Trùm Trường Lại Giả Vờ Ngoan

CHƯƠNG 5: GẶP HOẮC LÂM Ở TRƯỜNG DẠY NGHỀ.


8 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Nghe thấy vậy thì Tống Hoài Dư nhếch miệng lên, khẽ mỉm cười, biểu hiện cũng không rõ ràng khiến cậu khó cảm nhận được.

Yến Khinh cảm thấy người bạn cùng bàn này của mình thật sự quá tốt rồi, vừa chuyển trường đến cậu đã gặp được người bạn tốt đầu tiên của mình.

Vì để bày tỏ lòng biết ơn, sau khi tan học, lúc Yến Khinh cùng Tống Hoài Dư rời đi, cậu đã ghé căng tin của trường mua một ly trà sữa cho cậu ta, bản thân cũng cầm theo một ly trà sữa đi cùng.

Tống Hoài Dư dẫn cậu đi qua một con đường nhỏ rồi tới trường dạy nghề Đông Giang bên cạnh.

Nhìn thấy trường học đó thì Yến Khinh đã sững sờ, trường học này…không phải…là trường học hôm qua cậu đã đến sao?

Sao Hoắc Lâm có thể ở đây được?

Cậu kéo lấy cánh tay của Tống Hoài Dư, sợ hãi hỏi: “Có phải đi nhầm chỗ rồi không? Hoắc Lâm mà tôi quen biết kia, cậu ấy là một thiên tài, thành tích học tập của cậu ấy cũng rất tốt, không thể nào học ở trường này được.”

Tống Hoài Dư đẩy mắt kính nói: “Chính là ở chỗ này, tôi khẳng định với cậu, những đàn anh của hai trường này tôi đều biết, ở trường chúng ta không có người mà cậu nói, chỉ có bên Đông Giang này mới có, bọn họ có một nhân vật rất lợi hại, cậu ấy là Hoắc Lâm, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau cậu ấy đều biết, còn rất giỏi, cậu ấy rất tuyệt vời!”

Yến Khinh: “...”

Cậu vẫn không tin Hoắc Lâm này chính là Hoắc Lâm mà cậu quen biết, hai người họ bây giờ đang đứng ở trước cổng của trường Đông Giang, cách đó không xa nhìn thấy Hoắc Lâm cùng một đám anh em của anh ấy đang đi qua đây.

Hôm qua bọn họ đi đánh nhau với cái đám kia, đánh cho bọn chúng tè cả ra quần, nhưng hôm nay đám đáng ghét đó lại trở lại báo thù, chúng tìm người của xã hội đen đến, để xã hội đen ra tay nên từ sáng sớm bọn họ đã đánh nhau rồi.

Trên tay và trên đầu Hoắc Lâm đều là máu, nhưng không phải máu của anh, đều là của mấy người đàn ông kia, chúng còn dám cầm dao theo nhưng không làm anh bị thương, chỉ là trong lúc chống trả máu của mấy người đó văng lên người anh.

Tay của anh lau không sạch nên đợi khi vào ký túc xá mới rửa lại bằng nước cho sạch, bây giờ một nhóm người cứ luôn miệng chửi bới đang tiến vào trong ký túc xá, bọn họ đều là những người nằm trong danh sách đen của trường, trường học bên này cũng sợ bọn họ, chủ yếu là sợ Hoắc Lâm, không dám khiêu khích thế lực đứng sau lưng anh, nên anh làm gì họ cũng không quan tâm, bộ dạng nghênh ngang của anh lúc trên lớp học cũng không có bất kỳ vấn đề gì.

Hoắc Lâm lúc này đang muốn đi đến cổng trường, đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Hoắc Lâm!”

Anh nghe thấy thì quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, Tống Hoài Dư vừa gọi anh, thấy anh xoay người lại liền chỉ vào Yến Khinh đang đứng bên cạnh: “Cậu ấy tìm cậu!”

Yến Khinh thấy Hoắc Lâm xoay người lại thì lập tức ngẩn người.

Như vậy cũng quá đẫm máu rồi, trên đường đi học anh tiện tay giết người hay sao? Sao toàn thân đều là máu, đôi tay cũng dính đầy máu…

Người này…thật đáng sợ!

Nghe người này được gọi là Hoắc Lâm, Yến Khinh nhìn chằm vào gương mặt anh, sau khi đã nhìn kỹ khuôn mặt của anh thì cậu bị dọa sợ nói không nên lời…

Rất giống…

Rất giống…

Chính là khuôn mặt của Hoắc Lâm lúc còn trẻ.

Khuôn mặt này, đường nét này, già thêm mười tuổi thì thật sự rất giống với khuôn mặt mà lần đầu cậu gặp Hoắc Lâm, lẽ nào…người này thật sự chính là Hoắc Lâm sao?

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Yến Khinh sững sờ nhìn anh, nhìn cả nửa ngày mà không nói lời nào, cứ nhìn trừng trừng như vậy, con ngươi như sắp rơi ra đã thu hút sự chú ý của Hoắc Lâm.

Hoắc Lâm nghe thấy là tới tìm anh thì đi đến bên cạnh Yến Khinh, qua loa dùng giọng điệu áp bức hỏi cậu: “Cậu tìm tôi à? Tìm tôi làm gì?”

Yến Khinh phải đợi cả nửa ngày mới hoàn hồn lại, nghe thấy Hoắc Lâm đang nói chuyện với mình, hơi thở như ngừng lại, rất lâu mới trả lời: “Cậu…cậu…cậu…cậu là Hoắc Lâm sao?”

Hoài Lâm không ngờ tới cái tên ẻo lả này không chỉ trắng trẻo mà còn nói lắp, vừa hay anh cũng đang ngứa mồm muốn hút thuốc, trước mặt cậu, anh rút từ trong túi quần ra một hộp thuốc lá thật gọn gàng, bật lửa một cách điêu luyện, tư thế hút thuốc rất chi là lão luyện già đời…

Anh thật sự rất lỗi thời, sao có người lại thích để kiểu tóc như vậy chứ, kiểu tóc này của anh xấu kinh hồn, còn nhuộm màu tóc sến súa, mặc dù khuôn mặt đẹp trai, nhưng cũng không thể làm kiểu tóc vừa sến vừa xấu như vậy.

Đây đơn giản là tên cầm đầu của những kẻ giết người không chính thống.

Cậu không dám tin lúc còn trẻ chồng mình lại có dáng vẻ như vậy, vừa sến vừa trẻ trâu.

Đây sao có thể là Hoắc Lâm! Hoắc Lâm sẽ không như thế này, anh ấy sẽ không như thế này!

Anh nói anh không hút thuốc, đường hô hấp của Yến Khinh không tốt, ngửi thấy mùi hút thuốc lá sẽ rất khó chịu, lúc khói nồng sẽ liên tục sặc và ho không ngừng, cậu không thích những người hút thuốc.

Lúc đầu cậu đi xem mắt với Hoắc Lâm cũng đã nói rõ với đối phương, bản thân ghét nhất là người hút thuốc, Hoắc Lâm rất điềm tĩnh nói: “Anh cũng vậy, người hút thuốc thật sự không có đạo đức, còn hại sức khỏe, anh không thích mùi thuốc chút nào.”

Lúc đó cậu cảm thấy quan niệm sống của mình và Hoắc Lâm rất hợp nhau, cậu có ấn tượng rất tốt với anh, nên mới có những cuộc hẹn sau đó rồi hẹn hò yêu đương.

Bây giờ người hút thuốc như vậy, sao có thể là người lúc đầu nói cũng không thích những người hút thuốc giống cậu?

Nhận nhầm người rồi, nhầm người rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp