách sử viết, ông văn trị võ công, hùng tài đại lược, một tay khai sáng Tây Hán thịnh thế, nhưng Thời Niên lại hứng thú về những câu chuyện phong lưu của ông hơn. Trần A Kiều, Vệ Tử Phu, Lý phu nhân còn có Câu Dặc phu nhân. Từ thiếu niên đến lão niên, mỗi một giai đoạn, ông anh này đều để lại nhiều giai thoại xuất sắc, có thể nói là cực kỳ không chịu nổi cô đơn!
Đang thất thần, bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm. Từ bên ngoài phủ truyền đến bên trong, lao xao lao xao, ai cũng như lâm đại địch. Thời Niên thấy một tỳ nữ chạy ngang, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Tỳ nữ hành lễ, thần sắc căng thẳng, “Bệ hạ cải trang giá lâm, quân hầu đã đi ra ngoài tiếp giá! Các vị nữ lang cũng nên sớm chuẩn bị, lát nữa có lẽ sẽ lệnh các vị ra ngoài hầu hạ đấy!”
“Loảng xoảng.” Thời Niên quay lại thì thấy Liên Kiều bởi vì quá kích động mà đánh đổ cả bình rượu xuống đất.
Ngự giá đích thân tới, toàn bộ Võ An hầu phủ đều bị kinh động. Thân binh tất cả xuất động, cầm kích đeo kiếm bảo vệ xung quanh hầu phủ, phó tì cũng bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, phòng hờ được truyền triệu. Tất cả mọi việc cần phải tiến hành âm thầm, miễn cho làm quý nhân mất hứng.
Gió êm sóng lặng, chính đường Hầu phủ giống như chưa phát sinh chuyện gì. Điền Phẫn cung kính ngồi quỳ, nói với bên trên: “Bệ hạ tới mà không nói trước một tiếng, thần quả thật thụ sủng nhược kinh……”
Liếc mắt nhìn quanh, Hoàng Đế một thân huyền y, ngồi thoải mái. Năm nay, hắn mới vừa mười chín tuổi, chưa tự mình chấp chính, bình thường cũng không có việc gì làm, tựa như hôm nay, mang theo bảy tám người hầu đi bá kiều du ngoạn, trên đường hồi cung thuận đường tới phủ đệ cậu mình.
Bởi vì thả lỏng, thanh âm Hoàng Đế cũng lộ ra vẻ lười nhác, “Trẫm tới thăm cữu cữu mà cũng cần phải báo trước sao? Muốn tới thì tới thôi.”
Thấy hắn thân cận như vậy, Điền Phẫn càng thêm kích động. Từ năm Kiến Nguyên thứ hai, bị Đậu Thái Hoàng thái hậu miễn nhiệm chức thừa tướng, ông ta ngày đêm ngóng trông Đông Sơn tái khởi. Hiện giờ, không trông chờ được bà chị, ông hiểu rõ chỗ dựa lớn nhất chính là đứa cháu Hoàng Đế này. Trước đó muốn hiến mỹ nhân cũng là vì thế.(Azi-TYT)
Hai người lại tán gẫu vài câu về triều đình thế cục, Điền Phẫn thấy Lưu Triệt thất thần, lựa lời nói: “Nghe nói, bệ hạ gặp được tiên nữ?”
Hoàng đế cầm bình rượu, nghe vậy sửng sốt một chút, “Cữu cữu nghe ai nói?”
“Trong cung đồn rằng, đêm đó bệ hạ đột nhiên từ hành cung Cam Tuyền trở về, nửa đường gặp được tiên tử giáng thế, sau đó thất hồn lạc phách……”
Giọng điệu ông trêu chọc, giống như trưởng bối đang giễu cợt vãn bối. Trong mắt Lưu Triệt âm u, cong khóe môi, “Cữu cữu chỉ nghe nói thế thôi sao?”
Điền Phẫn sửng sốt. Xác thật còn có chuyện khác, trong cung còn truyền rằng, đêm đó kỳ thật bệ hạ bị hành thích, nhưng a tỷ nói không có việc này. Chẳng lẽ…… Là thật sự?
Ông ta còn đang do dự, Lưu Triệt đã thay đổi đề tài, “Cữu cữu cảm thấy trên đời này thật sự có tiên tử không?”
Điền Phẫn thấy hắn không giống tức giận, nhẹ nhàng thở ra, lá gan cũng lớn hơn chút, “Thần không biết trên đời này có hay không tiên tử, nhưng thần cho rằng nếu thật sự có, thế thì nhất định cũng chỉ có mình thiên tử bệ hạ mới có thể gặp được.”
Lưu Triệt trầm mặc, ánh mắt vô định nhìn trời, phảng phất như đang nhìn thế giới thần tiên nào đó dưới ánh trăng vân gian.
Điền Phẫn nói: “Trong phủ thần không có tiên tử, nhưng lại có một vài nữ nhi phàm tục may mắn cũng khá linh tú mỹ mạo. Nếu bệ hạ cảm thấy hứng thú, không bằng triệu tới xem?”
Lưu Triệt nhìn chằm chằm ông ta một lát, cười.
Hắn giơ ngón trỏ chỉ chỉ vào ông ta, lắc đầu nói: “Cữu cữu à cữu cữu…… được rồi, nếu đã chuẩn bị, vậy thì truyền lên đi.”