Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 7: VÒNG TUYỂN CHỌN TRÊN BIỂN (7)


8 tháng

trướctiếp

Đây là lần đầu tiên Hòa Ngọc nhặt trang bị ở hiện thực, đời trước vì muốn chơi giỏi một nhân vật trong trò chơi nên cậu đã chơi võng du được hơn một năm, đã từng nhặt trang bị ở trong trò chơi vô số lần. 

Trang bị trong trò chơi chỉ là đồ vật giả tưởng, mà ở Show sống còn đỉnh lưu này tất cả trang bị đều là thật. 

Chúng nó được vớt lên từ trong biển, cho nên trên bề mặt vẫn còn dính nước biển. 

Ba đồ vật, được đặt thẳng hàng. 

Đồ vật đầu tiên là một cây đao dài khoảng 50cm màu trắng bạc, trông vô cùng bình thường. 

Lúc Hòa Ngọc nhìn đến, trong đầu tự động hiện lên phần giới thiệu, đây là chức năng giới thiệu cơ bản của cuộc thi Show sống còn đỉnh lưu, chỉ dành cho những trang bị nhặt được. 

Một chiếc dao vô cùng bình thường, khi sử dụng điểm tích lũy năng lực chiến đấu được cộng thêm 3 điểm tích lũy. 

Hay thật, quả nhiên giống như bề ngoài, bình thường không có gì đặc biệt. 

Cái thứ hai là một viên châu tròn tròn, đi kèm với một sợi dây chuyền mảnh tinh tế, rõ ràng có thể đeo trên cổ như một chiếc vòng cổ. 

Một viên châu chuyển vận không hề tầm thường. Ghi chú: Châu chuyển vận sẽ biến đổi may mắn theo hướng trái ngược, cho nên nếu người may mắn đeo nó, vận may sẽ trở nên vô cùng xấu. 

Cái thứ ba là một quyển sách có bìa màu trắng, trên trang bìa viết Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu.

Sách tài liệu của Liên Bang Vũ Trụ không giống với Lam Tinh, dường như đều không thấm nước, có chống cháy không thì tạm thời còn chưa biết được. 

Một quyển sách căn bản của Liên Bang là tất cả những tác phẩm cơ bản về năng lực chiến đấu. 

Đao, châu chuyển vận, cuốn sách tác phẩm cơ bản, tất cả ba trang bị đã được mở ra, trông bộ dạng dường như cũng không tệ lắm, bao quát được tất cả mọi khía cạnh. 

Nhưng Hòa Ngọc có thể nhìn ra được giá trị của mấy món đồ này từ trong đạn mạc. 

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha” 

“Ha ha ha ha ha hức.” 

“Mẹ tôi ơi, tôi cười chết mất.” 

“Người tài nào trong Show sống còn đỉnh lưu đã sáng tạo ra được cái đao có 3 điểm tích lũy và quyển Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu vậy, người tài, đúng là tài năng mà.” 

“Cái người đến từ hành tinh rác này chắc chẳng hiểu gì, còn nghĩ mình đang nhặt được báu vật gì rồi.” 

Hòa Ngọc hơi nhướng mày. 

Đúng vậy, trước đó có lẽ cậu không hiểu, nhưng bây giờ thì hiểu rồi. 

Đạn mạc đã tiết lộ rất nhiều thông tin, ví dụ như nói ba thứ trang bị của cậu không hề có chút giá trị nào. 

Phần lớn trang bị đều là do vô số tuyển thủ trước để lại, sau khi chết trang bị của bọn họ bị rơi ra, vương vãi khắp nơi. 

Mà khi tiến vào thi đấu thì ngoại trừ năng lực của bản thân không thể mang thêm thứ gì, cho nên trang bị nọ kia đều là những người trước đó ở trong này làm ra được. 

Ngoài những thứ mà tuyển thủ bỏ lại còn có những bảo vật mà trước đây tổ chương trình Liên Bang xin được, làm cho tuyển thủ thèm nhỏ dãi, bao gồm cả những bảo vật tuyệt phẩm. 

Phải biết rằng Show sống còn đỉnh lưu này được gọi là “Hệ thống tạo thần”. 

Show sống còn đỉnh lưu đã tổ chức được mấy chục buổi rồi, cao thủ bên trong nhiều như mây, thứ tốt bên trong cũng nhiều như lông trâu vậy. 

Đây mới là nguyên nhân căn bản để vô số tuyển thủ trong Liên Bang mạo hiểm lớn như vậy tham gia. 

Nhóm người Vạn Nhân Trảm trước đó đã nhặt được vài món trang bị. 

Vạn Nhân Trảm đã mang mảnh khoáng thạch kia nhờ đồng đội là người của hành tinh Cơ Giới giúp thiết kế, tuyển thủ từ hành tinh Vũ Khí chế tạo ngay tại hiện trường cho anh ta một chiếc rìu, năng lực chiến đấu được cộng thêm 80 điểm tích lũy, tổng điểm tích lũy là 320 trở thành người có năng lực chiến đấu lớn nhất khu cạnh tranh. 

Trong tất cả những loại vũ khí đã được sở hữu, cái kém nhất cũng đều có thể tăng thêm được 10 điểm tích lũy năng lực chiến đấu. 

Cây đao này tăng lên được 3 điểm tích lũy năng lực chiến đấu, đúng là xứng với cái danh bình thường không có gì đặc biệt. 

Còn quyển sách kia nữa. 

Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu, thật sự là cơ bản, học sinh cấp ba ở Liên Bang ai cũng đều có một quyển. 

Bình luận vẫn đang “cổ vũ” tuyển thủ làm ra cây đao và tuyển thủ viết ra quyển sách này trong Show sống còn đỉnh lưu, đm đúng thật là người tài. 

Cuối cùng đến viên châu chuyển vận không tầm thường kia, người xem cũng cười to một trận. 

Có người nói. 

“2333 có thể tìm được ra trang bị như thế này và có thể sống sót hoàn toàn dựa vào sự may mắn của cậu ta, viên châu chuyển vận này có thể không phải thứ tốt gì đối với cậu ta, còn có thể là tai họa nữa. May mắn chuyển thành xui xẻo, đây cũng là trang bị sao ha ha ha.” 

“Cũng không phải đâu, ở Liên Bang có rất nhiều cửa tiệm bán châu chuyển vận, mỗi lần tăng thêm 10% may mắn cũng chỉ mất mười nghìn đồng liên bang. 2333 nhặt được trang bị châu chuyển vận này cũng vẫn rất lợi hại. Vì không có giới hạn số lượng ha ha ha.”  ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Cười xỉu, là fans của Vạn Nhân Trảm, chúng tôi muốn nói, mấy cái này tặng cho cậu ta - loại tuyển thủ không có kiến thức từ hành tinh rác.”

“Mọi người đừng cười cậu ta, mọi người nhìn xem 2333 đã nhờ cố gắng thành công nâng điểm tích lũy sức mạnh của mình từ 2 thành 5. Làm Vạn Nhân Trảm từ một rìu có thể chém được 160 Hòa Ngọc thành một rìu chỉ còn chém được 64 Hòa Ngọc thôi. Ha ha ha.” 

“Đi thôi, đi thôi, loại tuyển thủ xấu xí từ hành tinh rác này chẳng có gì đẹp, đợi đến khi cậu ta chết thì tôi lại tới.” 

Lam Tinh. 

Biểu cảm trên mặt Vệ Gia Quốc vô cùng phức tạp. 

Diệp Khai Quân bên cạnh thở dài: “Thật không biết nên nói gì đây, Hòa Ngọc may mắn mới nhặt được ba trang bị này, nhưng mấy thứ này thì, haiz.” 

Thanh đao và viên châu chuyển vận kia thì không cần phải nói, nhưng quyển sách Nguyên tắc cơ bản phát triển năng lực chiến đấu kia bọn họ cũng đã có từ lâu. 

Ba cái trang bị của Hòa Ngọc lần này thật sự không có giá trị gì. 

Trịnh Khắc lắc đầu: “Chuyển sang phòng phát sóng trực tiếp của Bạc Kinh Sơn đi, cậu ta vừa mới đánh thắng một tuyển thủ săn giết của một hành tinh thông thường, được chú ý hơn chút.” 

Chuyển màn hình. 

Bọn họ không thể chịu đựng được những bình luận chế giễu từ đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc nữa, dường như đang chế nhạo họ vậy. 

Hòa Ngọc là tuyển thủ của Lam Tinh, cậu bị chế nhạo họ cũng rất xấu hổ. 

Mà trong lúc này khi Hòa Ngọc mở trang bị ra, thuyền của đám người Vạn Nhân Trảm cũng đang lênh đênh trên mặt biển. 

Chiếc thuyền kayak chầm chậm di chuyển, người trên thuyền rất im lặng. 

Một lúc sau, bỗng nhiên Annie mở miệng: “Tôi không hiểu.” 

Vạn Nhân Trảm mặt vô cảm nhìn về phía gã, những người khác cũng giống nhau mặt đều không có biểu cảm gì, bởi vì tất cả bọn họ bây giờ cũng muốn nói. 

Tôi không hiểu. 

Annie gãi gãi cái đầu màu lam, suy sụp nói: “Vậy rốt cuộc người đó là ai, đến từ đâu? Nếu không tìm hiểu chuyện này rõ ràng tôi sẽ nghẹn chết mất.” 

Giọng nói cứng ngắc của Cách Đới đến từ hành tinh Cơ Giới, không gợn sóng nói: “Không có khả năng cậu ta xuất hiện sau, vậy chỉ có thể là ngay từ đầu cậu ta đã ở trên đầu cá lớn, thậm chí còn khống chế nó.” 

Dừng một chút, gã lại nói: “Người kia rất giỏi, thế mà có thể khống chế cá lớn, chỉ sợ cậu ta sẽ không thua tôi.” 

Vạn Nhân Trảm cười nhạo nói: “Cách Đới, mày nghĩ mày là Eugene của hành tinh Cơ Giới sao? Không thua mày? Cậu ta có thể khống chế cá lớn cũng đã nghiền áp mày rồi.” 

Cách Đới cứng lại, khuôn mặt máy móc cũng hơi biến dạng. 

Giọng nói của gã lạnh băng: “ Vạn Nhân Trảm, nói chuyện cũng đừng ngang ngược quá.” 

“Mày làm gì được tao?” Vạn Nhân Trảm cười lạnh. 

Cánh tay máy móc của Cách Đới lập tức biến thành hai cái lưỡi dao, Vạn Nhân Trảm cũng siết chặt rìu, không khí dần nóng lên. 

Đường Kha vội vàng lên tiếng: “Mọi người bình tĩnh chút đi, chúng ta đã bàn bạc trước rồi, ba vòng thi đấu tiếp theo đây đều là thi đấu đồng đội, không thể làm tổn thương nhau. Tôi biết mọi người đều tức giận vì chuyện xảy ra ban nãy, nhưng xin hãy bình tĩnh lại.” 

Vạn Nhân Trảm và Cách Đới vẫn chưa nói gì. 

Đường Kha: “Chúng ta vẫn nên nói tiếp về người kia đi, rốt cuộc cậu ta là người đến từ hành tinh nào, tôi chưa từng nhìn thấy cậu ta trên danh sách.” 

Mặt Hòa Ngọc rất đẹp, chỉ cần nhìn qua một lần là không thể quên được. 

Vạn Nhân Trảm cất rìu đi, Cách Đới cũng thu lại cánh tay máy móc của mình. 

Cách Đới: “Cậu ta không phải người của hành tinh chính, người dự thi của hành tinh chính bao gồm những tuyển thủ đến từ hành tinh phổ thông, điểm tích lũy năng lực chiến đấu lớn hơn 100, danh sách và lý lịch cơ bản tôi đã xem qua hết rồi.” 

Không có gì để hoài nghi trí nhớ của người từ hành tinh Cơ Giới. 

Annie kinh ngạc: “Nói cách khác thì cậu ta là người của hành tinh hỗn loạn?” 

Giọng nói của Cách Đới ý vị thâm trường: “Không phải ngay từ đầu đã nói lần thi đấu này còn có thêm rất nhiều người từ hành tinh rác sao?” 

Vạn Nhân Trảm lập tức phản bác: “Không thể nào, tôi không tin cậu ta là người của hành tinh rác.” 

Có thể khống chế cá lớn, có thể lấy đi trang bị dưới mí mắt của bọn họ, sao có thể là người của hành tinh rác chứ. 

Cách Đới nhún vai: “Cho dù là người từ hành tinh hỗn loạn cũng rất khó lường được, tôi đã nhớ kỹ mặt cậu ta.” 

Trên mặt Vạn Nhân Trảm vẫn âm u khó đoán. 

Một lúc lâu sau, gã đột nhiên nói: “Cậu ta đi về phía Đông đúng không?” 

Những người khác giật mình. 

Ngay sau đó lập tức hiểu rõ. 

Cách Đới cười nói: “Tao đồng ý đuổi theo cậu ta, cậu ta có mang theo trang bị vừa mới nhặt được, hơn nữa tao không tin chúng ta khôi phục lại năng lượng rồi còn không thể đánh lại cậu ta.” 

Annie: “Tôi không có ý kiến gì, thua dưới tay một tên đến từ hành tinh hỗn loạn hoặc là từ hành tinh rác, đúng là quá mất mặt, cần phải đi tìm lại mặt mũi thôi.” 

Đường Kha có hơi chần chờ nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. 

Chiếc thuyền kayak chuyển hướng, đi về phía Đông. 

Vạn Nhân Trảm biểu cảm dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người giành đồ trước mặt Vạn Nhân Trảm tôi còn chưa được sinh ra đâu. Tôi muốn băm cậu ta thành vạn đoạn, dùng máu của cậu ta đút cho rìu của tôi.” 

Bọn họ hung hăng đuổi theo Hòa Ngọc, lại không biết trong phòng phát sóng trực tiếp đang đầy bình luận. 

“Mấy người coi trọng cậu ta hả?” 

“2333 chính là tuyển thủ có năng lực chiến đấu 2 điểm tích lũy đến từ hành tinh rác.” 

“Nói bậy, năng lực chiến đấu của người ta rõ ràng là 5 (đầu chó).” 

“Một rìu của Vạn Thần chém được 64 Hòa Ngọc.” 

“Ha ha ha, Vạn Thần tôi báo cho anh một tin này, tuyển thủ 2333 từ hành tinh rác mở ra trang bị mắc cười chết người, mấy anh đừng đuổi theo, sẽ thất vọng đó.” 

“Không cần đâu, thực sự không cần đâu mà.” 

Đáng tiếc bọn họ không nhìn thấy bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp, vẫn tiếp tục đuổi theo. Đi về phía Đông nơi cá lớn đã đi trước đó. 

Hòa Ngọc bình tĩnh cất ba trang bị trước mặt đi. 

Giờ đây, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp của cậu giảm mạnh, cậu không biết rằng ảnh bìa phòng phát sóng trực tiếp của cậu đã từ vòng thứ hai đã rơi xuống chỗ nào không nhìn thấy được là bên ngoài hay bên trong rồi. 

Nhưng mà Hòa Ngọc cũng không thèm quan tâm, trên mặt cậu càng không có tí biểu cảm “thất vọng” nào. 

Người xem cho rằng cậu không biết, nhưng thật ra cậu lại rất hài lòng. 

Thắt lưng dùng không tốt đã ném đi rồi, con đao xuất hiện lúc này hữu dụng vô cùng đối với cậu, còn về điểm tích lũy năng lực chiến đấu gì đó Hòa Ngọc cũng không quá quan tâm. 

Châu chuyển vận Hòa Ngọc nhìn qua liền đeo vào cổ, viên châu đen nhánh đeo vào càng làm nổi bật thêm xương quai xanh trắng nõn, xinh đẹp vô cùng. 

Mà cuốn sách cơ bản mà người khác cảm thấy vô dụng kia, Hòa Ngọc lại rất coi trọng. 

Cơ bản là nguồn gốc của tất cả mọi thứ. 

Quyển sách này dù cho có bình thường đến đâu thì đối với người không biết nội dung như cậu là đáng quý vô cùng. 

Hòa Ngọc không thất vọng chút nào. 

Cậu thản nhiên ngồi trên đầu cá lớn, bình tĩnh mở sách ra đọc, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp lại lần nữa giảm mạnh, dường như sự đông đúc lúc trước cũng chỉ là “phù dung sớm nở tối tàn” mà thôi. 

Không có điểm đột phá mới, phòng phát sóng trực tiếp này lại trở về bình thường. 

Hành tinh chính Liên Bang. 

Người phụ trách ban tổ chức Show sống còn đỉnh lưu - Thu Đao vội vàng chạy tới cung điện Liên Bang, dọc theo đường đi vô số cánh cửa được mở ra vì anh ta, trán anh ta đã đầm đìa mồ hôi. Thu Đao bước đi rất nhanh, nếu không phải không được chạy anh ta đã chạy luôn rồi. 

Lúc đi đến chủ điện của vương cung, quan nội vụ đi ra đón anh ta. 

“Ngài Thu mời đi bên này, bệ hạ đang đợi ngài rồi.” 

Thu Đao gật gật đầu nói: “Được.” 

Đi vào điện chính của cung điện, ngồi ở chỗ của người phụ trách đứng đầu Liên bang, Chủ Thần Liên Bang xua xua tay quan nội vụ lập tức lui ra ngoài, điện chính có kết giới, bên trong nói chuyện người bên ngoài dù có đứng ở cửa thì một câu cũng không nghe được. 

Ngay lúc quan nội vụ vừa lui ra ngoài, Thu Đao không chờ được nữa vội hành lễ, lập tức nói: “Ba bảo vật tuyệt phẩm đầu tiên của vương thất lạc ở Show sống còn đỉnh lưu đã xuất hiện cái đầu tiên rồi.” 

Vương đột nhiên đứng dậy hỏi lại: “Là cái gì?” 

Thu Đao xoa xoa trán thở dài, hít sâu một hơi nói: “Châu chuyển vận.” 

Tác giả có lời muốn nói:  

Thỏ con: Có ngạc nhiên không, bất ngờ không? 

Hòa Ngọc: Ồ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp