Trùm Trường Lại Giả Vờ Ngoan

CHƯƠNG 4: SAO LẠI CỢT NHẢ NHƯ VẬY?


8 tháng

trướctiếp

Thực hiện: Clitus x T Y T

Khi muốn quay đầu lại nhìn thì đã bị tên đại ca đang hút thuốc kia nhả ra một ngụm khói làm cho cậu bị sặc, gã đang vác cây gậy chuẩn bị kéo đàn em đi đánh nhau.

Cậu còn chưa kịp liếc nhìn anh một cái thì đã bị làn khói thuốc dày đặc của anh làm cho không mở mắt ra được, vội vàng chạy đi, mấy người này thật là xấu xa!

Sao vào giờ học lại không lên lớp học cho đàng hoàng mà lại ở đây đánh nhau với hút thuốc?

Yến Khinh thật sự rất sợ hãi, lấy tốc độ chạy nhanh tám trăm mét của mình ra mà bỏ chạy, bởi vì vừa rồi những người đó đi tới phía sau lưng cậu, cậu sợ nếu mình chạy không kịp sẽ mất mạng mất.

Yến Khinh cứ chạy về phía trước với dáng vẻ như vậy, làm cho tên mập kia cười ha hả rồi nói với Hoắc Lâm: “Ha ha ha ha, đại ca, anh có nhìn thấy không, mấy đứa học sinh giỏi đều sợ anh dữ lắm, mới thấy anh hút thuốc mà đã bị dọa cho sợ bỏ chạy rồi.”

Hoắc Lâm ném điếu thuốc đi, nghe thấy câu này thì ngẩng đầu lên: “Ai cơ?”

Tên mập chỉ về một hướng cho anh thấy, anh nhìn sang, chỉ liếc một cái, đột nhiên anh tức giận chửi một câu: “Sao dáng nó chạy lại vặn vẹo cái eo như kia?”

“Ai biết được chứ? Có thể là buê đuê, dạo này có nhiều con trai buê đuê quá, em nhìn sơ qua cậu học sinh đó rồi, gương mặt nhỏ nhắn trắng sạch, chắc chắn là gay.”

Hoắc Lâm vốn không có hứng thú, nhưng nghe thấy lời này thì nhìn về phía xa xa, càng nhìn càng thấy khó chịu.

Đệt, đúng là cái dáng đó chạy kiểu nào cũng thấy vặn vẹo cái eo, mà sao cái mông cứ bành ra nhìn lẳng lơ vậy chứ?

Thật là làm mất mặt đàn ông!

Yến Khinh chạy một lúc lâu sau mới dừng lại, thở hổn hển dưới một gốc cây to, trước mặt là cửa kính của quầy bán đồ ăn nhanh, cậu nhìn mình trong gương.

Cũng không biết tư thế cậu chạy bộ như thế nào?

Sau khi Hoắc Lâm kết hôn với cậu thì không cho phép cậu chạy bộ, bởi vì bọn họ nói cậu khi chạy bộ dáng vẻ rất vặn eo, quá lẳng lơ.

Mặc dù cậu cảm thấy bản thân mình không như vậy, nhưng trông cậu như thế này, hơn nữa anh còn đặc biệt thích…thích mông của cậu, nói nó quyến rũ.

Cậu không biết gu của anh là gì, nhưng vì anh thích thế cho nên sau khi kết hôn cậu cũng không chạy bộ nữa, ngoại trừ tập thể dục ở trong nhà, thì cũng không dám tập thể dục gì, cậu nhớ có một lần quá đáng nhất chính là đang chạy trên máy chạy bộ thì bị anh ôm lấy từ phía sau…xấu hổ quá đi, đến nỗi mãi sau này một thời gian dài cậu không dám động đến máy chạy bộ nữa.

Cậu đã rất lâu không chạy bộ rồi, mới chạy vài bước đã thở dốc hổn hển.

May sao cũng chạy thoát rồi, không bị mấy tên bạo lực học đường đánh.

Mấy kẻ bạo lực học đường này thật sự quá xấu xa rồi, hút thuốc đánh nhau, còn hút loại nồng như vậy, vẫn là người chồng mà cậu cưới là tốt nhất.

Hoắc Lâm nói lúc mình còn học cấp ba, việc làm yêu thích nhất của anh là đọc sách, làm bài tập.

Tất cả những tác phẩm sách nổi tiếng trong và ngoài nước anh đều đã xem qua một lần, còn thích xem bản tiếng anh đầy đủ, bản tiếng đức đầy đủ, hoặc bản tiếng ý, người có văn hóa đều có sức hút đến như vậy.

Yến Khinh đã quyết định sẽ đi học ở bên này, thủ tục chuyển trường đã làm xong rồi, nơi này cách nhà cậu rất xa, cho nên nếu cậu muốn đi học ở đây thì phải ở lại trong trường.

Bên này không phải là trường học tư nhân, môi trường và những thứ khác đều không bằng trường học trước đây cậu học, đặc biệt là môi trường ký túc xá, cơ bản là một phòng sáu người, thật sự quá đông rồi, ba mẹ cậu lo cậu sẽ sống vất vả nhưng chính Yến Khinh kiên quyết muốn ở nơi này.

Cậu cảm thấy chắc chắn Hoắc Lâm đang ở đây, chỉ là cậu vẫn chưa tìm được anh, có lẽ lúc còn trẻ anh không phải tên là Hoắc Lâm cũng không chừng, chỉ là đổi tên mà thôi.

Cậu muốn ở lại ngôi trường này, từ từ tìm kiếm, trời cao không dễ dàng gì mới cho cậu cơ hội được sống lại lần nữa, chính là để cậu không bỏ lỡ thời niên thiếu của Hoắc Lâm, Hoắc Lâm và cậu làm vợ chồng cả đời rồi, lời anh ấy nói chắc chắn là sự thật, anh sẽ không lừa cậu.

Ba mẹ của Yến Khinh luôn cưng chiều cậu, thấy cậu kiên quyết như vậy đương nhiên cũng không còn cách nào khác, ngày thứ hai đưa cậu tới cổng trường, ba cậu nhét cho cậu một tấm thẻ đen rồi nói: “Bé ngoan, hạn mức trong thẻ này là mười triệu tệ, con có việc cần thì cứ rút tiền trong thẻ này là được rồi.”

Yến Khinh nghe thấy lời này thì dạ một tiếng, nhận tiền cho ba mẹ yên tâm, cậu kéo hành lý vào trong lớp học ngồi, hôm qua cậu đi sớm, còn chưa kịp chào hỏi với bạn học.

Bây giờ cậu tới lớp học rồi, vừa ngồi xuống thì bạn cùng bàn đã chào hỏi cậu: “Xin chào, tôi tên là Tống Hoài Dư, hôm qua vừa thấy cậu thì cậu đã bỏ đi, cậu đã đi đâu vậy?”

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Hôm qua khi cậu đến, cũng đã nhìn thấy người bạn cùng bàn này, bởi vì bạn cùng bàn này cứ nhìn chằm vào cậu, bạn cùng bàn của cậu là một cậu học sinh mập mạp, đeo một cặp kính rất dày, ngoại hình rất bình thường, có lẽ là đang ở tuổi dậy thì nên mặt nổi rất nhiều mụn, nhìn có vẻ không tự tin lắm, luôn nhìn mọi người một cách rụt rè, đôi mắt ti hí.

“Ồ, tôi đi tìm người ấy mà.” Yến Khinh nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà tôi không tìm thấy.”

Bạn cùng bàn nghe cậu nói vậy thì hai mắt sáng lên: “Hôm qua lúc tôi đang trên đường đi đến nhà vệ sinh thì đã nghe thấy cậu và giáo viên chủ nhiệm nói chuyện rồi, cậu muốn tìm người tên là Hoắc Lâm đúng không?”

Yến Khinh nghe thấy lời này thì kinh ngạc nhìn cậu ta, giọng nói trở nên kích động: “Cậu quen biết người này sao, cậu biết cậu ấy ở đâu không?”

Tống Hoài Dư nói: “Biết, tôi biết cậu ấy, nhưng cậu ấy không phải người của trường chúng ta, đợi chút nữa tan học tôi dẫn cậu đi xem thử xem có phải là cậu ấy không nha, cậu ấy rất đẹp trai.”

Yến Khinh nghe vậy thì kích động run cả tay: “Đúng vậy, chính là cậu ấy, cậu ấy rất đẹp trai, cậu ấy đẹp trai nhất trên đời này.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp