……
Thời Niên là bị lạnh quá mà tỉnh. Lọt vào trong tầm mắt là bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng lượn lờ, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt mang đến hơi ấm, thời tiết rất tuyệt, hoàn toàn khác biệt với mưa rền gió dữ vừa nãy.
Nơi này là chỗ nào? Thời Niên cả kinh xoay người ngồi dậy, lại phát hiện tay mình bị nắm. Nơi đây vô cùng hoang vắng, phía dưới là một sườn núi nhỏ. Dương Quảng nằm ngay bên cạnh, hai mắt nhắm nghiền, nhưng tay lại chặt chẽ giữ lấy tay cô. Tựa hồ cảm giác được cô cử động, hắn cũng mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, nam nhân hỏi: “Chúng ta còn sống sao?”
“Thoạt nhìn là còn sống, hai người cũng còn tốt chán nhỉ……” Triền núi phía dưới, Nhiếp Thành cùng Bliss cũng lần lượt tỉnh lại, ngẩng đầu liền thấy hai người Thời Niên. Nhiếp Thành nói: “Vận khí không tồi. Tôi vốn đang lo lắng chúng ta lạc nhau.”
Thời Niên nghĩ đến cảnh tượng trước khi xuyên. Một con sóng lớn khủng bố đánh úp tới. Thực ra mà nói, cô không lo lắng họ sẽ lạc nhau, mà là lo lắng cả đám sẽ bị đánh tan xác!
“Hắt xì ——” Thời Niên bỗng nhiên hắt hơi một cái. Rốt cuộc, cũng từ trong vui sướng sống sót sau tai nạn lấy lại tinh thần, bắt đầu chú ý đến vấn đề sống chết khác, "Lạnh lạnh quá…… Không đúng, sao lạnh như thế này chứ? Chúng ta rốt cuộc tới chỗ nào rồi, là Tùy triều sao? Hiện tại là tháng mấy! Không được, tôi lạnh sắp đông chết rồi!”
Nữ hài ôm cánh tay. Cả người đều đang phát run. Lúc ở Đường triều là cuối tháng 9, quần áo đều rất đơn bạc, trước đó còn bị mắc mưa, hiện tại quần áo nửa ướt nửa khô dán ở trên người, dường như hoàn toàn vô dụng, gió thổi một cái liền lạnh thấu xương. Chắc chắn bây giờ là mùa đông!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT