"Nàng làm sao vậy?” Dương Quảng hỏi.
Mưa như trút nước. Nữ hài sắc mặt tái nhợt, con ngươi đen nhánh, nghe thấy giọng hắn, ngơ ngẩn quay đầu, biểu tình mờ mịt. Một lát sau, cô nhắm mắt, nói: “Ta muốn rời khỏi đây. Chúng ta đi thôi, được không?”
Dương Quý Phi đã chết. Cuộc phản động ngột cũng theo đó bình ổn, mục đích chuyến này của Dương Quảng đã đạt được, vì thế đáp: "Được. Chúng ta đi.”
Mọi người muốn thừa dịp hỗn loạn rời khỏi, nhưng chưa đi được hai bước, đã bị một tướng lãnh ngăn lại, “Ngươi là người dưới trướng của ai. Sao trông lạ mặt thế?”
Tướng lãnh hết nhìn Dương Quảng, lại nhìn Thời Niên. Một đôi mắt như chim ưng híp lại, huy kiếm hướng tới đầu cô. Thời Niên nguyên bản ăn mặc trang phục binh lính bình thường đầu đội chiến khôi. Chỉ nghe “Bang” một tiếng, chiến khôi bị vỏ kiếm đánh trúng, lăn vài vòng trên mặt đất, tóc cô bung xoã xuống, một khuôn mặt trắng nõn nhu mĩ lộ rõ.
Tướng lãnh cười lạnh: “Quả nhiên là nữ nhân! Ta vừa rồi thấy không thích hợp, thật là gan to bằng trời. Cư nhiên dám trà trộn đến chỗ này!”
Thời Niên không ngờ họ sớm đã bị theo dõi là bởi vì mình. Mưa lớn như vậy mà mắt còn tinh như cú, tố chất chuyên nghiệp cũng cao quá rồi!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT