Thời Niên sửng sốt. Đúng ha! Hiện tại, mình chính là vợ nhỏ của Hán Vũ Đế. Mình lớn như vầy rồi mà chưa từng có một mống bạn trai nào, thế mà giờ có chồng luôn……

Liếc nhìn nam nhân trước mắt, bỗng nhiên cô có chút không được tự nhiên, bởi vì nghĩ đến hắn chính là người cô gọi là trượng phu……

Lưu Triệt nhìn thấy ánh mắt nữ hài né tránh mình, hình như là có chút…… Thẹn thùng?

Khóe môi ý cười càng sâu, hắn đang định nói gì đó thì nghe bên trong Phi Hương điện truyền đến âm thanh kì lạ. Hai người đồng thời giật mình, nháy mắt tiếp theo, Lưu Triệt ôm lấy cô nhảy xuống đi vào.

Phía sau tẩm điện không có người, bọn họ theo thanh âm bước ra ngoài điện. Xuyên thấu qua hiên cửa sổ, nhìn thấy bên trong vậy mà có không ít người, đều là những nữ tử ăn mặc quý phái, trang nhã. Vệ Tử Phu mặc y phục trắng quỳ gối ở giữa, trước mặt nàng là……

Ngồi ngay ngắn trước mặt Vệ Tử Phu là một lão phụ nhân cẩm y hoa phục, đầu bạc. Bà chỉ ngồi yên ở đó nhưng phong thái uy nghiêm vô hạn. Một lão nhân như vậy lẽ ra nên có đôi mắt sáng như ưng, thế mà hai mắt bà lại ảm đạm vô thần, nhìn không thấy.

Khí phái như thế mà mù hai mắt, Thời Niên đoán được, đây là tổ mẫu của Hán Vũ Đế, từng nắm giữ triều chính một thời, Đậu thái Hoàng thái hậu!

Quả nhiên, Vệ Tử Phu cung kính nói: “Thái Hoàng Thái Hậu đến đây, có chuyện gì phân phó thiếp sao?”

Thái Hoàng Thái Hậu vuốt tóc, nói: “Ngươi ở Phi Hương điện như thế nào?”

“Nhờ hồng phúc của Thái Hoàng Thái Hậu, thiếp hết thảy đều tốt.”

“Thế sao? Nhưng ta lại nghe nói đêm qua ngươi rớt xuống sông?”

“Vâng, thiếp nhất thời vô ý, trượt chân rơi xuống nước……”

“Là trượt chân thì tốt. Ta vốn cho rằng, ngươi là cố ý đấy.” Thái Hoàng Thái Hậu nhàn nhạt nói.

Vệ Tử Phu run rẩy, miễn cưỡng nói: “Thái Hoàng Thái Hậu nói đùa, thiếp sao dám……”

“Ngươi dám hay không dám, ta không cần biết. Nhưng vài ngày nữa sứ thần Hung nô sẽ đến Trường An, nếu vào lúc này mà công chúa hoà thân xảy ra vấn đề gì, ngươi mất đi tính mạng là chuyện nhỏ, tổn hại hai nước hoà bình mới là chuyện lớn. Đến lúc đó, ai cũng gánh không nổi trách nhiệm này.”

Thái Hoàng Thái Hậu nói đến đây, dừng một chút, “Ta nhớ trong nhà ngươi còn có tỷ muội và ấu đệ……

Sắc mặt Vệ Tử Phu trắng bệch, giống như bị người nắm lấy mệnh môn. Nàng nhìn chằm chằm Thái Hoàng Thái Hậu hồi lâu, rốt cuộc mắt nhắm lại, trên mặt hiện vẻ cam chịu số mệnh.

Nữ tử dập đầu bái lạy, “Thiếp đã hiểu. Thỉnh Thái Hoàng Thái Hậu yên tâm, thiếp nhất định sẽ bảo trọng tự thân, chuyện đêm qua sẽ không lại xảy ra……”

Lúc này, Thái Hoàng Thái Hậu mới gật đầu hài lòng.

Ngoài cửa sổ, Thời Niên bừng tỉnh đại ngộ. Hóa ra, Thái Hoàng Thái Hậu hoài nghi Vệ Tử Phu không muốn hòa thân, cố ý nhảy sông tự sát. Nhìn phản ứng của Vệ Tử Phu, vậy là mình đã đoán đúng rồi. Mình đã bảo mà, vụ việc tối hôm qua thấy thế nào cũng là nàng nhảy xuống! (Azi-TYT)

Đầu Vệ Tử Phu vẫn còn áp dưới mặt đất, bả vai nhẹ nhàng run rẩy. Thời Niên bỗng nhiên cảm thấy khó chịu. Rõ ràng, nàng không cần phải chịu khổ như vậy, nàng hẳn là Hoàng Hậu của quốc gia này, thế mà giờ lại phải gả đến dị quốc xa xôi, ngay cả muốn chết cũng không được……

Khóe mắt thoáng thấy vẻ mặt Lưu Triệt không chút cảm xúc, bình tĩnh nhìn trong điện. Cô cho rằng hắn đang nhìn Vệ Tử Phu, nhưng nhìn kĩ lại mới phát hiện ánh mắt hắn như kết băng, thẳng tắp hướng về bà lão Thái Hoàng Thái Hậu.

Nam nhân mím chặt làn môi mỏng, trong mắt có đè nén, có không cam lòng, làm cô nghĩ đến chim ưng bị trói chặt cánh, không cách nào bay lộn trên trời cao.

……

Đêm nay, khuya rồi mà Thời Niên vẫn không ngủ được.

Cô cứ mãi không thể chợp mắt, vất vả lắm mới mơ màng thiếp đi thì bỗng phát hiện bên cạnh có động tĩnh. Cô mở bừng mắt thì nhìn thấy một bóng hình đứng trước giường, đang nương ánh trăng cúi đầu nhìn mình.

“Lưu…… Quảng Xuyên vương? Sao lại là anh?”

Lưu Triệt thấy nàng tỉnh, nháy mắt mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền nói: “Ngủ không được, cho nên đến xem nàng.”

Trong vòng một ngày tới tìm cô hai lần, Thời Niên lại không có tỏ vẻ dị nghị. Cô khoác quần áo ngồi dậy. Hiên cửa sổ nửa mở, có thể nhìn thấy gốc hải đường trong đình, hiện đang là mua hoa nở, cánh hoa lả tả rơi rơi dưới ánh trăng mênh mông, thật thật giả giả, như mộng như ảo.

Thời Niên và Lưu Triệt tùy ý ngồi dưới đất, cô nói: “Còn chưa cảm tạ đại vương.”

Lưu Triệt nhìn cô, Thời Niên nhoẻn miệng cười, “Mấy mảnh vải bố đó là anh dệt giúp tôi đúng không?”

Sau khi gặp Thái Hoàng Thái Hậu ở Phi Hương điện chiều nay, hai người lặng yên rời đi. Thậm chí, Lưu Triệt không hề nói một câu với cô. Thế nhưng trở lại dịch đình mới phát hiện, trong khoảng thời gian cô rời đi đã có người dệt vải bố giúp cô xong rồi, nghĩ đến lúc Liên Kiều kiểm tra, vẻ mặt giống như thấy quỷ, cô hơi mắc cười.

Lưu Triệt: “Nàng ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi.”

“Vậy sao nàng vẫn không vui?”

Thời Niên sờ mặt, rõ ràng cô đang cười mà, sao hắn lại nói như vậy. Cô thở dài, “Tôi nghĩ đến chuyện ban chiều nên vui không nổi.”

“Chuyện ban chiều?”

Thời Niên gật đầu, “Tôi cảm thấy Vệ Tử Phu thật đáng thương.”

Ngoài miệng nói rất tự nhiên, nhưng tim lại âm thầm căng thẳng. Trong đầu lại hiện lên biểu cảm nam nhân ẩn nhẫn, loáng thoáng không cam lòng ở ngoài cửa sổ Phi Hương điện lúc chiều. Như bị ai đó cốc một cú vào đầu thức tỉnh, trong chớp mắt đột nhiên cô nhận ra hình như mình vẫn luôn xem nhẹ điều gì.

Tây Hán thời kì đầu vẫn luôn có tục lệ hòa thân. Hán triều đối địch với Hung nô, đánh trận nào thua trận đó, nên không thể không dâng công chúa cùng với tài vật. Tuy sách lược này đổi lấy được hòa bình ngắn ngủi, nhưng cũng chôn vùi quốc uy của triều Hán, cuối cùng không dám ngẩng đầu với Hung nô. Mà người thay đổi tất cả những điều này chính là Hán Vũ Đế. Hắn trước sau phân công Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh, đánh cho Hung nô đại bại, hoàn toàn xoay chuyển cục diện mạnh yếu giữa hai tộc Hán Hung.

Cho nên, dù lịch sử bị thay đổi, Lưu Triệt không nên muốn hòa thân mới đúng……

Cô cảm thấy như mình đã tìm ra được điểm đột phá, có thể lợi dụng điểm này. Vệ Tử Phu phải làm Hoàng Hậu, không có khả năng đi hòa thân, nếu trong lòng Lưu Triệt cũng không tán thành, đúng lúc cô có thể mượn việc này kích khởi Lưu Triệt thích Vệ Tử Phu……

Lưu Triệt: “Nàng ta đáng thương chỗ nào?”

Thời Niên làm như thật, “Một tiểu cô nương mười mấy tuổi, dung nhan xinh đẹp, còn đa tài đa nghệ, vốn dĩ tương lai cuộc đời phải tươi sáng vui vẻ, đột nhiên bị gả đến trời xa đất lạ, còn không đáng thương sao? Hơn nữa là từ Trường An gả đến Hung nô, vậy có khác nào từ Bắc Kinh chạy tới chi viện Châu Phi đâu……”

Lưu Triệt nhíu mày, rõ ràng nghe không hiểu câu cuối cùng, Thời Niên nói: “Ý tôi là, Trung Nguyên phồn hoa, từ đây đi đến vùng đất thiếu văn minh, chênh lệch quá lớn, dù sao tôi cũng chịu không nổi. Hơn nữa, chuyến này đi là không về được. Có lẽ mấy chục năm sau, nàng chết ở nơi đó, ngay cả thân nhân cũng không biết thi cốt nàng chôn cất ở nơi nào……”

Cô nói đến nỗi bản thân nghe cũng có chút động tình. Hòa thân xa xôi, lúc trước chỉ từng đọc trong sách, đây là lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được đến tột cùng đó là chuyện gì xảy ra. Thân là nữ tử như hoa như ngọc, bị lựa chọn một cái, cả đời liền chôn vùi trong cát vàng, gió rát.

Thần sắc tuyệt vọng của Vệ Tử Phu ban chiều lại hiện lên trong đầu, còn có tối hôm qua, nếu không phải đúng lúc cô ở gần đó, có lẽ, nàng thật sự đã chết……

Thời Niên càng nghĩ càng oán giận, thế nhưng sắc mặt Lưu Triệt vẫn bình tĩnh như cũ, “Vệ Tử Phu chẳng qua chỉ là nô tỳ hèn mọn, làm gì có cái gọi là tương lai tươi sáng vui vẻ? Huống hồ, cho dù trong lòng nàng ta không muốn, nhưng hòa thân là truyền thống hai nước Hán Hung, ngăn hai nước xảy ra can qua, để nhiều bá tánh có thể an cư lạc nghiệp. Sinh tử vinh nhục của mình nàng ta không quan trọng.”

Máu nóng Thời Niên xông lên, hung dữ nói: “‘Cử thiếp một thân an xã tắc, không biết nơi nào dùng tướng quân. ’. Hy sinh một nữ tử để đổi lấy hoà bình, ổn định giang sơn, nam nhi đại Hán không cảm thấy mất mặt sao?!”

Lưu Triệt đột ngột quay đầu lại, khó tin nhìn cô, như là hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói như vậy. Hoặc là nói, trong cung này còn có người dám nói như vậy.

Tim Thời Niên đập thình thịch, ý thức được mình vừa nói gì!

Đù đù đù đù! Chơi quá trớn rồi!

Cô hoảng sợ nhìn Lưu Triệt. Trên mặt nam nhân trừ tức giận, ánh mắt tối sầm, còn có…… vẻ chật vật bị dẫm trúng chân đau.

Đừng nói là Hoàng đế, cho dù là người thường bị châm chọc thẳng mặt như vậy cũng sẽ chịu không nổi.

Má ơi, hắn sẽ không giết mình chứ……

Thời Niên hoảng hốt, trận tuyến lập tức rối loạn, “Tôi tôi tôi…… Tôi có nói với anh, anh cũng không hiểu! Bệ hạ đâu? Nếu bệ hạ ở đây, chắc chắn sẽ tán thành cách nói của tôi!”

Lưu Triệt vừa định phát hỏa, không ngờ đối phương lại nói như vậy, nhất thời sửng sốt, “Bệ hạ?”

“Đúng vậy, anh không biết sao? Tôi ở ngoài cung đều nghe người ta nói, đương kim thiên tử oai hùng thánh minh, yêu dân như con, nếu là bệ hạ, chắc chắn ngài ấy sẽ không hy sinh nữ tử yếu đuối vô tội. Ngài ấy là bậc trượng phu, bậc trượng phu là phải bảo vệ nữ nhân bên cạnh!”

Nhất thời, biểu tình Lưu Triệt cực kỳ xuất sắc, xen lẫn bức bối cùng với cam chịu, nghẹn một lúc lâu cũng không lên tiếng.

Quả nhiên, thẳng nam không chịu nổi tâng bốc tận trời!

Thời Niên vui mừng, vội châm thêm lửa, “Hơn nữa, bệ hạ lợi hại như vậy, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn giải quyết đám người Hung Nô. Tôi tin tưởng, nếu không phải Thái Hoàng Thái Hậu và triều thần ép buộc ngài, bệ hạ tuyệt sẽ không đồng ý hòa thân. Nhưng sao ngài ấy không nghĩ, những đại thần đó đều ngu ngốc, gan còn nhỏ, nghe bọn họ là tiêu rồi……”

Thời Niên tâng bốc đến đây bỗng dưng hết biết nói gì, có chút sốt ruột. Thời khắc mấu chốt sao quên mất mịa rồi. Cái ông vua bợ đít văn phòng làm như thế nào nhỉ, sao tự dưng nhớ không ra vậy nè!

Đang vò đầu bứt tai, lại nghe thấy Lưu Triệt cười xì một tiếng.

Thời Niên ngơ ngác, nhìn Lưu Triệt giơ tay vuốt ve gò má mình. Trong điện nguyệt hoa như nước, khuôn mặt cô cũng ẩn trong đốm sáng lay động, rơi vào trong mắt hắn chỉ cảm thấy động lòng người không nói nên lời. Nam nhân nhẹ nhàng nói: “Nàng tin tưởng bệ hạ đến thế sao?”

Thời Niên nhìn thẳng hắn, chậm rãi gật đầu, “Ừm, tôi tin tưởng bệ hạ.” Hán Vũ Đế, người đã lật ngược thế cờ, ngăn cơn sóng dữ, lấy cường ngạnh chống lại Hung nô, cô tin tưởng.

Lưu Triệt nghe ra sự chân thành trong giọng nói đối phương, tâm tình càng thêm phức tạp.

Văn võ cả triều, trong cung ngoài cung, không có ai tin tưởng hắn, không có ai tán đồng ý tưởng đối kháng Hung nô của hắn. Dần dần, chính hắn cũng không xác định. Vệ Tử Phu xa gả chuyến này, hắn cũng ngăn cản không được, nên càng nghẹn khuất tới cực điểm. Thế mà hiện tại, nữ tử không biết từ đâu xuất hiện này, nói tin tưởng hắn. Nàng khuynh mộ hắn như vậy, ôm hy vọng với hắn như vậy, còn hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của hắn.

Sao nàng lại thấu hiểu hắn đến thế?

Hắn bỗng nhiên cảm thấy mừng thầm, trong mắt lập loè ánh sáng, chăm chú nhìn nàng như nhìn trân bảo trời cao ban cho.

Vừa định lên tiếng thì bị đẩy mạnh về trước một cái. Một tay Thời Niên đẩy hắn vào chỗ tối, vừa xoay người lại liền thấy cửa phòng đã bị mở ra. Liên Kiều mang theo bảy tám người đứng ở cửa, có mỹ nhân cấp thấp, cũng có cung nhân hầu hạ.

Thời Niên: “Liên, Liên bát tử, sao cô…… muộn vậy rồi mà còn không nghỉ ngơi?”

Liên Kiều ý cười mỉm, “Nếu ta nghỉ ngơi rồi, thì sao thấy được trò hay của Thời thiếu sử chứ!”

Liên Kiều nhìn vẻ mặt Thời Niên hoảng loạn, trong lòng cảm thấy vô cùng khoái ý. (Azi-TYT)

Buổi chiều nhìn thấy những mảnh vải bố đó, nàng đã cảm thấy bất thường rồi. Số lượng nhiều như vậy, ngay cả nàng cũng không thể hoàn thành trong một ngày, nói gì đến Thời Niên mới vừa học dệt. Nhất định có người âm thầm lén giúp nàng ta. Nàng lưu tâm, ban đêm quả nhiên nghe hồi báo, trong phòng Thời thiếu sử có tiếng nam nhân.

Nàng không ngờ lá gan đối phương lại lớn như thế, lén gặp nam nhân trong cung?!

Ánh mắt liếc đến góc tẩm điện, bóng dáng nam tử cao lớn, nàng trào phúng nói: “Kêu hắn ra đây đi, còn chờ ta sai người qua đó lôi ra sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play