Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 8: VÒNG TUYỂN CHỌN TRÊN BIỂN (8)


8 tháng

trướctiếp

Vương là một ông cụ tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt lại vô cùng sắc bén, khi ông ta nhìn qua, dường như không thể che giấu bất cứ điều gì.

Giờ phút này, lão già Chủ Thần Liên Bang từng trải với vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt sắc bén: “Là ai bắt được?”

“Tuyển thủ số 2333, Lam Tinh Hòa Ngọc.” Thu Đao trả lời.

Trên mặt Vương lộ ra tia nghi hoặc: “Đó là hành tinh gì?”

Thu Đao: “Một hành tinh không gia nhập Liên Bang Vũ Trụ, công nghệ kém phát triển, không có anh hùng, thiếu hụt tài nguyên, tuyển thủ này đang gấp nên mới liên hệ với chúng ta.”

Vẻ mặt Vương biến thành không thể tin nổi, dường như không tin tuyển thủ trên một hành tinh rác như vậy lại có thể có được bảo vật như thế.

Cho dù châu chuyển vận có tác dụng gì, nó là bảo vật cấp thần, đồng nghĩa với việc nó có thể giúp người ta thành thần.

Thứ như vậy, lại xuất hiện trên tay của người trên hành tinh rác.

Thu Đao lại hít sâu một hơi: “Tuyển thủ hành tinh rác này rất may mắn, nhưng thực lực của cậu ta rất kém, chỉ sợ châu chuyển vận sẽ nhanh chóng đổi chủ, Vạn Nhân Trảm đã chú ý tới cậu ta.”

“Vạn Nhân Trảm.” Vương chậm rãi ngồi xuống, khóe miệng nở nụ cười trào phúng: “Chỉ là do gã may mắn thôi, lần trước xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy trăm anh hùng trực tiếp chết yểu, gã có vận may tốt, may mắn bước ra.”

Thu Đao gật đầu: “Đúng, Vạn Nhân Trảm không đủ đáng sợ, châu chuyển vận đã xuất hiện, cho dù tới cuối là ai lấy được, chỉ cần người đó mang tới show sống còn.”

Vương nở nụ cười, gật đầu: “Đúng, bảo vật như vậy, vẫn nên thu vào tay Liên Bang thì tốt hơn.”

Dừng một lát, ông ta tiếp tục nói: “Trừ viên châu chuyển vận này được các thần bỏ vào, thì trong Show sống còn đỉnh lưu còn hai vật phẩm cấp thần chưa biết tên.”

“Đúng,” Thu Đao nhẹ giọng nói: “Đúng, còn có cây đàn Ly Trạm mài ra trong đó, cùng một vật phẩm cấp thần chưa biết tên đã được để vào đó từ lần trước.”

“Nhiều năm trôi qua, phái nhiều người đi vào như vậy, cuối cùng mới có manh mối về vật phẩm cấp thần đầu tiên ở lần này. Cậu theo dõi tuyển thủ may mắn kia đi, để ý tới châu chuyển vận.” Vương ra lệnh.

“Vâng.” Thu Đao lớn tiếng đáp.

Dường như nghĩ đến điều gì đó, Thu Đao do dự nói: “Vương, nếu có ai dùng châu chuyển vận ở bên trong đạt được năng lực đáng sợ thì dù sao cũng là vật phẩm cấp thần, đâu phải là châu chuyển vận bình thường.”

Vương nở nụ cười: “Thu Đao, cậu cũng biết đó không phải châu chuyển vận bình thường, cậu nghĩ, ai có thể hiểu cách dùng chính xác của nó chứ, một khi dùng sai, chính là bùa đòi mạng.”

Thu Đao ngẩn người, rồi cũng cười theo.

Phải.

Dùng đúng là vật phẩm cấp thần, dùng sai thì là bùa đòi mạng.

Hòa Ngọc đang đọc sách, vô cùng nghiêm túc đọc sách.

Cậu lười biếng ngồi trên đầu cá lớn, duỗi một chân ra, một chân cong lên, quyển sách Nguyên tắc cơ bản phát triển sức mạnh chiến đấu bị đạn mạc trào phúng đặt ở bên trên.

Kính mắt đặt bừa trên cánh mũi, ánh mắt chăm chú, ngón tay thon dài đẹp mắt nhẹ lật từng trang.

Cậu phơi cá khô ở bên cạnh, một đầu sợi len buộc vào cổ tay phải đỡ phía sau cậu.

Đầu hơi cúi xuống, mái tóc hỗn loạn hơi che khuất khuôn mặt, lông mi dày dưới ánh mặt trời bỗng tạo ra một cái bóng đẹp mắt.

Đó là một người đàn ông rất đẹp trai.

Nếu không phải biết cậu trong Show sống còn đỉnh lưu, nếu không phải cậu ngồi trên cá lớn, chỉ sợ người xem sẽ nghi ngờ có phải mình đã đi nhầm phòng phát sóng trực tiếp nữa.

Đạn mạc: “Cuốn sách nguyên tắc cơ sở mà thôi, đọc chăm chú tới vậy, cái người ở hành tinh rác này cho rằng mình có thể học được điều gì đó từ trong cuốn đó sao?”

Đạn mạc: “Chẳng thú vị gì, đổi phòng phát sóng trực tiếp khác coi.”

Đạn mạc phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc trở nên rất đơn giản, thỉnh thoảng lướt qua một số bình luận đều đang chê không thú vị.

Năm tháng tĩnh lặng trong phòng phát sóng trực tiếp này không phải là thứ bọn họ muốn xem, họ muốn xem máu tanh, thô bạo và thi đấu hung tàn.

Nếu không phải Vạn Nhân Trảm đang truy sát Hòa Ngọc, người xem của Liên Bang Vũ Trụ đã không nhấn vào.

Bạn cùng phòng giường đối diện của Trương Vũ đang xem những phòng phát sóng trực tiếp khác.

Đó là phòng trực tiếp của một tuyển thủ ở Lam Tinh, mà giờ phút này, cậu ta gặp phải gã Khắc Lý Hải đã giết chết vô số tuyển thủ của hành tinh không biết tên.

Không ngoài dự liệu, cậu ta bị Khắc Lý Hải sát hại một cách tàn nhẫn.

Khắc Lý Hải không phải kiểu người cho một đao mất mạng ngay, gã thích tra tấn người khác, mà phòng phát sóng trực tiếp này cũng không có hiệu ứng làm mờ, trước mặt những người đang xem phòng phát sóng trực tiếp này, dường như thứ hiện lên trước mắt đều là khuôn mặt dữ tợn của Khắc Lý Hải kia cùng với màu máu đỏ tươi.

“Á!” Bạn cùng phòng hét lên.

Trương Vũ giật mình, quay phắt sang nhìn: “Làm sao vậy?”

Khuôn mặt bạn cùng phòng trắng bệch, run rẩy đưa điện thoại qua, giọng nói khẽ run rẩy: “Thật đáng sợ, những tên ma quỷ thế này thật đáng sợ.”

Trên màn hình, một tay Khắc Lý Hải lau chút máu tươi bắn lên mặt gã, ngẩng đầu nhìn với bọn họ, nụ cười càn rỡ lại tùy ý.

“Đám người thấp kém của hành tinh rác đều đáng chết.”

“Phế vật, tại sao các người lại tham gia trận đấu thế này, chúng mày cũng giống như hành tinh của chúng mày thôi, đều là rác rưởi.”

Khi nói lời này, tất cả đạn mạc đều là sự trào phúng với người hành tinh rác.

Lam Tinh trong mắt những “công dân Liên Bang”, chính là hành tinh rác.

Mà người Lam Tinh, trong mắt những “công dân Liên Bang” kiêu ngạo này, dường như không được tính là người.

Trương Vũ tức giận đến đỏ bừng mặt, đôi mắt trừng lớn.

Bạn cùng phòng của cậu ta nghiến răng nghiến lợi: “Người này quá ghê tởm, căn cứ theo thống kê của cư dân mạng, Khắc Lý Hải đã giết chết ba mươi hai người Lam Tinh, giờ mới có hai ngày.”

Trương Vũ: “Thật sự hy vọng Lam Tinh chúng ta có người có thể xử lý gã, đạp những người được gọi là ngồi trên cao này xuống dưới chân.”

Bạn cùng phòng hít sâu một hơi bình tĩnh tâm trạng, tắt điện thoại của mình đi, hỏi: “Bên phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc thì sao, cậu ta vẫn đang đọc sách à?”

Cậu ta mặc kệ mọi thứ ngồi xuống bên cạnh, nói: “Chúng ta cùng xem Hòa Ngọc nhàn rỗi đi, cho dù sự nhàn rỗi đó của cậu ta không duy trì được bao lâu, ít nhất là hiện tại, tao cần sự an ổn từ cậu ta để bình ổn tâm trạng.”

Trương Vũ đặt máy tính ở giữa, gật đầu: “Ừ, cậu ta còn đang đọc sách.”

Bạn cùng phòng nhìn màn hình, hơi sửng số, rồi sau đó lắc đầu.

“Tư thế cưỡi cá của nhóc này ngày càng khoan thai, cưỡi cá giống như Trang Chu* vậy.”

*Trang Chu hay còn được biết đến với tên Trang Tử, là một triết gia và tác gia Đạo giáo, sống vào thời Chiến Quốc.

Cũng không phải đều là nhàn nhã sao, dường như cậu đã duy trì tư thế này cả nửa ngày rồi, vẫn luôn đọc sách.

Cuốn sách nguyên lý cơ bản kia, cậu đã đọc được một nửa.

Buổi chiều, Hòa Ngọc ăn một con cá khô.

Trong trận đấu Show sống còn đỉnh lưu, có lẽ là để tiện phát sóng trực tiếp, bọn họ không có mấy nhu cầu về mặt sinh lý, không cần nhà vệ sinh, nhưng nước và thức ăn cơ bản lại cần.

Sau khi Hòa Ngọc ăn cá khô, liếm môi.

Đây là cá biển, hơi mặn.

Cậu túm da cá lại, đặt ở giữa hai con cá, làm thành “chậu”, liên tục làm ra vài cái.

Rồi sau đó, cậu ngẩng đầu nhìn trời.

Chỉ có một số khán giả Liên Bang thắc mắc.

“Cậu ta đang làm gì vậy?”

“Thế này là muốn làm gì đây?”

“Không hiểu nổi.”

“Nhìn trời làm gì?”

Nửa tiếng sau, trời đổ mưa.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp bỗng nhiên tỉnh ngộ.

“Tuyển thủ hành tinh rác này không có hệ thống cảm ứng thời tiết, vậy mà cũng có thể cảm ứng được thời tiết.”

“Không thể nào, chỉ có người của hành tinh Cơ Giới mới có thể cảm ứng được thời tiết mà không cần hệ thống cảm ứng, lẽ nào hành tinh của bọn họ cũng giống hành tinh Cơ Giới ư?”

“Đã nói là hành tinh rác, sao có thể giống hành tinh Cơ Giới được, đừng có bôi xấu hành tinh Cơ Giới, hẳn là có nguyên nhân khác.”

“Đừng nói nữa, người hành tinh rác này rất thông minh, mấy ông bà xem các phòng phát sóng trực tiếp khác, tuyển thủ khác không có người hành tinh Cơ Giới ở bên cạnh cũng không chuẩn bị gì.”

Hòa Ngọc nhìn thấy đạn mạc, cậu không có bất kỳ phản ứng gì, bình tĩnh dùng một miếng da cá nhỏ trước đó để lại đựng nước mưa rửa mặt gội đầu, nghiêm túc chăm sóc mình.

Những “công dân cao cấp” tự cho là tài trí hơn người này, quả thật bọn họ hùng mạnh, bọn họ đúng là có rất nhiều thứ mà Lam Tinh không có, nhưng khoa học kỹ thuật vượt trội và quá ỷ lại vào khoa học kỹ thuật làm bọn họ cũng đánh mất rất nhiều năng lực cơ bản.

Trí tuệ và hệ thống cảm ứng của họ sẽ rất chính xác.

Thông báo thời tiết với họ chính xác đến từng giây.

Vì vậy, họ đã mất đi khả năng nhìn mây và cảm nhận gió để phán đoán thời tiết.

Hòa Ngọc chỉnh đốn lại mình rồi buộc chặt những túi da cá đã đựng đầy nước lại, trở thành túi nước dự phòng, giống như cá khô, buộc trên cổ tay mình.

Mà lúc này, phía sau cá lớn.

Vạn Nhân Trảm bực bội: “Trời mưa rồi, còn bao lâu nữa chúng ta mới đuổi kịp cậu ta?”

Đôi mắt Đường Kha vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, năng lực đặc thù là mắt của anh ta, anh ta có thể sử dụng năng lực để mình nhìn được càng xa càng rõ.

“Với tốc độ hai mươi hải lý của chúng ta, có lẽ đuổi kịp phải mất một tiếng.” Đường Kha trả lời.

Vạn Nhân Trảm: “Tăng tốc, nhân lúc trời mưa chúng ta đuổi theo cậu ta.”

Khi trời mưa, cá lớn không thích mặt nước, hơn nữa “thị lực” sẽ chịu ảnh hưởng, có lẽ bọn họ có thể để cả Hoà Ngọc và cá lớn cùng tận diệt.

Thuyền kayak lập tức tăng tốc đi về phía trước.

Quảng trường trò chuyện của Show sống còn đỉnh lưu có người thông báo.

Bọn Vạn Nhân Trảm sắp đuổi kịp tuyển thủ 2333 của hành tinh rác rồi, mọi người mau đi xem đi.

Thế là phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc bỗng có một lượng lớn người xem tràn vào.

Đương nhiên Hòa Ngọc biết bọn Vạn Nhân Trảm đuổi theo, đạn mạc của phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập người tới xem kịch vui.

Hiện tại thì cậu không đánh lại bọn Vạn Nhân Trảm.

Bọn Vạn Nhân Trảm có thể chặt đầu một con cá lớn, rồi đánh con thứ hai đến mức biến nó thành trạng thái cuồng bạo.

Một chọi một cậu đã không đánh lại bất cứ ai, đừng nói tới một đám.

Và thật không may.

Con cá lớn cậu cưỡi này, cũng có chút phản ứng không tầm thường.

Nó không muốn ở trên mặt nước nữa.

Lúc trời mưa, dường như nó càng muốn xuống nước hơn, Hòa Ngọc dùng chiêu trước kia cũng không có tác dụng, ngược lại còn làm tâm trạng của nó trở nên nóng nảy hơn, đuôi cá bắt đầu điên cuồng vỗ vào mặt nước.

“Chuyến này xong rồi tên hành tinh rác kia.”

“Vạn Nhân Trảm đúng là chọn thời điểm tốt đó, cá lớn không nghe lời, người giết mình thì có khí thế hung hãn, ha ha ha.” ( truyện trên app tyt )

“Nói chứ sau khi Hoà Ngọc mang theo châu chuyển vận, hình như hết may rồi.”

“Lúc trước cậu ta may mắn, sau khi mang theo châu chuyển vận chắc chắn sẽ xui xẻo rồi.”

Đạn mạc đang bàn luận sôi nổi, Hòa Ngọc hơi nhướng mày.

Cậu cũng cảm nhận rõ ràng vận may của mình đang kém đi, ngay lúc ban nãy, khi cá lớn phiền não lắc mình, vậy mà sợi len kiên cố lại đứt đoạn, hơn phân nửa số cá khô cậu tích trữ đều rơi xuống nước.

Phía sau có người cực kỳ hung tàn truy đuổi, cá lớn nóng nảy không nghe lời, dường như thảy mọi thứ đều đang rơi vào tuyệt cảnh.

Khuôn mặt Hòa Ngọc lại cực kỳ bình tĩnh, tuyệt không nhìn ra giờ phút này cậu đang đối diện với giây phút lâm nguy.

“Ào!”

Cá lớn vẫy đuôi một cái, đầu đâm xuống biển, thân thể xoay chuyển.

Rõ ràng, nó không định ở lại trên mặt nước.

Cả người Hòa Ngọc lắc lư, gian nan đứng vững, hơi cụp mắt nhìn về phía châu chuyển vận.

Càng là thời điểm nguy cấp, cậu càng tỉnh táo, giờ phút này cậu đang tự hỏi một vấn đề vì sao cậu lại trở nên xui xẻo.

Đạn mạc đều cho rằng vận may của Hòa Ngọc chuyển từ tốt sang xấu, nhưng chính cậu biết rõ, không phải.

Hấp dẫn cá lớn đi về phía trước rồi thao túng cá lớn đánh nhau, sau đó cướp được trang bị, từng bước từng bước, tất cả đều do cậu từng tính toán trong đầu, không hề dựa vào sự may rủi của cậu.

Ngược lại, cậu cảm thấy dù cho vận may của cậu không tính là kém thì cũng tuyệt đối không phải là tốt.

Vậy thì...

Tại sao châu chuyển vận lại khiến cậu trở nên xui xẻo?

Không phải để xoay chuyển vận may, đó là cách sử dụng sai.

Hạt châu này có cách sử dụng đặc biệt.

Hòa Ngọc vuốt ve hạt châu, ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Đạn mạc đã không còn gì để nói.

“Bọn Vạn Nhân Trảm cần tối đa mười phút là có thể đuổi kịp, cá lớn cũng muốn tạo phản, lúc này cậu ta còn đang ngẩn người kìa.”

“Tên người hành tinh rác này, đầu óc có vấn đề.”

“Ha ha, người hành tinh rác đúng là người hành tinh rác, một khi không có vận may thì tức là hai bàn tay trắng.”

“Tôi chờ thấy cảnh bọn Vạn Nhân Trảm dùng chùy đập tan tên người hành tinh rác này.”

“Ha ha ha, bọn Vạn Nhân Trảm vẫn đang nghi ngờ cậu ta rất ghê gớm, lát nữa phát hiện một búa của mình khiến cậu ta bay màu, sợ là ngây người mất.”

“Cái phòng phát sóng trực tiếp của tên người hành tinh rác này không xứng được vào vòng ba, càng đừng nói tới vị trí hot nhất, cậu ta không xứng, cậu ta đáng chết.”

“Mọi người chờ xem cảnh cậu ta bị hành hạ đến chết đi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp