Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 1: VÒNG TUYỂN CHỌN TRÊN BIỂN (1)


8 tháng

trướctiếp

Rào —

Nước biển cuồn cuộn, dường như toàn bộ thế giới đều bị nước biển bao phủ

Ý thức của Hòa Ngọc vừa mới thức tỉnh lập tức cảm nhận được có thứ gì đó đang kéo cậu xuống, cơ thể không có chút sức lực nào, ngay cả việc giãy giụa cũng trở nên khó khăn, trong đầu còn có một giọng nói rất rõ ràng —

“Tích! Tuyển thủ số 2333 Hòa Ngọc sắp rơi vào trạng thái tử vong, trang bị rớt xuống: Một cặp kính 0 độ, một món đồ trông thì ngon nhưng không xài được.”

Nước biển đè ép khiến phổi co rút vì đau đớn, cảm giác hít thở không thông đánh úp lại, thế giới lại lâm vào trong bóng đêm vô biên.

Cùng lúc đó, dường như Hòa Ngọc thấy trên màn hình mờ ảo lơ lửng là những chữ lít nha lít nhít với đủ các kiểu chữ và màu sắc khác nhau, từng cái một đều lướt qua rất nhanh —

“Ngồi chờ cái người ở trong biển đến từ hành tinh không biết tên.”

“Show sống còn này kích thích nhất chính là sự điên cuồng của mỗi người trước khi chết, đáng tiếc người này chết ở trong biển, chỉ có thể giãy giụa tuyệt vọng, chẳng nói được lời nào.”

“Đây là tuyển thù của hành tinh nào? Lam Tinh hả? Chưa từng nghe qua, là hành tinh rác nào thế?”

“Lần này có tuyển thủ của hành tinh rác gia nhập để mua vui cho chúng ta, hahaha, người của hành tinh rác chết rất nhiều, chờ tuyển thủ này cũng chết luôn.”

“Tiếp tục ngồi chờ.”

Những dòng chữ chi chít này khiến Hòa Ngọc vốn đang đau đầu lại càng đau hơn, giống như ngại cậu chết chưa đủ nhanh, một quãng ký ức xa lạ, thuộc về thân thể này cũng ùa vào trong đầu cậu.

Động tác giãy giụa của Hòa Ngọc dường như bị dừng lại, cây thủy sinh quấn lấy chân cậu, tiếp tục kéo cơ thể cậu xuống dưới, rơi vào trong bóng đêm.

Mà giờ phút này, ở bên ngoài màn hình, tại Lam Tinh.

Lãnh đạo của Lam Tinh – Vệ Gia Quốc lắc đầu: “Người này không được rồi.”

Người chịu trách nhiệm báo danh show sống còn ngồi bên cạnh ông ta – Trịnh Khắc, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Đây là chuyện có thể đoán trước được, Hòa Ngọc này, trông thì đẹp nhưng thực lực quá kém.”

Ngay cả họ khi đó chọn người này cũng là vì gương mặt cậu quá tinh xảo.

Bọn họ thầm nghĩ, có lẽ người xem ở Liên Bang Vũ Trụ có thể sẽ chú ý tới gương mặt của Hòa Ngọc, nhờ đó chú ý tới Lam Tinh cũng nên?

Tất cả các tuyển thủ của Lam Tinh đều là tự nguyện báo danh và bọn họ đã chọn theo hướng có lợi cho Lam Tinh.

Đừng cho rằng bọn họ khắc nghiệt, đây cũng là vì bất đắc dĩ.

Lam Tinh cần thu hút sự chú ý của Liên Bang Vũ Trụ, hơn nữa tán thành bọn họ, cho dù chỉ là một chút khả năng nhỏ bọn họ cũng sẽ thử.

Sở dĩ Lam Tinh vội vàng như thế là vì nửa năm trước, nền văn minh ở hành tinh khác đột nhiên liên hệ bọn họ, lệnh cho bọn họ phải phái mười nghìn người tham gia show sống còn.

Đi cùng với niềm vui bất ngờ là áp lực xông tới.

Sự phát triển của hế giới ngoài hành tinh đã vượt quá sức tưởng tượng của họ, khoa học kỹ thuật càng tiên tiến hơn, hành tinh robot, năm hành tinh chính Liên Bang, siêu năng lực…

Trong hoàn cảnh như thế này, một khi Lam Tinh bị hành tinh khác tấn công, nhất định sẽ thua!

Bọn họ có thể đột ngột liên hệ với bọn họ, cũng có thể đột nhiên tấn công bọn họ.

Cả Lam Tinh đều cuống cuồng, trong tình hình quan trọng thế này, hành tinh nhỏ mới ra đời như Lam Tinh cần phải nhanh chóng tranh thủ gia nhập Liên Bang Vũ Trụ, đạt được sự tán thành của Liên Bang Vũ Trụ.

Ít nhất, trước khi họ thật sự trưởng thành, họ cần có sự bảo vệ từ Liên Bang Vũ Trụ.

Đáng tiếc, khoa học kỹ thuật của họ không phát triển, cũng không có nhân vật mạnh nào có thể nói chuyện ở Liên Bang Vũ Trụ. Liên Bang Vũ Trụ không đáp lại họ, lời xin xỏ của họ vẫn không hề được hồi đáp.

Hiển nhiên, Liên Bang Vũ Trụ chỉ muốn họ tham gia dự cuộc thi, vốn dĩ chẳng để hành tinh của họ vào mắt.

Không còn cách nào khác, sự chú ý của Lam Tinh chỉ có thể đặt trên những người tham gia show sống còn một lần nữa, tìm kiếm cơ hội đột phá theo hướng này.

Được gọi là “Sân thí luyện chết chóc”, “Hệ thống bồi dưỡng thần linh”, Show sống còn hàng đầu đã tổ chức mấy chục lần, ngoại trừ một vài lần bắt mắt vô cùng, sau này lại càng lúc càng khó coi.

Không chỉ không tạo ra thần, mà ngay cả chết chóc cũng chẳng thấy.

Lần này, ban tổ chức của Liên Bang Vũ Trụ quyết định đấu tranh một lần.

Nếu không thể tạo ra thần vậy thì lấy “chết chóc” làm điểm thu hút người xem.

Trước kia chỉ có những hành tinh của Liên Bang Vũ Trụ mới có thể tham gia báo danh, lần này bọn họ còn gọi những nền văn minh chưa đạt tới đẳng cấp cao cấp, cưỡng ép những “hành tinh cấp thấp” này gia nhập Liên Bang.

Ví dụ như Lam Tinh.

Vì thế, Lam Tinh và vũ trụ được kết nối với nhau, đồng thời bị yêu cầu cử mười nghìn người tham gia Show sống còn đỉnh lưu ma quỷ này.

Mười nghìn người tham gia, lại chỉ có thể có một người còn sống ra khỏi trận đấu.

Đây là trận cuồng hoan của vũ trụ, bọn họ chờ xem “người của hành tinh cấp thấp” bị tàn sát như thế nào, chờ xem những người này bị “nền văn minh cao cấp” của bọn họ nghiền nát thế nào.

Lạc hậu thì sẽ bị đánh, lời nói của Lam Tinh không có trọng lượng, không thể làm gì khác, nhất định phải tham gia, cũng nhất định phải tham gia cho thật tốt.

Số lượng người báo danh của Lam Tinh hơn chục triệu, mà họ cũng tuyển chọn mười nghìn người từ trong đó ra.

Lãnh đạo ưu tiên cân nhắc lựa chọn những người phạm nhân bị tử hình, dù sao tuyển thủ của Lam Tinh vào trận tranh tài gần như sẽ bị phán án tử hình, hơn nữa lại còn chết vô cùng đau khổ, Liên Bang cưỡng ép bọn họ phải mười nghìn người tham gia, mà dạng người như này là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhưng cũng vào lúc này, họ ôm lấy một tia hy vọng, chờ mong Lam Tinh có thể nắm chặt lấy cơ hội này.

Cho nên họ lại chọn lựa trong số những người tự nguyện báo danh các nhà khoa học, bác sĩ, lính đặc chủng, tuyển thủ quyền anh…

Hòa Ngọc là trường hợp đặc biệt, họ chọn vì vẻ ngoài khiến người ta phải chú ý của Hòa Ngọc.

Tuyển thủ báo danh có một số người là vì Lam Tinh, cũng có một ít là vì một một phần chục triệu khả năng “có thể trở thành thần”.

Lam Tinh lại còn yêu cầu tuyển thủ dự thi có thể khiến Lam Tinh thành danh, chỉ cần trong số họ có người có biểu hiện tuyệt vời, vào được mười vị trí đầu trong bảng xếp hạng thì Lam Tinh có thể nhận được sự chú ý của Liên Bang Vũ Trụ, có khả năng lời cầu xin của bọn họ sẽ được phê chuẩn.

Show sống còn này là việc trọng đại nhận được sự chú ý của toàn vũ trụ, là sự sống còn của Lam Tinh.

Người Lam Tinh còn chưa gia nhập Liên Bang Vũ Trụ, không phải công dân, không thể đăng ký tài khoản, không thể bỏ phiếu, cũng không thể gửi đạn mạc (*), nhưng họ có thể xem, toàn bộ Lam Tinh đều đang xem phát sóng trực tiếp.

(*) Đạn mạc: là những dòng bình luận được xuất hiện ngay trên màn hình livestream.

Bọn họ mong chờ tuyển thủ của Lam Tinh sẽ có biểu hiện tuyệt vời khiến vũ trụ khiếp sợ, để Lam Tinh trở nên vẻ vang.

Bọn họ chờ mong tuyển thủ của Lam Tinh có thể đánh vỡ những hiểu biết về bọn họ của những công dân Liên Bang đang xem kịch vui.

Bọn họ cầu nguyện cho tuyển thủ của Lam Tinh.

Nếu tuyển thủ của Lam Tinh có ai có thể trở thành người chiến thắng duy nhất, trở thành ngôi sao hàng đầu của vũ trụ.

Bọn họ nghĩ cũng không dám!

Nhóm lãnh đạo của Lam Tinh ngồi xem phát sóng trực tiếp trong phòng họp, nhìn những đạn mạc bay qua trên màn hình, ánh mắt có chút thất vọng.

“Đáng tiếc, so với giá trị nhan sắc, hình như người của Liên Bang Vũ Trụ càng chú ý thực lực hơn.”

Vệ Gia Quốc lại lắc đầu lần nữa: “Tuyển thủ Hòa Ngọc này thật đáng tiếc. Cậu ta không phải phạm nhân tử hình, nếu có người nhà thì nên phát ít tiền trợ cấp đi. Được rồi, chuyển qua Bạc Kinh Sơn bên cạnh đi, cậu ta đã cướp được thuyền cứu sinh, rất có hy vọng có thể vượt qua vùng biển này.”

Trịnh Khắc gật đầu, vươn tay muốn chuyển cảnh.

Thượng tướng Diệp Khai Quân ở bên cạnh ngạc nhiên nói: “Từ từ đã!”

Giọng nói ông ấy vô cùng kinh ngạc, đôi mắt mở lớn, không thể tin nổi mà nhìn vào màn hình.

Vệ Gia Quốc vốn dĩ vì không đành lòng mà rời mắt khỏi màn hình giờ lại nghi ngờ quay lại nhìn, ngay sau đó, trong mắt ông ta cũng ngập tràn vẻ kinh ngạc.

Chỉ thấy trên màn hình —

Người đàn ông bị cây thủy sinh quấn lấy chân kéo xuống nước vốn đã không còn hô hấp lại đột nhiên có một nguồn sức mạnh dâng lên, cậu đột ngột mở mắt, thân thể ở trong nước cong lại, cả người cuộn tròn lại!

Bọn họ còn chưa nhìn thấy rõ ràng thì cậu đã cắt đứt cây thủy sinh dưới chân, cả người bật lên rồi nhanh chóng vọt lên từ dưới đáy biển, xông thẳng tới mặt nước!

Đám người Vệ Gia Quốc sợ ngây cả người.

Vào giờ phút này, đạn mạc cũng bay đầy màn hình —

“Thế mà còn sống được?”

“Trời ạ, làm thế nào mà cậu ta cuộn tròn người cho đầu chạm đến chân ngay ở dưới nước được vậy chứ?”

“Tôi phải tua lại xem mới được…”

“Chẳng thú vị, người của hành tinh rác còn chưa chết, tôi đi xem người hành tinh rác khác chết!”

“Đừng sốt ruột, nguy hiểm ở trong nước rất nhiều, cậu ta không có sức cũng sống không được đâu.”

Ở giữa màn hình, người đàn ông đang khuấy động nước biển, gương mặt cậu tái nhợt, đôi mắt sáng như sao trời càng trở nên sâu sắc hơn cả nước biển xung quanh, rất mê người, dáng người bơi lội uyển chuyển, cơ thể cậu nhanh chóng trồi lên mặt nước.

Vệ Gia Quốc thở phào một hơi: “Vận may khá —” khá tốt.

Giọng ông ta đột nhiên im bặt.

Hòa Ngọc vừa mới ló đầu ra khỏi mặt nước, ngay trước mặt cậu là một con cá lớn dài tới năm mươi mét đột nhiên xuất hiện, há to miệng về phía cậu!

Cái miệng nó to như chậu máu, lúc nó lao tới cũng hình thành một cơn lốc xoáy lớn, giống như muốn nuốt cả người lẫn nước quanh đó vào cùng nhau.

“Rào —”

Cùng với tiếng động này, con cá lớn xuất hiện ở vị trí vốn dĩ của Hòa Ngọc, sóng biển xung quanh cuộn lên, bọn họ loáng thoáng nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng của con cá lớn.

Phòng họp đang phát sóng trực tiếp trở nên yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Vệ Gia Quốc lẩm bẩm: “… kém”, nối tiếp câu vừa rồi.

Chẳng phải là vận may quá kém sao?

Khó khăn lắm mới tránh thoát được dưới nước để ngoi lên, lại ngay lập tức chui vào miệng cá.

Rốt cuộc là xui xẻo tới cỡ nào chứ.

Trịnh Khắc lắc đầu, vươn tay chuẩn bị chuyển màn hình, đạn mạc của người xem cũng ít đi một nửa.

Hòa Ngọc đã chết, phát sóng trực tiếp thuộc về cậu cũng sắp biến mất.

Ngay khoảnh khắc Trịnh Khắc chuẩn bị ấn nút tắt, sóng nước trên màn hình dần trở về như bình thường, bộ dáng hoàn chỉnh của con cá lớn lộ ra.

Tay Trịnh Khắc đồng thời cũng cứng đờ.

Đôi mắt ông ta lại trừng lớn một lần nữa, thậm chí còn lố hơn cả lúc nãy, tròng mắt lớn tới muốn rớt ra luôn. Ông ta há to miệng vì khiếp sợ, cả người dại ra, gân xanh trên trán cũng nổi lên, trong chớp mắt tay ông ta siết chặt lấy con chuột.

Vệ Gia Quốc và đám người bên cạnh cũng có phản ứng giống ông ta y như đúc, đạn mạc cũng bỗng nhiên trở nên trống trải, giống như trong khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều bị kinh hãi tới nỗi không có bất cứ phản ứng gì.

Trên màn hình, nửa cái đầu của cá lớn nổi trên mặt nước, mà trên đầu của nó có một người đang nằm, là Hòa Ngọc vừa “bị nuốt vào”.

Cậu cứ lẳng lặng nằm trên đầu cá, mắt híp lại, giống như cậu đã ở chỗ đó từ đầu vậy.

Phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn, Hòa Ngọc vẫn chưa chết.

Một lúc lâu sau đó, giọng Diệp Khai Quân khàn đi —

“Tua lại… Xem lại xem chuyện gì vừa xảy ra…”

Phát sóng trực tiếp được tua lại, quay chậm lại.

Bọn họ thấy rõ ràng chuyện gì đã phát sinh trong chớp mắt đó.

Cái miệng cá khổng lồ mở to, cắn về phía Hòa Ngọc, cái mồm to như chậu máu này hoàn toàn có thể nuốt gọn Hòa Ngọc vào trong!

Trong chớp mắt khi nó cắn xuống, Hòa Ngọc đạp chân xuống, gương mặt gầy yếu tái nhợt tiến tới gần hàm trên của con cá lớn.

Sau đó, cậu nhanh chóng lộn mèo trong nước, cơ thể như không có xương, dán lên hàm trên của cá lớn, dùng tư thế vô cùng xảo quyệt mà lộn người lại, lật người lên người cá lớn.

Động tác trôi chảy như lụa, giống như đang biểu diễn nghệ thuật chứ không phải đang tránh né một cú đớp chết chóc của cá lớn.

Cậu đang ở một vị trí rất tốt, cá lớn không thấy được đỉnh đầu mình, thân thể cậu lại gầy yếu, cơ thể nhỏ bé của loài người rất khó khiến cho con cá lớn để ý.

Đương nhiên, e là con cá này cũng không ngờ sẽ có người dám nằm trên đỉnh đầu nó.

Nó dừng tại chỗ, giống như đang suy ngẫm xem tại sao bản thân vừa nuốt đồ ăn vào mà lại chẳng có cảm giác gì cả?

Vì đồ ăn quá nhỏ sao?

Trong mắt cá lớn lóe lên vẻ hoang mang, sau đó nó nhìn ra xung quanh, không ngửi được mùi đồ ăn, rồi nhắm mắt nổi trong nước.

Nó cứ thế để ánh sáng mặt trời chiếu lên đỉnh đầu mình, dáng vẻ lười biếng.

Phòng họp ở Lam Tinh đang phát sóng trực tiếp trở nên rất yên tĩnh, mà đạn mạc đã bay đầy màn hình chỉ trong chớp mắt —

“Tua lại mà xem! Trời ạ, người này phản ứng thật nhanh mà!”

“Hơn nữa thân thể cậu ta rất dẻo dai, là siêu năng lực sao?”

“Cậu ta tên gì thế? Tốt thật, cậu ta đã thành công hấp dẫn sự chú ý của tôi, tôi muốn xem thử vận may của cậu ta có thể tốt tới thế nào!”

“May mắn +1”

“Tôi thấy thế này không thể gọi là may mắn được… từ việc thoát khỏi cây thủy sinh cho tới chạy trốn miệng cá lớn, tuyển thủ số 2333 vẫn là có chút năng lực…”

“Vậy cũng vô dụng, cậu ta còn đang ở trên đầu cá lớn chưa đi, lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện!”

Đạn mạc trên phát sóng trực tiếp vô cùng náo nhiệt, Vệ Gia Quốc nhảy dựng lên, ông ta có chút chờ mong nhìn màn hình.

Trịnh Khắc ở bên cạnh nhíu mày: “Sao cậu ta còn chưa nghĩ cách để rời đi?”

Diệp Khai Quân nói: “Đúng vậy, bây giờ cá lớn đang thả lỏng tinh thần, cậu ta không nhanh chóng rời đi, tới lúc cá lớn hoạt động trở lại thì không thể chạy thoát được!”

Trịnh Khắc thở dài: “Vẫn là quá ít kinh nghiệm! Trước kia Hòa Ngọc chỉ là ngôi sao tuyến mười tám, chưa hề trải qua huấn luyện đặc thù. Lúc nãy may mắn trốn thoát, sau này…”

Ông ta không nói câu tiếp theo, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ.

Cho dù là bọn người Vệ Gia Quốc hay là công dân vũ trụ đang xem phòng phát sóng trực tiếp, bọn họ đều nghi hoặc, vì sao Hòa Ngọc lại không nhân cơ hội này rời đi?

“Lá gan cậu ta lớn vậy sao?”

“Ha ha, đây là đi tìm chết mà? Cá lớn ở biển cũng không phải trò đùa!”

“Chẳng thú vị, tôi đi đây.”

“Tôi phải xem cậu ta chết như thế nào, lá gan người này lớn quá, chắc chắn lúc chết cũng khó coi lắm.”

Có điều…

Hòa Ngọc xem nội dung trên đạn mạc, khóe môi cậu cong cong lên thành một nụ cười nhỏ tới mức khó có thể nhìn thấy được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp