Trùm Trường Lại Giả Vờ Ngoan

CHƯƠNG 6: YẾN KHINH GIẢ MÙ BỎ CHẠY RỒI!


8 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Bộ dạng Yến Khinh cứ nhìn chằm vào Hoắc Lâm cả nửa ngày mà không nói lời nào khiến cho Tống Hoài Dư lo lắng, không phải Yến Khinh nói muốn tìm Hoắc Lâm sao?

Sao đứng cả buổi rồi mà vẫn chưa nói lời nào, Hoắc Lâm phải đi rồi, Tống Hoài Dư lo lắng người ta sẽ bỏ đi cho nên véo tay Yến Khinh nhắc nhở cậu.

Yến Khinh thấy mình giả ngốc không thành, hít một hơi thật sâu rồi nhìn người trước mặt và hỏi: “Xin hỏi, cậu có anh trai hay em trai song sinh nào không, cậu ấy tên Hoắc Lâm.”

Hoắc Lâm nghe thấy lời này thì tay đang cầm điếu thuốc bỗng khựng lại một chút, đây là câu hỏi tào lao gì đây?

Lẽ nào nhìn anh không giống Hoắc Lâm sao, phải có anh trai hoặc em trai song sinh thì mới giống sao?

Tên béo bên cạnh Hoắc Lâm nghe thấy câu hỏi này thì bị chọc cho bật cười: “Đại ca của chúng tôi là người thừa kế trong thế hệ thứ một trăm linh tám của gia tộc, còn chỉ truyền cho nam không truyền cho nữ, căn bản không có anh trai hay em trai được chưa, bản thân anh ấy tên là Hoắc Lâm.”

Không có!

Không có, vậy rõ ràng không phải là người này rồi, dạo này người giống người với trùng tên nhau cũng không ít.

Hoắc Lâm vừa nãy nói gì, Yến Khinh bị dọa cho ngốc rồi, nhưng bây giờ bỏ chạy thì cũng thật xấu hổ.

Cho nên Yến Khinh giả vờ là một người mù, ngẩng đầu lên, tay đẩy về phía trước, bắt chước người mù, nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi, tìm nhầm người rồi.”

Cậu nói xong câu này thì quay người đi, chộp lấy Tống Hoài Dư rồi liều mạng chạy.

Hoắc Lâm: “...”

Dáng chạy của Yến Khinh làm cho Hoắc Lâm nheo mắt nhìn, cảm thấy rất quen thuộc.

Đây không phải là cái con mèo nhỏ ẻo lả hôm qua sao, cái người mà có dáng chạy bộ quyến rũ người khác ấy?

Hoắc Lâm vừa muốn quay về, tên béo nhìn thấy dáng chạy của Yến Khinh giống như con chuột, không khỏi xoa xoa cằm nói: “Đại ca, cậu ấy nói là đi tìm Hoắc Lâm, trường chúng ta chỉ có mình anh tên là Hoắc Lâm, nhưng cậu ấy thấy anh thì bỏ chạy, có phải là vốn dĩ tìm anh nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của anh thì cảm thấy anh rất xấu, cảm thấy bộ dạng của anh rất hung dữ, xấu đến nỗi khiến cậu ấy bật khóc bỏ chạy rồi.”

Hoắc Lâm nghe thấy câu này thì khóe miệng giật giật, nắm lấy cánh tay của cậu ta sau đó xoay lưng cậu ta lại, dùng sức đá vào mông cậu ta: “Có phải mày cảm thấy mày rất hài hước, đúng không, đúng không!”

Tên béo bị đá vào mông thì hét lên.

Sau khi Hoắc Lâm đá cậu ta xong, liếc nhìn hai tay mình, con thỏ nhỏ đó bị anh dọa cho thê thảm như vậy, chẳng lẽ là tưởng anh đã giết người, cho nên tay mới dính đầy máu đấy nhé.

Cũng không biết anh lấy từ đâu ra một chiếc gương nhỏ, tự nhìn khuôn mặt của mình, nhìn anh cũng không phải là quá hung tợn, cũng khá đẹp trai mà nhỉ.

Yến Khinh cứ kéo Tống Hoài Dư chạy một mạch về, hai người chạy đến nỗi thở không ra hơi, quay về là an toàn rồi, xém chút nữa bị cái kẻ giả làm Hoắc Lâm kia giết người phân xác rồi.

Tống Hoài Dư nhìn dáng vẻ Yến Khinh chạy nhanh như chó, thì cạn lời: “Cậu chạy nhanh như vậy để làm gì? Không phải cậu nói muốn gặp Hoắc Lâm sao, bây giờ cậu gặp được rồi lại bỏ chạy?”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

“Không phải, cậu ấy không phải Hoắc Lâm.” Yến Khinh kiên quyết nói: “Không phải là người mà tôi muốn tìm, người đàn ông mà tôi muốn tìm dịu dàng như ngọc, người đàn ông kia không thể nào là cậu ấy được.”

“Cậu chắc chưa? Trong hai trường của chúng ta chỉ có duy nhất một người như vậy tên là Hoắc Lâm, ngoại trừ cậu ấy thì không thể có ai khác.”

“Tôi chắc chắn, có lẽ cậu ấy là Hoắc Lâm, nhưng cậu ấy không phải là người mà tôi muốn tìm, có thể người mà tôi cần tìm không phải tên này, hoặc là nói cậu ấy vẫn chưa chuyển trường đến, cậu ấy là một học sinh giỏi, tôi phải đợi cậu ấy đến.”

Nhìn dáng vẻ của Yến Khinh chắc chắn đến vậy, Tống Hoài Dư bĩu môi không nói lời nào, cùng cậu đi về trường.

Yến Khinh dọc đường đi đều suy nghĩ, liệu có phải Hoắc Lâm hiện tại không phải tên là Hoắc Lâm, nếu không tại sao lại không tìm thấy anh!

Cậu muốn nhìn qua mỗi lớp học, nhìn rõ mặt từng người một, biết đâu cậu có thể tìm thấy Hoắc Lâm.

Sau khi Hoắc Lâm trở về ký túc xá thì nhanh chóng tắm rửa, tiết học của ngày hôm nay lại bị cậu làm cho bỏ lỡ rồi, lúc đầu anh là vì muốn tìm một trường học để giết thời gian cho nên tùy tiện chọn một trường nghề, chọn nghề sửa chữa ô tô.

Ai mà biết được trường học của bọn họ mỗi ngày đều áp bức học sinh, căn bản không cho người ta con đường sống, mỗi ngày đều kêu bọn họ đi sửa xe, chính vì vậy nên ngày nào anh cũng trốn học, đi tiệm nét chơi game, đi đánh nhau với người khác còn thú vị hơn nhiều.

Lúc này anh đã tắm xong đi ra ngoài, máu dính trên người đã được gột rửa sạch sẽ, anh tự nhìn mặt mình trong gương, suy đi nghĩ lại, nhìn anh cũng không đến nỗi hung tợn, sao lại dọa sợ con thỏ nhỏ kia bỏ chạy hai lần rồi?

Lẽ nào nhìn anh thật sự rất hung tợn sao?

Anh trầm mặc một lúc lâu, cố gắng ở trước gương bày ra bộ dạng ấm áp của mình, muốn thể hiện một nụ cười, cứ như vậy, tên mập đi đến phía sau lưng anh, cùng nhìn vào gương rồi nói với anh: “Anh, anh rất đẹp trai, không cần soi gương nữa đâu.”

Đột nhiên có người xuất hiện, xém chút nữa dọa cho Hoắc Lâm giật mình, lúc từ trên ghế đẩu chuẩn bị ngã xuống, anh đã nắm chặt lấy chân ghế, để giữ cho bản thân khỏi ngã nhào.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp