Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 2: VÒNG TUYỂN CHỌN TRÊN BIỂN (2)


8 tháng

trướctiếp

Không phải lá gan Hòa Ngọc lớn tới mức không nghĩ cách để thoát đi, mà là giờ phút này cậu căn bản không thể rời đi!

Cậu vừa mới dùng hết sức để trốn thoát, không chỉ không còn sức mà còn hoàn toàn kéo căng cơ bắp.

Đây đã không còn là cơ thể được tập luyện cả chục năm trước kia của cậu, tính mềm dẻo không mạnh mẽ như thế, một loạt động tác lúc nãy cậu làm ra trông có vẻ tự nhiên nhưng hậu quả lại rất nghiêm trọng.

Hòa Ngọc gian nan gỡ mắt kính xuống, híp mắt lại, nhìn lên không trung trên đỉnh đầu, đón lấy ánh mặt trời.

Trên gương mặt tái nhợt dễ nhìn còn mang theo chút cảm giác vỡ vụn, rất dễ khiến người khác dâng lên ý nghĩ muốn bảo vệ, muốn dâng tất cả mọi thứ lên trước mặt cậu.

Nhưng nếu đối diện với đôi mắt sâu thẳm mê người kia thì có thể phát hiện trong đó chẳng có vẻ yếu ớt và u buồn nào, ngược lại, trong đôi mắt đó ngập tràn vẻ bất khuất, cứng cỏi và điên cuồng.

Cậu tên là Hòa Ngọc, nhưng không phải Hòa Ngọc của thế giới này.

Từ nhỏ cậu đã luyện tập biểu diễn xiếc, sau đó lại gia nhập công ty làm thực tập sinh, vất vả luyện tập mười năm, tham gia show sống còn ra mắt ở vị trí center với số phiếu cao hơn rất nhiều lần so với người thứ hai, trở thành thần tượng trong nước đầu tiên có năng lực nghiệp vụ gây chấn động thế giới.

Từ khi ra mắt, Hòa Ngọc vẫn luôn gắn với từ “đỉnh lưu”, thậm chí còn mở ra một thời đại thuộc về riêng mình.

Nhưng cậu cũng không vì thế mà thỏa mãn.

Qua năm thứ hai, Hòa Ngọc chuyển qua làm diễn viên.

Lúc đó có bao nhiêu người nói cậu sẽ đi xuống? Thậm chí có người còn đem hành động chuyển qua nghề diễn của cậu gọi là “mất tư cách thần tượng”.

Nhưng chỉ trong gần hai năm, Hòa Ngọc đã dùng tác phẩm và thực lực nói cho mọi người biết:

Cậu là diễn viên trời sinh.

Thị đế, ảnh đế, nổi tiếng toàn cầu, mỗi bước đi của cậu đều khiến người ta chấn động, cũng rất đương nhiên.

Đêm qua, Hòa Ngọc được trao tặng danh hiệu “Tượng danh vọng dành cho diễn viên - Thủy Lam Tinh”.

Ở trong cái ngành công nghiệp này, cậu đã đi tới đỉnh cao, là kiêu ngạo của vô số người hâm mộ.

Nhưng đối với bản thân Hòa Ngọc, sau đêm qua, dường như cậu đã đánh mất hứng thú với thế giới kia.

Không ngờ vừa mất hứng thú, cậu ngủ một giấc, tỉnh lại thì đã đi vào một thế giới khác.

Bối cảnh của thế giới này và thế giới kia của cậu rất giống nhau, có điều ở thế giới kia của cậu có rất nhiều quốc gia, mà ở thế giới này, Lam Tinh chỉ có một quốc gia mà thôi.

“Hòa Ngọc” ở đây cũng xuất thân từ show sống còn, nhưng điểm khác biệt giữa hai người là, nguyên chủ bởi vì “gương mặt xuất chúng, năng lực nghiệp vụ bình thường”, debut ở vị trí thứ hai.

Có điều tác phong hành sự của nguyên chủ vô cùng không có tự giác của một thần tượng, nói chuyện không biết lựa lời, lúc nổi tiếng nhất cũng chính là vào giai đoạn show sống còn kia, sau khi ra mắt, độ chú ý của cậu ấy giảm mạnh, nhanh chóng flop tới không tìm được người này.

Cậu ấy đăng ký tham gia Show sống còn đỉnh lưu chỉ là để lăng xê, không ngờ rằng bên trên thật sự chọn cậu ấy, vì thế nguyên chủ cũng muốn hỏng mất rồi.

Show sống còn đỉnh lưu quả thật là một cơ hội để lên đỉnh cao, do có thể tiếp xúc với vô số những nhân vật có năng lực siêu nhiên, nhưng toàn bộ mười triệu tuyển thủ của toàn vũ trụ, cuối cùng chỉ có một người có thể sống sót đi ra!

Ai cũng biết, Liên Bang Vũ Trụ mời bọn họ chỉ là để làm nền!

Để xem họ mất mặt như thế nào, xem bọn họ đi vào chỗ chết.

Có thể nghĩ ra được cảnh tượng của người Lam Tinh trong chốn này.

Nguyên chủ không cảm thấy bản thân sẽ có vận may như vậy, nếu không phải vì không có can đảm tự sát thì cậu ấy đã không tới đây.

Show sống còn đỉnh lưu chỉ cần đăng ký, nhận số báo danh, tới đúng lúc đó sẽ tự động tiến vào show sống còn, muốn tránh cũng không cách nào tránh nổi.

Một khi vào đó rồi, hoặc là một bước lên đỉnh cao, trở thành người chiến thắng duy nhất, là đỉnh lưu của vũ trụ, hoặc là chết ở trong đó, vĩnh viễn biến mất trong vũ trụ.

Người tới từ Lam Tinh hai bàn tay trắng, chẳng có chút ưu thế nào so với những người khác của Liên Bang Vũ Trụ.

Tuy nói vào show sống còn không thể mang theo gì, nhìn thì có vẻ công bằng, nhưng người của các hành tinh khác có được năng lực đặc thù sẽ mạnh hơn người Lam Tinh rất nhiều, họ có thể tự mình chế tạo vũ khí, dược phẩm, thậm chí còn thể sử dụng năng lực đặc thù của chính bản thân để vượt ải dễ dàng hơn gấp mấy lần so với các hành tinh nhỏ yếu khác.

Show sống còn đỉnh lưu là một show sống còn vô cùng tàn khốc, quy tắc đơn giản, giống như vượt qua từng màn một trong trò chơi vậy, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, đạt đủ điểm tích lũy là có thể qua ải tiếp theo.

Đồng thời, sau mỗi vòng tuyển chọn, mỗi công dân của Liên Bang Vũ Trụ ở mỗi vòng đều có một lần bỏ phiếu, một lá phiếu tương đương với một điểm tích lũy, tuyển thủ đã được bầu chọn đủ phiếu thì không cần vượt ải nữa mà có thể trực tiếp vào vòng thi đấu tiếp theo.

Cho nên độ nổi tiếng vô cùng quan trọng.

Giữa các tuyển thủ, đại đa số thời gian có thể chém giết lẫn nhau, nhặt trang bị bị rơi ra của đối phương.

Cũng có thể hợp tác để hoàn thành nhiệm vụ, đạt được khen thưởng hoặc là đánh quái nhặt trang bị.

Hòa Ngọc vẫn chưa biết tình hình của những ải sau thế nào, nhưng yêu cầu của nhiệm vụ tuyển chọn, từ khi mới vừa bước vào cuộc thi đấu đã thông báo cho tất cả các tuyển thủ.

[Lên bờ.]

Cậu có số báo danh 2333, vào thời khắc khi show sống còn bắt đầu, tất cả các tuyển thủ dự thi đều bị kéo tới thế giới này.

Thế giới này được gọi là thế giới nước biển, nhìn tên đoán nghĩa, gần như cả thế giới này đều là nước, mà trong nước biển sẽ có vô số quái vật đáng sợ sinh sống, vô cùng hung ác tàn bạo. ( truyện trên app tyt )

Nhưng trong thế giới nước biển đầy tuyệt vọng này còn có một hòn đảo nhân tạo biệt lập, đây là cơ hội duy nhất của các tuyển thủ!

Hòn đảo biệt lập có thể chứa một triệu người, một khi có đủ một triệu người bước lên hòn đảo, những người khác sẽ vĩnh viễn ở lại thế giới nước biển, trở thành đồ ăn của quái vật trong biển…

Mười triệu người chỉ lấy một triệu người, loại bỏ chín triệu người!

Không cần phân tích nữa, chỉ cần tìm được hoàn đảo biệt lập, lên được bờ tức là sống.

Không tìm thấy hòn đảo biệt lập hoặc là không lên đó kịp, thì chính là chết.

Hòa Ngọc: “…”

Trúng tuyển giữa biển rộng…

Cái này con mẹ nó “Thật sự là tuyển chọn giữa biển” đấy.

Nguyên chủ biết bơi, nhưng bất đắc dĩ năng lực quá kém, vừa đi vào thế giới này không bao lâu, chân đã bị cuốn lấy, kéo vào trong biển tối.

Bây giờ, Hòa Ngọc trở thành cậu, cậu sẽ thay thế cậu ấy tham gia show sống còn này.

Hòa Ngọc hít một hơi thật sâu.

Cậu nâng tay lên, che trước mặt mình, cũng che mất đôi mắt đang dần trở nên hưng phấn kia.

Đúng vậy, hưng phấn.

Trong thế giới kia của Hòa Ngọc, những người quen biết cậu đều biết rằng.

Cậu là “người biểu diễn trước ống kính, là nghệ thuật gia hành động” trời sinh.

Chỉ cần có ống kính, cậu chính là vị thần hoàn mỹ, hoặc là nói, cậu có thể ngụy trang thành vị thần hoàn mỹ.

Hòa Ngọc yêu màn ảnh, cũng hưởng thụ sự chú ý, cái cả đời cậu theo đuổi chính là “sự chú ý của thế giới”, cậu thích được mọi người chú ý, nhìn chăm chú, cũng thích được mọi người quan tâm tới từng bước đi một của mình.

Bây giờ, Show sống còn đỉnh lưu mang tới sự chú ý không chỉ là “thế giới”, mà còn là toàn vũ trụ!

Còn có cơ hội nào càng tốt hơn cái này sao?

Cơ hội như vậy ở trước mắt, làm sao Hòa Ngọc có thể không phấn khích được chứ?

Cậu mới vừa “qua ải một cách hoàn mỹ” thì đã ngay lập tức tiến vào màn mở đầu của “bản nâng cấp” thế giới mới, ngọn lửa trong lòng cậu trông chớp mắt đã bùng cháy lên.

Còn về xác suất 99.999999% chết trong show sống còn?

Hòa Ngọc chẳng thèm sợ chút nào, so với cái chết, cậu càng sợ hãi sự mờ nhạt trong biển người hơn.

Cứ nghĩ tới đây là một show sống còn được toàn vũ trụ chú ý, cơ thể cậu hơi run run, sự run rẩy đến từ sâu thẳm trong linh hồn và sự điên cuồng phản chiếu trong mắt cậu.

Cho nên, cậu che đôi mắt mình đi.

Đạn mạc —

“Người này… Đang làm gì thế?”

“Không phải là đang chuẩn bị đi ngủ đấy chứ?”

“Phục thật… còn ngại bản thân chết không đủ nhanh à, đáng tiếc cho cái dáng người linh hoạt kia.”

“Tôi đi trước đây, cậu ta mà chết thì nhắn tin cho tôi nhé, tôi muốn tới xem.”

“Hôm nay tôi sẽ ở lại phòng phát sóng trực tiếp này, nhất định phải nhìn cậu ta không thể không chết!”

Phòng họp Lam Tinh đang xem phát sóng trực tiếp cũng im ắng. Một lúc lâu sau, Trịnh Khắc nói: “Chuyển qua phòng phát sóng trực tiếp khác đi, xem đám người Bạc Kinh Sơn.”

Phòng phát sóng trực tiếp này bọn họ không xem được nữa!

Vất vả lắm mới tránh thoát khỏi nguy hiểm, vì sao Hòa Ngọc không nghĩ cách rời đi mà ở lại đó ngủ?

Chờ chết sao?!

Phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc gần như không có đạn mạc, nhưng nếu nhìn số người đang xem ở góc trái bên trên màn hình sẽ phát hiện ra lượng người xem vô cùng kinh người, so với một ít tuyển thủ của hành tinh chính có biểu hiện đột phá thì càng cao hơn nhiều!

Hơn nữa, con số biểu thị số lượng người xem trực tiếp vẫn luôn tăng lên, đủ để chứng minh có một số lượng không ít khán giả không ngừng vào xem rồi lại không ngừng thoát ra ngoài.

Dù sao trước mắt đây là người duy nhất, nằm trên đầu của con cá lớn đầy nguy hiểm, rồi ngủ.

Có người vào phòng phát sóng trực tiếp đặt câu hỏi: “Cậu ta còn đang ngủ hả?”

Trên đạn mạc có người trả lời: “… Đúng, vẫn đang ngủ.”

Người đó rời đi.

Hai giờ sau, người đó quay lại: “Vẫn còn đang ngủ sao?!”

Trên đạn mạc lại có người trả lời: “… Không sai, tới động cũng chẳng động lấy một cái, nếu không phải phòng phát sóng trực tiếp còn đang chiếu thì chúng tôi đều nghi ngờ cậu ta chết mất rồi.”

Người đó: “…”

Ngay cả nhóm lãnh đạo ở trong phòng hội nghị tại Lam Tinh đang xem phát sóng trực tiếp cũng đang không ngừng chuyển màn hình.

Xem các tuyển thủ dự thi khác, sau đó lại không kiềm được mà chuyển màn hình quay lại, xem thử xem có phải Hòa Ngọc vẫn còn đang nằm đó không…

Vô cùng quỷ dị.

Người này… Có độc!!

Trên quảng trường (*) nói chuyện phiếm của Show sống còn đỉnh lưu có một đề tài yên lặng xuất hiện.

(*) Quảng trường: Khi tìm kiếm một từ khóa trên Weibo thì tất cả những bài hiển thị trong từ khóa đó được gọi là quảng trường.

#Hai tiếng đồng hồ, cậu ta còn đang ngủ… Khi nào dậy vui lòng đá tôi một cái, cảm ơn.#

Bình luận 2: Hai giờ năm phút, còn đang ngủ.

Bình luận 3: Hai giờ mười phút, vẫn đang ngủ.

Bình luận 4: ??? Mấy người đang nói gì á, giải thích thắc mắc chút đi.

Bình luận 5: Share: Phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc. Tự mình vào xem đi.

Bình luận 6: Xem xong rồi và đã trở lại, tôi rất khiếp sợ, cậu ta tỉnh ngủ thì cũng mong đá tôi một cái.

Bình luận 321: Rốt cuộc cậu ta cũng tỉnh ngủ!!

Bình luận 322: Một người tới từ hành tinh rác không biết tên cũng đáng được mấy người chú ý tới thế sao? Ha ha.

Bình luận 323: Đồng ý, một tuyển thủ dự thi từ hành tinh rác, tới thân phận công dân vũ trụ còn không có, dựa vào cái gì mà được nhiều người chú ý tới thế? Cũng chẳng có gì đặc biệt cả.

Bình luận 324: Thật chẳng hiểu tại sao ban tổ chức lại mời cái hành tinh rác này tới!

Người Lam Tinh chỉ có thể xem không thể lên tiếng, nhìn thấy có người gọi Lam Tinh là “hành tinh rác không biết tên” tức giận tới mức mặt tái cả đi.

Nhưng mà Lam Tinh vẫn chưa có thân phận công dân vũ trụ, cả việc chửi lại cũng không làm được!

Tại phòng ký túc xá nào đó ở Lam Tinh.

Trương Vũ tức giận tới mức đập bàn: “Những người này dựa vào cái gì mà chế nhạo Lam Tinh chúng ta?”

“Chẳng còn cách nào, bọn họ nghĩ mình là công dân vũ trụ, mình cao cấp nhất! Thật sự hy vọng tuyển thủ Lam Tinh chúng ta tham gia thi lần này có thể vả mặt bọn họ, trút giận thay cho Lam Tinh.”

Bạn cùng phòng hít một hơi thật sâu: “Xem phòng phát sóng trực tiếp của Bạc Kinh Sơn, Triệu Bằng Khí và Cao Kiến Minh bọn họ đi, bọn họ rất có hy vọng có thể tạo nên tên tuổi.”

Một người là lính bộ đội đặc chủng, một người là ông vua đấm bốc, một người là hung thủ trong vụ án giết người liên hoàn, đây đều là những người khá được Lam Tinh coi trọng.

Người cuối cùng tuy nhân phẩm thối nát, tham gia cuộc thi này cũng coi như một kiểu tra tấn khác, nhưng nếu nói về thực lực, hẳn là anh ta có thể đi xa hơn rất nhiều so với các tuyển thủ khác của Lam Tinh.

Trương Vũ hơi hòa hoãn một chút, một lúc lâu sau cậu ta mới nói: “Hay là cứ xem Hòa Ngọc trước đi? Cậu ta mở mắt, tao muốn xem thử cậu ta phản ứng thế nào…”

Bạn cùng phòng: “…”

Ngón tay cậu ta chuyển màn hình, trong miệng lại lẩm bẩm: “Đừng nhìn bây giờ Hòa Ngọc được chú ý cao, nhưng thật ra e rằng cả vòng tuyển chọn này cậu ta cũng không qua được.”

Trương Vũ thở dài: “Cá lớn sẽ lặn xuống, Hòa Ngọc… Hừ, uổng cho hai lần trước cậu ta tránh được rồi, thật sự là linh hoạt vượt quá mức bình thường mà, đáng tiếc, quá đáng tiếc.”

Cậu ta lắc đầu, dường như đã chắc chắn Hòa Ngọc sắp chết rồi.

Cậu đã nằm năm tiếng, khi cá sắp lặn xuống biển, Hòa Ngọc mở mắt.

Người xem đã đợi cậu năm giờ, chi phí chìm (*) quá là cao.

(*) Chi phí chìm là chi phí đã xảy ra và không thể thay đổi được bởi bất kỳ quyết định nào trong hiện tại và tương lai.

Cũng bởi vậy, khi cậu trợn mắt gần năm phút, một số lượng lớn người xem xông vào trong phòng phát sóng trực tiếp, lượng người xem tăng lên thành một đường thẳng, thậm chí còn trực tiếp làm cho ảnh bìa của phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc nằm ở vị trí trung tâm của khu vực tuyển chọn.

Tuyển thủ dự thi Show sống còn đỉnh lưu quá nhiều, khi một người xem tuyển chọn, trước mặt họ sẽ hiện ra vô số những trang bìa của các phòng phát sóng trực tiếp.

Số người xem càng nhiều, số người ủng hộ càng cao thì trang bìa của người đó càng lớn, càng nằm gần vị trí trung tâm, càng dễ được người khác chú ý tới.

Còn những phòng phát sóng có số người xem thấp, số người ủng hộ thấp, nằm lẫn trong vô số những trang bìa nhỏ, cần phải lướt tới, phóng to lên mới có thể tìm được.

Vòng tuyển chọn không cần người xem bỏ phiếu, cho nên chỉ lấy số lượng người xem để hiển thị trang bìa lớn hay nhỏ.

Phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc nằm khoảng vòng thứ ba, ở giữa còn rất nhiều tuyển thủ dự thi có danh tiếng, nhưng cho dù là vị trí này cũng đủ khiến rất nhiều tuyển thủ tha thiết ước mơ!

Tâm trạng của người lãnh đạo Lam Tinh vô cùng phức tạp, đúng vậy, từ sau khi Hòa Ngọc mở mắt bọn họ cũng chuyển kênh qua đây.

Tò mò, thật sự là không kiềm được sự tò mò.

Trên màn hình, Hòa Ngọc lẳng lặng ngồi trên đầu con cá lớn.

Rồi sau đó, cậu lấy ra cặp mắt kính “đẹp chứ không xài được” đã bị bản thân gỡ xuống kia, chậm rãi đeo lên.

Dáng vẻ thong dong ưu nhã vô cùng, giống như bản thân cậu chẳng phải đang ngồi trên đầu cá lớn mà đang nhàn nhã ở trong nhà mình.

Thượng tướng Diệp Khai Quân xem tới mức sốt ruột, không nhịn được vội vàng la lên một tiếng: “Mau mau chạy trốn! Đã năm giờ chiều rồi, cá lớn sắp lặn xuống biển rồi!”

Vệ Gia Quốc ở bên cạnh mím môi, bàn tay bởi vì căng thẳng mà nắm lại giờ đã được buông lỏng, giọng nói khàn khàn: “Cậu ta không nghe được…”

Vẻ mặt Diệp Khai Quân lập tức trở nên cứng đờ, sau đó thở dài, bất lực ngồi xuống.

Hòa Ngọc đeo mắt kính lên, sửa sang lại tóc tai và quần áo.

Da thịt cậu trắng nõn như ngọc, gương mặt tinh xảo xinh đẹp với những đường cong hài hòa, đi chung với cặp mắt kính 0 độ, chỉ thoáng chốc cả người cậu giống như đang phát sáng, lúc gương mặt không có biểu tình gì trông lạnh băng tới cực điểm.

Nghỉ ngơi năm tiếng đồng hồ khiến gân cốt bị kéo căng của cậu dễ chịu hơn nhiều.

Hơn nữa, cậu còn phát hiện được một vấn đề —

Không phải lúc nào cũng luôn nhìn thấy đạn mạc mà sẽ tùy lúc, giống như bây giờ, cậu không nhìn thấy nội dung của đạn mạc.

Nhưng cái này chẳng quan trọng, Hòa Ngọc cũng biết đại khái bọn họ sẽ nói cái gì.

Năm giờ chiều, cá lớn lặn xuống biển, đạn mạc bay đầy màn hình đều nói chờ Hòa Ngọc đi chết.

“Chờ cậu ta chết, ha ha, năm tiếng trước thì không biết trốn đi, bây giờ xứng đáng lắm.”

“Cái chết của cậu ta.”

“Người này không được, chết nhanh lên, tôi muốn đi xem phòng phát sóng trực tiếp của ông trùm Eugene – hành tinh Cơ Giới!”

Bọn họ đã nhận định Hòa Ngọc sẽ chết.

Cá lớn hoàn toàn lặn vào trong biển, hơn nửa thân thể của Hòa Ngọc cũng sẽ theo đó bị nước biển bao phủ, chỉ cần nó lặn sâu xuống một chút nữa, cậu sẽ không có cách nào có thể đứng vững vàng trên đầu cá lớn!

Mà cá lớn cũng sẽ phát hiện ra cậu.

Lúc này, ánh mắt sắc bén của Hòa Ngọc lóe lên, cậu đột nhiên gỡ dây thắt lưng trên quần jeans ra, nắm chặt lấy, quăng xuống dưới một cái, đập vào trong người cá lớn, gỡ ra một ít thịt trên người nó rồi dùng sức ném ra ngoài.

“Đùng!” Một tiếng vang nhỏ khiến mặt nước cách đó không xa bắn lên những gợn sóng nhỏ.

Trịnh Khắc đột nhiên đứng lên, không tin được mà nhìn vào màn hình, nói:

“Cậu ta điên rồi?! Đây là đang khiêu khích cá lớn sao!!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp