Nhân Vật Này Bị Nghi Ngờ Là Hack

CHƯƠNG 6: VÒNG TUYỂN CHỌN TRÊN BIỂN (6)


8 tháng

trướctiếp

Rốt cuộc đã hiểu tại sao Hòa Ngọc lại dùng sợi len xâu đám cá khô kia lại với nhau.

Chính là vì để vào lúc đánh nhau vẫn còn có thể cầm mấy con cá khô nhỏ trong tay!!

Đạn mạc bùng nổ, trong chớp mắt, bọn họ cần phải reo hò vì người đàn ông này.

Trên màn hình, trước mắt họ là gương mặt đẹp trai tái nhợt của Hòa Ngọc, góc bên trái phía trên hiển thị số lượng người xem kinh người, cũng tỏ rõ sự nổi tiếng của phòng phát sóng trực tiếp vào lúc này, trên di động là hot search của Lam Tinh, những cư dân mạng Lam Tinh kích động để lại lời nhắn trong khu bình luận, giữa những con chữ tràn ngập sự hưng phấn.

Vệ Gia Quốc hít một hơi thật sâu, ông ta chậm rãi bỏ điện thoại di động xuống, khóe miệng cong lên thành một nụ cười: “Cái người Hòa Ngọc này…”

Trịnh Khắc há miệng thở dốc, nói tiếp: “Thật sự nằm ngoài ý muốn.”

Không chỉ người Lam Tinh ngạc nhiên mà người xem của Liên Bang Vũ Trụ cũng rất ngạc nhiên.

Cá lớn còn đang gặm thịt con cá lớn đã chết kia, Hòa Ngọc vớt trang bị xong, cầm cá khô nhỏ của cậu trở lại trên đầu cá lớn.

Ở một bên khác, cuối cùng đoàn đội Vạn Nhân Trảm cũng đã sửa xong vỏ chiếc thuyền của bọn họ, ánh mắt đề phòng nhìn về hướng con cá lớn, hô hấp dồn dập, cả người trở nên căng thẳng, đề phòng chặt chẽ.

Giọng nói của Annie mang theo nghi ngờ: “Sao lại thế này? Cá lớn kia sao lại bắt đầu ăn thịt con cá lớn khác rồi?”

Cá lớn không ăn cá lớn, đây là giả thiết.

Thậm chí rất nhiều con cá lớn còn đi thành đoàn, con cá lớn vừa mới chết mất đầu này chính là tới báo thù.

Lúc bọn họ phát hiện ra cá lớn điên loạn liền rút lui, rồi lại có một con cá lớn khác xuất hiện, sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng bọn họ, thậm chí mỗi người đều đang tính toán chuẩn bị tản ra chạy thoát thân.

Cá lớn đánh nhau.

Cá lớn điên loạn kia thất bại, con cá lớn mới tới này bỏ qua bọn họ, vui vẻ gặm thịt cá lớn điên loạn.

Sự thay đổi quá đột ngột khiến bọn họ chẳng hiểu ra làm sao.

“Phụt!” Đường Kha phun một búng máu ra: “Mặc kệ, thuyền sửa xong rồi, bây giờ chúng ta nhanh chóng đi thôi. Cá lớn này sắp ăn no, chúng ta rời đi trước là được!”

“Vậy trang bị thì sao?” Annie hỏi.

Vạn Nhân Trảm hít một hơi thật sâu: “Chúng ta tới gần nó từ phía sau, nhân lúc nó đang ăn cơm đi kiếm trang bị.”

Đường Kha nói: “Như thế quá mạo hiểm, lỡ cá lớn nó…”

Vạn Nhân Trảm quay đầu lại nhìn anh ta, ánh mắt sắc bén lạnh lùng: “Trang bị vô cùng quan trọng, tuy rằng chúng ta không cần trang bị cũng có thể lên bờ, nhưng mục đích tới tham gia thi đấu không phải chính là vì trang bị sao? Vòng tuyển chọn chỉ là món khai vị, những trận thi đấu sau mới thật sự đáng sợ, bây giờ cậu không cần trang bị, sau này sẽ phải hối hận.”

Đường Kha sửng sốt.

Vạn Nhân Trảm hừ lạnh một tiếng: “Hoặc là bây giờ cậu có thể tự rời đi.”

Đây là tiết mục chém giết, làm gì có đồng đội thật sự chứ, đặc biệt là với Vạn Nhân Trảm – người đã là quán quân một lần, gã hợp tác với đồng đội đồng thời cũng đề phòng đồng đội.

Đường Kha không nói nữa, anh ta biết nếu anh ta lựa chọn rời đi, Vạn Nhân Trảm sẽ để mạng anh ta lại đây.

Đoàn người cẩn từng li từng tí điều khiển thuyền tới gần cá lớn.

Nếu bây giờ không bất chấp nguy hiểm mà tìm trang bị, chờ một lát nữa trang bị phiêu dạt trong biển khơi rộng lớn, hoặc là chìm xuống đáy biển thì bọn họ sẽ không tìm được nữa.

Vì trang bị, mạo hiểm có là gì chứ?

Đây vốn dĩ là một cuộc thi đấu nguy hiểm, Vạn Nhân Trảm cảm thấy quyết định của bản thân không hề có vấn đề gì.

Nhưng mà, đạn mạc trong phòng phát sóng trực tiếp của gã tĩnh lặng, người hâm mộ của gã cũng im lặng.

Đạn mạc: “…”

“Anh zai, đừng tìm, trang bị bị nhặt hết rồi.”

“Chẳng lẽ mấy người không thấy trên đầu cá lớn còn có một người đang ngồi sao?!”

“Người ta nhảy nhót như thế mà mấy người không thấy người ta đâu à?!”

Bọn người Vạn Nhân Trảm không nhìn thấy đạn mạc, cho nên bọn họ còn đang lại gần cá lớn.

“Bộp —-”

Đuôi cá lớn nện lên mặt nước, đám người Vạn Nhân Trảm giơ tay ngăn cản nước bắn, một tay khác cầm vũ khí lên, cả người căng cứng, càng căng thẳng đề phòng.

Annie và Đường Kha đang tìm kiếm trang bị, nhưng liếc mắt nhìn qua, ngoại trừ máu đỏ và thịt nát thì không còn gì cả.

Vạn Nhân Trảm nhíu mày.

Đường Kha đột nhiên túm lấy tay gã.

Vạn Nhân Trảm sắp trở nên tức giận thì Đường Kha vội vàng giơ tay chỉ vào đầu con cá lớn, lắp bắp: “Kìa, kìa, chỗ đó… chỗ đó có người!”

Mọi người kinh ngạc, theo bản năng nhìn theo hướng ngón tay anh ta đang chỉ.

Cá lớn đã ăn no, Hòa Ngọc giơ tay, vỗ vỗ lên miệng vết thương nó, giọng nói khàn khàn lười biếng: “Được rồi, cá lớn, chúng ta tiếp tục đi thôi.”

Chỗ miệng vết thương bị đánh lên, cho dù thế nào cũng sẽ đau.

Cá lớn theo bản năng vung vẩy đuôi, cái đuôi đập xuống nước, đám người Vạn Nhân Trảm ở phía sau nó bị “công kích” đột ngột khiến thuyền bị lật ngược, tất cả đều rơi xuống nước, vô cùng chật vật.

Hòa Ngọc liếc mắt nhìn bọn họ một cái, đối diện ngắn ngủi với đám người còn đang ngơ ngác.

Sau đó, cậu bình tĩnh thu hồi tầm mắt, cưỡi cá lớn nghe lời. Cá lớn ăn no rồi, tâm trạng không tồi, cái đuôi đập đập lên mặt nước, lạch bà lạch bạch vui vẻ dẫn theo Hòa Ngọc rời đi.

Thân mình khổng lồ và con người bé nhỏ trên đầu nó chậm rãi biến mắt trong tầm mắt.

Vạn Nhân Trảm: “??”

Đám người Annie, Đường Kha: “???”

Bọn họ còn đang ngâm mình trong nước, gương mặt thất thần, trên mặt đều viết:

[Người này là ai? Từ chỗ nào chui ra đấy??]

Ngay lập tức mọi người ở Lam Tinh cười thành tiếng, hot search hạng một lập tức đổi thành:

#Cậu bạn nhỏ, có phải có rất nhiều dấu chấm hỏi không?#

Đám người trong phòng phát sóng trực tiếp của Vạn Nhân Trảm vô cùng im lặng.

Cuộc giao chiến ngắn ngủi với phòng phát sóng trực tiếp của 2333 Hòa Ngọc lúc nãy khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ. Bọn họ giống với nhân vật chính của phòng phát sóng trực tiếp này, đều chưa lấy lại được tinh thần.

Xung kích quá lớn, cần thời gian để tiêu hóa.

Một lúc sau, có người cảm thán trong phòng phát sóng trực tiếp:

“Nói thật, 2333 Hòa Ngọc này cũng trâu bò quá rồi, để cá lớn ăn cá lớn còn bản thân thì đi nhặt trang bị!”

“Cậu ta coi như đã cướp được trang bị từ trên tay quán quân đúng không?”

“Hành động của cậu ta cợt nhả thế, cả quá trình nguy hiểm lúc nãy tôi chỉ lo căng thẳng, còn chưa xem rõ, chờ lát nữa tôi đi tua lại xem kỹ lại một lần.”

“Nói thật, lúc nãy khi 2333 đối diện với đám người Vạn Nhân Trảm đang ngơ ngác, tôi thấy… Lần va chạm này, Hòa Ngọc thắng.”

Những nội dung này vừa xuất hiện, nhưng người khác trong phòng phát sóng trực tiếp của Vạn Nhân Trảm lập tức bùng nổ.

“Ha ha, đoạt đồ từ tay Vạn Nhân Trảm? Sao không chém gió thêm chút nữa? Nói luôn là cậu ta có thể đánh thắng Vạn Nhân Trảm luôn đi?”

“Mau đến xem, năng lực chiến đấu 2 điểm, người từ hành tinh rác không biết tên, ha ha ha!”

“Cậu ta thật chẳng biết xấu hổ, hoàn toàn là nhặt được của hời đấy? Cá lớn bị cậu ta giết sao? Rõ ràng đám người Vạn Nhân Trảm đã đánh con cá lớn kia sắp chết rồi!”

“Đúng vậy, cậu ta chỉ may mắn hơn một chút thôi, có bản lĩnh thì lên bờ đi, vượt qua vòng tuyển chọn nào.”

“Ekip chương trình rác rưởi của Liên Bang làm quái gì mà đi mời mấy người của hành tinh rác đó tới làm mất mặt vậy!”

Số người ủng hộ Vạn Nhân Trảm và Annie không phải thứ Hòa Ngọc có thể so sánh được. Những người này ngưỡng mộ tuyển thủ mạnh, cho dù là người xem bình thường, bọn họ cũng có cảm tình với Vạn Nhân Trảm hơn Hòa Ngọc nhiều.

Có thể khen biểu hiện vừa nãy của Hòa Ngọc, nhưng nếu so sánh cậu với đám người Vạn Nhân Trảm.

Ha ha.

Cho nên rất nhanh, mấy đạn mạc ca ngợi Hòa Ngọc đã bị mắng tới không nhìn thấy đâu nữa.

Đương nhiên, cũng có quần chúng ăn dưa ở khu bình luận bày tỏ suy nghĩ.

[Tuy rằng không thể nói Hòa Ngọc thắng Vạn Nhân Trảm, nhưng lần này Hòa Ngọc được trang bị là điều đương nhiên. Nếu không phải cậu ta dẫn cá lớn tới, cá lớn điên loạn cũng không phải thứ mà bọn người Vạn Nhân Trảm bây giờ vẫn còn nhỏ yếu có thể đánh thắng. Ai thắng thì trang bị thuộc về người đó, đây là quy tắc của trò chơi, tới bản thân Vạn Nhân Trảm cũng ngang ngược cướp đồ vật còn gì. Cá lớn của Hòa Ngọc thắng, cho nên trang bị thuộc về Hòa Ngọc là chuyện hiển nhiên.

Có điều vẫn phải nói một chuyện, 2333 Hòa Ngọc này thật sự rất may mắn, hơn nữa cũng rất thông minh. Cậu ta cưỡi cá lớn chính là đang bật hack, vô địch rồi. Đáng tiếc năng lực chiến đấu của cậu ta quá thấp, tôi sẽ chú ý xem phòng phát sóng trực tiếp của cậu ta, xem thử xem vận may này có thể kéo dài tới bao lâu. Tuyển thủ đến từ hành tinh rác 2 điểm, chúc may mắn.]

Quan điểm này được rất nhiều người ủng hộ, chỉ bằng biểu hiện lúc này của Hòa Ngọc, rất khó lưu lại ấn tượng sâu sắc khó quên trong lòng bọn họ.

Bọn họ nhớ kỹ cái tên Hòa Ngọc, nhưng khi nhìn thấy năng lực chiến đấu 2 điểm, chỉ có thể lắc đầu rời đi.

Đây là một người có vận may tốt.

Bọn họ nghĩ như thế.

Show sống còn đỉnh lưu có cả triệu phòng phát sóng trực tiếp, lúc nào cũng có những thứ mới mẻ, lực chú ý của khán giả rất nhanh đã bị phân tán.

Phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc nằm ở chính giữa khu vực tuyển chọn một tiếng đồng hồ, sau đó trang bìa chậm rãi thu nhỏ lại từng chút một. ( truyện trên app T Y T )

Còn khán giả ở Lam Tinh đã bị chọc nổi nóng.

Cái gì cơ? Dựa vào vận may?

Thao tác tới cực hạn kia là thứ mà vận may có thể làm được sao?!

Trương Vũ tức giận tới mức đấm lên giường: “Người xem của Liên Bang thật sự quá đáng ghét, bởi vì năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc chỉ có hai điểm nên bọn họ có thể xóa sạch nỗ lực và sự ưu tú của cậu ấy sao?!”

Bạn cùng phòng ở phía đối diện trả lời cậu ta: “Lúc trước không phải mày mắng Hòa Ngọc là ngôi sao tuyến mười tám làm lãng phí một chỗ báo danh sao…”

Trương Vũ khựng lại.

Một lúc lâu sau, cậu ta thở dài: “Biểu hiện của Hòa Ngọc quả thật nằm ngoài dự đoán của mọi người, thậm chí còn có chút kinh hãi. Tao không nghĩ cậu ấy dựa hoàn toàn vào vận may. Trước mắt, tuyển thủ Lam Tinh được chú ý nhất bây giờ là Hòa Ngọc.”

Bạn cùng phòng nói: “Thế nhưng chính mày cũng cần phải thừa nhận rằng cậu ta có được trang bị cũng có một chút sự may mắn trong đó. Năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc đã nói rõ rằng cậu ta không thể đơn độc đối phó với bất kỳ tuyển thủ ngoài hành tinh nào, chỉ cần rời khỏi đầu cá lớn thì cậu ta cũng tiêu luôn.”

Trương Vũ há miệng thở dốc, thế mà lại không phản bác được.

Bạn cùng phòng tiếp tục nói: “Trong lúc thi đấu có rất nhiều người săn giết các tuyển thủ của hành tinh rác, năng lực chiến đấu của cậu ta rất nguy hiểm. Hơn nữa, lúc nãy cậu ta đã vừa ra một quyết định rất sai lầm, cậu ta cưỡi cá lớn rời đi. Đáng ra cậu ta nên dụ dỗ cá lớn đi tấn công đám người Vạn Nhân Trảm, diệt sạch đám người Vạn Nhân Trảm đó, đều là chuyện tốt đối với các tuyển thủ dự thi khác của Lam Tinh.”

“Có điều đám Vạn Nhân Trảm đều là cao thủ, cho dù Hòa Ngọc có cách để cá lớn tấn công bọn họ, chỉ cần bọn họ công kích Hòa Ngọc thì cậu ấy vẫn phải chịu chết mà.” Trương Vũ cãi lại.

Bạn cùng phòng không nói nữa, chỉ nhìn cậu ta một cái.

Trong chớp mắt Trương Vũ hiểu rõ.

Ý của bạn cùng phòng chính là, năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc nhiều lắm cũng chỉ có thể giúp cậu vượt qua vòng tuyển chọn, nếu sớm muộn gì cũng chết, sao không cống hiến một chút vì những tuyển thủ dự thi khác của Lam Tinh?

Trương Vũ tính cãi lại, nhưng không biết dùng luận điểm nào để phản bác.

Các tuyển thủ tham gia thi đấu đều ký hiệp nghị gọi là “hiến dâng cho Lam Tinh.”

Bạn cùng phòng không nhìn cậu ta nữa, tiếp tục xem phòng phát sóng trực tiếp của đám người Bạc Kinh Sơn.

Lúc này Bạc Kinh Sơn gặp phải một đối thủ chuyên săn giết các tuyển thủ từ hành tinh rác, tình hình vô cùng nguy cấp.

Lúc nãy Hòa Ngọc vừa mới mang lại chút danh dự cho Lam Tinh, nhưng về lâu dài, người coi trọng cậu rất ít.

Trương Vũ cắn chặt răng, tiếp tục ở lại phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc nhặt được trang bị.

Có lẽ, trong đống trang bị có đồ vật có thể giúp cậu tăng điểm năng lực chiến đấu lên.

Vẫn còn hy vọng.

Biểu hiện tuyệt vời lúc nãy của Hòa Ngọc dường như đã gieo một hạt giống vào lòng Trương Vũ. Cậu ta chờ mong hạt giống này nảy mầm, chờ mong Hòa Ngọc có thể cho bọn họ càng nhiều càng nhiều những biểu hiện tuyệt vời hơn.

Cá lớn du ngoạn rất ổn định. Hòa Ngọc ngồi dậy, vươn tay ra.

Hiển nhiên, cậu sẽ kiểm tra một chút xem vừa rồi nhặt được trang bị gì.

Trong chớp mắt phòng phát sóng trực tiếp náo nhiệt hẳn lên, sau khi kết thúc chiến đấu, cậu rời xa khỏi đám người Vạn Nhân Trảm, có không ít người rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp của cậu nhưng vẫn còn không ít người tiếp tục ở lại đây, bọn họ đều đang chờ xem Hòa Ngọc nhặt được trang bị gì.

Điều này cũng khiến phòng phát sóng trực tiếp của cậu vẫn còn có thể ở lại vòng tròn thứ hai.

Trong số này có người vốn đang xem từ đầu, cũng có người từ phòng phát sóng trực tiếp của Vạn Nhân Trảm ghé qua coi.

Hòa Ngọc lấy ba món trang bị ra xem.

Cậu dẫn theo cá lớn mục đích chính là vì trang bị, còn về đám người Vạn Nhân Trảm, từ trước cậu đã chẳng có ý định ra tay với bọn họ rồi.

Sinh ra từ show sống còn, cậu hiết biết về nó khá nhiều.

Cho dù Show sống còn đỉnh lưu không giống như chương trình bình thường, nhưng nó vẫn là show sống còn.

Chỉ cần là sống còn thì điều quan trọng nhất chính là cướp sự yêu thích của người xem.

Bây giờ cậu còn chưa thể phô ra thực lực khiến người xem yêu thích, vậy phải tranh đoạt sự chú ý.

Chỉ cần cậu cướp được sự chú ý từ chỗ đám người Vạn Nhân Trảm là được, bây giờ giết gã, trăm hại chẳng có lợi gì. Trước nay Hòa Ngọc đều không phải người thích đi theo con đường hắc hồng*, cậu muốn nổi tiếng là muốn khiến tất cả mọi người yêu thích cậu, ủng hộ cậu, chú ý tới cậu.

*Hắc hồng: nổi tiếng nhờ tai tiếng

Khóe môi Hòa Ngọc vẫn duy trì độ cong nho nhỏ tạo thành nụ cười lười biếng, nhìn xuống ba món trang bị cậu mới lấy được.

Tất cả mọi người đang theo dõi phòng phát sóng trực tiếp này cũng tò mò nhìn qua.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp