“Thế nào? Hắn không sao chứ?”
Nước mưa đập trên nóc khoang thuyền, rầm rập như tiếng sấm, ngọn nến loe loét chiếu sáng khắp khoang nhỏ. Đây là chiếc thuyền Nhiếp Thành tìm được cách đây nửa tháng, vẫn luôn đậu ở chỗ này. Cũng may là có nó, tối nay họ mới có thể thuận lợi chạy thoát.
Trùng hợp quá mức khiến Thời Niên nhịn không được hoài nghi, đến tột cùng là bởi vì thuyền neo ở phụ cận nên Nhiếp Thành mới quyết định theo Dương Quảng đi Mã Ngôi Dịch hay là ngay từ đầu hắn đã đoán được Dương Quảng sẽ đi Mã Ngôi Dịch, vì thế mới đem thuyền neo ở đó.
Bris đóng lại hòm thuốc, nói: “Mũi tên không có đâm trúng chỗ yếu hại. Tuy rằng trên đường chảy không ít máu, nhưng Dương Quảng có kinh nghiệm sa trường, thân thể cường kiện, lại bôi thuốc tôi mang từ hiện đại đến đây. Theo lý thuyết hẳn là không có việc gì.”
Thời Niên bắt giữ đến mấu chốt, “ ‘ theo lý thuyết? ’ vậy tình huống thật thì sao?”
Bris nhíu mày, có vẻ hắn cũng vì thế hoang mang, một lát sau nói: “Hắn có điểm không thích hợp.”
Một chiếc giường nhỏ đặt trong góc khoang thuyền, Dương Quảng đang nằm trên đó, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt. Thời Niên sờ soạng trán hắn, phát hiện tất cả đều là mồ hôi lạnh, mày gắt gao nhăn chặt, tựa hồ vô cùng thống khổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT